Cô Vợ Tình Nhân Của Tổng Giám Đốc
Chương 79: .1: Trở Về Lục Gia.
Minh Châu Hoàn
05/10/2021
Hải Diêu cầm lấy thẻ số ném qua một bên, cẩm túi kéo Thịnh Hạ rời đi: "Tớ không muốn làm phẫu thuật nữa."
Thịnh Hạ theo cô rời khỏi bệnh viện, mới hơi không hiểu hỏi: "Cậu đi tìm Trình Nhã Như rồi hả ?"
Hải Diêu mím môi, trong ánh mắt giãy dụa không ngừng, nhưng đến sau cùng, thời gian dần trôi qua lại ngưng tụ thành vẻ mặt kiên quyết.
Cô không định như thế, nếu cái người họ Ngô kia thật sự do Trình Nhã Như sai khiến, như vậy tội của cô ta không thể tha được!
Coi như không phải, việc ba chết cũng là do cô ta, nếu như cô ta không đuổi bọn họ ra ngoài, nếu như cô ta không nói những câu kia để xúi giục Lục Thế Quân, sự việc tuyệt đối sẽ không đi đến bước này!
Còn có Lục Thế Quân, Hải Diêu chỉ cần vừa nghĩ tới ngày đó anh ta tuyệt tình đến cùng cực, liền cảm thấy cả người đều rét run, đã từng là vợ chồng cùng giường chung gối một năm, ngay tại thời khắc mấu chốt lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn...
Cô dựa vào cái gì để nhịn?
Thật chẳng lẽ phải chờ cô ta mẹ quý nhờ con gả vào cửa Lục gia làm thiếu phu nhân sao? Sau đó tiếp tục diễu võ giương oai khắp nơi chọc vào nỗi đau của cô khiến cô khó chịu sao?
Cô vẫn luôn nhường nhịn, kết quả là những người kia chẳng những không cảm thấy trong lòng áy náy, ngược lại càng thêm bắt nạt cô, chuyện cho tới bây giờ, người thân của cô đã không còn một ai, vĩnh viễn không được gặp nhau, cô còn phải sợ hãi cái gì?
Ba tuyệt vọng nhảy lầu, bệnh viện sợ cô không chịu được kích thích, cô còn không thể gặp ba lần cuối cùng, nếu như cô vẫn không hề làm gì, ba ở dưới suối vàng cũng không thể yên lòng.
Tuy ông đã đi hơn một tháng, có thể là Hải Diêu vẫn không dám nhớ lại hình ảnh ngày đó, mỗi lần nhớ tới liền cảm thấy lòng như dao cắt, cảm giác thân thiết và ỷ lại vì mối quan hệ huyết thống, không đứng trong hoàn cảnh đó thì sẽ không trải nghiệm được
"Hạ Hạ, tớ muốn một lần nữa trở về Lục gia." Hải Diêu đột nhiên ngẩng đầu lên, cô nói ra câu nói này, cảm giác yên ổn như tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, tựa như cô nên đưa ra quyết định này từ lâu rồi mới đúng.
"Diêu Diêu, cậu điên rồi!" Thịnh Hạ nói không ra lời cả nửa ngày, trong lòng của cô ấy, dạng đàn ông như Lục Thế Quân, loại mẹ chồng mạnh mẽ như Lục phu nhân, tất nhiên là cách càng xa càng tốt, hiện tại khó khăn lắm Diêu Diêu thoát khỏi đám người khiến người ta buồn nôn kia, tại sao lại nhảy vào hố lửa!
Huống chi còn có tiện nhân Trình Nhã Như kia, sao Diêu Diêu lại trở về? So da mặt dày, so tâm địa đen tối, so thủ đoạn độc ác, Trình Nhã Như chỉ cần đơn giản dùng một đầu ngón út cũng giết được cô, bây giờ cô trở về Lục gia, sợ rằng sẽ bị ăn đến mức không còn một mảnh xương vụn nào!
"Tớ không điên, tớ biết rõ tớ đang làm cái gì, Hạ Hạ, tớ không nuốt trôi được cơn tức này." Hải Diêu kéo cô ngồi xuống ghế dài ven đường, tóm tắt đơn giản suy đoán của cô, sắc mặt Thịnh Hạ thay đổi: "Nếu Trình Nhã Như thật sự làm ra chuyện như vậy, đừng bảo là cậu, ngay cả tớ cũng không nuốt trôi được cơn tức này."
"Hiện tại cũng chỉ là suy đoán, cái người họ Ngô kia đã chạy mất không thấy bóng dáng, nhưng trong lòng tớ đã cảm thấy việc này có liên quan đến Trình Nhã Như, huống chi, lúc đầu cũng là bởi vì cô ta mà ra, nếu không phải cô ta ép người quá đáng, nhà tớ sao có thể thảm như vậy?"
Thịnh Hạ theo cô rời khỏi bệnh viện, mới hơi không hiểu hỏi: "Cậu đi tìm Trình Nhã Như rồi hả ?"
Hải Diêu mím môi, trong ánh mắt giãy dụa không ngừng, nhưng đến sau cùng, thời gian dần trôi qua lại ngưng tụ thành vẻ mặt kiên quyết.
Cô không định như thế, nếu cái người họ Ngô kia thật sự do Trình Nhã Như sai khiến, như vậy tội của cô ta không thể tha được!
Coi như không phải, việc ba chết cũng là do cô ta, nếu như cô ta không đuổi bọn họ ra ngoài, nếu như cô ta không nói những câu kia để xúi giục Lục Thế Quân, sự việc tuyệt đối sẽ không đi đến bước này!
Còn có Lục Thế Quân, Hải Diêu chỉ cần vừa nghĩ tới ngày đó anh ta tuyệt tình đến cùng cực, liền cảm thấy cả người đều rét run, đã từng là vợ chồng cùng giường chung gối một năm, ngay tại thời khắc mấu chốt lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn...
Cô dựa vào cái gì để nhịn?
Thật chẳng lẽ phải chờ cô ta mẹ quý nhờ con gả vào cửa Lục gia làm thiếu phu nhân sao? Sau đó tiếp tục diễu võ giương oai khắp nơi chọc vào nỗi đau của cô khiến cô khó chịu sao?
Cô vẫn luôn nhường nhịn, kết quả là những người kia chẳng những không cảm thấy trong lòng áy náy, ngược lại càng thêm bắt nạt cô, chuyện cho tới bây giờ, người thân của cô đã không còn một ai, vĩnh viễn không được gặp nhau, cô còn phải sợ hãi cái gì?
Ba tuyệt vọng nhảy lầu, bệnh viện sợ cô không chịu được kích thích, cô còn không thể gặp ba lần cuối cùng, nếu như cô vẫn không hề làm gì, ba ở dưới suối vàng cũng không thể yên lòng.
Tuy ông đã đi hơn một tháng, có thể là Hải Diêu vẫn không dám nhớ lại hình ảnh ngày đó, mỗi lần nhớ tới liền cảm thấy lòng như dao cắt, cảm giác thân thiết và ỷ lại vì mối quan hệ huyết thống, không đứng trong hoàn cảnh đó thì sẽ không trải nghiệm được
"Hạ Hạ, tớ muốn một lần nữa trở về Lục gia." Hải Diêu đột nhiên ngẩng đầu lên, cô nói ra câu nói này, cảm giác yên ổn như tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, tựa như cô nên đưa ra quyết định này từ lâu rồi mới đúng.
"Diêu Diêu, cậu điên rồi!" Thịnh Hạ nói không ra lời cả nửa ngày, trong lòng của cô ấy, dạng đàn ông như Lục Thế Quân, loại mẹ chồng mạnh mẽ như Lục phu nhân, tất nhiên là cách càng xa càng tốt, hiện tại khó khăn lắm Diêu Diêu thoát khỏi đám người khiến người ta buồn nôn kia, tại sao lại nhảy vào hố lửa!
Huống chi còn có tiện nhân Trình Nhã Như kia, sao Diêu Diêu lại trở về? So da mặt dày, so tâm địa đen tối, so thủ đoạn độc ác, Trình Nhã Như chỉ cần đơn giản dùng một đầu ngón út cũng giết được cô, bây giờ cô trở về Lục gia, sợ rằng sẽ bị ăn đến mức không còn một mảnh xương vụn nào!
"Tớ không điên, tớ biết rõ tớ đang làm cái gì, Hạ Hạ, tớ không nuốt trôi được cơn tức này." Hải Diêu kéo cô ngồi xuống ghế dài ven đường, tóm tắt đơn giản suy đoán của cô, sắc mặt Thịnh Hạ thay đổi: "Nếu Trình Nhã Như thật sự làm ra chuyện như vậy, đừng bảo là cậu, ngay cả tớ cũng không nuốt trôi được cơn tức này."
"Hiện tại cũng chỉ là suy đoán, cái người họ Ngô kia đã chạy mất không thấy bóng dáng, nhưng trong lòng tớ đã cảm thấy việc này có liên quan đến Trình Nhã Như, huống chi, lúc đầu cũng là bởi vì cô ta mà ra, nếu không phải cô ta ép người quá đáng, nhà tớ sao có thể thảm như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.