Chương 1339: Tớ chính là nguyên tắc của anh ấy
Lạt Tiêu
06/11/2020
"Tin em tin em, nhưng mà em đừng chắn đường nữa." Thẩm Lệ lại đẩy Cố Mãn Mãn sang bên cạnh.
Cố Mãn Mãn hừ một tiếng: "Chị chính là không tin tưởng em."
Cô nói xong quay người nhảy xuống xe, rồi dơ tay ra đỡ Thẩm Lệ: "Dù sao bây giờ em cũng là người đại diện của chị, hành trình của chị phải thông qua em mới tính, em bảo chị phải nghỉ ngơi, thì chị phải nghỉ ngơi."
Sau khi Thẩm Lệ được cô ta đỡ xuống xe, bèn dơ tay gõ lên đầu cô: "Cánh cứng quá rồi, lịch trình của chị phải để em nói mới tính à, chị còn có thể xào em lên làm mồi câu cá mực đấy!"
Cố Mãn Mãn sờ lên đầu mình, không vừa lòng bĩu môi: "Chị đuổi việc em thì sẽ không tìm được người đại diện vào vừa trẻ lại vừa xinh như em nữa đâu, bây giờ em chính là người đại diện trẻ tuổi xinh đẹp nhất của truyền thông Thịnh Hải."
"Nếu nói như vậy, có thể được em làm người đại diện, là vận may của chị hả?" Thẩm Lệ bị cô chọc nở nụ cười.
Cố Mãn Mãn thấy Thẩm Lệ nở nụ cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, cô đang muốn nói chuyện, thì nghe thấy có người gọi Thẩm Lệ.
"Tiểu Lệ."
Thẩm Lệ vừa nhìn về phía người gọi, đã kinh ngạc vui mừng lên tiếng: "Diệp Chi, sao cậu lại đến đây, Không phải nói lân này không cùng đoàn sao?"
Hạ Diệp Chi là biên kịch chính của "Mất Thành", theo lý thuyết lẽ ra nên ở cùng một đoàn làm phim, nhưng mà Mạc Đình Kiên chê ở trong đoàn vất vả, cho nên nếu như phải sửa kịch bản, thì bảo cô trao đổi qua mạng với đoàn làm phim.
Nhưng thể loại phim huyễn tưởng này, sẽ có rất nhiều chỉ tiết cân phải chú ý, biên kịch không ở trong đoàn sẽ rất phiền phức.
Hạ Diệp Chi cười nói: "Biên kịch không ở trong đoàn thì sao được."
"Mạc Đình Kiên đồng ý?" Thẩm Lệ hơi tò mò, Mạc Đình Kiên không giống người có tính tình dễ dàng thỏa hiệp.
Hạ Diệp Chỉ cười tủm tỉm gật đầu: "Ừ”
"Không phải chứ, "Đúng vậy, chỉ có điều..." Hạ Diệp Chi cố ý dừng lại một lát, rồi ghé sát vào tai Thẩm Lệ nói nhỏ: "Tớ chính là nguyên tắc của anh ấy."
"..." Thẩm Lệ bị ném thức ăn cho chó vào mặt, cô đẩy Hạ Diệp Chi ra: "Cậu đi đi, người độc thân như tớ đây không hợp để làm bạn thân với cậu."
"Nhanh thế đã về rồi." Hạ Diệp Chi đột nhiên nói với ra phía sau lưng Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ quay lại nhìn, thì thấy Mạc Đình Kiên đang cầm trong tay hai túi bánh mận khô.
Hạ Diệp Chi thấy thế giải thích cho Thẩm Lệ: "Chúng tớ vừa mới đến chưa lâu, đi ngang qua quán này thấy mùi hương đặc biệt nên bảo Mạc Đình Kiên đi mua giúp tớ."
Bánh mận khô của cửa hàng này, Thẩm Lệ cũng biết, đoàn làm phim cũng từng mua rồi, mùi vị cũng không tệ lắm.
Có điều, hình ảnh Tổng Giám đốc đẹp trai ngời ngời của Mạc thị cầm theo hai túi bánh mận khô thật đúng là....rất hài hước.
Thẩm Lệ cổ nhịn cười, chào hỏi với Mạc Đình Kiên: "Anh cũng tới à"
"Ừ“" Mạc Đình Kiên vẫn mang vẻ lạnh nhạt như xưa.
Thẩm Lệ đã quen với kiểu này từ lâu, nên quay đầu hỏi Hạ Diệp Chi: "Gọi cơm chưa? Đi ăn cùng nhau nhé."
Hạ Diệp Chi: Được.
Cố Mãn Mãn vẫn yên lặng từ đầu đến cuối đứng bên cạnh, lúc này mới kéo áo Thẩm Lệ, nói nhỏ: "Vậy em về phòng trước nhé?”
"Không đi ăn cùng sao?"
"Em không đi đâu, em về phòng nghỉ ngơi, hôm nay lái xe hơi mệt."
Hôm nay Cố Mãn Mãn lái xe đưa cô đến bệnh viện thành phố, sau đó lại lái xe vê, suốt bốn năm tiếng đồng hồ, đúng là đã vất vả rồi.
Thẩm Lệ sờ sờ lên đầu cô ta: "Ăn cơm xong rồi ngủ."
"Chào anh Mạc, chào cô Mạc." Cố Mãn Mãn chào hỏi ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học, còn liếc trộm sang quan sát Mạc Đình Kiên, rồi nhanh chóng chạy mất.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ nhìn nhau cười, sau đó ăn ý liếc nhìn Mạc Đình Kiên.
Cố Mãn Mãn là người cuồng sắc đẹp, thấy bề ngoài Mạc Đình Kiên rất tuấn tú, nhưng vì hơi thở quá mạnh mẽ, nên cô ấy hơi sợ hãi.
Cố Mãn Mãn hừ một tiếng: "Chị chính là không tin tưởng em."
Cô nói xong quay người nhảy xuống xe, rồi dơ tay ra đỡ Thẩm Lệ: "Dù sao bây giờ em cũng là người đại diện của chị, hành trình của chị phải thông qua em mới tính, em bảo chị phải nghỉ ngơi, thì chị phải nghỉ ngơi."
Sau khi Thẩm Lệ được cô ta đỡ xuống xe, bèn dơ tay gõ lên đầu cô: "Cánh cứng quá rồi, lịch trình của chị phải để em nói mới tính à, chị còn có thể xào em lên làm mồi câu cá mực đấy!"
Cố Mãn Mãn sờ lên đầu mình, không vừa lòng bĩu môi: "Chị đuổi việc em thì sẽ không tìm được người đại diện vào vừa trẻ lại vừa xinh như em nữa đâu, bây giờ em chính là người đại diện trẻ tuổi xinh đẹp nhất của truyền thông Thịnh Hải."
"Nếu nói như vậy, có thể được em làm người đại diện, là vận may của chị hả?" Thẩm Lệ bị cô chọc nở nụ cười.
Cố Mãn Mãn thấy Thẩm Lệ nở nụ cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, cô đang muốn nói chuyện, thì nghe thấy có người gọi Thẩm Lệ.
"Tiểu Lệ."
Thẩm Lệ vừa nhìn về phía người gọi, đã kinh ngạc vui mừng lên tiếng: "Diệp Chi, sao cậu lại đến đây, Không phải nói lân này không cùng đoàn sao?"
Hạ Diệp Chi là biên kịch chính của "Mất Thành", theo lý thuyết lẽ ra nên ở cùng một đoàn làm phim, nhưng mà Mạc Đình Kiên chê ở trong đoàn vất vả, cho nên nếu như phải sửa kịch bản, thì bảo cô trao đổi qua mạng với đoàn làm phim.
Nhưng thể loại phim huyễn tưởng này, sẽ có rất nhiều chỉ tiết cân phải chú ý, biên kịch không ở trong đoàn sẽ rất phiền phức.
Hạ Diệp Chi cười nói: "Biên kịch không ở trong đoàn thì sao được."
"Mạc Đình Kiên đồng ý?" Thẩm Lệ hơi tò mò, Mạc Đình Kiên không giống người có tính tình dễ dàng thỏa hiệp.
Hạ Diệp Chỉ cười tủm tỉm gật đầu: "Ừ”
"Không phải chứ, "Đúng vậy, chỉ có điều..." Hạ Diệp Chi cố ý dừng lại một lát, rồi ghé sát vào tai Thẩm Lệ nói nhỏ: "Tớ chính là nguyên tắc của anh ấy."
"..." Thẩm Lệ bị ném thức ăn cho chó vào mặt, cô đẩy Hạ Diệp Chi ra: "Cậu đi đi, người độc thân như tớ đây không hợp để làm bạn thân với cậu."
"Nhanh thế đã về rồi." Hạ Diệp Chi đột nhiên nói với ra phía sau lưng Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ quay lại nhìn, thì thấy Mạc Đình Kiên đang cầm trong tay hai túi bánh mận khô.
Hạ Diệp Chi thấy thế giải thích cho Thẩm Lệ: "Chúng tớ vừa mới đến chưa lâu, đi ngang qua quán này thấy mùi hương đặc biệt nên bảo Mạc Đình Kiên đi mua giúp tớ."
Bánh mận khô của cửa hàng này, Thẩm Lệ cũng biết, đoàn làm phim cũng từng mua rồi, mùi vị cũng không tệ lắm.
Có điều, hình ảnh Tổng Giám đốc đẹp trai ngời ngời của Mạc thị cầm theo hai túi bánh mận khô thật đúng là....rất hài hước.
Thẩm Lệ cổ nhịn cười, chào hỏi với Mạc Đình Kiên: "Anh cũng tới à"
"Ừ“" Mạc Đình Kiên vẫn mang vẻ lạnh nhạt như xưa.
Thẩm Lệ đã quen với kiểu này từ lâu, nên quay đầu hỏi Hạ Diệp Chi: "Gọi cơm chưa? Đi ăn cùng nhau nhé."
Hạ Diệp Chi: Được.
Cố Mãn Mãn vẫn yên lặng từ đầu đến cuối đứng bên cạnh, lúc này mới kéo áo Thẩm Lệ, nói nhỏ: "Vậy em về phòng trước nhé?”
"Không đi ăn cùng sao?"
"Em không đi đâu, em về phòng nghỉ ngơi, hôm nay lái xe hơi mệt."
Hôm nay Cố Mãn Mãn lái xe đưa cô đến bệnh viện thành phố, sau đó lại lái xe vê, suốt bốn năm tiếng đồng hồ, đúng là đã vất vả rồi.
Thẩm Lệ sờ sờ lên đầu cô ta: "Ăn cơm xong rồi ngủ."
"Chào anh Mạc, chào cô Mạc." Cố Mãn Mãn chào hỏi ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học, còn liếc trộm sang quan sát Mạc Đình Kiên, rồi nhanh chóng chạy mất.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ nhìn nhau cười, sau đó ăn ý liếc nhìn Mạc Đình Kiên.
Cố Mãn Mãn là người cuồng sắc đẹp, thấy bề ngoài Mạc Đình Kiên rất tuấn tú, nhưng vì hơi thở quá mạnh mẽ, nên cô ấy hơi sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.