Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
Chương 57: Đôi gà bông (1)
Vương Khiết Băng (Yu)
25/12/2023
Cái gì vừa xảy ra vậy? Ba người họ vừa nghe cái gì cơ?
Lạc Vô Song quen biết với giáo sư Stella á? Cái này là đùa hay giỡn vui vậy trời?
Nhưng nhìn nét mặt của Lạc Vô Song thì hình như cô không đùa đâu. Đến đây Vũ Hàn lại nói:
- Phải rồi Lạc đại gia, sao cậu không nhờ “người đó”.
- Thôi, nhờ ông ấy thì lại bị cằn nhằn càm ràm nữa, đau đầu lắm.
Vũ Hàn chỉ biết cười trừ, nhưng Tiêu Tú Trân và Lý Tinh Thần lại ngơ ra một lúc, vì hai người họ thật sự không biết “người đó” trong lời nói của cậu ta là ai. Còn cái người cậu ta đang nói đến chính là “Đại sư phụ” hay nói chính xác là người sư phụ đầu tiên của Lạc Vô Song, ông ấy tuy vẫn còn khá trẻ nhưng phải nói là rất tài năng, năng lực được kiểm chứng qua nhiều người rồi.
Tuy nhiên, người đó lại mắc chứng bệnh hay càm ràm, mà Lạc Vô Song thì rất sợ người đó cằn nhằn mình, vì mỗi lần ông ấy nói thì phải mất cả mấy tiếng đồng hồ, trong khi đó Lạc Vô Song thật sự rất cần hai chữ “yên tĩnh”, nên sau khi xuất đạo thì cô liền phủi mông chạy mất, chứ mà ở lại bên cạnh thêm nữa chắc cô đau đầu chết mất.
Tiêu Tú Trân lúc này lại đưa mắt nhìn Vũ Hàn và Lạc Vô Song, cô ấy cảm thấy có chút ghen tị… Mặc dù cô ấy biết rõ Vũ Hàn đã quen biết chị dâu của mình từ rất lâu rồi, nhưng nhìn cậu ấy hiểu rõ về Lạc Vô Song như vậy thì Tiêu Tú Trân thật sự thấy rất ghen tị. Nếu như cậu ấy có thể đối xử với cô ấy giống như khi đối xử với chị dâu thì tốt biết mấy.
Thật ra Tiêu Tú Trân đã sớm nhận ra rồi, Vũ Hàn khi ở một mình thì khá ít nói, mặc dù cậu ấy rất đào hoa nhưng chỉ dừng lại ở mức chào hỏi mà thôi. Tuy nhiên, chỉ cần Lạc Vô Song xuất hiện là Vũ Hàn sẽ ngay lập tức có sức sống, không chỉ thế mà còn rất vui vẻ trêu đùa, còn cố ý động chạm nữa… Nghĩ mà xem, những hành động đụng chạm của một người nam nhân thì có ý nghĩa gì? Chính là thích cô gái đó!
Không chỉ vậy mà Vũ Hàn còn rất nghe lời của Lạc Vô Song nữa, nhìn rõ nhất chính là lần ở nông trường. Khi ngựa của Lạc Như Song bị mất khống chế thì Lạc Vô Song chỉ cần gọi hai chữ “Vũ Hàn”, ngay lập tức cậu ấy có thể hiểu được cô đang muốn gì và nhanh chóng lao đến giúp, mặc kệ chuyện đó không hề liên quan gì đến Vũ Hàn cả.
Còn lần thứ hai chính là khi Lạc gia tìm đến Tiêu gia, người đầu tiên lo lắng cho Lạc Vô Song lại chính là Vũ Hàn khi cậu ta hỏi rằng “Ổn không”. Một câu nói đơn giản những cũng đủ hiểu vị thế của Lạc Vô Song ở trong lòng của cậu không thấp, tựa như là chỉ cần cô và Tiêu Uẩn ly hôn thì Vũ Hàn sẽ lập tức công khai theo đuổi vậy.
À, còn chuyện của Đậu Đậu nữa… Cậu ấy cũng rất thương và quan tâm Đậu Đậu, hơn nữa khi Đậu Đậu ở bên cạnh Vũ Hàn cũng giống như được sống thật với bản thân vậy, không cần phải xu nịnh ai, còn rất thân thiết và hiểu rõ sở thích của Đậu Đậu.
Có lẽ Vũ Hàn thật sự thích Lạc Vô Song, đúng nghĩa mà nói thì Vũ Hàn đã yêu Lạc Vô Song từ lâu rồi, nhưng vì cậu biết trong lòng cô vẫn có một Bạch Nguyệt Quang là Tiêu Dụ, nên mãi vẫn không dám mở lời… Nếu như… Nếu như giải quyết xong chuyện của Tiêu gia, Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn ly hôn, thì Tiêu Tú Trân dám chắc Vũ Hàn sẽ công khai tình cảm của mình dành cho Lạc Vô Song thôi.
Phải… Chắc chắn là vậy…
Nhưng Tiêu Tú Trân chắc không chú ý, gương mặt của cô ấy bây giờ đã thất thần đến mức ai cũng chú ý. Vũ Hàn cũng gõ nhẹ một cái vào trán của cô ấy, còn cười nói:
- Ơ cô nhóc này hôm nay ăn trúng cái gì mà cứ như đứa khờ vậy?
- Cậu gọi ai là cô nhóc chứ! Chúng ta bằng tuổi nhau đó.
- Vậy cậu nói xem cậu đang nghĩ cái gì? Sao lại bày ra bộ mặt đần thế kia?
Tiêu Tú Trân vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, bây giờ nói thì có được gì đâu chứ. Nhưng Lý Tinh Thần lại nhìn ra được, có vẻ như Tiêu Tú Trân không biết vô tình hay cố ý, nhưng dám chắc là cô ấy đã thích Vũ Hàn rồi.
Thích Vũ Hàn sao? Một cặp đôi oan gia cũng thú vị đó chứ… Vốn dĩ Lý Tinh Thần sẽ không nghĩ thế này nếu như Vũ Hàn không nhăn mày lại, có vẻ như cậu ta cũng đã rung động một chút rồi. Ây da, tình yêu gà bông này đúng là đáng yêu đó.
Đột nhiên Lý Tinh Thần muốn làm ông tơ bà nguyệt se duyên cho đôi trẻ quá đi, bây giờ phải làm sao đây?
Nói chuyện với nhau thêm một chút thì mọi người cũng bắt đầu vào nghiên cứu, nhưng Lý Tinh Thần thì chú ý đến ánh mắt của Tiêu Tú Trân, còn Tiêu Tú Trân thì lại cứ hay nhìn lén về phía Vũ Hàn và Lạc Vô Song rồi tự buồn.
Lý Tinh Thần thấy hết rồi nha, lần này Tiêu Tú Trân hết đường chối cãi.
Ôi tình yêu đơn phương, nhưng cũng không hẳn là đơn phương.
#Yu~
Lạc Vô Song quen biết với giáo sư Stella á? Cái này là đùa hay giỡn vui vậy trời?
Nhưng nhìn nét mặt của Lạc Vô Song thì hình như cô không đùa đâu. Đến đây Vũ Hàn lại nói:
- Phải rồi Lạc đại gia, sao cậu không nhờ “người đó”.
- Thôi, nhờ ông ấy thì lại bị cằn nhằn càm ràm nữa, đau đầu lắm.
Vũ Hàn chỉ biết cười trừ, nhưng Tiêu Tú Trân và Lý Tinh Thần lại ngơ ra một lúc, vì hai người họ thật sự không biết “người đó” trong lời nói của cậu ta là ai. Còn cái người cậu ta đang nói đến chính là “Đại sư phụ” hay nói chính xác là người sư phụ đầu tiên của Lạc Vô Song, ông ấy tuy vẫn còn khá trẻ nhưng phải nói là rất tài năng, năng lực được kiểm chứng qua nhiều người rồi.
Tuy nhiên, người đó lại mắc chứng bệnh hay càm ràm, mà Lạc Vô Song thì rất sợ người đó cằn nhằn mình, vì mỗi lần ông ấy nói thì phải mất cả mấy tiếng đồng hồ, trong khi đó Lạc Vô Song thật sự rất cần hai chữ “yên tĩnh”, nên sau khi xuất đạo thì cô liền phủi mông chạy mất, chứ mà ở lại bên cạnh thêm nữa chắc cô đau đầu chết mất.
Tiêu Tú Trân lúc này lại đưa mắt nhìn Vũ Hàn và Lạc Vô Song, cô ấy cảm thấy có chút ghen tị… Mặc dù cô ấy biết rõ Vũ Hàn đã quen biết chị dâu của mình từ rất lâu rồi, nhưng nhìn cậu ấy hiểu rõ về Lạc Vô Song như vậy thì Tiêu Tú Trân thật sự thấy rất ghen tị. Nếu như cậu ấy có thể đối xử với cô ấy giống như khi đối xử với chị dâu thì tốt biết mấy.
Thật ra Tiêu Tú Trân đã sớm nhận ra rồi, Vũ Hàn khi ở một mình thì khá ít nói, mặc dù cậu ấy rất đào hoa nhưng chỉ dừng lại ở mức chào hỏi mà thôi. Tuy nhiên, chỉ cần Lạc Vô Song xuất hiện là Vũ Hàn sẽ ngay lập tức có sức sống, không chỉ thế mà còn rất vui vẻ trêu đùa, còn cố ý động chạm nữa… Nghĩ mà xem, những hành động đụng chạm của một người nam nhân thì có ý nghĩa gì? Chính là thích cô gái đó!
Không chỉ vậy mà Vũ Hàn còn rất nghe lời của Lạc Vô Song nữa, nhìn rõ nhất chính là lần ở nông trường. Khi ngựa của Lạc Như Song bị mất khống chế thì Lạc Vô Song chỉ cần gọi hai chữ “Vũ Hàn”, ngay lập tức cậu ấy có thể hiểu được cô đang muốn gì và nhanh chóng lao đến giúp, mặc kệ chuyện đó không hề liên quan gì đến Vũ Hàn cả.
Còn lần thứ hai chính là khi Lạc gia tìm đến Tiêu gia, người đầu tiên lo lắng cho Lạc Vô Song lại chính là Vũ Hàn khi cậu ta hỏi rằng “Ổn không”. Một câu nói đơn giản những cũng đủ hiểu vị thế của Lạc Vô Song ở trong lòng của cậu không thấp, tựa như là chỉ cần cô và Tiêu Uẩn ly hôn thì Vũ Hàn sẽ lập tức công khai theo đuổi vậy.
À, còn chuyện của Đậu Đậu nữa… Cậu ấy cũng rất thương và quan tâm Đậu Đậu, hơn nữa khi Đậu Đậu ở bên cạnh Vũ Hàn cũng giống như được sống thật với bản thân vậy, không cần phải xu nịnh ai, còn rất thân thiết và hiểu rõ sở thích của Đậu Đậu.
Có lẽ Vũ Hàn thật sự thích Lạc Vô Song, đúng nghĩa mà nói thì Vũ Hàn đã yêu Lạc Vô Song từ lâu rồi, nhưng vì cậu biết trong lòng cô vẫn có một Bạch Nguyệt Quang là Tiêu Dụ, nên mãi vẫn không dám mở lời… Nếu như… Nếu như giải quyết xong chuyện của Tiêu gia, Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn ly hôn, thì Tiêu Tú Trân dám chắc Vũ Hàn sẽ công khai tình cảm của mình dành cho Lạc Vô Song thôi.
Phải… Chắc chắn là vậy…
Nhưng Tiêu Tú Trân chắc không chú ý, gương mặt của cô ấy bây giờ đã thất thần đến mức ai cũng chú ý. Vũ Hàn cũng gõ nhẹ một cái vào trán của cô ấy, còn cười nói:
- Ơ cô nhóc này hôm nay ăn trúng cái gì mà cứ như đứa khờ vậy?
- Cậu gọi ai là cô nhóc chứ! Chúng ta bằng tuổi nhau đó.
- Vậy cậu nói xem cậu đang nghĩ cái gì? Sao lại bày ra bộ mặt đần thế kia?
Tiêu Tú Trân vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, bây giờ nói thì có được gì đâu chứ. Nhưng Lý Tinh Thần lại nhìn ra được, có vẻ như Tiêu Tú Trân không biết vô tình hay cố ý, nhưng dám chắc là cô ấy đã thích Vũ Hàn rồi.
Thích Vũ Hàn sao? Một cặp đôi oan gia cũng thú vị đó chứ… Vốn dĩ Lý Tinh Thần sẽ không nghĩ thế này nếu như Vũ Hàn không nhăn mày lại, có vẻ như cậu ta cũng đã rung động một chút rồi. Ây da, tình yêu gà bông này đúng là đáng yêu đó.
Đột nhiên Lý Tinh Thần muốn làm ông tơ bà nguyệt se duyên cho đôi trẻ quá đi, bây giờ phải làm sao đây?
Nói chuyện với nhau thêm một chút thì mọi người cũng bắt đầu vào nghiên cứu, nhưng Lý Tinh Thần thì chú ý đến ánh mắt của Tiêu Tú Trân, còn Tiêu Tú Trân thì lại cứ hay nhìn lén về phía Vũ Hàn và Lạc Vô Song rồi tự buồn.
Lý Tinh Thần thấy hết rồi nha, lần này Tiêu Tú Trân hết đường chối cãi.
Ôi tình yêu đơn phương, nhưng cũng không hẳn là đơn phương.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.