Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng
Chương 177: Cô gái kỳ lạ
Thôn Cô
28/06/2022
“Cô là ai?” Đỗ Lan Hương nhíu mày hỏi, không hiểu sao cô lại có cảm giác bất an.
“Tôi là ai cô không cần biết, nếu muốn hóa giải lời nguyền của chồng cô thì tối ngày mai lúc 8 giờ đến nghĩa trang số 5.” Cô bé nói xong đột nhiên biến mất cứ như chưa hề xuất hiện.
“Này…” Đỗ Lan Hương còn muốn hỏi cái gì thì bóng dáng của người kia không còn nữa, cô cứ nghĩ mình đang gặp ảo giác.
Để xác thực cô lại hỏi một người gần đó: “Xin hỏi lúc nãy có một cô gái mặc váy đen đứng ở đây anh có thấy không?”
“Hi hi, người đẹp, anh chỉ thấy em thôi, sao lại đứng đây một mình thế này, có muốn đi chơi với anh không?” Người đàn ông nhìn thấy cô liếm môi một cái.
Sắc mặt tươi cười của cô phút chốc sa sầm, lạnh lùng quát: “Cút.”
“Người đẹp làm gì hung dữ, chơi với anh đi, anh sẽ khiến vui thỏa mãn.” Người đàn ông vẫn còn cố tình nói.
“Nếu còn nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi.” Đỗ Lan Hương cảnh cáo lại xoay người rời đi, thế nhưng mới được hai bước thì bị người đàn ông kéo tay lại.
“Vội vàng làm gì cô em, ngực em to thế này để anh sờ một cái, chắc là mềm lắm gì, anh rất thích những ai ngực lớn, cô em không làm gái thật uổng phí.” Người đàn ông vừa nói vừa xuýt xoa.
“Bốp.”
“Aaa.” Một tiếng hét thảm thiết vang lên khiến mọi người phải chú ý.
Người đàn ông ôm mặt chỉ tay Đỗ Lan Hương: “Con đĩ, mày dám đánh tao.”
Hắn vừa dứt lời Đỗ Lan Hương đá thẳng vào bụng của hắn một cú thật mạnh khiến người hắn đâm sầm vào cái cây bên cạnh, lục phủ ngũ tạng muốn lộn tùng phèo, thậm chí không thể đứng dậy chỉ có thể ôm bụng rên rỉ.
“Trời ơi, chuyện gì vậy? Đánh nhau sao? Người phụ nữ này thật ghê gớm.”
“Sao lại đánh người đàn ông này nhỉ? Anh ta làm gì cô ta sao?”
“Ấy chà, tôi nhận ra cô này, cô ta là vợ của Vũ thiếu đấy, nghe nói ghê gớm lắm, hay đánh người tùy tiện, chắc cô ta lại dở thói đó rồi, đi đi, coi chừng bị vạ lây bây giờ.”
Hết người này đến người kia bàn tán về Đỗ Lan Hương, cô không quan tâm lắm mà đi quay người rời đi.
Cô không biết đằng sau có người quay lại cảnh này của mình, lúc lên đến văn phòng Tống Thần Vũ cũng tạm thời xong việc, thấy cô đi tới anh hỏi: “Sao đi lâu vậy, có chuyện gì sao?”
“Gặp một kẻ dở hơi thôi, em xử hắn nên lâu một chút.” Đỗ Lan Hương đặt đồ ăn lên bàn nói.
“Kẻ dở hơi? Kẻ nào?” Tống Thần Vũ đứng dậy đi tới bàn ăn hỏi.
“Không có gì, lúc em lấy đồ ăn xong có một kẻ muốn cố tình muốn gây sự với em thôi.” Đỗ Lan Hương giải thích lại bày đồ ăn ra.
“Hắn không làm gì em chứ?” Tống Thần Vũ lo lắng hỏi.
“Anh nghĩ ai có thể làm gì em?” Đỗ Lan Hương như có như không hỏi.
Sao anh lại quên mất vợ anh không giống những người phụ nữ bình thường, Tống Thần Vũ thở nhẹ một hơi lại nói: “Anh tin vào năng lực của em nhưng anh vẫn không an tâm, những chuyện vặt vãnh lần sau để vệ sĩ đi có được không?”
“Anh đó, lo lắng thái quá rồi, nhưng nếu anh đã không yên tâm như vậy thì em sẽ nghe anh.” Đỗ Lan Hương nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh cũng không muốn tranh cãi vấn đề này mà theo anh.
Tống Thần Vũ thấy cô đồng ý cũng an lòng hơn.
Trong lúc ăn Đỗ Lan Hương lại suy nghĩ đến cô gái kia, không biết cô ta là thật hay ảo giác? Còn câu nói kia của cô ta nữa, liệu có đúng vậy không?
Đỗ Lan Hương nghĩ ngợi đến thẫn thờ, Tống Thần Vũ gọi cô vài tiếng cũng không thấy cô phản ứng.
Anh nhíu mày đặt đôi chén cơm cùng đôi đũa xuống đến gần cô gọi: “Lan Hương.”
Đỗ Lan Hương cảm nhận được hơi thở của anh mới hồi thần ngơ ngác hỏi: “Anh sao lại qua đây rồi?”
Tống Thần Vũ thở dài một hơi: “Em đó, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì anh gọi lại không nghe?”
“Em…” Đỗ Lan Hương tính nói chuyện của cô gái kia nhưng nghĩ lại liền thôi, cô lại hỏi sang chuyện khác: “Ngày mai anh có làm thêm giờ không?”
“Công việc còn nhiều sợ là không thể về sớm được, có chuyện gì sao?” Tống Thần Vũ thấy cô khác thường lại không tìm ra chỗ khác thường ấy.
“Không có, chỉ là thấy anh bận rộn em lại không giúp được gì nên thấy mình có chút vô dụng thôi.” Đỗ Lan Hương nói nhưng thật ra trong lòng lại nghĩ, nếu anh không về nhà cô thử đến điểm hẹn xem sao? Dù sao cô cũng không sợ ai đó lừa mình.
“Sao lại vô dụng, em ở cạnh anh là giúp anh có động lực kiếm tiền nuôi vợ con rồi.” Tống Thần Vũ an ủi.
Không nghĩ anh lại có thể nghĩ như vậy, cô thật muốn có một đứa con với anh, như vậy anh có đi vắng cô cũng có người ở bên, nhưng vấn đề này tạm thời không nên nhắc đến thì hơn, anh đã quá áp lực rồi.
Tối hôm đó đoạn clip cô đánh nhau được tung lên mạng, người người không hiểu sự việc nghĩ cô đánh người vô cớ liền thay phiên nhau chửi cô xối xả.
Có điều Đỗ Lan Hương lại không có thời gian quan tâm đến chuyện này, cô đang chuẩn bị cho cuộc gặp ngày mai.
Bảy giờ tối hôm sau, Đỗ Lan Hương chuẩn bị đến nghĩa trang số 5, nơi đây cách thành phố khá xa nên đi xe cũng mất nửa tiếng, vì không để anh biết cô đã tự mình lái xe đi mà không cần tài xế.
Cũng may Tống Thần Vũ cho cô làm chủ nên cô mới có thể tùy ý đi như vậy.
Càng đi xa thành phố càng vắng vẻ tâm tình của Đỗ Lan Hương có chút căng thẳng, đến một ngã ba cô đánh tay lái rẻ vào bên phải, lại đi thêm 5km nữa mới đến địa điểm mà người kia nói, nghĩa trang số 5.
Buổi tối lạnh lẽo đã chớ, nơi này lại khiến người ta càng thêm rét buốt.
Một nơi không đèn không người chỉ thấp thoáng vài đốm sáng màu xanh vàng cũng đủ khiến người ta rùng rợn, chưa kể bên trong còn phát ra tiếng chim lợn kêu.
Nếu một người phụ nữ bình thường đến nơi này sợ là chết ngất từ lâu rồi, thế nhưng Đỗ Lan Hương lại bình tĩnh mà bước vào, cô ngoài cảm thấy ớn lạnh ra cũng không có cảm giác gì.
Trước khi đến đây cô đã tìm hiểu kỹ về nghĩa trang số 5, nghe nói nơi đây năm năm trước đã bị bỏ hoang, không ai lui tới, những ngôi mộ trước đó đều bị người di dời, cùng lắm chỉ còn sót lại một hai ngôi mộ không có người thân nằm trơ trọi giữa những lùm cỏ hô khéo, ngay cả ảnh trên bia mộ cũng phai mờ không rõ ai vào ai.
Đỗ Lan Hương lấy một chiếc đèn pin rọi khắp nơi, ngoài những bia đá nằm chồng chất lộn xộn lên nhau cùng cỏ dại ra cô cũng chẳng có cái gì, ở một gốc cây đám chim lợn bị ánh sáng chiếu vào liền vỗ cánh phành phạch bay đi đồng thời phát ra những tiếng kêu “éc éc” ghê rợn.
Nói thật Đỗ Lan Hương cũng cảm thấy rùng mình nhưng không sợ, thứ đáng sợ nhất chính là lòng người, còn lại mọi thứ chỉ là do người tự hù mình mà thôi.
Đỗ Lan Hương đứng yên một lúc thì cảm nhận được có một cái bóng đi về phía mình, ngay sau đó có một bàn tay đặt lên vai cô vỗ vỗ mấy cái.
Đỗ Lan Hương nín thở định quay đầu lại nhìn thì đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một người, chiếc đèn pin trong tay cô cứ thế rơi xuống.
“Tôi là ai cô không cần biết, nếu muốn hóa giải lời nguyền của chồng cô thì tối ngày mai lúc 8 giờ đến nghĩa trang số 5.” Cô bé nói xong đột nhiên biến mất cứ như chưa hề xuất hiện.
“Này…” Đỗ Lan Hương còn muốn hỏi cái gì thì bóng dáng của người kia không còn nữa, cô cứ nghĩ mình đang gặp ảo giác.
Để xác thực cô lại hỏi một người gần đó: “Xin hỏi lúc nãy có một cô gái mặc váy đen đứng ở đây anh có thấy không?”
“Hi hi, người đẹp, anh chỉ thấy em thôi, sao lại đứng đây một mình thế này, có muốn đi chơi với anh không?” Người đàn ông nhìn thấy cô liếm môi một cái.
Sắc mặt tươi cười của cô phút chốc sa sầm, lạnh lùng quát: “Cút.”
“Người đẹp làm gì hung dữ, chơi với anh đi, anh sẽ khiến vui thỏa mãn.” Người đàn ông vẫn còn cố tình nói.
“Nếu còn nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi.” Đỗ Lan Hương cảnh cáo lại xoay người rời đi, thế nhưng mới được hai bước thì bị người đàn ông kéo tay lại.
“Vội vàng làm gì cô em, ngực em to thế này để anh sờ một cái, chắc là mềm lắm gì, anh rất thích những ai ngực lớn, cô em không làm gái thật uổng phí.” Người đàn ông vừa nói vừa xuýt xoa.
“Bốp.”
“Aaa.” Một tiếng hét thảm thiết vang lên khiến mọi người phải chú ý.
Người đàn ông ôm mặt chỉ tay Đỗ Lan Hương: “Con đĩ, mày dám đánh tao.”
Hắn vừa dứt lời Đỗ Lan Hương đá thẳng vào bụng của hắn một cú thật mạnh khiến người hắn đâm sầm vào cái cây bên cạnh, lục phủ ngũ tạng muốn lộn tùng phèo, thậm chí không thể đứng dậy chỉ có thể ôm bụng rên rỉ.
“Trời ơi, chuyện gì vậy? Đánh nhau sao? Người phụ nữ này thật ghê gớm.”
“Sao lại đánh người đàn ông này nhỉ? Anh ta làm gì cô ta sao?”
“Ấy chà, tôi nhận ra cô này, cô ta là vợ của Vũ thiếu đấy, nghe nói ghê gớm lắm, hay đánh người tùy tiện, chắc cô ta lại dở thói đó rồi, đi đi, coi chừng bị vạ lây bây giờ.”
Hết người này đến người kia bàn tán về Đỗ Lan Hương, cô không quan tâm lắm mà đi quay người rời đi.
Cô không biết đằng sau có người quay lại cảnh này của mình, lúc lên đến văn phòng Tống Thần Vũ cũng tạm thời xong việc, thấy cô đi tới anh hỏi: “Sao đi lâu vậy, có chuyện gì sao?”
“Gặp một kẻ dở hơi thôi, em xử hắn nên lâu một chút.” Đỗ Lan Hương đặt đồ ăn lên bàn nói.
“Kẻ dở hơi? Kẻ nào?” Tống Thần Vũ đứng dậy đi tới bàn ăn hỏi.
“Không có gì, lúc em lấy đồ ăn xong có một kẻ muốn cố tình muốn gây sự với em thôi.” Đỗ Lan Hương giải thích lại bày đồ ăn ra.
“Hắn không làm gì em chứ?” Tống Thần Vũ lo lắng hỏi.
“Anh nghĩ ai có thể làm gì em?” Đỗ Lan Hương như có như không hỏi.
Sao anh lại quên mất vợ anh không giống những người phụ nữ bình thường, Tống Thần Vũ thở nhẹ một hơi lại nói: “Anh tin vào năng lực của em nhưng anh vẫn không an tâm, những chuyện vặt vãnh lần sau để vệ sĩ đi có được không?”
“Anh đó, lo lắng thái quá rồi, nhưng nếu anh đã không yên tâm như vậy thì em sẽ nghe anh.” Đỗ Lan Hương nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh cũng không muốn tranh cãi vấn đề này mà theo anh.
Tống Thần Vũ thấy cô đồng ý cũng an lòng hơn.
Trong lúc ăn Đỗ Lan Hương lại suy nghĩ đến cô gái kia, không biết cô ta là thật hay ảo giác? Còn câu nói kia của cô ta nữa, liệu có đúng vậy không?
Đỗ Lan Hương nghĩ ngợi đến thẫn thờ, Tống Thần Vũ gọi cô vài tiếng cũng không thấy cô phản ứng.
Anh nhíu mày đặt đôi chén cơm cùng đôi đũa xuống đến gần cô gọi: “Lan Hương.”
Đỗ Lan Hương cảm nhận được hơi thở của anh mới hồi thần ngơ ngác hỏi: “Anh sao lại qua đây rồi?”
Tống Thần Vũ thở dài một hơi: “Em đó, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì anh gọi lại không nghe?”
“Em…” Đỗ Lan Hương tính nói chuyện của cô gái kia nhưng nghĩ lại liền thôi, cô lại hỏi sang chuyện khác: “Ngày mai anh có làm thêm giờ không?”
“Công việc còn nhiều sợ là không thể về sớm được, có chuyện gì sao?” Tống Thần Vũ thấy cô khác thường lại không tìm ra chỗ khác thường ấy.
“Không có, chỉ là thấy anh bận rộn em lại không giúp được gì nên thấy mình có chút vô dụng thôi.” Đỗ Lan Hương nói nhưng thật ra trong lòng lại nghĩ, nếu anh không về nhà cô thử đến điểm hẹn xem sao? Dù sao cô cũng không sợ ai đó lừa mình.
“Sao lại vô dụng, em ở cạnh anh là giúp anh có động lực kiếm tiền nuôi vợ con rồi.” Tống Thần Vũ an ủi.
Không nghĩ anh lại có thể nghĩ như vậy, cô thật muốn có một đứa con với anh, như vậy anh có đi vắng cô cũng có người ở bên, nhưng vấn đề này tạm thời không nên nhắc đến thì hơn, anh đã quá áp lực rồi.
Tối hôm đó đoạn clip cô đánh nhau được tung lên mạng, người người không hiểu sự việc nghĩ cô đánh người vô cớ liền thay phiên nhau chửi cô xối xả.
Có điều Đỗ Lan Hương lại không có thời gian quan tâm đến chuyện này, cô đang chuẩn bị cho cuộc gặp ngày mai.
Bảy giờ tối hôm sau, Đỗ Lan Hương chuẩn bị đến nghĩa trang số 5, nơi đây cách thành phố khá xa nên đi xe cũng mất nửa tiếng, vì không để anh biết cô đã tự mình lái xe đi mà không cần tài xế.
Cũng may Tống Thần Vũ cho cô làm chủ nên cô mới có thể tùy ý đi như vậy.
Càng đi xa thành phố càng vắng vẻ tâm tình của Đỗ Lan Hương có chút căng thẳng, đến một ngã ba cô đánh tay lái rẻ vào bên phải, lại đi thêm 5km nữa mới đến địa điểm mà người kia nói, nghĩa trang số 5.
Buổi tối lạnh lẽo đã chớ, nơi này lại khiến người ta càng thêm rét buốt.
Một nơi không đèn không người chỉ thấp thoáng vài đốm sáng màu xanh vàng cũng đủ khiến người ta rùng rợn, chưa kể bên trong còn phát ra tiếng chim lợn kêu.
Nếu một người phụ nữ bình thường đến nơi này sợ là chết ngất từ lâu rồi, thế nhưng Đỗ Lan Hương lại bình tĩnh mà bước vào, cô ngoài cảm thấy ớn lạnh ra cũng không có cảm giác gì.
Trước khi đến đây cô đã tìm hiểu kỹ về nghĩa trang số 5, nghe nói nơi đây năm năm trước đã bị bỏ hoang, không ai lui tới, những ngôi mộ trước đó đều bị người di dời, cùng lắm chỉ còn sót lại một hai ngôi mộ không có người thân nằm trơ trọi giữa những lùm cỏ hô khéo, ngay cả ảnh trên bia mộ cũng phai mờ không rõ ai vào ai.
Đỗ Lan Hương lấy một chiếc đèn pin rọi khắp nơi, ngoài những bia đá nằm chồng chất lộn xộn lên nhau cùng cỏ dại ra cô cũng chẳng có cái gì, ở một gốc cây đám chim lợn bị ánh sáng chiếu vào liền vỗ cánh phành phạch bay đi đồng thời phát ra những tiếng kêu “éc éc” ghê rợn.
Nói thật Đỗ Lan Hương cũng cảm thấy rùng mình nhưng không sợ, thứ đáng sợ nhất chính là lòng người, còn lại mọi thứ chỉ là do người tự hù mình mà thôi.
Đỗ Lan Hương đứng yên một lúc thì cảm nhận được có một cái bóng đi về phía mình, ngay sau đó có một bàn tay đặt lên vai cô vỗ vỗ mấy cái.
Đỗ Lan Hương nín thở định quay đầu lại nhìn thì đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một người, chiếc đèn pin trong tay cô cứ thế rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.