Chương 1678: NGƯỜI BỆNH THÌ PHẢI CÓ DÁNG VẺ CỦA NGƯỜI BỆNH
Lạt Tiêu
19/04/2021
“Chia... chia tay rồi?”
Cố Mãn Mãn bị dọa đến nỗi nói chuyện lắp bắp.
Trước đó cô ấy đã phát giác được giữa Cố Tri Dân và Thẩm Lệ xảy ra vấn đề.
Nhưng mà hai người này vẫn cứ luôn kỳ quái, Cố Mãn Mãn đều quen thân với hai người này, thời gian lâu dài, cũng quen thuộc trạng thái như thế này của bọn họ.
Nhưng mà bây giờ Cố Tri Dân nói với cô ấy là đã chia tay rồi.
Cái này đột ngột quá đi thôi.
“Còn có vấn đề gì nữa không?” Cố Tri Dân lạnh lùng nhìn cô ấy.
Giọng nói của anh nghe giống như là một câu nghi vấn.
Nhưng mà Cố Mãn Mãn biết rằng, nếu như cô còn dám hỏi câu hỏi nào đó chạm đến bãi mìn của anh, hôm nay chỉ sợ là sẽ không đi dễ dàng như vậy.
“Em đi đây, chuyện đó có tiến triển thì nhất định phải báo cho em biết đó.” Cố Mãn Mãn khá là quan tâm tới chuyện này, cô cảm thấy là nó không đơn giản như vậy.
Cố Tri Dân không nói lời nào, thông tin lộ ra từ trong ánh mắt chỉ có hai chữ: phiền phức.
Cố Mãn Mãn cẩn thận quay người đi ra ngoài.
Không thể trêu chọc người đàn ông thất tình được, nhìn bộ dạng này đã thấy đáng sợ.
...
Tối hôm đó, Cố Mãn Mãn liền chuyển vào trong nhà của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cũng không ngờ tới là Cố Mãn Mãn thật sự lại đột ngột chuyển tới đây, ngày hôm đó lúc cô gọi điện thoại cho Cố Tri Dân, chính là muốn lấy cớ Cố Mãn Mãn chuyển đến đây để gọi điện thoại cho anh.
Bây giờ Cố Mãn Mãn thật sự chuyển tới, căn phòng trước đó của Cố Tri Dân ở đã trở thành phòng của Cố Mãn Mãn.
“Công tắc ở đây nè, bộ chăn này cần phải thay đổi một chút...”
Thẩm Lệ dẫn theo Cố Mãn Mãn đi vào căn phòng trước đó của Cố Tri Dân, cô muốn đi dọn dẹp đồ đạc, dọn ở chỗ này một chút lại dọn ở chỗ kia một chút.
“Được rồi, để tự em làm cho, tay chân của em còn lành lặn, muốn đến đây là để chăm sóc cho chị, sao có thể để cho chị làm những chuyện này được chứ.” Cố Mãn Mãn kéo Thẩm Lệ qua một bên, kêu cô ngồi đó đừng nhúc nhích.
Thẩm Lệ nhìn thoáng qua cái tay vừa mới cắt chỉ của mình, cũng không làm lộn xộn với Cố Mãn Mãn nữa.
Sau khi Cố Tri Dân chuyển đến thì sống trong cùng một phòng với Thẩm Lệ, đồ vật ở trong phòng này cũng không nhiều lắm.
Sau khi Cố Mãn Mãn đào hôn chạy ra ngoài, năng lực gánh vác cuộc sống cũng đã nâng cao hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc là đã dọn dẹp căn phòng sạch sẽ.
Cố Mãn Mãn trải giường xong, một mặt chờ mong nói: “Từ nhỏ đến lớn em chưa từng thuê nhà chung với người khác, cũng chưa từng ở lại ký túc xá, bây giờ rốt cuộc cũng có thể thực hiện ước mơ rồi.”
Thẩm Lệ: "..."
Lúc đại học thì Thẩm Lệ đã từng ở ký túc xá, nên cô cũng không hiểu được tâm trạng của Cố Mãn Mãn.
“Em vẫn cảm thấy em đào hôn là một chuyện hết sức chính xác.” Nếu như không đào hôn, có thể lúc này cô ấy đang thử áo cưới, chuẩn bị cho bữa tiệc.
Một cuộc hôn nhân thương nghiệp, sao có thể có kinh nghiệm sống phong phú và đa dạng như vậy được.
Thẩm Lệ lắc đầu, biểu thị không hiểu nổi người trẻ tuổi bây giờ.
Cô đứng dậy đi ra ngoài cầm lấy hai chai nước từ trong tủ lạnh, sau đó cất giọng gọi Cố Mãn Mãn.
“Mãn Mãn, ra đây uống nước này.”
“vâng ạ.”
Cố Mãn Mãn chạy ra.
Thẩm Lệ đưa một chai nước lạnh cho Cố Mãn Mãn, sau khi Cố Mãn Mãn nhận lấy thì cô lại cầm lấy một chai nước lạnh khác.
Cố Mãn Mãn thấy thế thì nhanh chóng lấy nước lạnh trước cô: “Lạy chị đó, bây giờ chị là người bệnh, người bệnh thì phải có bộ dáng của người bệnh, chị vẫn không nên uống nước đá đâu.”
“Ài, chị...” Trời nắng to như thế này, không uống nước đá thì sao có thể chịu được chứ.
Cố Mãn Mãn thành thật bỏ nước lạnh vào trong tủ lạnh, lại mở một chai nước không lạnh cho cô.
Thẩm Lệ bất mãn bĩu môi, nhưng mà vẫn cầm lấy chai nước không lạnh đó uống một ngụm.
Ong...
Âm thanh rung của điện thoại di động không biết truyền tới từ nơi nào.
Thẩm Lệ nhìn về phía Cố Mãn Mãn: “Điện thoại di động của em đang reo kìa.”
Cố Mãn Mãn lấy điện thoại của mình ra nhìn, phát hiện không có cuộc gọi cũng không có tin nhắn, nói với Thẩm Lệ: “Là điện thoại di động của chị reo đó.”
Cố Mãn Mãn bị dọa đến nỗi nói chuyện lắp bắp.
Trước đó cô ấy đã phát giác được giữa Cố Tri Dân và Thẩm Lệ xảy ra vấn đề.
Nhưng mà hai người này vẫn cứ luôn kỳ quái, Cố Mãn Mãn đều quen thân với hai người này, thời gian lâu dài, cũng quen thuộc trạng thái như thế này của bọn họ.
Nhưng mà bây giờ Cố Tri Dân nói với cô ấy là đã chia tay rồi.
Cái này đột ngột quá đi thôi.
“Còn có vấn đề gì nữa không?” Cố Tri Dân lạnh lùng nhìn cô ấy.
Giọng nói của anh nghe giống như là một câu nghi vấn.
Nhưng mà Cố Mãn Mãn biết rằng, nếu như cô còn dám hỏi câu hỏi nào đó chạm đến bãi mìn của anh, hôm nay chỉ sợ là sẽ không đi dễ dàng như vậy.
“Em đi đây, chuyện đó có tiến triển thì nhất định phải báo cho em biết đó.” Cố Mãn Mãn khá là quan tâm tới chuyện này, cô cảm thấy là nó không đơn giản như vậy.
Cố Tri Dân không nói lời nào, thông tin lộ ra từ trong ánh mắt chỉ có hai chữ: phiền phức.
Cố Mãn Mãn cẩn thận quay người đi ra ngoài.
Không thể trêu chọc người đàn ông thất tình được, nhìn bộ dạng này đã thấy đáng sợ.
...
Tối hôm đó, Cố Mãn Mãn liền chuyển vào trong nhà của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cũng không ngờ tới là Cố Mãn Mãn thật sự lại đột ngột chuyển tới đây, ngày hôm đó lúc cô gọi điện thoại cho Cố Tri Dân, chính là muốn lấy cớ Cố Mãn Mãn chuyển đến đây để gọi điện thoại cho anh.
Bây giờ Cố Mãn Mãn thật sự chuyển tới, căn phòng trước đó của Cố Tri Dân ở đã trở thành phòng của Cố Mãn Mãn.
“Công tắc ở đây nè, bộ chăn này cần phải thay đổi một chút...”
Thẩm Lệ dẫn theo Cố Mãn Mãn đi vào căn phòng trước đó của Cố Tri Dân, cô muốn đi dọn dẹp đồ đạc, dọn ở chỗ này một chút lại dọn ở chỗ kia một chút.
“Được rồi, để tự em làm cho, tay chân của em còn lành lặn, muốn đến đây là để chăm sóc cho chị, sao có thể để cho chị làm những chuyện này được chứ.” Cố Mãn Mãn kéo Thẩm Lệ qua một bên, kêu cô ngồi đó đừng nhúc nhích.
Thẩm Lệ nhìn thoáng qua cái tay vừa mới cắt chỉ của mình, cũng không làm lộn xộn với Cố Mãn Mãn nữa.
Sau khi Cố Tri Dân chuyển đến thì sống trong cùng một phòng với Thẩm Lệ, đồ vật ở trong phòng này cũng không nhiều lắm.
Sau khi Cố Mãn Mãn đào hôn chạy ra ngoài, năng lực gánh vác cuộc sống cũng đã nâng cao hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc là đã dọn dẹp căn phòng sạch sẽ.
Cố Mãn Mãn trải giường xong, một mặt chờ mong nói: “Từ nhỏ đến lớn em chưa từng thuê nhà chung với người khác, cũng chưa từng ở lại ký túc xá, bây giờ rốt cuộc cũng có thể thực hiện ước mơ rồi.”
Thẩm Lệ: "..."
Lúc đại học thì Thẩm Lệ đã từng ở ký túc xá, nên cô cũng không hiểu được tâm trạng của Cố Mãn Mãn.
“Em vẫn cảm thấy em đào hôn là một chuyện hết sức chính xác.” Nếu như không đào hôn, có thể lúc này cô ấy đang thử áo cưới, chuẩn bị cho bữa tiệc.
Một cuộc hôn nhân thương nghiệp, sao có thể có kinh nghiệm sống phong phú và đa dạng như vậy được.
Thẩm Lệ lắc đầu, biểu thị không hiểu nổi người trẻ tuổi bây giờ.
Cô đứng dậy đi ra ngoài cầm lấy hai chai nước từ trong tủ lạnh, sau đó cất giọng gọi Cố Mãn Mãn.
“Mãn Mãn, ra đây uống nước này.”
“vâng ạ.”
Cố Mãn Mãn chạy ra.
Thẩm Lệ đưa một chai nước lạnh cho Cố Mãn Mãn, sau khi Cố Mãn Mãn nhận lấy thì cô lại cầm lấy một chai nước lạnh khác.
Cố Mãn Mãn thấy thế thì nhanh chóng lấy nước lạnh trước cô: “Lạy chị đó, bây giờ chị là người bệnh, người bệnh thì phải có bộ dáng của người bệnh, chị vẫn không nên uống nước đá đâu.”
“Ài, chị...” Trời nắng to như thế này, không uống nước đá thì sao có thể chịu được chứ.
Cố Mãn Mãn thành thật bỏ nước lạnh vào trong tủ lạnh, lại mở một chai nước không lạnh cho cô.
Thẩm Lệ bất mãn bĩu môi, nhưng mà vẫn cầm lấy chai nước không lạnh đó uống một ngụm.
Ong...
Âm thanh rung của điện thoại di động không biết truyền tới từ nơi nào.
Thẩm Lệ nhìn về phía Cố Mãn Mãn: “Điện thoại di động của em đang reo kìa.”
Cố Mãn Mãn lấy điện thoại của mình ra nhìn, phát hiện không có cuộc gọi cũng không có tin nhắn, nói với Thẩm Lệ: “Là điện thoại di động của chị reo đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.