Cô Vợ Thanh Mai Trúc Mã Của Cậu Chủ Phúc Hắc

Chương 34

Y Ngưng Hữu Tình

02/06/2023

Bạch Tiểu Mễ nhìn mình trong gương , thân hình yếu ớt mặc trên người bộ đồ giản dị . Gương mặt trắng bệt không giọt máu , mỉm cười :" Anh cứu tôi để làm gì ... ? Rút cuộc tôi cũng không biết tôi có thể làm gì trên thế giới này ? "

" Cô có sao không ? Ngất xỉu à ? " Ngoài cửa truyền đến giọng nói lo lắng , sốt ruột .

" Không sao . " Cô nhanh chóng lau mặt , thay bộ quần áo của các cô gái cho mượn . Vừa bước ra liền thấy anh dựa vào tường ngắm nhìn ra ngoài .

Lãnh Thiên Vũ bất ngờ nhìn cô , tròng mắt cũng sắp lòi ra :" Tôi thật nghi ngờ bộ áo bà ba này thiết kế riêng cho cô . "

Bạch Tiểu Mễ phì cười , cảm kích nhìn anh .

" Tôi muốn ra ngoài dạo ."

" Không được , sức khỏe cô còn yếu . "

" Anh muốn tôi chết ngột à ? "

Hai người tranh cãi qua lại , cuối cùng Lãnh Thiên Vũ cũng giơ tay đầu hàng .

Bạch Tiểu Mễ vừa đi vừa hít thở không khí trong lành , những người dân ở đây rất giản dị , hòa đồng và thân thiện . Trên đường đi họ đều hỏi thăm sức khỏe của cô , dặn dò đủ điều . Đột nhiên nảy sinh một cảm xúc khó diễn tả , ngọt ngào chăng ?

Đây là một thôn nhỏ rất đơn sơ . Người đàn ông thì đánh bắt cá , phụ nữ thì làm nghề thủ công . Cuộc sống họ đơn giản thế đấy nhưng lại ngập tràn những tiếng cười ấm áp lòng người .

" Cô cũng đi một vòng rồi , về nhà nghỉ ngơi nhé ? Mỗi buổi tối cuối tuần , ở đây đều tổ chức một buổi ăn chơi , tối thì tôi dẫn cô ra . "

Bạch Tiểu Mễ gật đầu , theo anh về nhà .

Lãnh Thiên Vũ đi chợ mua vài món thức ăn về làm . Tôm kho ớt tiêu , trứng xào thịt bầm , cải ngọt với thịt nạt , cuối cùng là canh chua .

Cô ngồi trước bàn nuốt nước bọt , nhìn anh như một vị thần . Gắp một miếng lên thử , không tệ a !



Bạch Tiểu Mễ chép chép miệng , sực nhớ anh cả ngày đều ở nhà cùng cô , tò mò hỏi :" Anh làm nghề gì vậy ? "

Anh vừa múc canh vừa trả lời :" Lúc ba tôi chưa mất đã có nhiều miếng đất ở thành phố . Tôi đã đi làm dành dụm tiền xây nó lên , sau đó cho người ta mướn . Mỗi tháng tôi sẽ lên thành phố thu tiền nhà với lại tôi là chủ xưởng may dệt ở đây . Từ khi ba tôi mất , tôi liền lui về đây ở ẩn . "

Cô ngộ ra gật đầu , nếu so với các căn nhà khác ở đây , nhà anh là một khách sạn 5 sao a !

Cuộc trò chuyện của họ kéo dài không ngừng , màn đêm buông xuống . Bầu trời hiện lên những ngôi sao lấp lánh , Bạch Tiểu Mễ thay bộ quần áo dân tộc , đi ra chơi đùa cùng họ .

Cô bất ngờ nhìn cảnh tượng trước mắt , ở giữa là một đám lửa rực rỡ khiến cho xung quanh trở nên đỏ rực . Những người phụ nữ cầm tay nhau nhảy múa , ca hát còn đàn ông thì ngồi một bên uống rượu , ăn mồi .

Cảnh tượng thật đẹp , thật ấm cúng tưởng chừng chỉ có trong phim .

Đang ngơ ngẩn đứng ở đó , người phụ nữ trẻ kéo cô vào cùng nhảy múa . Không khí náo nhiệt , tưng bừng khiến cô nhanh chóng hòa nhập . Những chuyện không vui đột nhiên tan biến , trở thành người con gái vô tư , hồn nhiên của ngày ấy .

Bạch Tiểu Mễ ngồi trên lều nhỏ của những đứa trẻ , gió mát mẻ thổi ùn ùn vào , ngẩn đầu ngắm nhìn bầu trời đầy sao .

Thật đẹp .

Một chén canh bổ máu đưa tới trước mặt , Lãnh Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh , im lặng cùng cô hưởng thụ thời khắc thoải mái này .

" Ai nấu thế ? "

Anh cầm lấy chén canh cô đã uống xong , để nó bên cạnh :" Bà Hai . "

Bạch Tiểu Mễ gật đầu , lúc này trái tim cô bình yên lạ thường , cả người nhẹ hẳn , thoải mái đi .

" Ngày xưa trong thôn này , có một cô bé mười năm tuổi bị ung thư dạ dày . "



Cô sững người nhìn anh , im lặng chờ anh nói tiếp .

" Bác sĩ cũng đã thông báo , mạng sống cô bé chỉ còn có nửa năm . Lúc ấy , ai cũng buồn , cũng khóc vì cô bé ngoan ngoãn , vâng lời này . Nhưng cô bé lại rất lạc quan , mỗi ngày đều trải qua rất vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra . "

Nhìn vẻ mặt biến sắc của cô , Lãnh Thiên Vũ vô hồn nhìn về nơi xa thẳm ấy .

" Lúc ấy tôi tưởng rằng cô bé không sợ chết nhưng lúc thần chết ngày càng tới gần , sự sống rút ngắn đi . Cô bé bỗng òa khóc trước mặt tôi , giây phút ấy tôi chợt phát hiện cô bé ngụy trang thật giỏi , giỏi đến nỗi không ai thấu được nỗi sợ hại trong lòng bé gái ấy ."

" Thì ra , ai cũng sợ chết cả thôi , cô bé vì không muốn những người xung quanh khóc vì mình nên đã mỉm cười sống từng ngày , từng ngày . Sinh mệnh là một thứ vô cùng quý giá , đừng vì những chuyện không vui của quá khư từ bỏ nó . "

Cô kiềm chế tiếng nức nở , lau đi những giọt lệ trên khóe mi , trái tim như bị ai đó xiết chặt lại , đau . Đau đến nổi không thể thở .

" Chiếc điện thoại này tôi mới mua cho cô , đã nạp tiền . "

Bạch Tiểu Mễ nhìn bóng lưng cường tráng ấy đi tới chiếc lều nhỏ bên cạnh . Bàn tay run rẫy bấm số điện thoại .

" Xin chào . " Giọng nói ngáy ngủ , mệt mỏi truyền tới .

" Mẹ . Mễ Mễ đây . "

Bên kia dường như kinh ngạc , một lát sau mới lên tiếng , truyền đến giọng nói hớn hở , vui vẻ :" Con gái của mẹ , cả tháng trời không gọi cứ tường bị ai bắt cóc ! Con đổi số điện thoại à ? "

" Vâng ."

Nước mắt không kiềm được rơi xuống , trò chuyện với mẹ chốc lát thì tắt máy . Cô liếc nhìn người đàn ông đối diện đang ngủ gục , mỉm cười , anh chờ cô sao ?

Bạch Tiểu Mễ đi tới , đánh nhẹ vai anh :" Tôi xong rồi , về thôi . "

Đồ ngốc , cảm ơn anh .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Thanh Mai Trúc Mã Của Cậu Chủ Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook