Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng
Chương 173: Tống Thần Vũ ra tay
Thôn Cô
28/06/2022
Viện nghiên cứu.
Sau khi đưa Tống Thần Vũ vào phòng thí nghiệm, nhóm người bắt đầu lấy máu của anh kiểm tra, còn bắt anh làm một vài thí nghiệm bắt buộc.
Tống Thần Vũ vốn là nhân vật nghe tên thôi ai cũng kính sợ nhưng lúc này đây người ta chỉ xem anh là “quái vật” mà đối đãi, thậm chí còn đưa anh vào chuồng sói, vì cho rằng anh là đồng loại của chúng.
Tống Thần Vũ đứng giữa mười hai chuồng sói, khuôn mặt cười nhẹ, người phía sau đẩy anh một cái: “Đi vào đi còn đứng ngu ở đây làm gì.”
Cơ thể của Tống Thần Vũ không hề động đậy, anh chỉ lạnh lùng nói: “Tìm cho tôi một căn phòng sạch sẽ nếu không đừng trách tôi san bằng cái viện này của các người.”
“Đồ quái vật, mày nghĩ mình là ai mà đòi ở phòng sạch sẽ, còn không nhìn lại bản thân mình đi, mày chỉ xứng ở với lũ động vật bốn chân này thôi.” Lời nói của tên nhân viên đầy mỉa mai, nhạo báng.
Người bên cạnh cũng phụ họa vào: “Là vật mà đòi ở với người sao? Không có cửa đâu nhé, vào đi.”
Hắn vừa dứt lời lập tức nghẹn họng trăn trối.
Tống Thần Vũ hai tay bóp cổ hai tên tên nhân viên, siết thật mạnh khiến bọn họ có muốn dãy dụa hay kêu van cũng không được.
“Ư… ư… Buông…” Một tên gắng gượng nói, mặt cắt không còn giọt máu.
“Nếu các người đã thích ở với sói tôi sẽ thành toàn các người.” Tống Thần Vũ không nhanh không chậm đưa hai người tiến về phía chuồng sói, anh không cần chìa khóa đạp thật mạnh cánh cửa một cái nó đã bật tung rồi, lại không chần chừ quăng hai người vào đó.
Bên trong có hai con sói xám mắt đỏ, nhìn thấy hai người lập tức nhào tới, cào xé bọn họ.
“Aaa.” Trong khu viện phát ra âm thanh thảm thiết cùng tiếng sói hú kinh động đến toàn bộ mọi người trong viện.
Lúc bọn họ chạy tới chỉ thấy hai tên nhân viên kia cả người máu me, người không ra người, còn bị hai con sói dày vò tan tác.
Nhìn một màn này ai cũng kinh sợ, không ai dám đến gần.
Tống Thần Vũ đứng như tượng thần, hai tay đút vào túi bàng quang nhìn sự việc, như thể chẳng liên quan gì đến mình.
Viện trưởng lúc này cũng chạy tới nơi, ông ta cũng kinh hồn một phen, thậm chí xém chút ngất xỉu lại hỏi: “Đã, đã xảy ra chuyện gì?”
Đám nhân viên lắc đầu không ai biết, bọn họ cũng chỉ mới đến mà thôi.
“Người tới, cứu, cứu người.” Ông ta hét toáng lên gọi cứu hộ, hai con
Tống Thần Vũ từng bước tiến về phía bọn họ, có người sợ hãi lùi về phía sau, anh lướt qua người viện trưởng nói khẽ: “Các người có muốn giống họ không?”
Viện trưởng rùng mình một cái toát mồ hôi nói: “Vũ, Vũ thiếu, cậu, cậu muốn gì? Giết người là phạm pháp.”
“Con mắt nào của ông thấy tôi giết người?” Tống Thần Vũ cười nhạt hỏi.
Viện trưởng á khẩu, cậu không tự tay giết nhưng lại để sói tấn công người, vậy khác nào mượn sói giết người.
Thế nhưng viện trưởng không dám nói thành lời, lúc này đội bảo hộ đi tới vật vã mãi mới khống chế được hai con sói cứu hai nhân viên kia đi.
Viện trưởng thấy bảo hộ tới sắc mặt thay đổi liền ra lệnh: “Người tới, bắt, bắt cậu ta lại nhốt vào lồng cho tôi.”
Đây không biết là người hay sói cứ phải nhốt lại cho an toàn.
Một đám bảo hộ lập tức vây quanh Tống Thần Vũ, bọn họ đa số là những thanh niên cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, sức mạnh hơn người, bắt một người là chuyện vô cùng dễ dàng.
Dường như bọn họ không để Tống Thần Vũ vào mắt nên chỉ có một người đi lên bắt anh, người kia vừa đặt tay lên vai anh muốn đưa đi thì đột nhiên cánh tay bị bẻ ngược lại.
“Răng rắc.” Tiếng xương cốt phát ra nghe chói tai, sau đó là một tiếng hét đau đớn: “AAA.”
Bọn họ ai cũng không lường trước được chuyện này, đợi đến khi kịp phản ứng tên cao to đã nằm dưới đất không nhúc nhích.
“Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, lên hết đi.” Viện trưởng choáng váng, lạnh giọng ra lệnh, Vũ thiếu là người thế nào ông ta cũng từng nghe qua rồi.
Mười mấy người đồng loạt đi lên thế nhưng người nào đến gần Tống Thần Vũ cũng bị anh đá bay ra ngoài không thương tiếc, phải nói sức lực của anh còn lớn gấp mấy lần bọn họ, dù sao anh cũng là nửa sói, chút năng lực này vẫn có.
Viện trưởng trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt lại ra lệnh: “Lấy, lấy súng gây mê ra đây.”
Lập tức có người cầm súng gây mê đi đến, loại súng này là dùng cho các vật thí nghiệm, vật nào không nghe lời hoặc bảo hộ không khống chế đường thì sẽ dùng đến nó.
Viện trưởng rất tin tưởng vào cây súng này nên nhìn Tống Thần Vũ có vài phần đắc ý: “Vũ thiếu ngoan ngoãn vào chuồng mới tốt, nếu không chịu đau đớn cậu cũng đừng trách tôi.”
“Ông nghĩ cây súng này có thể làm gì tôi?” Tống Thần Vũ không để nó vào mắt cười khẩy.
Viện trưởng nhìn thái độ này của anh lạnh lùng ra lệnh: “Bắn.”
Tống Thần Vũ đứng im không động đậy, đến khi hắn bóp cò anh cứ thế lao tới xẹt qua kim gây mê bắt lấy khẩu súng bẻ làm đôi.
Viện trưởng kinh hãi, không ngờ Tống Thần Vũ lại phản ứng nhanh đến vậy, cuối cùng ông ta chỉ có thể thương lượng: “Vũ thiếu, có gì từ từ nói, từ từ nói.”
“Sắp xếp cho tôi một nơi đàng hoàng, nếu không đêm nay viện nghiện cứu của ông sẽ biến thành hư không.” Tống Thần Vũ không nhanh không chậm nói.
Viện trưởng nghe vậy lập tức gọi người sắp xếp cho Tống Thần Vũ.
Biệt thự Hoa Sơn Trà.
Vì chuyện của Tống Thần Vũ người làm trong nhà đi hết chỉ còn lại hai ba người làm vườn làm việc nhà cùng đội vệ sĩ của Tống Thần Vũ, Đỗ Lan Hương chỉ có thể nói bọn họ phụ giúp dọn dẹp, ai bảo biệt thự này lớn như vậy làm gì, mấy người thật sự không dọn kịp, tuyển người thì không ai dám vào.
Bản thân Đỗ Lan Hương cũng phải xắn tay áo lên làm, thế nhưng cô cũng chỉ dọn dẹp phòng mình cùng thư phòng của Tống Thần Vũ.
Lúc này cô đã dọn xong lại đi ra ban công hóng gió, mới có hai ngày nhưng cô đã nhớ đến anh rồi, muốn lấy ảnh của anh ra xem lại phát hiện trong điện thoại không có một tấm ảnh nào, cô lại chán nản cất vào.
Chừng nào anh về cô nhất định phải chụp thật nhiều hình với anh, nếu không một ngày nào đó anh đi vắng cô lại phải tương tư trong cô đơn.
Hai ngày này cô cũng lo âu không ngủ được lâu lâu lại hỏi Hoang Khang tình hình, thế nhưng hắn lại bận rộn xử lý chuyện công ty cô cũng không hỏi nhiều được, trong lòng sốt ruột mà không biết tỏ cùng ai.
Đúng lúc này có một cuộc gọi đến, Đỗ Lan Hương nghĩ là Lê Vương gọi đến nhưng hóa ra lại là mẹ cô.
Đỗ Lan Hương vừa nghe máy bên kia truyền đến giọng của bà: “Lan Hương, con sao rồi, vẫn tốt chứ, mẹ vừa nghe tin của con rể, chuyện là như thế nào? Nó, nó thật sự như người ta nói sao?”
“Không có đâu, mẹ đừng nghe linh tinh.” Đỗ Lan Hương lập tức phản bác, cô không muốn ai nói về anh như vậy.
“Nhưng mà…”
“Mẹ à, mẹ với ông bà ngoại thế nào rồi.” Đỗ Lan Hương lập tức lái sang chuyện khác, không muốn nói quá nhiều về anh.
“Mẹ rất tốt, ông bà ngoại muốn gặp con đấy nhưng lại nghe chuyện của chồng con nên còn do dự.”
“Không sao, khi nào anh ấy về con dẫn anh ấy gặp mọi người, ông bà ngoại muốn nhìn nhận thế nào cũng được.” Đỗ Lan Hương không phải là nguyên thân nên không quan tâm lắm về tình cảm của người nhà cô ấy, dù sao bọn họ cũng chưa một lần gặp nhau.
“Vậy được, mẹ chờ con, có điều con cũng đừng giấu mẹ đấy, nếu như cậu ta thật sự là…”
“Mẹ, Thần Vũ là chồng con, xin mẹ đừng như người ngoài nghĩ anh ấy là cái này cái kia.” Đỗ Lan Hương có phần gắt gỏng.
Đầu dây bên kia im lặng một chút lại nói: “Ừ, mẹ biết rồi.”
Đỗ Lan Hương thấy bà không nói thêm gì nữa liền cúp máy nhìn về phía bầu trời, thỉnh thoảng cô vẫn thấy anh nhìn về nơi xa xăm, lại không biết anh nhìn cái gì, hôm nay cô cuối cùng cũng hiểu.
Sau khi đưa Tống Thần Vũ vào phòng thí nghiệm, nhóm người bắt đầu lấy máu của anh kiểm tra, còn bắt anh làm một vài thí nghiệm bắt buộc.
Tống Thần Vũ vốn là nhân vật nghe tên thôi ai cũng kính sợ nhưng lúc này đây người ta chỉ xem anh là “quái vật” mà đối đãi, thậm chí còn đưa anh vào chuồng sói, vì cho rằng anh là đồng loại của chúng.
Tống Thần Vũ đứng giữa mười hai chuồng sói, khuôn mặt cười nhẹ, người phía sau đẩy anh một cái: “Đi vào đi còn đứng ngu ở đây làm gì.”
Cơ thể của Tống Thần Vũ không hề động đậy, anh chỉ lạnh lùng nói: “Tìm cho tôi một căn phòng sạch sẽ nếu không đừng trách tôi san bằng cái viện này của các người.”
“Đồ quái vật, mày nghĩ mình là ai mà đòi ở phòng sạch sẽ, còn không nhìn lại bản thân mình đi, mày chỉ xứng ở với lũ động vật bốn chân này thôi.” Lời nói của tên nhân viên đầy mỉa mai, nhạo báng.
Người bên cạnh cũng phụ họa vào: “Là vật mà đòi ở với người sao? Không có cửa đâu nhé, vào đi.”
Hắn vừa dứt lời lập tức nghẹn họng trăn trối.
Tống Thần Vũ hai tay bóp cổ hai tên tên nhân viên, siết thật mạnh khiến bọn họ có muốn dãy dụa hay kêu van cũng không được.
“Ư… ư… Buông…” Một tên gắng gượng nói, mặt cắt không còn giọt máu.
“Nếu các người đã thích ở với sói tôi sẽ thành toàn các người.” Tống Thần Vũ không nhanh không chậm đưa hai người tiến về phía chuồng sói, anh không cần chìa khóa đạp thật mạnh cánh cửa một cái nó đã bật tung rồi, lại không chần chừ quăng hai người vào đó.
Bên trong có hai con sói xám mắt đỏ, nhìn thấy hai người lập tức nhào tới, cào xé bọn họ.
“Aaa.” Trong khu viện phát ra âm thanh thảm thiết cùng tiếng sói hú kinh động đến toàn bộ mọi người trong viện.
Lúc bọn họ chạy tới chỉ thấy hai tên nhân viên kia cả người máu me, người không ra người, còn bị hai con sói dày vò tan tác.
Nhìn một màn này ai cũng kinh sợ, không ai dám đến gần.
Tống Thần Vũ đứng như tượng thần, hai tay đút vào túi bàng quang nhìn sự việc, như thể chẳng liên quan gì đến mình.
Viện trưởng lúc này cũng chạy tới nơi, ông ta cũng kinh hồn một phen, thậm chí xém chút ngất xỉu lại hỏi: “Đã, đã xảy ra chuyện gì?”
Đám nhân viên lắc đầu không ai biết, bọn họ cũng chỉ mới đến mà thôi.
“Người tới, cứu, cứu người.” Ông ta hét toáng lên gọi cứu hộ, hai con
Tống Thần Vũ từng bước tiến về phía bọn họ, có người sợ hãi lùi về phía sau, anh lướt qua người viện trưởng nói khẽ: “Các người có muốn giống họ không?”
Viện trưởng rùng mình một cái toát mồ hôi nói: “Vũ, Vũ thiếu, cậu, cậu muốn gì? Giết người là phạm pháp.”
“Con mắt nào của ông thấy tôi giết người?” Tống Thần Vũ cười nhạt hỏi.
Viện trưởng á khẩu, cậu không tự tay giết nhưng lại để sói tấn công người, vậy khác nào mượn sói giết người.
Thế nhưng viện trưởng không dám nói thành lời, lúc này đội bảo hộ đi tới vật vã mãi mới khống chế được hai con sói cứu hai nhân viên kia đi.
Viện trưởng thấy bảo hộ tới sắc mặt thay đổi liền ra lệnh: “Người tới, bắt, bắt cậu ta lại nhốt vào lồng cho tôi.”
Đây không biết là người hay sói cứ phải nhốt lại cho an toàn.
Một đám bảo hộ lập tức vây quanh Tống Thần Vũ, bọn họ đa số là những thanh niên cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, sức mạnh hơn người, bắt một người là chuyện vô cùng dễ dàng.
Dường như bọn họ không để Tống Thần Vũ vào mắt nên chỉ có một người đi lên bắt anh, người kia vừa đặt tay lên vai anh muốn đưa đi thì đột nhiên cánh tay bị bẻ ngược lại.
“Răng rắc.” Tiếng xương cốt phát ra nghe chói tai, sau đó là một tiếng hét đau đớn: “AAA.”
Bọn họ ai cũng không lường trước được chuyện này, đợi đến khi kịp phản ứng tên cao to đã nằm dưới đất không nhúc nhích.
“Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, lên hết đi.” Viện trưởng choáng váng, lạnh giọng ra lệnh, Vũ thiếu là người thế nào ông ta cũng từng nghe qua rồi.
Mười mấy người đồng loạt đi lên thế nhưng người nào đến gần Tống Thần Vũ cũng bị anh đá bay ra ngoài không thương tiếc, phải nói sức lực của anh còn lớn gấp mấy lần bọn họ, dù sao anh cũng là nửa sói, chút năng lực này vẫn có.
Viện trưởng trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt lại ra lệnh: “Lấy, lấy súng gây mê ra đây.”
Lập tức có người cầm súng gây mê đi đến, loại súng này là dùng cho các vật thí nghiệm, vật nào không nghe lời hoặc bảo hộ không khống chế đường thì sẽ dùng đến nó.
Viện trưởng rất tin tưởng vào cây súng này nên nhìn Tống Thần Vũ có vài phần đắc ý: “Vũ thiếu ngoan ngoãn vào chuồng mới tốt, nếu không chịu đau đớn cậu cũng đừng trách tôi.”
“Ông nghĩ cây súng này có thể làm gì tôi?” Tống Thần Vũ không để nó vào mắt cười khẩy.
Viện trưởng nhìn thái độ này của anh lạnh lùng ra lệnh: “Bắn.”
Tống Thần Vũ đứng im không động đậy, đến khi hắn bóp cò anh cứ thế lao tới xẹt qua kim gây mê bắt lấy khẩu súng bẻ làm đôi.
Viện trưởng kinh hãi, không ngờ Tống Thần Vũ lại phản ứng nhanh đến vậy, cuối cùng ông ta chỉ có thể thương lượng: “Vũ thiếu, có gì từ từ nói, từ từ nói.”
“Sắp xếp cho tôi một nơi đàng hoàng, nếu không đêm nay viện nghiện cứu của ông sẽ biến thành hư không.” Tống Thần Vũ không nhanh không chậm nói.
Viện trưởng nghe vậy lập tức gọi người sắp xếp cho Tống Thần Vũ.
Biệt thự Hoa Sơn Trà.
Vì chuyện của Tống Thần Vũ người làm trong nhà đi hết chỉ còn lại hai ba người làm vườn làm việc nhà cùng đội vệ sĩ của Tống Thần Vũ, Đỗ Lan Hương chỉ có thể nói bọn họ phụ giúp dọn dẹp, ai bảo biệt thự này lớn như vậy làm gì, mấy người thật sự không dọn kịp, tuyển người thì không ai dám vào.
Bản thân Đỗ Lan Hương cũng phải xắn tay áo lên làm, thế nhưng cô cũng chỉ dọn dẹp phòng mình cùng thư phòng của Tống Thần Vũ.
Lúc này cô đã dọn xong lại đi ra ban công hóng gió, mới có hai ngày nhưng cô đã nhớ đến anh rồi, muốn lấy ảnh của anh ra xem lại phát hiện trong điện thoại không có một tấm ảnh nào, cô lại chán nản cất vào.
Chừng nào anh về cô nhất định phải chụp thật nhiều hình với anh, nếu không một ngày nào đó anh đi vắng cô lại phải tương tư trong cô đơn.
Hai ngày này cô cũng lo âu không ngủ được lâu lâu lại hỏi Hoang Khang tình hình, thế nhưng hắn lại bận rộn xử lý chuyện công ty cô cũng không hỏi nhiều được, trong lòng sốt ruột mà không biết tỏ cùng ai.
Đúng lúc này có một cuộc gọi đến, Đỗ Lan Hương nghĩ là Lê Vương gọi đến nhưng hóa ra lại là mẹ cô.
Đỗ Lan Hương vừa nghe máy bên kia truyền đến giọng của bà: “Lan Hương, con sao rồi, vẫn tốt chứ, mẹ vừa nghe tin của con rể, chuyện là như thế nào? Nó, nó thật sự như người ta nói sao?”
“Không có đâu, mẹ đừng nghe linh tinh.” Đỗ Lan Hương lập tức phản bác, cô không muốn ai nói về anh như vậy.
“Nhưng mà…”
“Mẹ à, mẹ với ông bà ngoại thế nào rồi.” Đỗ Lan Hương lập tức lái sang chuyện khác, không muốn nói quá nhiều về anh.
“Mẹ rất tốt, ông bà ngoại muốn gặp con đấy nhưng lại nghe chuyện của chồng con nên còn do dự.”
“Không sao, khi nào anh ấy về con dẫn anh ấy gặp mọi người, ông bà ngoại muốn nhìn nhận thế nào cũng được.” Đỗ Lan Hương không phải là nguyên thân nên không quan tâm lắm về tình cảm của người nhà cô ấy, dù sao bọn họ cũng chưa một lần gặp nhau.
“Vậy được, mẹ chờ con, có điều con cũng đừng giấu mẹ đấy, nếu như cậu ta thật sự là…”
“Mẹ, Thần Vũ là chồng con, xin mẹ đừng như người ngoài nghĩ anh ấy là cái này cái kia.” Đỗ Lan Hương có phần gắt gỏng.
Đầu dây bên kia im lặng một chút lại nói: “Ừ, mẹ biết rồi.”
Đỗ Lan Hương thấy bà không nói thêm gì nữa liền cúp máy nhìn về phía bầu trời, thỉnh thoảng cô vẫn thấy anh nhìn về nơi xa xăm, lại không biết anh nhìn cái gì, hôm nay cô cuối cùng cũng hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.