Chương 1688: XEM RA CẬU CŨNG KHÔNG NGHĨ VẬY
Lạt Tiêu
19/04/2021
"Làm sao lại ngã?" Quý Vãn Thư cũng không biết xảy ra chuyện gì, thoạt nhìn như là nhất định phải hỏi rõ nguyên nhân.
Thẩm Lệ cảm thấy hơi khó chịu.
Thậm chí cô còn cảm thấy hơi khó hiểu bởi vì cô và Quý Vãn Thư vốn bất hòa với nhau cho nên cảm thấy khó chịu, hay là bởi vì trước đó từng nhìn thấy ảnh chụp Quý Vãn Thư và Cố Tri Dân thân mật ngồi bên nhau ở trên bảng tin mạng nữa.
Không biết rõ vì sao mình khó chịu nên lại càng khó chịu hơn.
Trong lòng Thẩm Lệ khó chịu nên đương nhiên giọng điệu cũng khó chịu: "Tôi cố ý ngã đấy, được không?"
"Cậu..."
Quý Vãn Thư nghẹn lời, lập tức cũng thay đổi sắc mặt: "Tiểu Lệ, tôi cũng chỉ vì quan tâm đến cậu cho nên mới muốn hỏi một chút xem đã xảy ra chuyện gì, cậu không cần phải giống như gặp được kẻ thù như vậy đâu, tôi cứ tưởng rằng chúng ta đã sớm hoà giải rồi nhưng xem ra cậu lại không nghĩ như vậy, là tôi nghĩ nhiều rồi."
Thẩm Lệ bật cười một tiếng.
Cô nói như vậy nhưng lại là lời nói thật.
Xem đi, có đôi khi chính là như vậy, nói thật cũng không có ai tin.
Quý Vãn Thư nghe thấy tiếng cười kia lại càng cảm thấy Thẩm Lệ đang cười nhạo mình.
Quý Vãn Thư cũng nổi giận lên.
Cô ta quay đầu nhìn Thẩm Lệ, vẻ mặt cũng biến thành cay nghiệt: "Khó trách Cố Tri Dân lại đến bên tôi, cậu nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu đi, đã ngoài ba mươi tuổi rồi mà tính tình vẫn còn như trẻ con vậy, cậu còn tưởng rằng cậu vẫn đang mười tám, mười chín tuổi à? Người đàn ông nào có thể chịu được cậu chứ?"
Lời này của Quý Vãn Thư quá cay nghiệt rồi.
Cố Mãn Mãn không nghe nổi nữa: "Chị có biết nói chuyện hay không vậy? Không nói được lời nào tốt đẹp thì ngậm miệng lại đi, thối quá!"
Thẩm Lệ nóng tính, nhưng Cố Mãn Mãn lại cảm thấy Thẩm Lệ nên có tính khí như vậy.
Nóng tính mới là Thẩm Lệ.
Nếu cô không nóng tính thì không phải là Thẩm Lệ nữa rồi.
Thẩm Lệ nóng tính nhưng lại rất tốt bụng, cũng không hề làm tổn thương đến người khác.
Cố Mãn Mãn cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì.
Mặc dù những lời Cố Mãn Mãn vừa nói đã xúc phạm đến mình nhưng Quý Vãn Thư lại không so đo với cô ấy.
Dù sao cô ấy vẫn còn nhỏ tuổi, nếu cô ta so đo với Cố Mãn Mãn thì chính là cô ta hẹp hòi.
Cô ta dứt khoát không để ý tới Cố Mãn Mãn nữa, trực tiếp tranh cãi với Thẩm Lệ.
"Tôi không cần ai chịu nổi tôi, một mình tôi cũng có thể sống rất tốt." Thẩm Lệ lạnh lùng trả lời.
Quý Vãn Thư mấp máy môi, rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.
Từ nhỏ đã là như vậy, phàm là những thứ mà cô ta cho là quan trọng, Thẩm Lệ cũng đều không thèm để ý tới.
Lúc còn nhỏ tuổi cô ta không nhận ra mình đố kỵ Thẩm Lệ hay là hâm mộ Thẩm Lệ nữa.
Cho tới bây giờ đã ngoài ba mươi tuổi, càng lớn tuổi thì con người cũng liền hiểu ra nhiều thứ hơn, bây giờ cô ta mới dần dần nhận ra, cô ta hâm mộ Thẩm Lệ nhiều hơn.
Hâm mộ Thẩm Lệ có thể tự do tự tại, hâm mộ Thẩm Lệ có thể dễ dàng như trở bàn tay liền có được rất nhiều thứ còn cô ta lại phải cố gắng hết sức mình.
Nhưng trước kia cô ta vẫn luôn không muốn thừa nhận, cô ta cảm thấy thừa nhận chính là thua, là mình không bằng Thẩm Lệ.
Cửa thang máy mở ra.
Ba người cùng đi vào.
Không ai nói gì nữa.
Cố Mãn Mãn vẫn không vui trừng mắt với Quý Vãn Thư một cái.
Ra khỏi tòa nhà, Thẩm Lệ liếc mắt liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Vì sao nó lại quen thuộc?
Bởi vì, chiếc xe kia là của Cố Tri Dân.
Cô đã từng nhìn thấy rất nhiều lần, cũng đã từng ngồi trên đó rất nhiều lần cho nên hết sức quen thuộc.
Có lẽ là nhìn thấy Quý Vãn Thư, cho nên Cố Tri Dân đi xuống xe.
Anh ta nhìn từ xa, đầu tiên ánh mắt rơi vào trên người Quý Vãn Thư, sau đó mới đến Thẩm Lệ.
Giống như là hơi kinh ngạc, lúc anh ta trông thấy Thẩm Lệ liền dừng lại một chút.
"Chờ lâu chưa?" Quý Vãn Thư tăng nhanh bước chân đi về phía Cố Tri Dân.
"Vừa mới tới." Cố Tri Dân cúi đầu nói chuyện với cô ta.
Thẩm Lệ cảm thấy hơi khó chịu.
Thậm chí cô còn cảm thấy hơi khó hiểu bởi vì cô và Quý Vãn Thư vốn bất hòa với nhau cho nên cảm thấy khó chịu, hay là bởi vì trước đó từng nhìn thấy ảnh chụp Quý Vãn Thư và Cố Tri Dân thân mật ngồi bên nhau ở trên bảng tin mạng nữa.
Không biết rõ vì sao mình khó chịu nên lại càng khó chịu hơn.
Trong lòng Thẩm Lệ khó chịu nên đương nhiên giọng điệu cũng khó chịu: "Tôi cố ý ngã đấy, được không?"
"Cậu..."
Quý Vãn Thư nghẹn lời, lập tức cũng thay đổi sắc mặt: "Tiểu Lệ, tôi cũng chỉ vì quan tâm đến cậu cho nên mới muốn hỏi một chút xem đã xảy ra chuyện gì, cậu không cần phải giống như gặp được kẻ thù như vậy đâu, tôi cứ tưởng rằng chúng ta đã sớm hoà giải rồi nhưng xem ra cậu lại không nghĩ như vậy, là tôi nghĩ nhiều rồi."
Thẩm Lệ bật cười một tiếng.
Cô nói như vậy nhưng lại là lời nói thật.
Xem đi, có đôi khi chính là như vậy, nói thật cũng không có ai tin.
Quý Vãn Thư nghe thấy tiếng cười kia lại càng cảm thấy Thẩm Lệ đang cười nhạo mình.
Quý Vãn Thư cũng nổi giận lên.
Cô ta quay đầu nhìn Thẩm Lệ, vẻ mặt cũng biến thành cay nghiệt: "Khó trách Cố Tri Dân lại đến bên tôi, cậu nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu đi, đã ngoài ba mươi tuổi rồi mà tính tình vẫn còn như trẻ con vậy, cậu còn tưởng rằng cậu vẫn đang mười tám, mười chín tuổi à? Người đàn ông nào có thể chịu được cậu chứ?"
Lời này của Quý Vãn Thư quá cay nghiệt rồi.
Cố Mãn Mãn không nghe nổi nữa: "Chị có biết nói chuyện hay không vậy? Không nói được lời nào tốt đẹp thì ngậm miệng lại đi, thối quá!"
Thẩm Lệ nóng tính, nhưng Cố Mãn Mãn lại cảm thấy Thẩm Lệ nên có tính khí như vậy.
Nóng tính mới là Thẩm Lệ.
Nếu cô không nóng tính thì không phải là Thẩm Lệ nữa rồi.
Thẩm Lệ nóng tính nhưng lại rất tốt bụng, cũng không hề làm tổn thương đến người khác.
Cố Mãn Mãn cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì.
Mặc dù những lời Cố Mãn Mãn vừa nói đã xúc phạm đến mình nhưng Quý Vãn Thư lại không so đo với cô ấy.
Dù sao cô ấy vẫn còn nhỏ tuổi, nếu cô ta so đo với Cố Mãn Mãn thì chính là cô ta hẹp hòi.
Cô ta dứt khoát không để ý tới Cố Mãn Mãn nữa, trực tiếp tranh cãi với Thẩm Lệ.
"Tôi không cần ai chịu nổi tôi, một mình tôi cũng có thể sống rất tốt." Thẩm Lệ lạnh lùng trả lời.
Quý Vãn Thư mấp máy môi, rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.
Từ nhỏ đã là như vậy, phàm là những thứ mà cô ta cho là quan trọng, Thẩm Lệ cũng đều không thèm để ý tới.
Lúc còn nhỏ tuổi cô ta không nhận ra mình đố kỵ Thẩm Lệ hay là hâm mộ Thẩm Lệ nữa.
Cho tới bây giờ đã ngoài ba mươi tuổi, càng lớn tuổi thì con người cũng liền hiểu ra nhiều thứ hơn, bây giờ cô ta mới dần dần nhận ra, cô ta hâm mộ Thẩm Lệ nhiều hơn.
Hâm mộ Thẩm Lệ có thể tự do tự tại, hâm mộ Thẩm Lệ có thể dễ dàng như trở bàn tay liền có được rất nhiều thứ còn cô ta lại phải cố gắng hết sức mình.
Nhưng trước kia cô ta vẫn luôn không muốn thừa nhận, cô ta cảm thấy thừa nhận chính là thua, là mình không bằng Thẩm Lệ.
Cửa thang máy mở ra.
Ba người cùng đi vào.
Không ai nói gì nữa.
Cố Mãn Mãn vẫn không vui trừng mắt với Quý Vãn Thư một cái.
Ra khỏi tòa nhà, Thẩm Lệ liếc mắt liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Vì sao nó lại quen thuộc?
Bởi vì, chiếc xe kia là của Cố Tri Dân.
Cô đã từng nhìn thấy rất nhiều lần, cũng đã từng ngồi trên đó rất nhiều lần cho nên hết sức quen thuộc.
Có lẽ là nhìn thấy Quý Vãn Thư, cho nên Cố Tri Dân đi xuống xe.
Anh ta nhìn từ xa, đầu tiên ánh mắt rơi vào trên người Quý Vãn Thư, sau đó mới đến Thẩm Lệ.
Giống như là hơi kinh ngạc, lúc anh ta trông thấy Thẩm Lệ liền dừng lại một chút.
"Chờ lâu chưa?" Quý Vãn Thư tăng nhanh bước chân đi về phía Cố Tri Dân.
"Vừa mới tới." Cố Tri Dân cúi đầu nói chuyện với cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.