Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
Chương 10: Một Lạc Vô Song hoàn toàn khác
Vương Khiết Băng (Yu)
25/12/2023
Kết thúc ngày học thì Tiêu Uẩn cũng đến trường đón Lạc Vô Song và Tiêu Tú Trân, trên đường về nhà thì Tiêu Uẩn cũng có hỏi thăm về chuyện "bệnh tình" của em gái, khiến cho Tiêu Tú Trân tức giận mà cãi nhau chí chóe ở trên xe.
Nhưng lúc này Lạc Vô Song mới thấy được tình cảm anh em của nhà này thật tốt, chẳng giống với nhà cô chút nào... Dù rằng ở Lạc gia có hai cô con gái, mà bình thường chị em gái sẽ thân thiết nhau hơn chứ... Trái lại không thể hòa hợp mà còn có xích mích rất lớn, hay nói đúng hơn là bài xích lẫn nhau. Cho nên từ trước đến giờ Lạc Vô Song vẫn luôn hi vọng bản thân có một người chị gái khác, hoặc có thể là một người anh trai khác, nhưng có lẽ ông trời lại không muốn như vậy.
Về đến nhà thì việc đầu tiên Lạc Vô Song làm chính là tìm Đậu Đậu, nhưng đứa nhỏ này bây giờ đang ngoan ngoãn ở trong bếp cùng với Hồng Tú Vy, còn Tiêu Thái Cẩn sau khi đi làm về thì cũng ở phòng khách chờ cơm. Ban đầu thì ông ấy có vẻ không thích Đậu Đậu lắm, nhưng sau một buổi nhìn ngắm thì Tiêu Thái Cẩn hoàn toàn đổ gục trước bé yêu Đậu Đậu này.
Còn Lạc Vô Song khi thấy bị con trai phản bội liền cười khổ một cái, nói sao thì đứa nhỏ này vẫn chỉ là một đứa nhỏ ham ăn mà thôi, chỉ cần cho nó đồ ăn ngon là liền ngoan ngoãn ngay. Chứ nhớ lại trước kia, khi lần đầu chạm vào nó thì nó còn để lại tay của cô mấy vết cào rất sâu, còn tưởng là một con mèo đanh đá, nhưng cuối cùng vẫn bị thu phục bởi cá khô.
Hồng Tú Vy nhìn thấy Lạc Vô Song về rồi liền vui vẻ nhìn cô, còn khen Đậu Đậu rất ngoan nữa, cô cũng chỉ gật đầu, sau đó Hồng Tú Vy lại đưa tay xoa xoa cằm, nghiên đầu nói:
- Nhưng mẹ không biết Đậu Đậu thích ăn gì. Hay là con nói thử xem chú bé này thích món gì vậy, để ngày mai mẹ sẽ nấu cho nó ăn.
- Cá khô là được rồi ạ. Đậu Đậu không kén ăn, nếu như có thể thì cho nó thêm một ít canh bí đỏ.
- Chà, xem ra là một đứa nhỏ háu ăn đấy chứ.
- Ăn nhiều lắm đấy ạ.
Đậu Đậu giống như là nghe hiểu mẹ đang nói xấu mình, cậu nhóc liền nhào đến kêu lên mấy tiếng dưới chân cô, còn Lạc Vô Song thì cũng rất hài lòng với biểu hiện của Đậu Đậu. Nói chung thì đứa nhỏ này, ham ăn, ham ngủ nhưng rất biết cách nhìn sắc mặt của người khác. Xem ra một năm ở đây cũng không quá khó khăn.
- Được rồi được rồi, ba đứa về phòng tắm rửa đi rồi ăn cơm. Đậu Đậu thì mẹ đã tắm cho nó rồi, cũng đã cho ăn rồi, đợi chút nữa cho nó uống thêm sữa nữa là có ấm êm ngay.
Sau đó thì Lạc Vô Song cũng gật đầu, cuối cùng lại ngồi xuống, đưa tay bế Đậu Đậu lên, còn nhẹ giọng nói:
- Đi thôi, để mẹ chải lông cho con.
Đậu Đậu cũng rất vui vẻ kêu "Meow" một tiếng, sau đó còn đưa lưỡi muốn liếm gương mặt của Lạc Vô Song nhưng cô giả vờ né tránh, thế là hai mẹ con lại có trận cãi vã nhỏ vì đứa bé nào đó bị mẹ ruồng bỏ.
Đương nhiên người ngạc nhiên nhất là Tiêu Thái Cẩn rồi, đứa con dâu suốt ngày giữ thái độ lãnh đạm mà cũng có mặt dịu dàng như vậy á? Quả nhiên là đứa nhỏ kì lạ... Nhưng mà ông ấy phải công nhận với vợ mình, một đứa nhỏ yêu động vật như thế thì chắc chắn là người lương thiện, không chỉ vậy mà còn là một người mẹ rất có trách nhiệm nữa.
Tiêu Tú Trân thì khỏi nói, hoàn toàn đắm chìm trong sự đáng yêu của Đậu Đậu, nếu như không lịch học bận rộn thì cô ấy cũng muốn nuôi một con mèo đáng yêu và hiểu chuyện như thế. Riêng Tiêu Uẩn thì không cần nói, anh cũng khá ngạc nhiên với thái độ của Lạc Vô Song, nhưng kinh ngạc hơn là dường như cô đã mở lòng với nhà anh không ít nhỉ?
Đúng là để cô đưa Đậu Đậu đến đây là một lựa chọn đúng đắn.
Và sau đó thì cả Tiêu Tú Trân và Tiêu Uẩn cũng đi lên phòng của mình, lúc anh vào phòng thì đã nhìn thấy Lạc Vô Song cùng Đậu Đậu đang chơi đùa với nhau, cái nụ cười dịu dàng đó đúng là rất xinh đẹp, nó làm cho người ta thấy ấm áp, nhưng đáng tiếc... Một cô gái tốt như vậy, giỏi như vậy mà lại bị chính gia đình mình ruồng bỏ không thương tiếc.
Nếu có thể thì anh cũng muốn bảo vệ nụ cười đó. Nhưng mà có lẽ với tính cách của cô thì hoàn toàn không cần đến sự bảo hộ của anh nhỉ.
Dừng một chút, anh lại nhìn Lạc Vô Song rồi lên tiếng hỏi:
- Vô Song, nghe nói em thích người có IQ cao?
Lạc Vô Song có chút ngạc nhiên, không phải vì câu hỏi mà là cái tên gọi... Hình như đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi tên mình thì phải?
- Sao anh lại hỏi vậy?
- Không có, chỉ là tò mò thôi.
Nghe vậy thì có nghĩa là cô trả lời cũng được, mà không trả lời cũng không sao. Cho nên cô quyết định không trả lời.
Mặc dù Tiêu Uẩn không hiểu tại sao cô lại không trả lời, nhưng có lẽ đó là cách tốt nhất. Còn anh nữa, đột nhiên lại hỏi cái câu ngớ ngẩn gì vậy không biết nữa, đúng là điên rồi!
#Yu~
Nhưng lúc này Lạc Vô Song mới thấy được tình cảm anh em của nhà này thật tốt, chẳng giống với nhà cô chút nào... Dù rằng ở Lạc gia có hai cô con gái, mà bình thường chị em gái sẽ thân thiết nhau hơn chứ... Trái lại không thể hòa hợp mà còn có xích mích rất lớn, hay nói đúng hơn là bài xích lẫn nhau. Cho nên từ trước đến giờ Lạc Vô Song vẫn luôn hi vọng bản thân có một người chị gái khác, hoặc có thể là một người anh trai khác, nhưng có lẽ ông trời lại không muốn như vậy.
Về đến nhà thì việc đầu tiên Lạc Vô Song làm chính là tìm Đậu Đậu, nhưng đứa nhỏ này bây giờ đang ngoan ngoãn ở trong bếp cùng với Hồng Tú Vy, còn Tiêu Thái Cẩn sau khi đi làm về thì cũng ở phòng khách chờ cơm. Ban đầu thì ông ấy có vẻ không thích Đậu Đậu lắm, nhưng sau một buổi nhìn ngắm thì Tiêu Thái Cẩn hoàn toàn đổ gục trước bé yêu Đậu Đậu này.
Còn Lạc Vô Song khi thấy bị con trai phản bội liền cười khổ một cái, nói sao thì đứa nhỏ này vẫn chỉ là một đứa nhỏ ham ăn mà thôi, chỉ cần cho nó đồ ăn ngon là liền ngoan ngoãn ngay. Chứ nhớ lại trước kia, khi lần đầu chạm vào nó thì nó còn để lại tay của cô mấy vết cào rất sâu, còn tưởng là một con mèo đanh đá, nhưng cuối cùng vẫn bị thu phục bởi cá khô.
Hồng Tú Vy nhìn thấy Lạc Vô Song về rồi liền vui vẻ nhìn cô, còn khen Đậu Đậu rất ngoan nữa, cô cũng chỉ gật đầu, sau đó Hồng Tú Vy lại đưa tay xoa xoa cằm, nghiên đầu nói:
- Nhưng mẹ không biết Đậu Đậu thích ăn gì. Hay là con nói thử xem chú bé này thích món gì vậy, để ngày mai mẹ sẽ nấu cho nó ăn.
- Cá khô là được rồi ạ. Đậu Đậu không kén ăn, nếu như có thể thì cho nó thêm một ít canh bí đỏ.
- Chà, xem ra là một đứa nhỏ háu ăn đấy chứ.
- Ăn nhiều lắm đấy ạ.
Đậu Đậu giống như là nghe hiểu mẹ đang nói xấu mình, cậu nhóc liền nhào đến kêu lên mấy tiếng dưới chân cô, còn Lạc Vô Song thì cũng rất hài lòng với biểu hiện của Đậu Đậu. Nói chung thì đứa nhỏ này, ham ăn, ham ngủ nhưng rất biết cách nhìn sắc mặt của người khác. Xem ra một năm ở đây cũng không quá khó khăn.
- Được rồi được rồi, ba đứa về phòng tắm rửa đi rồi ăn cơm. Đậu Đậu thì mẹ đã tắm cho nó rồi, cũng đã cho ăn rồi, đợi chút nữa cho nó uống thêm sữa nữa là có ấm êm ngay.
Sau đó thì Lạc Vô Song cũng gật đầu, cuối cùng lại ngồi xuống, đưa tay bế Đậu Đậu lên, còn nhẹ giọng nói:
- Đi thôi, để mẹ chải lông cho con.
Đậu Đậu cũng rất vui vẻ kêu "Meow" một tiếng, sau đó còn đưa lưỡi muốn liếm gương mặt của Lạc Vô Song nhưng cô giả vờ né tránh, thế là hai mẹ con lại có trận cãi vã nhỏ vì đứa bé nào đó bị mẹ ruồng bỏ.
Đương nhiên người ngạc nhiên nhất là Tiêu Thái Cẩn rồi, đứa con dâu suốt ngày giữ thái độ lãnh đạm mà cũng có mặt dịu dàng như vậy á? Quả nhiên là đứa nhỏ kì lạ... Nhưng mà ông ấy phải công nhận với vợ mình, một đứa nhỏ yêu động vật như thế thì chắc chắn là người lương thiện, không chỉ vậy mà còn là một người mẹ rất có trách nhiệm nữa.
Tiêu Tú Trân thì khỏi nói, hoàn toàn đắm chìm trong sự đáng yêu của Đậu Đậu, nếu như không lịch học bận rộn thì cô ấy cũng muốn nuôi một con mèo đáng yêu và hiểu chuyện như thế. Riêng Tiêu Uẩn thì không cần nói, anh cũng khá ngạc nhiên với thái độ của Lạc Vô Song, nhưng kinh ngạc hơn là dường như cô đã mở lòng với nhà anh không ít nhỉ?
Đúng là để cô đưa Đậu Đậu đến đây là một lựa chọn đúng đắn.
Và sau đó thì cả Tiêu Tú Trân và Tiêu Uẩn cũng đi lên phòng của mình, lúc anh vào phòng thì đã nhìn thấy Lạc Vô Song cùng Đậu Đậu đang chơi đùa với nhau, cái nụ cười dịu dàng đó đúng là rất xinh đẹp, nó làm cho người ta thấy ấm áp, nhưng đáng tiếc... Một cô gái tốt như vậy, giỏi như vậy mà lại bị chính gia đình mình ruồng bỏ không thương tiếc.
Nếu có thể thì anh cũng muốn bảo vệ nụ cười đó. Nhưng mà có lẽ với tính cách của cô thì hoàn toàn không cần đến sự bảo hộ của anh nhỉ.
Dừng một chút, anh lại nhìn Lạc Vô Song rồi lên tiếng hỏi:
- Vô Song, nghe nói em thích người có IQ cao?
Lạc Vô Song có chút ngạc nhiên, không phải vì câu hỏi mà là cái tên gọi... Hình như đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi tên mình thì phải?
- Sao anh lại hỏi vậy?
- Không có, chỉ là tò mò thôi.
Nghe vậy thì có nghĩa là cô trả lời cũng được, mà không trả lời cũng không sao. Cho nên cô quyết định không trả lời.
Mặc dù Tiêu Uẩn không hiểu tại sao cô lại không trả lời, nhưng có lẽ đó là cách tốt nhất. Còn anh nữa, đột nhiên lại hỏi cái câu ngớ ngẩn gì vậy không biết nữa, đúng là điên rồi!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.