Chương 1519: Càng ngày em càng không để anh vào mắt
Lạt Tiêu
29/12/2020
Cố Tri Dân dừng xe xong mới nghiêng người cầm lấy điện thoại của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ giấu điện thoại ra sau lưng không chịu được cho anh, biết rõ còn cố ý hỏi: “Anh làm gì đấy?”
Đôi mắt cô mang theo ý cười, hơi trêu chọc, âm cuối còn kéo dài, dịu dàng làm nũng như một đứa bé.
Tim Cố Tri Dân nhũn ra.
Anh chống một tay vào ghế dựa sau lưng Thẩm Lệ, cong môi cười: “Thẩm Tiểu Lệ, bây giờ càng ngày em càng không để anh vào mắt.”
“Nhưng chính anh đăng hình mình mặc quần yếm lên Facebook mà.” Thẩm Lệ mở to mắt, nói với vẻ mặt vô tội.
Trên Facebook, ảnh chụp chung của hai người là khi Thẩm Lệ đầy tháng, người lớn chụp ảnh cho họ.
Lúc đó Cố Tri Dân đã được hai tuổi, Thẩm Lệ vẫn còn là một em bé nằm trong nôi, trong bức ảnh, Cố Tri Dân đang nhoài người bên cạnh chiếc nôi nhìn Thẩm Lệ.
Bức ảnh rất có cảm giác xa xưa, chất lượng không được tốt lắm nhưng có thể thấy đây là hai đứa trẻ rất xinh đẹp.
Cố Tri Dân lại gần hơn, mặt hai người gần như chạm vào nhau, Thẩm Lệ chớp chớp mắt, bàn tay giấu điện thoại sau lưng không khỏi siết chặt.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Thật sự là quá gần, gần đến nỗi Thẩm Lệ hơi ngại ngùng nhưng không thể để lộ ra, điều này khiến cô rất mất mặt, nhất định Cố Tri Dân sẽ lại trêu chọc cô.
Nhưng thân trên của cô vẫn không thể không lùi về phía sau, muốn tránh xa Cố Tri Dân.
Một nụ cười thoáng qua trong mắt Cố Tri Dân: “Trốn tránh cái gì?”
“Ha!” Thẩm Lệ cười khinh thường: “Ai trốn?”
Thậm chí cô còn ngồi thẳng người dậy.
Ngay sau đó, nụ hôn của Cố Tri Dân đặt xuống.
Thẩm Lệ sững người một lúc, nhưng ngay sau đó thả lỏng, hơi ngẩng đầu lên, đáp lại nụ hôn của Cố Tri Dân.
Nụ hôn này khá lâu.
Lâu đến mức Thẩm Lệ cảm thấy mình đã hết hơi.
Khi Cố Tri Dân buông cô ra, trong mắt cô đã lấp lánh nước, hai má ửng đỏ, cả người mềm nhũn, không có bất kỳ sức công kích nào.
Trái tim Cố Tri Dân dịu đi.
Thẩm Lệ như vậy là của một mình anh, chỉ anh có thể nhìn thấy.
Nhưng…
Điều này không ngăn cản được việc anh cướp điện thoại cô.
Đến khi Thẩm Lệ phản ứng lại thì đã quá muộn, Cố Tri Dân đã duỗi tay lấy điện thoại di động cô đang giấu sau lưng.
Tất cả sự dịu dàng lập tức mất hết, Thẩm Lệ giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Cố Tri Dân, anh là chó à?!”
“Ngoan.” Cố Tri Dân vỗ đầu cô, cầm điện thoại cô xem ảnh trên Facebook.
Vừa nhìn, Cố Tri Dân suýt nữa đã bị tức đến sặc khí.
Tên Kha Trật này!
Anh không có ấn tượng gì với bức ảnh này, trước kia anh đã đưa cho Kha Trật vài bức ảnh mà anh cho là đẹp nhất, nhưng cuối cùng thì cũng vô ích, thay vào đó anh ấy lại lấy một bức ảnh mà chính anh cũng còn không nhớ.
Tiền thưởng cuối năm nhất định phải trừ!
Cố Tri Dân tức đến mức lấy điện thoại ra, anh phải cho Kha Trật biết rằng năm nay anh ấy đã mất tiền thưởng, không thể để một mình anh khó chịu được.
Thẩm Lệ nhân lúc anh gọi điện mà lấy lại điện thoại mình, nhưng Cố Tri Dân lại giơ tay lên nên cô không lấy được.
Thẩm Lệ nổi giận: “Điện thoại.”
Cố Tri Dân đến gần cô, không biết xấu hổ mà hôn cô: “Trả em ngay đây.”
Cố Tri Dân dùng tài khoản Facebook của Thẩm Lệ để chia sẻ bài viết của mình: “Anh trai nhà bên đẹp trai từ nhỏ.” [Tim]
Sau đó anh mới trả điện thoại cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cầm lại nhìn, không dám tin phải xác nhận lại vài lần, khẽ nói: “Cố Tri Dân, anh đúng là chó thật.”
Cố Tri Dân bị mắng mà không hề giận, còn mỉm cười với cô.
Vô lại!
Thẩm Lệ quay đầu đi, dứt khoát không nhìn anh nữa.
Thẩm Lệ giấu điện thoại ra sau lưng không chịu được cho anh, biết rõ còn cố ý hỏi: “Anh làm gì đấy?”
Đôi mắt cô mang theo ý cười, hơi trêu chọc, âm cuối còn kéo dài, dịu dàng làm nũng như một đứa bé.
Tim Cố Tri Dân nhũn ra.
Anh chống một tay vào ghế dựa sau lưng Thẩm Lệ, cong môi cười: “Thẩm Tiểu Lệ, bây giờ càng ngày em càng không để anh vào mắt.”
“Nhưng chính anh đăng hình mình mặc quần yếm lên Facebook mà.” Thẩm Lệ mở to mắt, nói với vẻ mặt vô tội.
Trên Facebook, ảnh chụp chung của hai người là khi Thẩm Lệ đầy tháng, người lớn chụp ảnh cho họ.
Lúc đó Cố Tri Dân đã được hai tuổi, Thẩm Lệ vẫn còn là một em bé nằm trong nôi, trong bức ảnh, Cố Tri Dân đang nhoài người bên cạnh chiếc nôi nhìn Thẩm Lệ.
Bức ảnh rất có cảm giác xa xưa, chất lượng không được tốt lắm nhưng có thể thấy đây là hai đứa trẻ rất xinh đẹp.
Cố Tri Dân lại gần hơn, mặt hai người gần như chạm vào nhau, Thẩm Lệ chớp chớp mắt, bàn tay giấu điện thoại sau lưng không khỏi siết chặt.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Thật sự là quá gần, gần đến nỗi Thẩm Lệ hơi ngại ngùng nhưng không thể để lộ ra, điều này khiến cô rất mất mặt, nhất định Cố Tri Dân sẽ lại trêu chọc cô.
Nhưng thân trên của cô vẫn không thể không lùi về phía sau, muốn tránh xa Cố Tri Dân.
Một nụ cười thoáng qua trong mắt Cố Tri Dân: “Trốn tránh cái gì?”
“Ha!” Thẩm Lệ cười khinh thường: “Ai trốn?”
Thậm chí cô còn ngồi thẳng người dậy.
Ngay sau đó, nụ hôn của Cố Tri Dân đặt xuống.
Thẩm Lệ sững người một lúc, nhưng ngay sau đó thả lỏng, hơi ngẩng đầu lên, đáp lại nụ hôn của Cố Tri Dân.
Nụ hôn này khá lâu.
Lâu đến mức Thẩm Lệ cảm thấy mình đã hết hơi.
Khi Cố Tri Dân buông cô ra, trong mắt cô đã lấp lánh nước, hai má ửng đỏ, cả người mềm nhũn, không có bất kỳ sức công kích nào.
Trái tim Cố Tri Dân dịu đi.
Thẩm Lệ như vậy là của một mình anh, chỉ anh có thể nhìn thấy.
Nhưng…
Điều này không ngăn cản được việc anh cướp điện thoại cô.
Đến khi Thẩm Lệ phản ứng lại thì đã quá muộn, Cố Tri Dân đã duỗi tay lấy điện thoại di động cô đang giấu sau lưng.
Tất cả sự dịu dàng lập tức mất hết, Thẩm Lệ giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Cố Tri Dân, anh là chó à?!”
“Ngoan.” Cố Tri Dân vỗ đầu cô, cầm điện thoại cô xem ảnh trên Facebook.
Vừa nhìn, Cố Tri Dân suýt nữa đã bị tức đến sặc khí.
Tên Kha Trật này!
Anh không có ấn tượng gì với bức ảnh này, trước kia anh đã đưa cho Kha Trật vài bức ảnh mà anh cho là đẹp nhất, nhưng cuối cùng thì cũng vô ích, thay vào đó anh ấy lại lấy một bức ảnh mà chính anh cũng còn không nhớ.
Tiền thưởng cuối năm nhất định phải trừ!
Cố Tri Dân tức đến mức lấy điện thoại ra, anh phải cho Kha Trật biết rằng năm nay anh ấy đã mất tiền thưởng, không thể để một mình anh khó chịu được.
Thẩm Lệ nhân lúc anh gọi điện mà lấy lại điện thoại mình, nhưng Cố Tri Dân lại giơ tay lên nên cô không lấy được.
Thẩm Lệ nổi giận: “Điện thoại.”
Cố Tri Dân đến gần cô, không biết xấu hổ mà hôn cô: “Trả em ngay đây.”
Cố Tri Dân dùng tài khoản Facebook của Thẩm Lệ để chia sẻ bài viết của mình: “Anh trai nhà bên đẹp trai từ nhỏ.” [Tim]
Sau đó anh mới trả điện thoại cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cầm lại nhìn, không dám tin phải xác nhận lại vài lần, khẽ nói: “Cố Tri Dân, anh đúng là chó thật.”
Cố Tri Dân bị mắng mà không hề giận, còn mỉm cười với cô.
Vô lại!
Thẩm Lệ quay đầu đi, dứt khoát không nhìn anh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.