Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
Chương 17: Một vẻ mặt khác của Lạc Vô Song
Vương Khiết Băng (Yu)
25/12/2023
Đi dạo một vòng Tiêu phủ thì cô cũng đã nhớ được đường rồi, xem ra chỗ này cũng không quá phức tạp, tuy nhiên thì đó là đối với Lạc Vô Song, còn với những người có trí nhớ kém thì chắc phải lạc vài lần may ra mới nhớ được.
Sau khi chuẩn bị xong thì Lạc Vô Song đã đưa cả Đậu Đậu đến sảnh chính của Tiêu gia, ở đây cô đã có thể tận mắt chứng kiến cái gì gọi là "Đại gia đình đa thế hệ", quả thật rất đông đúc. Nhưng đây là vẫn còn một số người chưa vợ chưa chồng đó, ngày nào đó những người ở đây đều yên bề gia thất thì còn đông nữa.
Lúc Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn bước vào thì Quân Chí Thành có chút ngạc nhiên, nhưng rồi vẫn lịch thiệp gật đầu xem như chào hỏi, cô nhìn thấy thì cũng cúi đầu. Tuy nhiên lúc đó Tiêu Uẩn cũng nhìn sang cô, anh nhỏ giọng nói:
- Em quen biết em ấy sao?
- Ở vườn sau có gặp một chút.
Tiêu Uẩn nghe vậy cũng chỉ gật đầu, sau đó thì đến lượt anh và cô dâng trà cho ông nội. Ngay khi Tiêu Mộc Lân nhìn thấy cô thì đã gật đầu tấm tắc khen cô xinh xắn, lại còn rất có phong thái của thiếu phu nhân nhà họ Tiêu. Những lời khen ngợi của ông ấy cũng chỉ làm cho người ta thấy áp lực mà thôi, nhưng sau khi dâng trà xong thì cô cùng Tiêu Uẩn cũng đi về chỗ ngồi.
Lúc này ông nội mới nhìn một vòng quanh nhà chính, ông ấy liền cười vui vẻ nói:
- Bây giờ các con các cháu đều đã lớn hết rồi, dù cha có chết cũng thấy mãn nguyện.
- Cha, cha đừng nói như vậy chứ, sao mà cha có thể chết được.
Tiêu Thái Cẩn là người đầu tiên phản ứng với lời nói của ông nội, nhưng ông ấy có vẻ rất bình thản, tựa như đã buông xuôi mọi chuyện rồi. Nói sao thì năm nay Tiêu Mộc Lân cũng đã bảy mươi chín tuổi, đã sắp không trụ được với căn bệnh kỳ quái này rồi, nhưng ước nguyện duy nhất của ông ấy vẫn chưa thực hiện được. Bây giờ, Tiêu Mộc Lân nhìn lại phía của cô và Tiêu Uẩn, ông ấy nói:
- Hai đứa tranh thủ khi ông còn sống thì sinh cho ông một đứa cháu đi, ông không yên tâm nhất là cháu đó Tiểu Uẩn, tính khí thất thường, lấy được vợ thì phải giữ cho chặt, đừng để người ta chạy đó, biết chưa.
Tiêu Uẩn chỉ mỉm cười rồi đáp:
- Vâng, cháu biết rồi.
Tuy từ nãy đến giờ gia đình chú hai khá im lặng nhưng có vẻ như Diệp Lâm Anh đã nhận ra cô rồi, bà ấy nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô, sau đó đưa tay chạm vào gương mặt của cô, dịu giọng nói:
- Vô Song đã lớn như vậy rồi à? Còn làm dâu nhà anh chị hai nữa, suýt chút nữa là cô... À không, suýt chút nữa là thím nhìn không ra rồi.
- Đã lâu không gặp, thưa thím.
Sau đó thì ông nội cũng hỏi lại mối quan hệ của hai người, Diệp Lâm Anh cũng nhẹ nhàng đáp lại toàn bộ. Khi này thì người chú hai im lặng nãy giờ mới lên tiếng, nói:
- Vô Song bây giờ đang học ở đâu vậy?
- Cháu ở Đại học Thiên Sơn, khoa sinh vật, chuyên ngành tích phân di truyền ạ.
Còn chưa để ai lên tiếng thì Tiêu Tú Trân đã tự hào nói thêm:
- Chị ấy là Trạng Nguyên với số điểm thi vào tuyệt đối đó ạ.
Cả nhà lớn nhỏ của Tiêu gia đều kinh ngạc, chỉ có vợ chồng chú hai là không bất ngờ lắm, bọn họ sớm đã biết cô là một đứa bé thông minh rồi, hơn nữa trước kia mỗi lần đi học về thì đứa nhỏ Tiêu Dụ đều thao thao bất tuyệt về người bạn này, cái tên "Vô Song" đúng là đặt rất đúng, đây là một cô gái vô cùng song toàn.
- Nhưng theo thím nhớ thì con đâu có thích ngành này? Chẳng phải con thích máy tính hơn sao?
- Đột nhiên thích thôi ạ.
Lời nói của Lạc Vô Song nói ra bây giờ chẳng mấy ai tin, nhất là người quen biết cô từ trước như vợ chồng Tiêu Thái Hòa và Diệp Lâm Anh, có lẽ họ biết cô đã có ý định gì khi chọn ngành này. Lúc này Diệp Lâm Anh liền đưa tay xoa đầu của cô, rồi lại cười đau lòng, một đứa bé ngoan như vậy mà Lạc gia lại vứt bỏ, nếu không phải con trai của bà ấy đoạn mệnh thì bà ấy nhất định sẽ cưới Lạc Vô Song về nhà, yêu chiều như con gái ruột... Đáng tiếc, gia đình bà lại không có phúc phần đó.
Tiếp theo sau đó thì Tiêu Thái Cẩn đã nói lên vài ý mà Lạc Vô Song đã từng đề cập, đương nhiên ông nội và bác sĩ Hồng Thanh Du cũng rất chăm chú nghe qua, sau đó Tiêu Mộc Lân lại nhìn cô, nói:
- Song Nhi biết bắt mạch không?
- Biết ạ.
Tiêu Mộc Lân liền ngoắt ngoắt tay, bảo cô đến gần, sau đó thì Hồng Thanh Du còn nhanh chóng chuẩn bị cho cô một cái ghế để ngồi, nhưng nhìn ngó xung quanh lại không có cái gối nhỏ nào hết. Cuối cùng thì Lạc Vô Song lại vô thức nhìn ông nội, hỏi nhỏ:
- Ông có dị ứng với lông mèo không ạ?
- Không có, nhưng sao cháu lại hỏi vậy?
Lạc Vô Song liền mỉm cười dịu dàng, rồi ngay lập tức bắt Đậu Đậu đặt lên bàn, dùng cơ thể mũm mĩm của cậu nhóc làm gối kê tay, hành động của cô trực tiếp chọc cười Tiêu Mộc Lân, có lẽ từ khi bệnh tình phát tác thì chưa từng có ai thấy ông ấy cười vui vẻ như vậy.
Còn Tiêu Uẩn thì khỏi phải nói, hoàn toàn rất tự hào về vợ mình.
Hóa ra vợ của anh cũng có mặt này nữa sao? Đúng là cô gái bí ẩn làm cho người ta tò mò.
#Yu~
Sau khi chuẩn bị xong thì Lạc Vô Song đã đưa cả Đậu Đậu đến sảnh chính của Tiêu gia, ở đây cô đã có thể tận mắt chứng kiến cái gì gọi là "Đại gia đình đa thế hệ", quả thật rất đông đúc. Nhưng đây là vẫn còn một số người chưa vợ chưa chồng đó, ngày nào đó những người ở đây đều yên bề gia thất thì còn đông nữa.
Lúc Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn bước vào thì Quân Chí Thành có chút ngạc nhiên, nhưng rồi vẫn lịch thiệp gật đầu xem như chào hỏi, cô nhìn thấy thì cũng cúi đầu. Tuy nhiên lúc đó Tiêu Uẩn cũng nhìn sang cô, anh nhỏ giọng nói:
- Em quen biết em ấy sao?
- Ở vườn sau có gặp một chút.
Tiêu Uẩn nghe vậy cũng chỉ gật đầu, sau đó thì đến lượt anh và cô dâng trà cho ông nội. Ngay khi Tiêu Mộc Lân nhìn thấy cô thì đã gật đầu tấm tắc khen cô xinh xắn, lại còn rất có phong thái của thiếu phu nhân nhà họ Tiêu. Những lời khen ngợi của ông ấy cũng chỉ làm cho người ta thấy áp lực mà thôi, nhưng sau khi dâng trà xong thì cô cùng Tiêu Uẩn cũng đi về chỗ ngồi.
Lúc này ông nội mới nhìn một vòng quanh nhà chính, ông ấy liền cười vui vẻ nói:
- Bây giờ các con các cháu đều đã lớn hết rồi, dù cha có chết cũng thấy mãn nguyện.
- Cha, cha đừng nói như vậy chứ, sao mà cha có thể chết được.
Tiêu Thái Cẩn là người đầu tiên phản ứng với lời nói của ông nội, nhưng ông ấy có vẻ rất bình thản, tựa như đã buông xuôi mọi chuyện rồi. Nói sao thì năm nay Tiêu Mộc Lân cũng đã bảy mươi chín tuổi, đã sắp không trụ được với căn bệnh kỳ quái này rồi, nhưng ước nguyện duy nhất của ông ấy vẫn chưa thực hiện được. Bây giờ, Tiêu Mộc Lân nhìn lại phía của cô và Tiêu Uẩn, ông ấy nói:
- Hai đứa tranh thủ khi ông còn sống thì sinh cho ông một đứa cháu đi, ông không yên tâm nhất là cháu đó Tiểu Uẩn, tính khí thất thường, lấy được vợ thì phải giữ cho chặt, đừng để người ta chạy đó, biết chưa.
Tiêu Uẩn chỉ mỉm cười rồi đáp:
- Vâng, cháu biết rồi.
Tuy từ nãy đến giờ gia đình chú hai khá im lặng nhưng có vẻ như Diệp Lâm Anh đã nhận ra cô rồi, bà ấy nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô, sau đó đưa tay chạm vào gương mặt của cô, dịu giọng nói:
- Vô Song đã lớn như vậy rồi à? Còn làm dâu nhà anh chị hai nữa, suýt chút nữa là cô... À không, suýt chút nữa là thím nhìn không ra rồi.
- Đã lâu không gặp, thưa thím.
Sau đó thì ông nội cũng hỏi lại mối quan hệ của hai người, Diệp Lâm Anh cũng nhẹ nhàng đáp lại toàn bộ. Khi này thì người chú hai im lặng nãy giờ mới lên tiếng, nói:
- Vô Song bây giờ đang học ở đâu vậy?
- Cháu ở Đại học Thiên Sơn, khoa sinh vật, chuyên ngành tích phân di truyền ạ.
Còn chưa để ai lên tiếng thì Tiêu Tú Trân đã tự hào nói thêm:
- Chị ấy là Trạng Nguyên với số điểm thi vào tuyệt đối đó ạ.
Cả nhà lớn nhỏ của Tiêu gia đều kinh ngạc, chỉ có vợ chồng chú hai là không bất ngờ lắm, bọn họ sớm đã biết cô là một đứa bé thông minh rồi, hơn nữa trước kia mỗi lần đi học về thì đứa nhỏ Tiêu Dụ đều thao thao bất tuyệt về người bạn này, cái tên "Vô Song" đúng là đặt rất đúng, đây là một cô gái vô cùng song toàn.
- Nhưng theo thím nhớ thì con đâu có thích ngành này? Chẳng phải con thích máy tính hơn sao?
- Đột nhiên thích thôi ạ.
Lời nói của Lạc Vô Song nói ra bây giờ chẳng mấy ai tin, nhất là người quen biết cô từ trước như vợ chồng Tiêu Thái Hòa và Diệp Lâm Anh, có lẽ họ biết cô đã có ý định gì khi chọn ngành này. Lúc này Diệp Lâm Anh liền đưa tay xoa đầu của cô, rồi lại cười đau lòng, một đứa bé ngoan như vậy mà Lạc gia lại vứt bỏ, nếu không phải con trai của bà ấy đoạn mệnh thì bà ấy nhất định sẽ cưới Lạc Vô Song về nhà, yêu chiều như con gái ruột... Đáng tiếc, gia đình bà lại không có phúc phần đó.
Tiếp theo sau đó thì Tiêu Thái Cẩn đã nói lên vài ý mà Lạc Vô Song đã từng đề cập, đương nhiên ông nội và bác sĩ Hồng Thanh Du cũng rất chăm chú nghe qua, sau đó Tiêu Mộc Lân lại nhìn cô, nói:
- Song Nhi biết bắt mạch không?
- Biết ạ.
Tiêu Mộc Lân liền ngoắt ngoắt tay, bảo cô đến gần, sau đó thì Hồng Thanh Du còn nhanh chóng chuẩn bị cho cô một cái ghế để ngồi, nhưng nhìn ngó xung quanh lại không có cái gối nhỏ nào hết. Cuối cùng thì Lạc Vô Song lại vô thức nhìn ông nội, hỏi nhỏ:
- Ông có dị ứng với lông mèo không ạ?
- Không có, nhưng sao cháu lại hỏi vậy?
Lạc Vô Song liền mỉm cười dịu dàng, rồi ngay lập tức bắt Đậu Đậu đặt lên bàn, dùng cơ thể mũm mĩm của cậu nhóc làm gối kê tay, hành động của cô trực tiếp chọc cười Tiêu Mộc Lân, có lẽ từ khi bệnh tình phát tác thì chưa từng có ai thấy ông ấy cười vui vẻ như vậy.
Còn Tiêu Uẩn thì khỏi phải nói, hoàn toàn rất tự hào về vợ mình.
Hóa ra vợ của anh cũng có mặt này nữa sao? Đúng là cô gái bí ẩn làm cho người ta tò mò.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.