Chương 1480: Em có thể làm chứng
Lạt Tiêu
29/12/2020
Thẩm Lệ im lặng đỡ Cố Tri Dân ra ngoài.
Là cô nghĩ nhiều rồi.
Cô vốn muốn rửa mặt cho Cố Tri Dân để anh tỉnh táo hơn một chút, không ngờ càng rửa càng ngốc.
Thẩm Lệ không quan tâm đến Cố Tri Dân nữa, anh cũng không còn sức nói chuyện.
Cô cảm thấy rất mất sức, thậm chí cô còn nghi ngờ trước kia lúc Cố Tri Dân uống rượu xong còn có thể đi đường chỉ là giả vờ thôi.
Lúc sắp đến cửa thang máy, Thẩm Lệ nghe thấy giọng nói của Cố Mãn Mãn.
“Chị Tiểu Lệ, anh họ?”
Cố Mãn Mãn chú ý tới Thẩm Lệ có hơi mệt, bèn chạy chậm tới, cô quan sát Cố Tri Dân: “Ơ, sao lại uống say đến mức này vậy?”
Cố Mãn Mãn thấy anh khép hờ mắt, dáng vẻ ngốc nghếch, còn vươn hai ngón tay đến lắc lư trước mặt anh: “Anh họ, anh nhìn ngón tay em đi, đây là một hay là mười?”
Cố Tri Dân mở mắt ra, còn nghiêm túc nhìn hai ngón tay vươn tới của Cố Mãn Mãn, sau đó vỗ một cái lên đầu cô ấy, dạy dỗ: “Con nhóc thúi này, đi học nhiều năm như vậy, ngay cả hai cũng không biết hả?”
Cố Mãn Mãn: “…” Nhìn qua rõ ràng là uống say rồi, sao còn nhớ dạy dỗ cô thế này?
“Ngài Cố.” Không biết Đào Triển Minh đi từ đâu ra, chào hỏi với Cố Tri Dân.
Trong cơn say Cố Tri Dân vẫn còn nhớ lời Thẩm Lệ từng nói với mình lúc trước.
Lúc trước cô nói, em họ anh sắp bị một tên đàn ông lỗ mãng lừa đi mất rồi.
Cố Tri Dân híp mắt, còn ngông cuồng tà mị nhướng mày, nhìn chằm chằm Đào Triển Minh: “Anh là tên đàn ông lỗ mãng kia?”
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Đào Triển Minh xuất hiện một vết nứt: “Ngài Cố có hiểu lầm gì với tôi ư?”
Thẩm Lệ cũng nhớ lại lời mình nói với Cố Tri Dân lúc trước, rất ăn ý đoán được ý của anh.
Cô đang muốn lên tiếng giải thích đã nghe thấy Cố Mãn Mãn nói trước: “Anh họ, anh đừng nói lung tung, Tổng Giám đốc Đào và chị Tiểu Lệ không có gì cả…”
Thẩm Lệ: “???” Cô có cái gì với Đào Triển Minh hồi nào?
Trước đó Cố Mãn Mãn còn đang tưởng tượng đến tình tiết Đào Triển Minh thích Thẩm Lệ, bây giờ lại nghe thấy Cố Tri Dân gọi anh ta là “tên đàn ông lỗ mãng”, nghĩ anh cũng biết chuyện Đào Triển Minh thích Thẩm Lệ, bây giờ sau khi uống rượu thấy Đào Triển Minh lập tức nói thẳng ra.
Cố Tri Dân là anh họ cô, cô cũng hiểu tính cách của anh, cô rất sợ Cố Tri Dân và Đào Triển Minh đánh nhau.
Vì thế, cô đã đi trước một bước, chắn trước mặt Đào Triển Minh, ngăn cách hai người với nhau, mang nụ cười lấy lòng: “Anh họ, anh tin em đi, em có thể làm chứng, hôm nay em cũng ở cùng với chị Tiểu Lệ, lời em nói hoàn toàn là sự thật, chị Tiểu Lệ và ông chủ Đào tuyệt đối không có chuyện gì…”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Thẩm Lệ cắt ngang lời Cố Mãn Mãn, cô rất sợ cô ấy còn nói thêm gì nữa, không có chuyện gì cũng thành có chuyện luôn.
Cố Tri Dân nói đúng, Cố Mãn Mãn đúng là ngốc nghếch.
Cũng không biết con nhóc ngu ngốc này yên bình lớn lên đến bây giờ bằng cách nào nữa.
Đào Triển Minh cũng rũ mắt, xoa nhẹ thái dương của mình, anh cũng không hiểu nổi cái đầu nhỏ kia của Cố Mãn Mãn đang nghĩ gì, anh nghĩ rằng biểu hiện của mình đã rất rõ ràng rồi, nhưng xem ra với Cố Mãn Mãn cũng không tính là rõ ràng lắm.
“À.” Cố Mãn Mãn vội vàng niềm nở đi tới đỡ Cố Tri Dân: “Anh họ em nặng lắm đúng không, chị Tiểu Lệ, để em giúp chị.”
Đào Triển Minh thấy hai người phụ nữ đỡ con ma men to lớn là Cố Tri Dân cũng không đứng nhìn được nữa, ho nhẹ một tiếng nói: “Để tôi đỡ cho.”
Là cô nghĩ nhiều rồi.
Cô vốn muốn rửa mặt cho Cố Tri Dân để anh tỉnh táo hơn một chút, không ngờ càng rửa càng ngốc.
Thẩm Lệ không quan tâm đến Cố Tri Dân nữa, anh cũng không còn sức nói chuyện.
Cô cảm thấy rất mất sức, thậm chí cô còn nghi ngờ trước kia lúc Cố Tri Dân uống rượu xong còn có thể đi đường chỉ là giả vờ thôi.
Lúc sắp đến cửa thang máy, Thẩm Lệ nghe thấy giọng nói của Cố Mãn Mãn.
“Chị Tiểu Lệ, anh họ?”
Cố Mãn Mãn chú ý tới Thẩm Lệ có hơi mệt, bèn chạy chậm tới, cô quan sát Cố Tri Dân: “Ơ, sao lại uống say đến mức này vậy?”
Cố Mãn Mãn thấy anh khép hờ mắt, dáng vẻ ngốc nghếch, còn vươn hai ngón tay đến lắc lư trước mặt anh: “Anh họ, anh nhìn ngón tay em đi, đây là một hay là mười?”
Cố Tri Dân mở mắt ra, còn nghiêm túc nhìn hai ngón tay vươn tới của Cố Mãn Mãn, sau đó vỗ một cái lên đầu cô ấy, dạy dỗ: “Con nhóc thúi này, đi học nhiều năm như vậy, ngay cả hai cũng không biết hả?”
Cố Mãn Mãn: “…” Nhìn qua rõ ràng là uống say rồi, sao còn nhớ dạy dỗ cô thế này?
“Ngài Cố.” Không biết Đào Triển Minh đi từ đâu ra, chào hỏi với Cố Tri Dân.
Trong cơn say Cố Tri Dân vẫn còn nhớ lời Thẩm Lệ từng nói với mình lúc trước.
Lúc trước cô nói, em họ anh sắp bị một tên đàn ông lỗ mãng lừa đi mất rồi.
Cố Tri Dân híp mắt, còn ngông cuồng tà mị nhướng mày, nhìn chằm chằm Đào Triển Minh: “Anh là tên đàn ông lỗ mãng kia?”
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Đào Triển Minh xuất hiện một vết nứt: “Ngài Cố có hiểu lầm gì với tôi ư?”
Thẩm Lệ cũng nhớ lại lời mình nói với Cố Tri Dân lúc trước, rất ăn ý đoán được ý của anh.
Cô đang muốn lên tiếng giải thích đã nghe thấy Cố Mãn Mãn nói trước: “Anh họ, anh đừng nói lung tung, Tổng Giám đốc Đào và chị Tiểu Lệ không có gì cả…”
Thẩm Lệ: “???” Cô có cái gì với Đào Triển Minh hồi nào?
Trước đó Cố Mãn Mãn còn đang tưởng tượng đến tình tiết Đào Triển Minh thích Thẩm Lệ, bây giờ lại nghe thấy Cố Tri Dân gọi anh ta là “tên đàn ông lỗ mãng”, nghĩ anh cũng biết chuyện Đào Triển Minh thích Thẩm Lệ, bây giờ sau khi uống rượu thấy Đào Triển Minh lập tức nói thẳng ra.
Cố Tri Dân là anh họ cô, cô cũng hiểu tính cách của anh, cô rất sợ Cố Tri Dân và Đào Triển Minh đánh nhau.
Vì thế, cô đã đi trước một bước, chắn trước mặt Đào Triển Minh, ngăn cách hai người với nhau, mang nụ cười lấy lòng: “Anh họ, anh tin em đi, em có thể làm chứng, hôm nay em cũng ở cùng với chị Tiểu Lệ, lời em nói hoàn toàn là sự thật, chị Tiểu Lệ và ông chủ Đào tuyệt đối không có chuyện gì…”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Thẩm Lệ cắt ngang lời Cố Mãn Mãn, cô rất sợ cô ấy còn nói thêm gì nữa, không có chuyện gì cũng thành có chuyện luôn.
Cố Tri Dân nói đúng, Cố Mãn Mãn đúng là ngốc nghếch.
Cũng không biết con nhóc ngu ngốc này yên bình lớn lên đến bây giờ bằng cách nào nữa.
Đào Triển Minh cũng rũ mắt, xoa nhẹ thái dương của mình, anh cũng không hiểu nổi cái đầu nhỏ kia của Cố Mãn Mãn đang nghĩ gì, anh nghĩ rằng biểu hiện của mình đã rất rõ ràng rồi, nhưng xem ra với Cố Mãn Mãn cũng không tính là rõ ràng lắm.
“À.” Cố Mãn Mãn vội vàng niềm nở đi tới đỡ Cố Tri Dân: “Anh họ em nặng lắm đúng không, chị Tiểu Lệ, để em giúp chị.”
Đào Triển Minh thấy hai người phụ nữ đỡ con ma men to lớn là Cố Tri Dân cũng không đứng nhìn được nữa, ho nhẹ một tiếng nói: “Để tôi đỡ cho.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.