Cô Vợ Thanh Mai Trúc Mã Của Cậu Chủ Phúc Hắc
Chương 42: Ngoại truyện 2
Y Ngưng Hữu Tình
02/06/2023
Vẫn như thường ngày , Bạch Tiểu Mễ làm thức ăn sáng liền chạy lên lầu gọi " ông chủ " dậy . Cô dùng tóc của mình bỏ vào lỗ tay anh thì bị anh ôm chặt như một con thú nhồi bông
" Ngủ với anh chút nữa . "
Giọng nói ấm áp này đã khóa cô ở bên anh ba năm trời . Bạch Tiểu Mễ dùng gối đánh thật mạnh vào mặt anh :" Dậy ! "
Hừ .
Lãnh Thiên Vũ mỉm cười với lấy gối đánh lại cô , vậy là cuộc chiến lại bắt đầu .
Hai người ăn sáng xong anh liền chở cô lên thành phố , bảo là thu tiền nhà nhưng đâu phải cuối tháng . Anh dẫn cô vào một căn nhà , con đường này rất quen nhưng cô lại không nghĩ ra đây là đâu .
Nghĩ mãi mới biết chạy lên một chút là tới nhà Hạ Tử Ngôn .
Vừa bước vào cửa , cô liền bật cười . Sân vườn toàn là những sỏi đá nhỏ ghép lại như căn nhà ở thôn . Cánh cửa mở ra , một căn nhà rất rộng nhưng lại được trang trí rất ấm áp , rất đẹp , rất hoàn mỹ .
Cô chạy lên phòng , tròng mắt cũng sắp lòi ra , rất đẹp a ! Nhưng sao lại rất nhỏ nhỉ y như phòng công chúa ?
" Đây là phòng của con gái nhỏ chúng ta . "
Lãnh Thiên Vũ từ ngoài ôm lấy cô .
Con gái nhỏ ? Chúng ta ?
Bạch Tiểu Mễ mỉm cười ngọt ngào , anh nắm tay cô tới căn phòng lớn bên cạnh . Trang trí rất ấm áp , y như căn phòng trong thôn nhưng trên trần nhà lại được treo những sợi dây trái tim .
Lãnh Thiên Vũ đột nhiên quỳ xuống , rút ra một chiếc nhẫn .
" Ba năm rồi , chúng ta đã bên cạnh nhau ba năm . Khoảng thời gian này , anh rất hạnh phúc , anh muốn em cả đời cũng bên cạnh anh . Bạch Tiểu Mễ , gả cho anh , được không ? "
Nước mắt cô rơi liên tục , không ngừng gật đầu .
Chiếc nhẫn ấy đeo lên tay , cô liền òa khóc nức nở ôm chặt lấy anh .
" Cảm ơn anh đã cứu em , cảm ơn anh đã xuất hiện , cảm ơn anh đã yêu em . "
Lãnh Thiên Vũ mỉm cười , cứu em là sự trùng hợp nhưng anh không ngờ .
Trong giây phút cứu em cũng là giây phút cứu cả cuộc đời anh .
Anh mới được cô vợ khiến anh yêu bằng sinh mệnh .
Có em , cuộc đời Lãnh Thiên Vũ này mới thật sự có ý nghĩa .
Đúng người , đúng thời điểm không quan trọng , quan trọng là có biết tự níu lấy , có biết trân trọng .
Vui vẻ không còn là ăn sơn hào hải vị , chỉ đơn giản có một mái ấm gia đình .
Tình yêu là gì ? Không phải là mối tình kịch kịch liệt liệt , yêu nhau qua lời nói . Đơn giản là một chiếc nhẫn , một cuộc sống bạc đầu .
Hạnh phúc là gì ? Hạnh phúc chính là như thế , chính là có em bên cạnh .
" Ngủ với anh chút nữa . "
Giọng nói ấm áp này đã khóa cô ở bên anh ba năm trời . Bạch Tiểu Mễ dùng gối đánh thật mạnh vào mặt anh :" Dậy ! "
Hừ .
Lãnh Thiên Vũ mỉm cười với lấy gối đánh lại cô , vậy là cuộc chiến lại bắt đầu .
Hai người ăn sáng xong anh liền chở cô lên thành phố , bảo là thu tiền nhà nhưng đâu phải cuối tháng . Anh dẫn cô vào một căn nhà , con đường này rất quen nhưng cô lại không nghĩ ra đây là đâu .
Nghĩ mãi mới biết chạy lên một chút là tới nhà Hạ Tử Ngôn .
Vừa bước vào cửa , cô liền bật cười . Sân vườn toàn là những sỏi đá nhỏ ghép lại như căn nhà ở thôn . Cánh cửa mở ra , một căn nhà rất rộng nhưng lại được trang trí rất ấm áp , rất đẹp , rất hoàn mỹ .
Cô chạy lên phòng , tròng mắt cũng sắp lòi ra , rất đẹp a ! Nhưng sao lại rất nhỏ nhỉ y như phòng công chúa ?
" Đây là phòng của con gái nhỏ chúng ta . "
Lãnh Thiên Vũ từ ngoài ôm lấy cô .
Con gái nhỏ ? Chúng ta ?
Bạch Tiểu Mễ mỉm cười ngọt ngào , anh nắm tay cô tới căn phòng lớn bên cạnh . Trang trí rất ấm áp , y như căn phòng trong thôn nhưng trên trần nhà lại được treo những sợi dây trái tim .
Lãnh Thiên Vũ đột nhiên quỳ xuống , rút ra một chiếc nhẫn .
" Ba năm rồi , chúng ta đã bên cạnh nhau ba năm . Khoảng thời gian này , anh rất hạnh phúc , anh muốn em cả đời cũng bên cạnh anh . Bạch Tiểu Mễ , gả cho anh , được không ? "
Nước mắt cô rơi liên tục , không ngừng gật đầu .
Chiếc nhẫn ấy đeo lên tay , cô liền òa khóc nức nở ôm chặt lấy anh .
" Cảm ơn anh đã cứu em , cảm ơn anh đã xuất hiện , cảm ơn anh đã yêu em . "
Lãnh Thiên Vũ mỉm cười , cứu em là sự trùng hợp nhưng anh không ngờ .
Trong giây phút cứu em cũng là giây phút cứu cả cuộc đời anh .
Anh mới được cô vợ khiến anh yêu bằng sinh mệnh .
Có em , cuộc đời Lãnh Thiên Vũ này mới thật sự có ý nghĩa .
Đúng người , đúng thời điểm không quan trọng , quan trọng là có biết tự níu lấy , có biết trân trọng .
Vui vẻ không còn là ăn sơn hào hải vị , chỉ đơn giản có một mái ấm gia đình .
Tình yêu là gì ? Không phải là mối tình kịch kịch liệt liệt , yêu nhau qua lời nói . Đơn giản là một chiếc nhẫn , một cuộc sống bạc đầu .
Hạnh phúc là gì ? Hạnh phúc chính là như thế , chính là có em bên cạnh .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.