Chương 1404: Không ai dám bước lên
Lạt Tiêu
29/12/2020
"Đạo diễn, đã đến lúc này rồi vẫn còn thừa nước đục thả câu."
"Lòng hiếu kỳ của tôi đã sắp không chịu nổi rồi."
"Đạo diễn, nếu ông còn không nói thì tôi sẽ đi ra đứng canh ở cửa thang máy."
"Đạo diễn..."
Đạo diễn mang vẻ mặt lạnh lùng đóng cửa lại rồi đi khỏi đó, để lại khách quý trong phòng khóc không ra nước mắt.
Kính Giai Nguyệt liên tục lắc đầu: "Tổ tiết mục 《 Tôi và cuộc sống của tôi 》của chúng ta, là tổ tiết mục kín miệng nhất mà tôi từng thấy."
Lệ Tây Tước và Vũ Tường cũng gật đầu phụ họa: "Chúng tôi cũng thế."
Người đã đến cửa thang máy rồi, cũng không bằng lòng tiết lộ một chút tin tức.
Thẩm Lệ gõ gõ lên mặt bàn hai cái giống như đang suy nghĩ điều gì đó, quay đầu nhìn sang phía Cố Tri Dân.
Nếu như cô đoán đúng thì hai người kia, chắc hẳn Cố Tri Dân có khả năng biết một chút gì đó.
Cố Tri Dân cảm nhận được ánh mắt của cô, nên quay đầu lại nhìn, cũng không biết đang nghĩ tới điều gì, mà gật đầu như có như không với Thẩm Lệ.
Không trao đổi bất cứ lời nào, anh gật đầu với cô làm gì?
Cố Tri Dân thật sự nhìn thấu ý nghĩ của cô sao?
Nhưng Thẩm Lệ không có thời gian nghi ngờ quá lâu, bởi vì cửa phòng đã bị gõ vang lần nữa.
Kính Giai Nguyệt xoa xoa tay nói: "Lần này thật sự đến rồi chứ? Trời ơi, tôi hồi hộp quá!"
Két… Một tiếng, cửa phòng chậm rãi được đẩy ra.
Sau khi thấy rõ người đẩy cửa vào là ai, thì bảy người trong phòng đều mang vẻ mặt đầy kinh ngạc không dám tin.
Kính Giai Nguyệt và La Triệt đứng dậy đầu tiên: "Tổng Giám đốc Mạc..."
Mạc Đình Kiên mang vẻ mặt lạnh lùng bước vào trong phòng nhìn thoáng qua, sau đó nghiêng người đứng sang một bên, để Hạ Diệp Chi vào phòng trước.
Hạ Diệp Chi mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, cười dịu dàng: "Chào mọi người, tôi là Hạ Diệp Chi."
Hạ Diệp Chi nhìn một vòng chung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Thẩm Lệ, còn nhân cơ hội ấy nháy mắt với cô.
Khóe miệng Thẩm Lệ không nhịn nổi khẽ cong lên, trả lại cho Hạ Diệp Chi một ánh mắt ""Cậu đợi đấy"".
Hạ Diệp Chi nháy mắt mấy cái tỏ vẻ vô tội, quay đầu lại nhìn Mạc Đình Kiên, giống như đang nói với Thẩm Lệ, do Mạc Đình Kiên muốn tham gia đấy chứ.
Ngoài Thẩm Lệ và Cố Tri Dân ra, mấy người còn lại cũng chỉ đứng dậy nghênh đón, chứ không ai thật sự dám bước về phía trước bắt tay với Mạc Đình Kiên.
Thẩm Lệ cười xong, thì mới đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi, vừa cười vừa nói: "Biên kịch Hạ, đã lâu không gặp."
"Cũng không phải quá lâu, mấy hôm trước vừa mới gặp nhau tại studio đó thôi." Hạ Diệp Chi nói xong, thì dơ tay ôm lấy cô.
Thẩm Lệ cũng ôm lại một cái, sau đó nụ cười trên mặt không kiềm chế được càng sâu hơn: "Đúng rồi, tôi lớn tuổi trí nhớ cũng kém."
Mặc dù chỉ là hàn huyên đơn giản, nhưng những người khác đều có thể nhận ra, Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi rất thân nhau.
Lúc này, Tiêu Văn cũng đi về phía trước, nói vài câu với Hạ Diệp Chi: "Biên kịch Hạ, chào cô."
"Cô Tiêu." Nụ cười trên mặt Hạ Diệp Chi nhìn qua cũng có thể thấy đã phai nhạt, cô nhanh chóng vươn tay ra chạm vào tay Tiêu Văn rồi sau đó buông ra ngay.
Cố Tri Dân cũng đi tới bên cạnh Mạc Đình Kiên: "Còn tưởng rằng cậu nói đùa nữa, không ngờ cậu lại đến thật."
Lúc này Mạc Đình Kiên mới thu lại ánh mắt đang nhìn lên gương mặt Hạ Diệp Chi, rồi mở miệng không có chút cảm xúc nào: "Gần đây hơi buồn chán."
Cố Tri Dân hừ nhẹ một tiếng: "Đã nhận ra rồi."
Nếu như thật sự không phải vì quá nhàm chán, sao Mạc Đình Kiên có thể tới tham gia tiết mục kiểu này.
Mạc Đình Kiên liếc nhìn anh ta một cái: "Không phải cậu cũng thế à?"
Cố Tri Dân nghẹn lời: "Tôi còn không phải vì tiết mục này là do cậu đầu tư, nên mới đến để hỗ trợ sao, chẳng lẽ tôi thật sự ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm."
"Chuyện cậu ăn no rỗi việc làm còn ít sao?" Mạc Đình Kiên rất hiểu cách đáp trả Cố Tri Dân, hơn nữa vừa đáp trả thì nhất định anh ta á khẩu không trả lời được.
"Lòng hiếu kỳ của tôi đã sắp không chịu nổi rồi."
"Đạo diễn, nếu ông còn không nói thì tôi sẽ đi ra đứng canh ở cửa thang máy."
"Đạo diễn..."
Đạo diễn mang vẻ mặt lạnh lùng đóng cửa lại rồi đi khỏi đó, để lại khách quý trong phòng khóc không ra nước mắt.
Kính Giai Nguyệt liên tục lắc đầu: "Tổ tiết mục 《 Tôi và cuộc sống của tôi 》của chúng ta, là tổ tiết mục kín miệng nhất mà tôi từng thấy."
Lệ Tây Tước và Vũ Tường cũng gật đầu phụ họa: "Chúng tôi cũng thế."
Người đã đến cửa thang máy rồi, cũng không bằng lòng tiết lộ một chút tin tức.
Thẩm Lệ gõ gõ lên mặt bàn hai cái giống như đang suy nghĩ điều gì đó, quay đầu nhìn sang phía Cố Tri Dân.
Nếu như cô đoán đúng thì hai người kia, chắc hẳn Cố Tri Dân có khả năng biết một chút gì đó.
Cố Tri Dân cảm nhận được ánh mắt của cô, nên quay đầu lại nhìn, cũng không biết đang nghĩ tới điều gì, mà gật đầu như có như không với Thẩm Lệ.
Không trao đổi bất cứ lời nào, anh gật đầu với cô làm gì?
Cố Tri Dân thật sự nhìn thấu ý nghĩ của cô sao?
Nhưng Thẩm Lệ không có thời gian nghi ngờ quá lâu, bởi vì cửa phòng đã bị gõ vang lần nữa.
Kính Giai Nguyệt xoa xoa tay nói: "Lần này thật sự đến rồi chứ? Trời ơi, tôi hồi hộp quá!"
Két… Một tiếng, cửa phòng chậm rãi được đẩy ra.
Sau khi thấy rõ người đẩy cửa vào là ai, thì bảy người trong phòng đều mang vẻ mặt đầy kinh ngạc không dám tin.
Kính Giai Nguyệt và La Triệt đứng dậy đầu tiên: "Tổng Giám đốc Mạc..."
Mạc Đình Kiên mang vẻ mặt lạnh lùng bước vào trong phòng nhìn thoáng qua, sau đó nghiêng người đứng sang một bên, để Hạ Diệp Chi vào phòng trước.
Hạ Diệp Chi mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, cười dịu dàng: "Chào mọi người, tôi là Hạ Diệp Chi."
Hạ Diệp Chi nhìn một vòng chung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Thẩm Lệ, còn nhân cơ hội ấy nháy mắt với cô.
Khóe miệng Thẩm Lệ không nhịn nổi khẽ cong lên, trả lại cho Hạ Diệp Chi một ánh mắt ""Cậu đợi đấy"".
Hạ Diệp Chi nháy mắt mấy cái tỏ vẻ vô tội, quay đầu lại nhìn Mạc Đình Kiên, giống như đang nói với Thẩm Lệ, do Mạc Đình Kiên muốn tham gia đấy chứ.
Ngoài Thẩm Lệ và Cố Tri Dân ra, mấy người còn lại cũng chỉ đứng dậy nghênh đón, chứ không ai thật sự dám bước về phía trước bắt tay với Mạc Đình Kiên.
Thẩm Lệ cười xong, thì mới đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi, vừa cười vừa nói: "Biên kịch Hạ, đã lâu không gặp."
"Cũng không phải quá lâu, mấy hôm trước vừa mới gặp nhau tại studio đó thôi." Hạ Diệp Chi nói xong, thì dơ tay ôm lấy cô.
Thẩm Lệ cũng ôm lại một cái, sau đó nụ cười trên mặt không kiềm chế được càng sâu hơn: "Đúng rồi, tôi lớn tuổi trí nhớ cũng kém."
Mặc dù chỉ là hàn huyên đơn giản, nhưng những người khác đều có thể nhận ra, Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi rất thân nhau.
Lúc này, Tiêu Văn cũng đi về phía trước, nói vài câu với Hạ Diệp Chi: "Biên kịch Hạ, chào cô."
"Cô Tiêu." Nụ cười trên mặt Hạ Diệp Chi nhìn qua cũng có thể thấy đã phai nhạt, cô nhanh chóng vươn tay ra chạm vào tay Tiêu Văn rồi sau đó buông ra ngay.
Cố Tri Dân cũng đi tới bên cạnh Mạc Đình Kiên: "Còn tưởng rằng cậu nói đùa nữa, không ngờ cậu lại đến thật."
Lúc này Mạc Đình Kiên mới thu lại ánh mắt đang nhìn lên gương mặt Hạ Diệp Chi, rồi mở miệng không có chút cảm xúc nào: "Gần đây hơi buồn chán."
Cố Tri Dân hừ nhẹ một tiếng: "Đã nhận ra rồi."
Nếu như thật sự không phải vì quá nhàm chán, sao Mạc Đình Kiên có thể tới tham gia tiết mục kiểu này.
Mạc Đình Kiên liếc nhìn anh ta một cái: "Không phải cậu cũng thế à?"
Cố Tri Dân nghẹn lời: "Tôi còn không phải vì tiết mục này là do cậu đầu tư, nên mới đến để hỗ trợ sao, chẳng lẽ tôi thật sự ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm."
"Chuyện cậu ăn no rỗi việc làm còn ít sao?" Mạc Đình Kiên rất hiểu cách đáp trả Cố Tri Dân, hơn nữa vừa đáp trả thì nhất định anh ta á khẩu không trả lời được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.