Chương 1646: HỌC ĐƯỢC KHÔNG ÍT “THỨ TỐT”
Lạt Tiêu
19/04/2021
Nếu là trước kia, Cố Tri Dân nghe cô nói lời anh ta không thích nghe thì tất nhiên sẽ tức giận.
Khi anh ta tức giận sẽ không nổi giận nhưng vẫn thể hiện ra ngoài, để cho cô phát hiện ra.
Nhưng bây giờ, anh ta không có phản ứng gì giống như không để ý vậy.
Cố Tri Dân bắt đầu đánh răng. Không gian nhỏ hẹp trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng “ro ro” của bàn chải đánh răng bằng điện.
Thẩm Lệ chậm rãi rửa mặt ở bên cạnh.
Động tác của cô rất chậm. Cố Tri Dân đánh răng xong, cô vẫn đang bôi kem dưỡng da lên mặt.
Cố Tri Dân nhìn cô chằm chằm một lúc, cười một tiếng không rõ ràng: "Em cố ý làm chậm như vậy sao?"
"Hả?" Thẩm Lệ quay đầu nhìn anh ta.
"Anh muốn tắm." Trên mặt Cố Tri Dân càng lộ rõ ý cười.
Anh ta muốn tắm thì liên quan gì đến cô? Sau đó Thẩm Lệ mới chợt hiểu ra. Bây giờ cô còn ở đây, thật sự hơi ảnh hưởng đến việc anh ta tắm.
Thẩm Lệ cầm kem dưỡng da chưa bôi xong, xoay người đi ra ngoài.
Cô vừa đi ra, Cố Tri Dân đóng cửa lại.
Ngay sau đó, bên trong đã vang lên tiếng nước chảy rào rào.
Thẩm Lệ nhìn cửa phòng tắm một lát rồi mím môi, xoay người ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Cô không phải cố ý làm quá chậm, ai bảo bây giờ cô là một người bị thương, chỉ có một tay có thể tự do hành động.
Cô có cần cố ý làm chậm sao?
Ngay vừa rồi, cô còn cảm thấy Cố Tri Dân đã thay đổi, chẳng còn vẻ không đứng đắn như trước.
...
Cố Mãn Mãn mang theo hai phần bữa sáng đi qua.
Cô ấy đặt bữa sáng mình mang tới lên trên bàn ăn, vừa mở ra vừa hỏi: "Anh họ em đâu?"
"Tắm." Thẩm Lệ có hơi đói bụng, thuận miệng đáp một tiếng rồi cầm thìa lên chuẩn bị ăn sáng.
Cố Mãn Mãn "A" một tiếng, sau đó dường như suy nghĩ tới điều gì nói: "Mới sáng sớm đã tắm à."
Sợ rằng Thẩm Lệ ăn muối còn nhiều hơn Cố Mãn Mãn, cô làm sao có thể không hiểu được ẩn ý khác trong câu nói này của cô ấy.
"Em đi theo Đào Triển Minh, học được không ít 'Thứ tốt' nhỉ." Thẩm Lệ cố ý nhấn mạnh hai chứ "thứ tốt" phía sau. Cố Mãn Mãn cười "Hì hì": "Làm gì có."
Cô ấy muốn tiết kiệm thời gian nên gói luôn cả phần bữa sáng của mình theo.
Thẩm Lệ hỏi cô ấy: "Gần đây em và Đào Triển Minh thế nào rồi?"
"Chị Tiểu Lệ, sao em nghe câu này của chị có vẻ lạ vậy? Cái gì gọi là bây giờ em và Đào Triển Minh thế nào chứ? Em và anh ta vốn không thế nào cả..." Cố Mãn Mãn giải thích cho mình có vẻ đặc biệt khí thế.
Thật ra cũng không đặc biệt khí thế như vậy, chủ yếu là cô ấy nghĩ đến chuyện xảy ra khi nướng đồ vào tối qua.
Cho dù là hiểu lầm rất máu chó nhưng cô ấy đã thật sự hôn Đào Triển Minh.
Nếu không có chuyện này, cô ấy còn có thể nói chuyện khí thế hơn một chút.
Bây giờ, cô ấy không không quá khí thế như vậy, luôn cảm thấy mình hơi đuối lý.
Thẩm Lệ vừa nghe giọng điệu này của Cố Mãn Mãn biết có chuyện rồi.
"Nếu bọn em không thế nào, sao anh ta nhiệt tình muốn đưa em về nhà như vậy chứ?"
"Anh ta chỉ là ga lăng thôi."
"Ga lăng à? Vậy sao anh ta chỉ đưa mình em về mà không đưa chị về?"
"Anh ta..."
Nhìn dáng vẻ Cố Mãn Mãn nói không ra lời, Thẩm Lệ lại cười thỏa mãn.
Cố Mãn Mãn thấy vậy biết Thẩm Lệ đang cố ý trêu cô ấy, cười nhạo cô ấy, cô ấy khẽ hừ một tiếng: "Chị Tiểu Lệ, sao lúc nào chị cũng thích lấy em và Đào Triển Minh ra nói đùa thế? Lần sau chị có giỏi thì nói ngay trước mặt Đào Triển Minh đi."
"Được." Thẩm Lệ đáp vô cùng sảng khoái, trên mặt còn khẽ cười.
Cố Mãn Mãn đang muốn nói thì ngẩng đầu nhìn thấy Cố Tri Dân đứng cách đó không xa.
Không biết anh ta tắm xong đi ra từ lúc nào, cũng không biết đã đứng ở đó được bao lâu.
Khi anh ta tức giận sẽ không nổi giận nhưng vẫn thể hiện ra ngoài, để cho cô phát hiện ra.
Nhưng bây giờ, anh ta không có phản ứng gì giống như không để ý vậy.
Cố Tri Dân bắt đầu đánh răng. Không gian nhỏ hẹp trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng “ro ro” của bàn chải đánh răng bằng điện.
Thẩm Lệ chậm rãi rửa mặt ở bên cạnh.
Động tác của cô rất chậm. Cố Tri Dân đánh răng xong, cô vẫn đang bôi kem dưỡng da lên mặt.
Cố Tri Dân nhìn cô chằm chằm một lúc, cười một tiếng không rõ ràng: "Em cố ý làm chậm như vậy sao?"
"Hả?" Thẩm Lệ quay đầu nhìn anh ta.
"Anh muốn tắm." Trên mặt Cố Tri Dân càng lộ rõ ý cười.
Anh ta muốn tắm thì liên quan gì đến cô? Sau đó Thẩm Lệ mới chợt hiểu ra. Bây giờ cô còn ở đây, thật sự hơi ảnh hưởng đến việc anh ta tắm.
Thẩm Lệ cầm kem dưỡng da chưa bôi xong, xoay người đi ra ngoài.
Cô vừa đi ra, Cố Tri Dân đóng cửa lại.
Ngay sau đó, bên trong đã vang lên tiếng nước chảy rào rào.
Thẩm Lệ nhìn cửa phòng tắm một lát rồi mím môi, xoay người ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Cô không phải cố ý làm quá chậm, ai bảo bây giờ cô là một người bị thương, chỉ có một tay có thể tự do hành động.
Cô có cần cố ý làm chậm sao?
Ngay vừa rồi, cô còn cảm thấy Cố Tri Dân đã thay đổi, chẳng còn vẻ không đứng đắn như trước.
...
Cố Mãn Mãn mang theo hai phần bữa sáng đi qua.
Cô ấy đặt bữa sáng mình mang tới lên trên bàn ăn, vừa mở ra vừa hỏi: "Anh họ em đâu?"
"Tắm." Thẩm Lệ có hơi đói bụng, thuận miệng đáp một tiếng rồi cầm thìa lên chuẩn bị ăn sáng.
Cố Mãn Mãn "A" một tiếng, sau đó dường như suy nghĩ tới điều gì nói: "Mới sáng sớm đã tắm à."
Sợ rằng Thẩm Lệ ăn muối còn nhiều hơn Cố Mãn Mãn, cô làm sao có thể không hiểu được ẩn ý khác trong câu nói này của cô ấy.
"Em đi theo Đào Triển Minh, học được không ít 'Thứ tốt' nhỉ." Thẩm Lệ cố ý nhấn mạnh hai chứ "thứ tốt" phía sau. Cố Mãn Mãn cười "Hì hì": "Làm gì có."
Cô ấy muốn tiết kiệm thời gian nên gói luôn cả phần bữa sáng của mình theo.
Thẩm Lệ hỏi cô ấy: "Gần đây em và Đào Triển Minh thế nào rồi?"
"Chị Tiểu Lệ, sao em nghe câu này của chị có vẻ lạ vậy? Cái gì gọi là bây giờ em và Đào Triển Minh thế nào chứ? Em và anh ta vốn không thế nào cả..." Cố Mãn Mãn giải thích cho mình có vẻ đặc biệt khí thế.
Thật ra cũng không đặc biệt khí thế như vậy, chủ yếu là cô ấy nghĩ đến chuyện xảy ra khi nướng đồ vào tối qua.
Cho dù là hiểu lầm rất máu chó nhưng cô ấy đã thật sự hôn Đào Triển Minh.
Nếu không có chuyện này, cô ấy còn có thể nói chuyện khí thế hơn một chút.
Bây giờ, cô ấy không không quá khí thế như vậy, luôn cảm thấy mình hơi đuối lý.
Thẩm Lệ vừa nghe giọng điệu này của Cố Mãn Mãn biết có chuyện rồi.
"Nếu bọn em không thế nào, sao anh ta nhiệt tình muốn đưa em về nhà như vậy chứ?"
"Anh ta chỉ là ga lăng thôi."
"Ga lăng à? Vậy sao anh ta chỉ đưa mình em về mà không đưa chị về?"
"Anh ta..."
Nhìn dáng vẻ Cố Mãn Mãn nói không ra lời, Thẩm Lệ lại cười thỏa mãn.
Cố Mãn Mãn thấy vậy biết Thẩm Lệ đang cố ý trêu cô ấy, cười nhạo cô ấy, cô ấy khẽ hừ một tiếng: "Chị Tiểu Lệ, sao lúc nào chị cũng thích lấy em và Đào Triển Minh ra nói đùa thế? Lần sau chị có giỏi thì nói ngay trước mặt Đào Triển Minh đi."
"Được." Thẩm Lệ đáp vô cùng sảng khoái, trên mặt còn khẽ cười.
Cố Mãn Mãn đang muốn nói thì ngẩng đầu nhìn thấy Cố Tri Dân đứng cách đó không xa.
Không biết anh ta tắm xong đi ra từ lúc nào, cũng không biết đã đứng ở đó được bao lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.