Chương 1437: Một lúc cũng đã không còn nữa rồi
Lạt Tiêu
29/12/2020
Thẩm Lệ quay đầu lại nhìn thấy Cố Tri Dân đã ngồi trên ghế dài ở cách đó không xa.
Anh đang mặc một bộ quần áo ở nhà, cả người uể oải dựa vào ghế, trông rất tự do và nhàn nhạ, ánh nắng chiều phủ lên người của anh, khiến cho cả người của anh trông dịu dàng ấm áp hơn so với bình thường.
Anh mỉm cười với Thẩm Lệ trong ánh chiều dương, nụ cười sạch sẽ giống như là một cậu con trai vừa lớn, hoàn toàn không có chút cảm giác cấp bách và lo lắng của những việc đã xảy ra.
Thẩm Lệ ngạc nhiên nhìn anh một hồi lâu mới chợt thở dài một hơi.
"Sao mấy ngày không gặp mà lại trở nên ngớ ngẩn thế này rồi?"
Cố Tri Dân thấy cô chỉ kinh ngạc nhìn anh, cũng không đi qua, anh liền đứng dậy đi về phía Thẩm Lệ.
Chân của người ta vừa cao vừa dài, bước chân bước từng bước lớn, chưa đi được mấy bước đã đi đến trước mặt của Thẩm Lệ.
Hai tay của Cố Tri Dân đặt vào trong túi quần, càng lộ ra vẻ lười biếng hơn, anh cuối người đối mặt với Thẩm Lệ: "Nào, nói với anh xem, thế nào?"
Vẻ mặt của Thẩm Lệ đã khôi phục bình thường, ánh mắt của cô đánh giá Cố Tri Dân một cách tế nhị: "Điện thoại di động của anh đâu rồi?"
"Chắc là ở nhà." Cố Tri Dân móc móc trong túi, sau đó đưa tay ra cho Thẩm Lệ nhìn, biểu thị ở trong túi không có cái gì.
Nghe giọng điệu của anh giống như là ngay cả chính anh cũng không xác định được điện thoại của mình ở đâu.
Nhưng mà cái người này bình thường là người không bao giờ rời khỏi điện thoại.
Thẩm Lệ nhìn xung quanh, cảm thấy đây không phải là chỗ nói chuyện.
"Về nhà rồi nói."
Cô đi thẳng về phía trước, dẫn đầu đi ở phía trước.
Cố Tri Dân chậm rãi ung dung đi theo ở phía sau: "Lầu trên hay là lầu dưới đây?"
Thẩm Lệ liếc nhìn anh một cái.
Cố Tri Dân lại đổi một cách nói khác: "Nhà của em hay là nhà của anh?"
Lúc này Thẩm Lệ mới phát hiện, chuyện mình vội vàng chạy đến đây để tìm Cố Tri Dân là có chút xúc động.
Ở thời điểm mấu chốt này, cho dù là ở nhà cô hay là ở nhà Cố Tri Dân đi nữa, nếu như bị truyền thông chụp được bọn họ ở cùng với nhau thì chuyện này cũng không tốt gì đâu.
Nhưng mà Thẩm Lệ cũng không nghĩ nhiều như vậy.
"Truyền thông không biết anh có nhà ở đây đâu." Cố Tri Dân nhìn ra sự lo lắng của cô, giống như cười mà lại không phải cười nói.
Vẻ mặt của Thẩm Lệ vẫn không thay đổi: "Nhà của anh."
Thang máy lên đến tầng lầu chỗ ở của Cố Tri Dân thì dừng lại.
Trước đó Cố Tri Dân đã học nấu cơm ở nhà, làm cho phòng bếp bị cháy, bây giờ cũng đã sửa chữa rồi.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lệ đến đây.
Bố cục trong phòng cũng không khác với lòng của Thẩm Lệ cho lắm, có điều phương hướng không giống nhau.
Nhà của Cố Tri Dân có lẽ là do trang trí quá vội vã, cho nên ở trong nhà cũng không có vật dụng gia đình, tường quét vôi trắng, sàn bằng đất, dụng cụ gia đình cũng không có cái gì, lạnh lẽo chẳng giống một căn nhà gì cả.
Thẩm Lệ nhìn xung quanh một vòng, quay đầu hỏi Cố Tri Dân: "Anh cứ ở như vậy đó hả?"
"Đúng đó." Cố Tri Dân thấy thần sắc của Thẩm Lệ có chút phức tạp, cười nói: "Có ghế sofa, cũng có giường. Cái này còn có gì không tốt?"
Anh nói xong, xoay người rót nước cho Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân nói cũng không sai, có ghế sofa và có giường.
Nhưng mà trừ ghế sofa và giường ra cũng không còn cái gì khác.
Lúc Cố Tri Dân rót nước cho cô còn đang ngâm nga ca hát.
Thẩm Lệ gọi tên của anh ta.
"Cố Tri Dân."
"Gọi anh trai làm gì vậy?"
Đáy mắt của Cố Tri Dân mang theo nụ cười, giọng điệu ung dung giống y như là một tên du côn, tâm trạng xem ra cũng không tệ lắm.
Thẩm Lệ càng có thể xác định được Cố Tri Dân vẫn còn chưa biết chuyện ở trên mạng.
Cô không nói lời nào, lấy điện thoại di động ra mở Facebook lên chuẩn bị tìm tin tức trên Facebook cho Cố Tri Dân xem.
Nhưng sau khi cô mở Facebook ra mới phát hiện, những tiêu đề nóng trước đó cũng đã bị biến mất trong chốc lát hết rồi.
Cô cũng tìm kiếm tên của Cố Tri Dân trên thanh tìm kiếm, nhưng mà cũng không tìm ra được cái gì.
Lại tìm đến tên của Tiêu Văn, cũng không tìm được cái gì cả.
Không biết khi nào Cố Tri Dân đã đi đến phía sau lưng của cô, có lòng tốt nhắc nhở cô: "Đừng tìm nữa, anh đã tốn không ít tiền cho phía quan hệ công chúng đó."
Anh đang mặc một bộ quần áo ở nhà, cả người uể oải dựa vào ghế, trông rất tự do và nhàn nhạ, ánh nắng chiều phủ lên người của anh, khiến cho cả người của anh trông dịu dàng ấm áp hơn so với bình thường.
Anh mỉm cười với Thẩm Lệ trong ánh chiều dương, nụ cười sạch sẽ giống như là một cậu con trai vừa lớn, hoàn toàn không có chút cảm giác cấp bách và lo lắng của những việc đã xảy ra.
Thẩm Lệ ngạc nhiên nhìn anh một hồi lâu mới chợt thở dài một hơi.
"Sao mấy ngày không gặp mà lại trở nên ngớ ngẩn thế này rồi?"
Cố Tri Dân thấy cô chỉ kinh ngạc nhìn anh, cũng không đi qua, anh liền đứng dậy đi về phía Thẩm Lệ.
Chân của người ta vừa cao vừa dài, bước chân bước từng bước lớn, chưa đi được mấy bước đã đi đến trước mặt của Thẩm Lệ.
Hai tay của Cố Tri Dân đặt vào trong túi quần, càng lộ ra vẻ lười biếng hơn, anh cuối người đối mặt với Thẩm Lệ: "Nào, nói với anh xem, thế nào?"
Vẻ mặt của Thẩm Lệ đã khôi phục bình thường, ánh mắt của cô đánh giá Cố Tri Dân một cách tế nhị: "Điện thoại di động của anh đâu rồi?"
"Chắc là ở nhà." Cố Tri Dân móc móc trong túi, sau đó đưa tay ra cho Thẩm Lệ nhìn, biểu thị ở trong túi không có cái gì.
Nghe giọng điệu của anh giống như là ngay cả chính anh cũng không xác định được điện thoại của mình ở đâu.
Nhưng mà cái người này bình thường là người không bao giờ rời khỏi điện thoại.
Thẩm Lệ nhìn xung quanh, cảm thấy đây không phải là chỗ nói chuyện.
"Về nhà rồi nói."
Cô đi thẳng về phía trước, dẫn đầu đi ở phía trước.
Cố Tri Dân chậm rãi ung dung đi theo ở phía sau: "Lầu trên hay là lầu dưới đây?"
Thẩm Lệ liếc nhìn anh một cái.
Cố Tri Dân lại đổi một cách nói khác: "Nhà của em hay là nhà của anh?"
Lúc này Thẩm Lệ mới phát hiện, chuyện mình vội vàng chạy đến đây để tìm Cố Tri Dân là có chút xúc động.
Ở thời điểm mấu chốt này, cho dù là ở nhà cô hay là ở nhà Cố Tri Dân đi nữa, nếu như bị truyền thông chụp được bọn họ ở cùng với nhau thì chuyện này cũng không tốt gì đâu.
Nhưng mà Thẩm Lệ cũng không nghĩ nhiều như vậy.
"Truyền thông không biết anh có nhà ở đây đâu." Cố Tri Dân nhìn ra sự lo lắng của cô, giống như cười mà lại không phải cười nói.
Vẻ mặt của Thẩm Lệ vẫn không thay đổi: "Nhà của anh."
Thang máy lên đến tầng lầu chỗ ở của Cố Tri Dân thì dừng lại.
Trước đó Cố Tri Dân đã học nấu cơm ở nhà, làm cho phòng bếp bị cháy, bây giờ cũng đã sửa chữa rồi.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lệ đến đây.
Bố cục trong phòng cũng không khác với lòng của Thẩm Lệ cho lắm, có điều phương hướng không giống nhau.
Nhà của Cố Tri Dân có lẽ là do trang trí quá vội vã, cho nên ở trong nhà cũng không có vật dụng gia đình, tường quét vôi trắng, sàn bằng đất, dụng cụ gia đình cũng không có cái gì, lạnh lẽo chẳng giống một căn nhà gì cả.
Thẩm Lệ nhìn xung quanh một vòng, quay đầu hỏi Cố Tri Dân: "Anh cứ ở như vậy đó hả?"
"Đúng đó." Cố Tri Dân thấy thần sắc của Thẩm Lệ có chút phức tạp, cười nói: "Có ghế sofa, cũng có giường. Cái này còn có gì không tốt?"
Anh nói xong, xoay người rót nước cho Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân nói cũng không sai, có ghế sofa và có giường.
Nhưng mà trừ ghế sofa và giường ra cũng không còn cái gì khác.
Lúc Cố Tri Dân rót nước cho cô còn đang ngâm nga ca hát.
Thẩm Lệ gọi tên của anh ta.
"Cố Tri Dân."
"Gọi anh trai làm gì vậy?"
Đáy mắt của Cố Tri Dân mang theo nụ cười, giọng điệu ung dung giống y như là một tên du côn, tâm trạng xem ra cũng không tệ lắm.
Thẩm Lệ càng có thể xác định được Cố Tri Dân vẫn còn chưa biết chuyện ở trên mạng.
Cô không nói lời nào, lấy điện thoại di động ra mở Facebook lên chuẩn bị tìm tin tức trên Facebook cho Cố Tri Dân xem.
Nhưng sau khi cô mở Facebook ra mới phát hiện, những tiêu đề nóng trước đó cũng đã bị biến mất trong chốc lát hết rồi.
Cô cũng tìm kiếm tên của Cố Tri Dân trên thanh tìm kiếm, nhưng mà cũng không tìm ra được cái gì.
Lại tìm đến tên của Tiêu Văn, cũng không tìm được cái gì cả.
Không biết khi nào Cố Tri Dân đã đi đến phía sau lưng của cô, có lòng tốt nhắc nhở cô: "Đừng tìm nữa, anh đã tốn không ít tiền cho phía quan hệ công chúng đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.