Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 95: Không có cơm ăn

Thôn Cô

28/06/2022

Lầu hai phòng cuối hành lang, Chu Thượng làm xong việc của mình liền quay về phòng gọi điện báo cho Trương Hải Nam biết tình hình bên này.

“Thiếu gia, mọi chuyện đã xong, có điều Tống Thần Vũ chỉ mới nhốt cô ta chưa làm gì cả, thiếu gia, có cần tôi bí mật ra tay hay không?”

“Không cần, chỉ cần Tống Thần Vũ nghi ngờ cô ta là đủ, ông ra tay sẽ bứt dây động rừng, hơn nữa tôi còn chưa chơi đủ với hắn đâu.” Giọng điệu của Trương Hải Nam có vài phần vui thú.

“Vâng, vậy tiếp theo tôi phải làm gì ạ?” Chu Thượng xu nịnh hỏi.

“Tiếp tục quan sát tình hình, tôi muốn tạo ra một thời cơ cho Tống Thần Vũ một đòn chí mạng.” Trương Hải Nam âm trầm nói, hắn bị Tống Thần Vũ chơi nhiều vố nên muốn trả lại cho anh một vố lớn.

Chu Thượng hiểu ý của hắn liền vâng dạ nói: “Tôi biết rồi, thiếu gia yên tâm.”

Nói xong, bên kia cũng cúp máy, Chu Thượng thở phào một hơi suy tính tiếp theo phải làm cái gì, ông ta cho rằng Tống Thần Vũ sẽ xử lý Đỗ Lan Hương tại chỗ không ngờ chỉ là nhốt trong phòng, điều này có nghĩa là gì?

Trước nay Tống Thần Vũ hận nhất người phản bội, không đời nào để cô ta sống qua đêm, chuyện này còn có ẩn tình, ông ta đúng là cần xem xét kỹ lưỡng hơn.

…….

Đỗ Lan Hương ở trong căn phòng này gần một ngày trời, khi bình minh ló rạng chỉ có vài tia nắng len lỏi vào nhưng cũng đủ để cô nhìn rõ căn phòng.

Đây giống như một căn phòng kín vậy, chỉ có bốn bức tường, phía trước có một cửa chính, bên trái có một cửa sổ nhỏ để thông gió, dưới đất cũng chỉ có một cái thảm để nằm, ngoài ra không còn bất cứ đồ vật nào khác, nếu tường không được lót đá cẩm thạch cô còn tưởng đây là nhà giam đấy.

Tối hôm qua lạnh lẽo không ngủ được sáng dậy lại không có đồ ăn Đỗ Lan Hương cả người oải đi vài phần, cô gọi khàn cả cổ họng nhưng bên ngoài cũng chẳng có ai, Tống Thần Vũ này không phải muốn cô chết đói luôn đó chứ?

Đỗ Lan Hương đứng dậy lại nhìn ra cửa sổ, ánh nắng nghiêng về phía tây, giờ này cũng đã chiều tối rồi, cô đói bụng quá đi mất.

Cô lại một lần nữa gọi: “Có ai bên ngoài không?”



Cứ nghĩ không ai đáp lại, cô lại gọi trong tuyệt vọng thì gần cửa sổ lại có người lên tiếng: “Thiếu phu nhân, có em ở đây.”

Nghe thấy có người đáp trả cô mừng rỡ, nghe giọng nói cô liền hỏi: “Em là Tuệ phải không?”

“Vâng, là em, thiếu phu nhân, chị ở trong này ổn không?”

“Không ổn chút nào, chị rất đói, rất lạnh. Phải rồi, Tuệ, em có thể mang chút gì cho chị ăn không, thêm chăn mền nữa thì càng tốt.” Đỗ Lan Hương ỉu xìu nói, không ăn không uống một ngày cộng thêm la hét cả buổi trời cô gần như cạn kiệt sức lực.

Huệ ở bên ngoài nghe vậy liền nói: “Quản gia ra lệnh cho phòng bếp không được mang đồ ăn đến cho chị, em sợ chị đói nên nhân lúc ông ta ra ngoài mang cho chị hai cái bánh chưng và một chai nước lọc đây, chị cầm lấy ăn đi.”1

Huệ truyền một cái bọc vào cho cô, Đỗ Lan Hương nhìn thấy đồ ăn vui vẻ cầm lấy lại nói: “Cảm ơn em nhé, Tuệ, em đúng là cứu tinh của chị mà.”

“Không có gì, chị đừng khách khí, lúc trước em bị chị Hằng bắt nạt luôn là chị giúp em nói đỡ, phần ân tình này em vẫn còn nhớ trong lòng.” Huệ nhỏ nhẹ nói.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, sống trong nhà giàu không tránh được có lúc tranh chấp với người này người kia nhưng em tuyệt đối không thể nhịn, khi nào cần phản kháng vẫn phải phản kháng.” Đỗ Lan Hương vừa bóc bánh vừa nói.

“Em biết rồi, thiếu phu nhân, sao chị lại bị nhốt ở đây vậy, có phải làm sai cái gì bị thiếu gia phạt không? Em nghe nói nơi đây dành cho những người phạm lỗi, bọn họ sẽ bị nhốt ở đây hai ngày hai đêm không cho ăn uống, sau đó ai sống sẽ được thả ra ngoài, ai chết sẽ bị đem đi chôn.”

“Ái chà, còn có chuyện này sao? Chị không làm sai cái gì cả, chỉ bị người có tâm địa hãm hại thôi.” Đỗ Lan Hương vừa ăn vừa nói, chả trách cô ở đây cả ngày không ai mang cơm đến, hình phạt này cũng đủ ác, hai ngày không ăn không uống tuy không đến nỗi chết nhưng sẽ phải chịu dày vò.

Huệ nghe cũng hiểu đôi chút lại nói: “Thiếu phu nhân, em phải đi rồi, nếu vắng mặt quá lâu sẽ bị người nghi ngờ, còn về chăn mền em sẽ cố gắng lấy cho chị.”

“Ừ, cảm ơn em, cẩn thận một chút, mang được thì mang không mang được cũng không cần thiết, em bị người phát hiện sẽ gặp rắc rối, chị không muốn vì chị mà em xảy ra chuyện đâu, biết không?” Đỗ Lan Hương dặn dò, mặc dù cô cần mấy thứ đó nhưng cũng không muốn người khác phải mạo hiểm, căn biệt thự này có quá nhiều mối nguy hiểm, một cô gái nhỏ bé như Huệ sẽ khó mà chống đỡ.

“Em biết, em sẽ cố gắng mang đến cho chị, thiếu phu nhân, chị yên tâm đi.” Huệ vô cùng chắc chắn nói.

Sau đó cô bé cũng rời đi không để Đỗ Lan Hương nói thêm lời nào, ăn được miếng bánh uống thêm miếng nước cô lại cảm thấy sức sống quay trở lại.

Tập đoàn Tống Gia.



Phải làm lại một dự án lớn khiến nhân viên trong công ty phải tăng ca đến chín mười giờ, Tống Thần Vũ cũng không ngoại lệ, có điều anh phải một hai giờ sáng mới nghỉ, thậm chí là ở xuyên đêm không về nhà.

Hoàng Khang mua đồ ăn khuya trở về, thấy cậu bạn của mình còn miệt mài liền thở dài nói: “Nghỉ tay một chút đi, dự án này cũng sắp xong rồi, cậu không cần liều mạng như vậy đâu.”

“Mai là 15, tôi phải tranh thủ một chút.” Tống Thần Vũ nhàn nhạt nói, bàn tay lại gõ nhanh hơn.

Hoàng Khang hơi sững sờ một chút lại trầm tư: “Mai đã là 15 rồi sao, nhanh thật đấy, lần này không biết sẽ là bao lâu, Thần Vũ, cậu không cảm thấy bản thân có biến hóa gì sao? Bao nhiêu năm rồi cậu vẫn có thể chịu đựng được mỗi tháng bị dày vò, tôi coi như cũng phục cậu.”

“Đừng luyên thuyên nữa, ăn xong thì làm việc đi.” Tống Thần Vũ không để ý lời của hắn, lại thúc giục người làm việc.

“Ài, có gì mà gấp gáp, dù sao vẫn còn hai ngày nữa, chỉ có cậu là vội vàng thôi, còn không lo cho bản thân đi.” Hoàng Khang đưa một phần ăn đến trước bàn làm việc của Tống Thần Vũ thúc giục anh: “Cậu dừng tay ăn đi, liều cái mạng cũng đến thế thôi.”

Tống Thần Vũ vừa lúc đánh xong một trang nên dừng tay, nhìn phần cơm bò trước mắt lại nhớ đến cái gì đó có chút trầm tư.

“Cậu sao vậy?” Hoàng Khang hỏi.

“Không có gì, ngày mai cậu liên hệ với Lê Vương, nói cậu ta trở về thành phố tôi cần cậu ấy giúp đỡ một chút.” Tống Thần Vũ căn dặn, chuyện của Đỗ Lan Hương còn chưa xong, anh cần phải nhanh chóng giải quyết.

“Được, mà cậu muốn làm gì?” Hoàng Khang vừa ăn vừa hỏi.

“Đã đến lúc thanh lý môn hộ rồi.” Tống Thần Vũ nói, lúc này mới bắt đầu cầm đũa lên ăn.

“Có cần thanh lọc công ty luôn không, tôi thấy mấy người kia bắt đầu ngấp nghé rồi.”

“Tạm thời cứ giữ đi, bọn họ còn tác dụng.” Hơn nữa cho dù có xử lý tốp người này thì lại đến một tốp người khác, anh không rảnh thời gian chơi với bọn chúng.

Hoàng Khang cũng không nói gì thêm nữa, sau dự án ở đảo Tam Giang Trương Hải Nam đã bắt đầu màn trả đũa của mình, thế nhưng cũng chưa thấm vào đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook