Chương 1484: Tự trọng chút đi
Lạt Tiêu
29/12/2020
Cố Mãn Mãn nói câu này xong thì hơi hối hận.
Cô ta vốn không muốn Đào Triển Minh đưa mình, bây giờ thì hay rồi, còn phải tốn công mời người ta ăn một bữa cơm.
Tiền thuê nhà của cô ta đều là Cố Tri Dân nộp thay, tiền sinh hoạt cũng do Cố Tri Dân trợ giúp, nhưng cô ta cũng không tiện liên tục tìm Cố Tri Dân mượn. Mấy hôm trước nhận tiền lương, cô ta nói cho Cố Tri Dân biết không cần đưa tiền sinh hoạt cho mình nữa.
Không ngờ tiền lương trong tay còn chưa cầm đủ, đã phải lấy ra mời Đào Triển Minh ăn cơm.
Chủ tịch như Đào Triển Minh, mời anh ta ăn cơm không thể quá bủn xỉn được.
"Không ngờ cô Cố đây lại là một quý cô giàu có, có thể trả nổi tiền thuê phòng ở đây, còn dư tiền mời tôi ăn cơm."
Đào Triển Minh cười lên, dáng vẻ nhã nhặn không có ác ý.
Nhưng Cố Mãn Mãn cứ cảm thấy anh ta đang chế giễu mình.
"Thật ra cũng tàm tạm thôi..." Cố Mãn Mãn chẳng muốn giải thích kĩ càng với Đào Triển Minh, cảm thấy giải thích quá kĩ thì rất lạ.
Nhưng Đào Triển Minh không định bỏ qua cho cô ta như thế.
Nét cười nơi khóe mắt Đào Triển Minh càng sâu hơn, ung dung nói: “Cô Cố à, tuy bây giờ cô là người đại diện của cô Thẩm, nhưng cô vẫn đang trong thời kì thực tập chứ nhỉ. Theo như tôi biết, tiền lương trong thời gian thực tập chắc chưa đủ trả một tháng tiền thuê nhà ở đây."
Cố Mãn Mãn không dám tin nhìn Đào Triển Minh: “Anh điều tra tôi?"
Nếu không điều tra cô ta, một ông chủ như Đào Triển Minh sao biết tiền lương của cô ta là bao nhiêu.
Đào Triển Minh khinh thường: “Cái này chẳng cần điều tra, thường thức thôi."
Cố Mãn Mãn cảm giác mình bị xem thường.
Càng ngày cô ta càng không hiểu Đào Triển Minh đang nghĩ gì, dứt khoát nói rõ.
"Chủ tịch Đào, tôi không biết tại sao anh phải ngồi chung chiếc taxi với tôi để đưa tôi về, nhưng tôi biết rằng, chúng ta cũng không thuộc loại quan hệ "đưa đối phương về nhà", anh cũng là người có vợ chưa cưới rồi, nên tự trọng chút đi."
Giọng điệu của Cố Mãn Mãn rất nghiêm túc.
Cô ta cảm thấy rằng, nếu bây giờ cho cô ta một tấm gương để soi, cô ta chắc chắn thấy được sắc mặt nghiêm túc như một cán bộ kỳ cựu ở trong gương.
Nghiêm túc khuyên nhủ người khác như thế, đây là lần đầu tiên của cô ta đấy.
Trước kia ấy à, đều là cô ta được người khác khuyên nhủ.
Tự trọng?
Cô nhóc này khuyên anh ta tự trọng?
Đào Triển Minh nhất thời tập trung suy nghĩ một lúc, rồi cúi đầu cười ra tiếng.
Nếu đổi thành người phụ nữ khác, e rằng không từ chối cũng không vạch trần, mà ỡm ờ thôi.
Cô ta thì tốt hơn, trực tiếp bảo anh ta tự trọng.
Cô gái này đúng là đơn thuần không có tâm cơ gì, chẳng trách ba mẹ anh ta đều thích. Tuy rằng cô ta đã đào hôn, nhưng dù thế nào họ vẫn để anh ta tới gặp cô ta một lần.
"Hôm nay tôi mạo phạm rồi, mong cô Cố tha lỗi." Ánh mắt Đào Triển Minh nhìn Cố Mãn Mãn, thái độ rất chân thành.
Cố Mãn Mãn cảm thấy mình không thể nào ghét Đào Triển Minh rồi.
Thái độ lúc xin lỗi quá chân thành rồi.
Cố Mãn Mãn mím môi: “Vậy thì... như thế đi, tôi phải đi lên rồi, anh đi thế nào đây?"
"Tôi gọi tài xế tới đón, cô đi lên trước đi." Thời gian không còn sớm nữa, đúng là nên về nghỉ ngơi rồi.
Cố Mãn Mãn gật đầu, đi vào trong tiểu khu, vừa đi được mấy bước thì lại quay đầu lặng lẽ nhìn Đào Triển Minh.
Đào Triển Minh đứng dưới ngọn đèn đường, cao ngất thon dài, có mùi vị tao nhã tiêu sái.
Nhưng đáng tiếc là đã có vợ chưa cưới.
Cố Mãn Mãn thở dài, vội vã đi vào tiểu khu.
Về đến nhà, cô ta gọi điện thoại cho Thẩm Lệ.
"Chị Tiểu Lệ, anh chị về đến nhà chưa?"
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân cũng vừa mới về tới nhà, trên đường về Cố Tri Dân đã ngủ như chết rồi, cô phải gọi bảo vệ mới đưa Cố Tri Dân lên được, bây giờ đang lau mặt cho Cố Tri Dân.
"Vừa về tới." Thẩm Lệ bật loa ngoài rồi bỏ điện thoại qua một bên, tiếp tục lau mặt cho Cố Tri Dân rồi hỏi: “Đào Triển Minh đưa em về nhà rồi?"
Cô ta vốn không muốn Đào Triển Minh đưa mình, bây giờ thì hay rồi, còn phải tốn công mời người ta ăn một bữa cơm.
Tiền thuê nhà của cô ta đều là Cố Tri Dân nộp thay, tiền sinh hoạt cũng do Cố Tri Dân trợ giúp, nhưng cô ta cũng không tiện liên tục tìm Cố Tri Dân mượn. Mấy hôm trước nhận tiền lương, cô ta nói cho Cố Tri Dân biết không cần đưa tiền sinh hoạt cho mình nữa.
Không ngờ tiền lương trong tay còn chưa cầm đủ, đã phải lấy ra mời Đào Triển Minh ăn cơm.
Chủ tịch như Đào Triển Minh, mời anh ta ăn cơm không thể quá bủn xỉn được.
"Không ngờ cô Cố đây lại là một quý cô giàu có, có thể trả nổi tiền thuê phòng ở đây, còn dư tiền mời tôi ăn cơm."
Đào Triển Minh cười lên, dáng vẻ nhã nhặn không có ác ý.
Nhưng Cố Mãn Mãn cứ cảm thấy anh ta đang chế giễu mình.
"Thật ra cũng tàm tạm thôi..." Cố Mãn Mãn chẳng muốn giải thích kĩ càng với Đào Triển Minh, cảm thấy giải thích quá kĩ thì rất lạ.
Nhưng Đào Triển Minh không định bỏ qua cho cô ta như thế.
Nét cười nơi khóe mắt Đào Triển Minh càng sâu hơn, ung dung nói: “Cô Cố à, tuy bây giờ cô là người đại diện của cô Thẩm, nhưng cô vẫn đang trong thời kì thực tập chứ nhỉ. Theo như tôi biết, tiền lương trong thời gian thực tập chắc chưa đủ trả một tháng tiền thuê nhà ở đây."
Cố Mãn Mãn không dám tin nhìn Đào Triển Minh: “Anh điều tra tôi?"
Nếu không điều tra cô ta, một ông chủ như Đào Triển Minh sao biết tiền lương của cô ta là bao nhiêu.
Đào Triển Minh khinh thường: “Cái này chẳng cần điều tra, thường thức thôi."
Cố Mãn Mãn cảm giác mình bị xem thường.
Càng ngày cô ta càng không hiểu Đào Triển Minh đang nghĩ gì, dứt khoát nói rõ.
"Chủ tịch Đào, tôi không biết tại sao anh phải ngồi chung chiếc taxi với tôi để đưa tôi về, nhưng tôi biết rằng, chúng ta cũng không thuộc loại quan hệ "đưa đối phương về nhà", anh cũng là người có vợ chưa cưới rồi, nên tự trọng chút đi."
Giọng điệu của Cố Mãn Mãn rất nghiêm túc.
Cô ta cảm thấy rằng, nếu bây giờ cho cô ta một tấm gương để soi, cô ta chắc chắn thấy được sắc mặt nghiêm túc như một cán bộ kỳ cựu ở trong gương.
Nghiêm túc khuyên nhủ người khác như thế, đây là lần đầu tiên của cô ta đấy.
Trước kia ấy à, đều là cô ta được người khác khuyên nhủ.
Tự trọng?
Cô nhóc này khuyên anh ta tự trọng?
Đào Triển Minh nhất thời tập trung suy nghĩ một lúc, rồi cúi đầu cười ra tiếng.
Nếu đổi thành người phụ nữ khác, e rằng không từ chối cũng không vạch trần, mà ỡm ờ thôi.
Cô ta thì tốt hơn, trực tiếp bảo anh ta tự trọng.
Cô gái này đúng là đơn thuần không có tâm cơ gì, chẳng trách ba mẹ anh ta đều thích. Tuy rằng cô ta đã đào hôn, nhưng dù thế nào họ vẫn để anh ta tới gặp cô ta một lần.
"Hôm nay tôi mạo phạm rồi, mong cô Cố tha lỗi." Ánh mắt Đào Triển Minh nhìn Cố Mãn Mãn, thái độ rất chân thành.
Cố Mãn Mãn cảm thấy mình không thể nào ghét Đào Triển Minh rồi.
Thái độ lúc xin lỗi quá chân thành rồi.
Cố Mãn Mãn mím môi: “Vậy thì... như thế đi, tôi phải đi lên rồi, anh đi thế nào đây?"
"Tôi gọi tài xế tới đón, cô đi lên trước đi." Thời gian không còn sớm nữa, đúng là nên về nghỉ ngơi rồi.
Cố Mãn Mãn gật đầu, đi vào trong tiểu khu, vừa đi được mấy bước thì lại quay đầu lặng lẽ nhìn Đào Triển Minh.
Đào Triển Minh đứng dưới ngọn đèn đường, cao ngất thon dài, có mùi vị tao nhã tiêu sái.
Nhưng đáng tiếc là đã có vợ chưa cưới.
Cố Mãn Mãn thở dài, vội vã đi vào tiểu khu.
Về đến nhà, cô ta gọi điện thoại cho Thẩm Lệ.
"Chị Tiểu Lệ, anh chị về đến nhà chưa?"
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân cũng vừa mới về tới nhà, trên đường về Cố Tri Dân đã ngủ như chết rồi, cô phải gọi bảo vệ mới đưa Cố Tri Dân lên được, bây giờ đang lau mặt cho Cố Tri Dân.
"Vừa về tới." Thẩm Lệ bật loa ngoài rồi bỏ điện thoại qua một bên, tiếp tục lau mặt cho Cố Tri Dân rồi hỏi: “Đào Triển Minh đưa em về nhà rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.