Chương 1628: ĐIỂM YẾU CỦA CỐ TRI DÂN
Lạt Tiêu
19/04/2021
Cố Tri Dân vừa đi ra ngoài vừa nghĩ.
Khi sắp ra đến cửa, thì từ phía sau truyền đến tiếng của Thẩm Lệ: "Công việc của anh bận rộn thì không cần đến thăm tôi, tôi ở đây rất tốt, không cần anh phải lo lắng."
Cố Tri Dân dừng chân lại, anh đứng cạnh cửa một lúc lâu, nhưng mà không nói câu nào cũng không quay đầu lại, sau đó mới cất bước ra khỏi nhà.
Lúc Cố Tri Dân lái xe đến công ty, thì Kha Trật đã đợi trong phòng làm việc của anh rồi.
"Tổng Giám đốc Cố."
Cố Tri Dân vừa ngồi xuống, Kha Trật đã lấy một tập tài liệu ra đặt xuống trước mặt anh, là tài liệu khẩn cấp đang chờ Cố Tri Dân ký tên.
Cố Tri Dân ký tên xong, anh ném cái bút lên bàn, hơi thất thần hỏi Kha Trật: "Chuyện sân khấu kịch điều tra đến đâu rồi?"
"Đúng là do bên tổ chức kia đã xảy ra vấn đề, hôm trước khi diễn tập mọi chuyện vẫn còn tốt, nhưng mà sau đó lại có người có ý kiến nói rằng sân khấu không đủ vững chắc, cho nên ban tổ chức đã tìm người đến sửa lại sân khấu một lần nữa. Chỉ có điều, việc sửa chữa này giao cho một công ty nhỏ ở bên ngoài phụ trách, tôi điều tra được, công ty đó..."
Nói đến đây, đột nhiên Kha Trật ngừng lại.
Cố Tri Dân khẽ nhíu mày: "Nói."
"Công ty kia có một người đã từ chức ngay sau khi sửa xong sân khấu." Kha Trật cẩn thận quan sát sắc mặt của Cố Tri Dân sau đó mới nói tiếp: "Bây giờ vẫn chưa tìm được người đó."
Câu nói cuối cùng, giọng Kha Trật đã nhỏ đi rất nhiều.
Anh ta cẩn thận nhìn Cố Tri Dân, sau đó cúi đầu không nói gì nữa.
Rầm!
Cố Tri Dân đấm mạnh một quả vào bàn làm việc.
Tuy rằng Kha Trật đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng mà vẫn bị tiếng động này làm cho hoảng sợ.
Bây giờ vẫn chưa tìm thấy người, nhưng điều tra ra được những manh mối này, đã đủ để chứng minh, chuyện không may mà Thẩm Lệ gặp phải lần này, là do người khác cố ý gây ra.
Chỉ là không biết, kẻ muốn hại Thẩm Lệ rốt cuộc là nhằm vào cô hay là nhằm vào Cố Tri Dân.
Nếu như là nhằm vào Cố Tri Dân mà đến, vậy thì, người này không đơn giản.
Đánh rắn phải đánh vào bảy tấc.
Mà Thẩm Lệ cũng chính là 'bảy tấc' của Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân yên lặng một lúc lâu, sau đó mới hỏi: "Có liên quan đến Tiêu Văn không?"
Bình thường Thẩm Lệ không có thù oán sâu nặng với ai cả.
Nếu có, vậy thì chỉ có một người quá đáng nhất, chính là Tiêu Văn.
Tuy rằng Tiêu Văn đã chết, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng người đàn ông bao nuôi cô ta có mắt như mù muốn xả giận giúp cô ta.
Đương nhiên, khả năng này rất nhỏ.
Tuy rằng khả năng này rất nhỏ, nhưng phải có chứng cứ xác thực mới loại trừ được.
"Đã xác nhận không có liên quan gì." Kha Trật nói rất chắc chắn.
Vẻ ngoài của Tiêu Văn cũng tạm được, nhưng mà nhìn trong giới giải trí này, thì dung mạo ấy của cô ta cũng không quá nổi bật.
Cho nên, người bao nuôi cô ta cũng chỉ là vài người có chút tiền chút quyền chẳng ra gì thôi, điều tra về bọn họ rất dễ.
Kha Trật đã điều tra một lượt, có thể chắc chắn việc này không có chút liên quan nào đến đám người bao nuôi Tiêu Văn.
"Điều tra!" Cố Tri Dân trầm giọng nói: "Dù phải đào sâu ba thước cũng phải tra ra người đó cho tôi!"
"Vâng." Kha Trật không nói thêm gì nữa.
"Đi ra ngoài đi." Cố Tri Dân xua tay, ý bảo anh ta có thể ra ngoài rồi.
Kha Trật vừa ra ngoài không lâu đã quay trở lại, trong tay anh ta đang cầm một cái hòm thuốc.
Vừa rồi khi Cố Tri Dân hung hăng đấm một quả xuống bàn, anh dùng sức quá lớn nên đã chảy máu rồi, cần xử lý qua một chút.
Cố Tri Dân nhìn anh ta một cái: "Vết thương nhỏ thế này có cần cậu phải khoa trương như vậy không?"
Kha Trật thở dài: "Vẫn nên khử trùng một chút, nếu để cô Thẩm trông thấy, thì không hay lắm..."
Cố Tri Dân nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, anh yên lặng một lát không biết là đang nghĩ gì, rồi sau đó chậm rãi cất lời: "Thế thì băng bó kỹ một chút."
Kha Trật: "..."
Nói thật, anh ta thật sự không cảm thấy vết thương này cần phải băng bó.
Khi sắp ra đến cửa, thì từ phía sau truyền đến tiếng của Thẩm Lệ: "Công việc của anh bận rộn thì không cần đến thăm tôi, tôi ở đây rất tốt, không cần anh phải lo lắng."
Cố Tri Dân dừng chân lại, anh đứng cạnh cửa một lúc lâu, nhưng mà không nói câu nào cũng không quay đầu lại, sau đó mới cất bước ra khỏi nhà.
Lúc Cố Tri Dân lái xe đến công ty, thì Kha Trật đã đợi trong phòng làm việc của anh rồi.
"Tổng Giám đốc Cố."
Cố Tri Dân vừa ngồi xuống, Kha Trật đã lấy một tập tài liệu ra đặt xuống trước mặt anh, là tài liệu khẩn cấp đang chờ Cố Tri Dân ký tên.
Cố Tri Dân ký tên xong, anh ném cái bút lên bàn, hơi thất thần hỏi Kha Trật: "Chuyện sân khấu kịch điều tra đến đâu rồi?"
"Đúng là do bên tổ chức kia đã xảy ra vấn đề, hôm trước khi diễn tập mọi chuyện vẫn còn tốt, nhưng mà sau đó lại có người có ý kiến nói rằng sân khấu không đủ vững chắc, cho nên ban tổ chức đã tìm người đến sửa lại sân khấu một lần nữa. Chỉ có điều, việc sửa chữa này giao cho một công ty nhỏ ở bên ngoài phụ trách, tôi điều tra được, công ty đó..."
Nói đến đây, đột nhiên Kha Trật ngừng lại.
Cố Tri Dân khẽ nhíu mày: "Nói."
"Công ty kia có một người đã từ chức ngay sau khi sửa xong sân khấu." Kha Trật cẩn thận quan sát sắc mặt của Cố Tri Dân sau đó mới nói tiếp: "Bây giờ vẫn chưa tìm được người đó."
Câu nói cuối cùng, giọng Kha Trật đã nhỏ đi rất nhiều.
Anh ta cẩn thận nhìn Cố Tri Dân, sau đó cúi đầu không nói gì nữa.
Rầm!
Cố Tri Dân đấm mạnh một quả vào bàn làm việc.
Tuy rằng Kha Trật đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng mà vẫn bị tiếng động này làm cho hoảng sợ.
Bây giờ vẫn chưa tìm thấy người, nhưng điều tra ra được những manh mối này, đã đủ để chứng minh, chuyện không may mà Thẩm Lệ gặp phải lần này, là do người khác cố ý gây ra.
Chỉ là không biết, kẻ muốn hại Thẩm Lệ rốt cuộc là nhằm vào cô hay là nhằm vào Cố Tri Dân.
Nếu như là nhằm vào Cố Tri Dân mà đến, vậy thì, người này không đơn giản.
Đánh rắn phải đánh vào bảy tấc.
Mà Thẩm Lệ cũng chính là 'bảy tấc' của Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân yên lặng một lúc lâu, sau đó mới hỏi: "Có liên quan đến Tiêu Văn không?"
Bình thường Thẩm Lệ không có thù oán sâu nặng với ai cả.
Nếu có, vậy thì chỉ có một người quá đáng nhất, chính là Tiêu Văn.
Tuy rằng Tiêu Văn đã chết, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng người đàn ông bao nuôi cô ta có mắt như mù muốn xả giận giúp cô ta.
Đương nhiên, khả năng này rất nhỏ.
Tuy rằng khả năng này rất nhỏ, nhưng phải có chứng cứ xác thực mới loại trừ được.
"Đã xác nhận không có liên quan gì." Kha Trật nói rất chắc chắn.
Vẻ ngoài của Tiêu Văn cũng tạm được, nhưng mà nhìn trong giới giải trí này, thì dung mạo ấy của cô ta cũng không quá nổi bật.
Cho nên, người bao nuôi cô ta cũng chỉ là vài người có chút tiền chút quyền chẳng ra gì thôi, điều tra về bọn họ rất dễ.
Kha Trật đã điều tra một lượt, có thể chắc chắn việc này không có chút liên quan nào đến đám người bao nuôi Tiêu Văn.
"Điều tra!" Cố Tri Dân trầm giọng nói: "Dù phải đào sâu ba thước cũng phải tra ra người đó cho tôi!"
"Vâng." Kha Trật không nói thêm gì nữa.
"Đi ra ngoài đi." Cố Tri Dân xua tay, ý bảo anh ta có thể ra ngoài rồi.
Kha Trật vừa ra ngoài không lâu đã quay trở lại, trong tay anh ta đang cầm một cái hòm thuốc.
Vừa rồi khi Cố Tri Dân hung hăng đấm một quả xuống bàn, anh dùng sức quá lớn nên đã chảy máu rồi, cần xử lý qua một chút.
Cố Tri Dân nhìn anh ta một cái: "Vết thương nhỏ thế này có cần cậu phải khoa trương như vậy không?"
Kha Trật thở dài: "Vẫn nên khử trùng một chút, nếu để cô Thẩm trông thấy, thì không hay lắm..."
Cố Tri Dân nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, anh yên lặng một lát không biết là đang nghĩ gì, rồi sau đó chậm rãi cất lời: "Thế thì băng bó kỹ một chút."
Kha Trật: "..."
Nói thật, anh ta thật sự không cảm thấy vết thương này cần phải băng bó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.