Chương 13
Hạ Y Hoa
02/12/2018
Kiều Ân Ân cô từ từ đưa tay xuống nhìn,vết máu nằm trong lòng bàn tay cô, dì Lưu liếc mắt nhìn thấy liền kéo cô lại ghế ngồi lấy băng băng lại cho, Kiều Thanh Thanh đứng trước cô tay khoanh trước ngực cao giọng nói.
"Chỉ có vết thương bé tí, lại làm quá lên"
Cô chẳng quan tâm đến lời nói của Kiều Thanh Thanh cứ ngồi im lặng đợi dì Lưu băng vết thương lại cho cô. Kiều Thanh Thanh liếc nhẹ cô rồi xoay người bỏ đi lên phòng, lên phòng không lâu cô nhìn thấy anh về liền chỉnh lại quần áo mà nhanh chân chạy xuống, anh thấy cô liền ngạc nhiên mà đứng nhìn nói.
"Cô, cô đến nhà tôi làm gì"
"Làm vợ của anh"
Kiều Thanh Thanh nói xong liền chạy đến ôm lấy chặt tay anh nhìn anh cười mà nói, anh liền rút nhanh tay ra mà đi thẳng vào nhà, nhưng Kiều Thanh Thanh cứ chạy đến mà ôm chặt lấy tay anh, Kiều Ân Ân cô từ trong bếp bước ra đưa mắt nhìn anh vài giây rồi xoay người bỏ lên phòng. Anh rút nhanh tay ra, chạy sau cô, cứ kêu cô mãi nhưng cô chẳng quay lại, Kiều Thanh Thanh liếc mắt nhẹ nhếch môi cười, Kiều Ân Ân vừa bước vào phòng thì anh chạy đến mà nắm chặt lấy tay cô nói.
"Do cô nắm tay anh,không phải do anh"
"Buông tay dơ bẩn của anh ra đi"
Cô rút mạnh tay lại mà nhẹ nhàng nói, anh nhẹ buông ra, bước lại trước mặt cô nhìn cô nói.
"Em thấy khó chịu đúng không, để anh đuổi cô ta đi ngay"
Anh chỉ vừa quay lưng đi,thì Kiều Thanh Thanh đứng trước cửa tay kéo vali mà chậm rãi bước vào liếc nhìn xung quanh căn phòng nói.
"Kiều Ân Ân, phiền cô dọn tất cả đồ đi nhanh, bây giờ căn phòng này chính là của vợ chồng tôi"
Kiều Ân Ân hai bàn tay từ từ nắm chặt lại, nhưng lại thả ra nhanh xoay người bước đến Kiều Thanh Thanh nhìn thẳng mắt Kiều Thanh Thanh nói.
"Căn phòng này của tôi,tôi chẳng phải dọn đi đâu cả,bên ngoài còn rất nhiều phòng mời chị chọn phòng khác"
Kiều Thanh Thanh tay đang cằm vali liền buông ra, đưa tay khoanh trước ngực đưa mắt nhìn Kiều Ân Ân nhếch môi cười nói.
"Nhưng tôi lại thích phòng này hơn, phòng này vốn dĩ thuộc về tôi, vì tôi chính là vợ của Tần Sở An tôi có quyền ngủ lại phòng này, còn cô cô là thá gì mà muốn ngủ lại đi, xem đi xem lại cô cũng chỉ là đứa hầu để phục vụ cho anh ấy thôi"
Câu nói Kiều Thanh Thanh vừa xong thì cánh tay Kiều Ân Ân tán mạnh vào mặt cô, Kiều Thanh Thanh đưa tay để lên mặt mà trừng mắt nhìn Kiều Ân Ân vài giây mà bước đến nắm chặt lấy tóc Kiều Ân Ân nói.
"Mày không tư cách để đánh Kiều Thanh Thanh tao đâu, mày cũng giống mẹ mày là đi cướp chồng người khác"
Kiều Thanh Thanh nói xong liền buông tay khỏi tóc cô mà xô mạnh cô xuống sàn, cô ngã xuống liền đưa tay ôm chặt bụng, anh hoảng hốt chạy lại mà đỡ cô nói.
"Em không sao chứ, anh đỡ em dậy"
Kiều Ân Ân cô không cần quan tâm, xô anh khỏi cô mà chóng tay đứng lên, Kiều Thanh Thanh nhanh bước lại tủ đồ mà gôm tất cả đồ cô quăng ra sàn, anh liền chạy đến mà nắm chặt lấy cổ tay Kiều Thanh Thanh nói.
"Kiều Thanh Thanh, cô làm trò đủ rồi đấy, cô còn không dừng lại tôi sẽ gọi người mà tống cô ra ngoài"
Kiều Thanh Thanh liếc mắt nhìn anh mà nhanh rút tay lại, xoay người mà bỏ đi, anh bước đến đỡ lấy cô nói.
"Để anh gọi bác sĩ đến khám cho em"
"Không cần"
Cô liền ngất ngang lời anh nói rồi đứng lên bỏ đi khỏi phòng. Kiều Thanh Thanh vẫn còn tức giận vì chuyện Kiều Ân Ân tát cô nên tìm cách mà hãm hại để trả thù cô, Kiều Thanh Thanh ngồi ở bàn trang điểm ánh mắt giận dữ nhìn thẳng vào kính,những ngón tay gõ nhẹ trên bàn vài giây,nhẹ cười nói.
"Kiều Ân Ân để tao xem Tần Sở An còn tin mày nữa không"
Sáng hôm sau, Tần Sở An đã đi làm từ sáng sớm, chỉ còn mõi cô và Kiều Ân Ân ở nhà, Kiều Thanh Thanh cô nhân lúc Kiều Ân Ân không chú ý,liền quăng tờ giấy vào phòng của cô, tờ giấy nằm lăng xuống sàn nhà, Kiều Ân Ân tay ôm đống đồ bước vào phòng, chân đang đi bỗng dưng ngừng lại,cô nhẹ rút chân lại để đống đồ lên bàn mà cúi người nhặt tờ giấy lên, cô cằm tờ giấy nhìn vài giây mới chậm rãi mở ra đọc.
(11h lại khách sạn Tần Thị, trong tay tôi đang giữ mạng của Tần Sở An,nếu cô không đến tôi lập tức giết anh ta)
Cô đọc dòng chữ trên giấy liền hoảng loạn, tay bỗng run rẩy cả lên, khuôn mặt hiện rõ sự sợ hãi, một bàn tay đột nhiên đặt nhẹ lên vai cô,làm cô hoảng loạn mà nắm chặt lấy tờ giấy giấu đi xoay người nhìn lại, Kiều Thanh Thanh liếc nhìn cô nói.
"Cô làm gì thế, tôi thấy cô cứ đứng im một chỗ vậy hả"
"Tôi không sao,không cần chị quan tâm"
Kiều Ân Ân cô nói xong liền nhanh xoay người mà bỏ đi, Kiều Thanh Thanh đưa tay khoanh trước ngực mà nhếch môi nhẹ cười nhìn theo bóng lưng cô nói.
"Kiều Ân Ân, chuẩn bị mà khóc lóc van xin Tần Sở An đi"
"Chỉ có vết thương bé tí, lại làm quá lên"
Cô chẳng quan tâm đến lời nói của Kiều Thanh Thanh cứ ngồi im lặng đợi dì Lưu băng vết thương lại cho cô. Kiều Thanh Thanh liếc nhẹ cô rồi xoay người bỏ đi lên phòng, lên phòng không lâu cô nhìn thấy anh về liền chỉnh lại quần áo mà nhanh chân chạy xuống, anh thấy cô liền ngạc nhiên mà đứng nhìn nói.
"Cô, cô đến nhà tôi làm gì"
"Làm vợ của anh"
Kiều Thanh Thanh nói xong liền chạy đến ôm lấy chặt tay anh nhìn anh cười mà nói, anh liền rút nhanh tay ra mà đi thẳng vào nhà, nhưng Kiều Thanh Thanh cứ chạy đến mà ôm chặt lấy tay anh, Kiều Ân Ân cô từ trong bếp bước ra đưa mắt nhìn anh vài giây rồi xoay người bỏ lên phòng. Anh rút nhanh tay ra, chạy sau cô, cứ kêu cô mãi nhưng cô chẳng quay lại, Kiều Thanh Thanh liếc mắt nhẹ nhếch môi cười, Kiều Ân Ân vừa bước vào phòng thì anh chạy đến mà nắm chặt lấy tay cô nói.
"Do cô nắm tay anh,không phải do anh"
"Buông tay dơ bẩn của anh ra đi"
Cô rút mạnh tay lại mà nhẹ nhàng nói, anh nhẹ buông ra, bước lại trước mặt cô nhìn cô nói.
"Em thấy khó chịu đúng không, để anh đuổi cô ta đi ngay"
Anh chỉ vừa quay lưng đi,thì Kiều Thanh Thanh đứng trước cửa tay kéo vali mà chậm rãi bước vào liếc nhìn xung quanh căn phòng nói.
"Kiều Ân Ân, phiền cô dọn tất cả đồ đi nhanh, bây giờ căn phòng này chính là của vợ chồng tôi"
Kiều Ân Ân hai bàn tay từ từ nắm chặt lại, nhưng lại thả ra nhanh xoay người bước đến Kiều Thanh Thanh nhìn thẳng mắt Kiều Thanh Thanh nói.
"Căn phòng này của tôi,tôi chẳng phải dọn đi đâu cả,bên ngoài còn rất nhiều phòng mời chị chọn phòng khác"
Kiều Thanh Thanh tay đang cằm vali liền buông ra, đưa tay khoanh trước ngực đưa mắt nhìn Kiều Ân Ân nhếch môi cười nói.
"Nhưng tôi lại thích phòng này hơn, phòng này vốn dĩ thuộc về tôi, vì tôi chính là vợ của Tần Sở An tôi có quyền ngủ lại phòng này, còn cô cô là thá gì mà muốn ngủ lại đi, xem đi xem lại cô cũng chỉ là đứa hầu để phục vụ cho anh ấy thôi"
Câu nói Kiều Thanh Thanh vừa xong thì cánh tay Kiều Ân Ân tán mạnh vào mặt cô, Kiều Thanh Thanh đưa tay để lên mặt mà trừng mắt nhìn Kiều Ân Ân vài giây mà bước đến nắm chặt lấy tóc Kiều Ân Ân nói.
"Mày không tư cách để đánh Kiều Thanh Thanh tao đâu, mày cũng giống mẹ mày là đi cướp chồng người khác"
Kiều Thanh Thanh nói xong liền buông tay khỏi tóc cô mà xô mạnh cô xuống sàn, cô ngã xuống liền đưa tay ôm chặt bụng, anh hoảng hốt chạy lại mà đỡ cô nói.
"Em không sao chứ, anh đỡ em dậy"
Kiều Ân Ân cô không cần quan tâm, xô anh khỏi cô mà chóng tay đứng lên, Kiều Thanh Thanh nhanh bước lại tủ đồ mà gôm tất cả đồ cô quăng ra sàn, anh liền chạy đến mà nắm chặt lấy cổ tay Kiều Thanh Thanh nói.
"Kiều Thanh Thanh, cô làm trò đủ rồi đấy, cô còn không dừng lại tôi sẽ gọi người mà tống cô ra ngoài"
Kiều Thanh Thanh liếc mắt nhìn anh mà nhanh rút tay lại, xoay người mà bỏ đi, anh bước đến đỡ lấy cô nói.
"Để anh gọi bác sĩ đến khám cho em"
"Không cần"
Cô liền ngất ngang lời anh nói rồi đứng lên bỏ đi khỏi phòng. Kiều Thanh Thanh vẫn còn tức giận vì chuyện Kiều Ân Ân tát cô nên tìm cách mà hãm hại để trả thù cô, Kiều Thanh Thanh ngồi ở bàn trang điểm ánh mắt giận dữ nhìn thẳng vào kính,những ngón tay gõ nhẹ trên bàn vài giây,nhẹ cười nói.
"Kiều Ân Ân để tao xem Tần Sở An còn tin mày nữa không"
Sáng hôm sau, Tần Sở An đã đi làm từ sáng sớm, chỉ còn mõi cô và Kiều Ân Ân ở nhà, Kiều Thanh Thanh cô nhân lúc Kiều Ân Ân không chú ý,liền quăng tờ giấy vào phòng của cô, tờ giấy nằm lăng xuống sàn nhà, Kiều Ân Ân tay ôm đống đồ bước vào phòng, chân đang đi bỗng dưng ngừng lại,cô nhẹ rút chân lại để đống đồ lên bàn mà cúi người nhặt tờ giấy lên, cô cằm tờ giấy nhìn vài giây mới chậm rãi mở ra đọc.
(11h lại khách sạn Tần Thị, trong tay tôi đang giữ mạng của Tần Sở An,nếu cô không đến tôi lập tức giết anh ta)
Cô đọc dòng chữ trên giấy liền hoảng loạn, tay bỗng run rẩy cả lên, khuôn mặt hiện rõ sự sợ hãi, một bàn tay đột nhiên đặt nhẹ lên vai cô,làm cô hoảng loạn mà nắm chặt lấy tờ giấy giấu đi xoay người nhìn lại, Kiều Thanh Thanh liếc nhìn cô nói.
"Cô làm gì thế, tôi thấy cô cứ đứng im một chỗ vậy hả"
"Tôi không sao,không cần chị quan tâm"
Kiều Ân Ân cô nói xong liền nhanh xoay người mà bỏ đi, Kiều Thanh Thanh đưa tay khoanh trước ngực mà nhếch môi nhẹ cười nhìn theo bóng lưng cô nói.
"Kiều Ân Ân, chuẩn bị mà khóc lóc van xin Tần Sở An đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.