Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
Chương 45: Quân gia (2)
Vương Khiết Băng (Yu)
25/12/2023
Có lẽ đã lâu lắm rồi Lạc Vô Song không nghe được hai chữ “Út Tiêu” này, vì khi cô bái sư thì chỉ mới có mười bốn tuổi, do không ăn uống đàng hoàng nên cơ thể của cô khi đó nhỏ xíu. Khi Lão phu nhân gặp cô còn khá ngạc nhiên, rồi sau đó bà ấy đã đặt biệt danh cho cô là “Út Tiêu”. Cô vừa là học trò vừa là con gái của hai người họ, và đương nhiên cô là con gái út rồi.
Nhưng sau khi cô đủ mạnh để rời đi thì dường như không ai biết về biệt danh này, chỉ là Lạc Vô Song không ngờ nhiều tháng không gặp khi nghe lại vẫn rất xúc động.
Bước chân của Lạc Vô Song có chút gấp gáp, cô đi đến chỗ của Lão phu nhân, ngồi dưới chân của bà ấy, nhỏ giọng nói:
- Sư mẫu.
Lão phu nhân cũng nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa đầu của cô, còn chạm nhẹ vào gương mặt của cô, hành động dịu dàng với đôi tay ấm áp đã khiến cho Lạc Vô Song thấy thoải mái. Còn Lão phu nhân cũng chỉ biết bật cười, đứa nhỏ này lúc nào cũng như vậy, thật là khiến người khác không an tâm gì cả mà.
- Út à, con lại ốm đi rồi.
- Không có đâu sư mẫu, con tăng một cân rồi đó.
- Một cân cơ á, sống ở Tiêu gia mà chỉ tăng được một cân thôi sao?
Một cuộc trò chuyện vô cùng thân mật giữa Lạc Vô Song và Lão phu nhân cũng khiến cho mọi người có mặt trong phòng này phải ngạc nhiên, vì họ đều đã gặp Lạc Vô Song rồi, nhưng tính cách của cô khi ở cạnh Lão tướng và ở cạnh Lão phu nhân lại hoàn toàn khác nhau… Cô gái này rốt cuộc là có ma lực gì vậy chứ?
Còn Quân Chí Hàn thì chỉ nhìn mẹ mình, hình như sau khi bà ấy đổ bệnh thì họ rất ít khi thấy bà ấy cười… Hay nói đúng hơn là cười vui vẻ như vậy, bà ấy đối với hai đứa cháu vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng đối với Lạc Vô Song vẫn có cái gì đó khó nói lắm, kiểu như là bà ấy xem cô như con gái vậy… Đến cả biệt danh cũng là “Út”, chỉ vậy thôi cũng đủ biết bà ấy thích Lạc Vô Song thế nào rồi.
- Được rồi sư mẫu, tạm thời khoan nói đến chuyện của con đã, bây giờ người ngồi lại đây, con giúp người bắt mạch.
Lão phu nhân chỉ biết cười, sau đó chỉ tay vào đầu của cô, nói:
- Út à, con vẫn như vậy, lúc nào cũng đánh trống lảng rất giỏi.
Lạc Vô Song chỉ cười chứ không nói gì nữa, sau khi bắt mạch cho Lão phu nhân xong thì cô đã kê một ít thuốc, còn dặn dò phải nấu như những gì cô đã nói, tuy nhiên thì cuối cùng Lạc Vô Song vẫn không yên tâm, cô phải đích thân vào bếp để giúp Lão phu nhân nấu thuốc.
Cái dáng vẻ tận tâm của cô cũng khiến cho Tiêu Sương Ái phải gật đầu, lần trước ở Tiêu phủ thì bà ấy cũng đã nhận thấy Lạc Vô Song là đứa trẻ tốt, nhưng tốt đến mức này thì đúng là rất hiếm… Ấy vậy mà sao Lạc gia hết lần này đến lần khác cứ làm khó cô vậy chứ… Cái nhà đó đúng là kì lạ mà.
- Sương Ái, con thấy Vô Song thế nào?
- Tốt lắm thưa mẹ, lần trước ở nhà con thì cô bé cũng chứng minh được bản thân rất giỏi.
- Ừ, đứa bé đó rất tốt, mẹ cũng rất thích… Nếu như mẹ không nói với cha con là chờ Út lớn một chút, thì chắc cha con đã đưa con bé đó về luôn rồi.
Tiêu Sương Ái chỉ cười, bà ấy đã nghe từ chồng kể lại về chuyện ở nông trường, xem ra thì không chỉ có mẹ mà ngay cả người cha chồng được cho là khó tính cũng rất thích Lạc Vô Song. Nhưng nói gì thì cũng phải nhìn lại, một đứa bé tốt như vậy… Ai mà không thích chứ, gia đình anh cả đúng là có phúc lắm mới cưới được cô con dâu như vậy.
- Đi thôi, chắc chút nữa Út Tiêu và Chí Thành sẽ có cuộc đua ngựa đó.
Tiêu Sương Ái liền ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cũng dìu mẹ chồng của mình đi đến sân đua ngựa. Quả nhiên mọi thứ đã được chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn đợi Lạc Vô Song sắc thuốc xong nữa thôi, khi này Tiêu Sương Ái lại nhìn thấy con trai mình đang tập luyện… Dù đây không phải lần đầu nó nghiêm túc như thế, nhưng chỉ là một lần chơi thôi mà đâu nhất thiết phải căng thẳng như vậy. Nhưng Lão phu nhân rất hài lòng, không khinh địch đúng là chuyện tốt, cũng rất hiếm thấy khi Quân Chí Thành lại có ý chí chiến đấu cao như vậy… Hừm, nói sao nhỉ? Bà ấy vẫn hi vọng cháu trai mình sẽ thắng.
- Mẹ không có ý ngăn Chí Thành sao? Nói sao Vô Song cũng là nữ…
- Con đừng xem thường Út Tiêu nhé, nhìn nhỏ con vậy thôi chứ con bé giỏi lắm đó. Là niềm kiêu hãnh của cha con cơ mà.
Tiêu Sương Ái có chút không hiểu, mặc dù biết Lạc Vô Song tài giỏi nhưng với sức của nữ nhân thì làm sao so được với nam nhân? Tuy nhiên sau đó điều khiến Tiêu Sương Ái kinh ngạc là cuộc thi này không chỉ có Quân Chí Thành, đến cả chồng của bà ấy là Quân Chí Hàn và Lão tướng Quân Mộ Phàm cũng sẽ tham gia thi đấu.
Nếu như nói Lạc Vô Song là đối thủ của cả ba người như vậy… Chẳng lẽ bà ấy nhận định sai về cô sao?
Tiếp theo đó, khoảng chừng một giờ đồng hồ ở trong bếp sắc thuốc thì Lạc Vô Song cũng đã ra ngoài, nhìn dáng vẻ khiêu khích của sư phụ mà cô chỉ biết lắc đầu, người này sao lại trẻ con như vậy chứ?
Bước đến chỗ của Lão phu nhân, cô lại nói:
- Sư mẫu, thuốc này sẽ hơi đắng, người cố một chút nha.
Tiêu Sương Ái lại ngạc nhiên, không ngờ Lạc Vô Song còn biết rằng Lão phu nhân không thích uống thuốc sao? Mỗi lần cho bà ấy uống thuốc đều rất cực khổ, nhưng không ngờ chỉ với một câu nói của Lạc Vô Song mà bà ấy đã uống rất nhanh lẹ, sau đó chỉ mới nhăn mặt một chút là Lạc Vô Song đã đưa cho bà ấy một viên ô mai, còn cười nói:
- Sư mẫu thật ngoan.
Lão phu nhân cũng bị chọc cho bật cười, còn lườm yêu cô một cái, nói:
- Khỉ con nhà cô. Đi đi, đi chơi đi.
Lạc Vô Song liền nháy mắt rồi tung tăng đi xuống dưới sân đấu, nhưng ngạc nhiên là cô không hề sợ hãi những con ngựa to lớn kia, thay vào đó còn vui vẻ vuốt ve nó nữa, nhất là con mà Quân Chí Thành đang cưỡi, cô ôm lấy nó rồi cười nói:
- Hellen đã lớn như vậy rồi sao? Chị nhớ cưng lắm đó!
Cả Quân Chí Thành và Quân Chí Hàn liền nghệch mặt ra, riêng Lão tướng chỉ biết bĩu môi, nói:
- Nhưng hôm nay con không được cưỡi Hellen đâu.
- Con cũng không có ý định cưỡi Hellen, lần này con sẽ lại thắng sư phụ thôi!
- Con nhóc này tự cao quá đó, ta tuy hơi lớn tuổi nhưng ta lớn lên trên lưng ngựa, con nghĩ con thắng được ta mãi sao?
Lạc Vô Song cũng không vừa, cô liền nhìn sư phụ bằng cặp mắt khiêu khích, sau đó còn nghịch ngợm nói:
- Điều quan trọng là con chưa già!
- Cái đứa nhỏ này!
#Yu~
Nhưng sau khi cô đủ mạnh để rời đi thì dường như không ai biết về biệt danh này, chỉ là Lạc Vô Song không ngờ nhiều tháng không gặp khi nghe lại vẫn rất xúc động.
Bước chân của Lạc Vô Song có chút gấp gáp, cô đi đến chỗ của Lão phu nhân, ngồi dưới chân của bà ấy, nhỏ giọng nói:
- Sư mẫu.
Lão phu nhân cũng nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa đầu của cô, còn chạm nhẹ vào gương mặt của cô, hành động dịu dàng với đôi tay ấm áp đã khiến cho Lạc Vô Song thấy thoải mái. Còn Lão phu nhân cũng chỉ biết bật cười, đứa nhỏ này lúc nào cũng như vậy, thật là khiến người khác không an tâm gì cả mà.
- Út à, con lại ốm đi rồi.
- Không có đâu sư mẫu, con tăng một cân rồi đó.
- Một cân cơ á, sống ở Tiêu gia mà chỉ tăng được một cân thôi sao?
Một cuộc trò chuyện vô cùng thân mật giữa Lạc Vô Song và Lão phu nhân cũng khiến cho mọi người có mặt trong phòng này phải ngạc nhiên, vì họ đều đã gặp Lạc Vô Song rồi, nhưng tính cách của cô khi ở cạnh Lão tướng và ở cạnh Lão phu nhân lại hoàn toàn khác nhau… Cô gái này rốt cuộc là có ma lực gì vậy chứ?
Còn Quân Chí Hàn thì chỉ nhìn mẹ mình, hình như sau khi bà ấy đổ bệnh thì họ rất ít khi thấy bà ấy cười… Hay nói đúng hơn là cười vui vẻ như vậy, bà ấy đối với hai đứa cháu vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng đối với Lạc Vô Song vẫn có cái gì đó khó nói lắm, kiểu như là bà ấy xem cô như con gái vậy… Đến cả biệt danh cũng là “Út”, chỉ vậy thôi cũng đủ biết bà ấy thích Lạc Vô Song thế nào rồi.
- Được rồi sư mẫu, tạm thời khoan nói đến chuyện của con đã, bây giờ người ngồi lại đây, con giúp người bắt mạch.
Lão phu nhân chỉ biết cười, sau đó chỉ tay vào đầu của cô, nói:
- Út à, con vẫn như vậy, lúc nào cũng đánh trống lảng rất giỏi.
Lạc Vô Song chỉ cười chứ không nói gì nữa, sau khi bắt mạch cho Lão phu nhân xong thì cô đã kê một ít thuốc, còn dặn dò phải nấu như những gì cô đã nói, tuy nhiên thì cuối cùng Lạc Vô Song vẫn không yên tâm, cô phải đích thân vào bếp để giúp Lão phu nhân nấu thuốc.
Cái dáng vẻ tận tâm của cô cũng khiến cho Tiêu Sương Ái phải gật đầu, lần trước ở Tiêu phủ thì bà ấy cũng đã nhận thấy Lạc Vô Song là đứa trẻ tốt, nhưng tốt đến mức này thì đúng là rất hiếm… Ấy vậy mà sao Lạc gia hết lần này đến lần khác cứ làm khó cô vậy chứ… Cái nhà đó đúng là kì lạ mà.
- Sương Ái, con thấy Vô Song thế nào?
- Tốt lắm thưa mẹ, lần trước ở nhà con thì cô bé cũng chứng minh được bản thân rất giỏi.
- Ừ, đứa bé đó rất tốt, mẹ cũng rất thích… Nếu như mẹ không nói với cha con là chờ Út lớn một chút, thì chắc cha con đã đưa con bé đó về luôn rồi.
Tiêu Sương Ái chỉ cười, bà ấy đã nghe từ chồng kể lại về chuyện ở nông trường, xem ra thì không chỉ có mẹ mà ngay cả người cha chồng được cho là khó tính cũng rất thích Lạc Vô Song. Nhưng nói gì thì cũng phải nhìn lại, một đứa bé tốt như vậy… Ai mà không thích chứ, gia đình anh cả đúng là có phúc lắm mới cưới được cô con dâu như vậy.
- Đi thôi, chắc chút nữa Út Tiêu và Chí Thành sẽ có cuộc đua ngựa đó.
Tiêu Sương Ái liền ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cũng dìu mẹ chồng của mình đi đến sân đua ngựa. Quả nhiên mọi thứ đã được chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn đợi Lạc Vô Song sắc thuốc xong nữa thôi, khi này Tiêu Sương Ái lại nhìn thấy con trai mình đang tập luyện… Dù đây không phải lần đầu nó nghiêm túc như thế, nhưng chỉ là một lần chơi thôi mà đâu nhất thiết phải căng thẳng như vậy. Nhưng Lão phu nhân rất hài lòng, không khinh địch đúng là chuyện tốt, cũng rất hiếm thấy khi Quân Chí Thành lại có ý chí chiến đấu cao như vậy… Hừm, nói sao nhỉ? Bà ấy vẫn hi vọng cháu trai mình sẽ thắng.
- Mẹ không có ý ngăn Chí Thành sao? Nói sao Vô Song cũng là nữ…
- Con đừng xem thường Út Tiêu nhé, nhìn nhỏ con vậy thôi chứ con bé giỏi lắm đó. Là niềm kiêu hãnh của cha con cơ mà.
Tiêu Sương Ái có chút không hiểu, mặc dù biết Lạc Vô Song tài giỏi nhưng với sức của nữ nhân thì làm sao so được với nam nhân? Tuy nhiên sau đó điều khiến Tiêu Sương Ái kinh ngạc là cuộc thi này không chỉ có Quân Chí Thành, đến cả chồng của bà ấy là Quân Chí Hàn và Lão tướng Quân Mộ Phàm cũng sẽ tham gia thi đấu.
Nếu như nói Lạc Vô Song là đối thủ của cả ba người như vậy… Chẳng lẽ bà ấy nhận định sai về cô sao?
Tiếp theo đó, khoảng chừng một giờ đồng hồ ở trong bếp sắc thuốc thì Lạc Vô Song cũng đã ra ngoài, nhìn dáng vẻ khiêu khích của sư phụ mà cô chỉ biết lắc đầu, người này sao lại trẻ con như vậy chứ?
Bước đến chỗ của Lão phu nhân, cô lại nói:
- Sư mẫu, thuốc này sẽ hơi đắng, người cố một chút nha.
Tiêu Sương Ái lại ngạc nhiên, không ngờ Lạc Vô Song còn biết rằng Lão phu nhân không thích uống thuốc sao? Mỗi lần cho bà ấy uống thuốc đều rất cực khổ, nhưng không ngờ chỉ với một câu nói của Lạc Vô Song mà bà ấy đã uống rất nhanh lẹ, sau đó chỉ mới nhăn mặt một chút là Lạc Vô Song đã đưa cho bà ấy một viên ô mai, còn cười nói:
- Sư mẫu thật ngoan.
Lão phu nhân cũng bị chọc cho bật cười, còn lườm yêu cô một cái, nói:
- Khỉ con nhà cô. Đi đi, đi chơi đi.
Lạc Vô Song liền nháy mắt rồi tung tăng đi xuống dưới sân đấu, nhưng ngạc nhiên là cô không hề sợ hãi những con ngựa to lớn kia, thay vào đó còn vui vẻ vuốt ve nó nữa, nhất là con mà Quân Chí Thành đang cưỡi, cô ôm lấy nó rồi cười nói:
- Hellen đã lớn như vậy rồi sao? Chị nhớ cưng lắm đó!
Cả Quân Chí Thành và Quân Chí Hàn liền nghệch mặt ra, riêng Lão tướng chỉ biết bĩu môi, nói:
- Nhưng hôm nay con không được cưỡi Hellen đâu.
- Con cũng không có ý định cưỡi Hellen, lần này con sẽ lại thắng sư phụ thôi!
- Con nhóc này tự cao quá đó, ta tuy hơi lớn tuổi nhưng ta lớn lên trên lưng ngựa, con nghĩ con thắng được ta mãi sao?
Lạc Vô Song cũng không vừa, cô liền nhìn sư phụ bằng cặp mắt khiêu khích, sau đó còn nghịch ngợm nói:
- Điều quan trọng là con chưa già!
- Cái đứa nhỏ này!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.