Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
Chương 31: Tình anh em cảm lạnh
Vương Khiết Băng (Yu)
25/12/2023
Còn ở chỗ của Lạc Vô Song thì vẫn rất bình thường, đợi khi cô và Lý Tinh Thần tắm xong thì đến lượt Tiêu Tú Trân đi tắm. Bây giờ mới là khúc đau đầu nè, vì nói sao đi nữa thì cô cũng đã hứa với Tiêu Uẩn sẽ trông chừng Tiêu Tú Trân thật kĩ, nhưng chuyện vào buổi chiều này thật sự rất nguy hiểm.
Nhưng nếu cô nói với Tiêu Uẩn thì liệu anh có đến tận nông trường để đem Tiêu Tú Trân về không nhỉ? Nhưng mà nếu như cô không nói thì cô sẽ rất bứt rứt, khó chịu.
Cho nên buổi tối đó thì Lạc Vô Song vẫn còn đang canh cánh rằng có nên nói hay không, nhưng nếu như bây giờ cô nói cho Tiêu Uẩn thì chắc chắn anh sẽ nói lại với cha mẹ của cô, mặc dù cô biết chuyện Lạc Thiết Vinh và Nhiếp Linh Vân “dạy dỗ” lại Lạc Như Song sẽ không xảy ra đâu, nhưng cô vẫn thấy có gì đó rất kì lạ… Còn bây giờ cô không nói ra, đợi Tiêu Uẩn biết thì đừng nói là Tiêu Tú Trân hay Lạc Như Song, đến cả cô cũng khó mà bảo toàn tính mạng.
Ôi trời, tự nhiên cô hèn ngang luôn vậy á!
Nhưng rồi cuối cùng Lạc Vô Song vẫn quyết định nói cho Tiêu Uẩn biết, cô cầm điện thoại rồi soạn cho anh một tin nhắn.
[Lạc Vô Song]: Buổi chiều này xảy ra một việc ngoài ý muốn, ngựa của Lạc Như Song mất khống chế khiến cho ngựa của Tú Trân cũng hoảng hốt theo. Nhưng yên tâm là không ai bị thương cả, Tú Trân cũng bình an.
Nhắn xong thì Lạc Vô Song cũng thở phào nhẹ nhõm, xem như là xong việc rồi nhỉ? Cô có thể bình yên đi ngủ rồi ha?
Tuy nhiên! Ngay sau đó thì Tiêu Uẩn lại nhắn tin đến, bất ngờ là anh không quan tâm hay hỏi han em gái lấy một câu, thay vào đó thì…
[Tiêu Uẩn]: Vậy em thì sao? Có bị thương không? Anh đã nói rồi mà, đem theo con ngốc đó chỉ tổ phiền phức mà em không nghe. Bây giờ em thế nào? Có cần anh đến đón về không?
Ủa khoan đã, dừng khoảng chừng là ba giây, ông này và Tiêu Tú Trân có thật sự là anh em ruột không vậy? Em gái bị hốt hoảng một phen, bay luôn cả hồn mà không hỏi han được một câu, còn chê em gái phiền phức nữa chứ? Nhưng mà… Nhưng mà cô nói rõ trong tin nhắn rồi mà?
“Không ai bị thương cả”, vâng, cô đã nhắn rất rõ ràng nhưng Tiêu Uẩn hình như không chú ý lắm thì phải? Tình anh em thiệt là cảm lạnh quá đi! Điều đó lại khiến cho Lạc Vô Song cảm thấy buồn cười, con người của Tiêu Uẩn cũng lạ thật đó, luôn luôn quan tâm em gái mà suốt ngày cứ tìm cách cạnh khóe nhau, giống như là một ngày không cãi nhau là ăn cơm không ngon, ngủ không yên vậy. Tình anh em như vậy cô cũng có chút ghen tị…
[Lạc Vô Song]: Tôi không sao, cũng không bị thương, hơn nữa chẳng phải anh nên quan tâm đến em gái hơn một chút sao?
[Tiêu Uẩn]: Con khờ đó ấy hả? Nó khỏe như trâu ấy, nó không bị gì đâu, hơn nữa con khờ đó cũng không có yếu đuối tới vậy, lúc nhỏ khi tập đi xe đạp nó còn đâm thẳng xuống hồ bơi ba lần cơ mà, số nó lớn, không chết đâu.
Khoan, khoan đã! Hồ bơi gì cơ? Ở Tiêu gia có hồ bơi cơ á? Sao cô không biết ta? Hay cô bị mù rồi?
[Tiêu Uẩn]: À chưa nói nhỉ. Trước đó trước nhà của chúng ta có một cái hồ bơi to lắm, mà còn sâu nữa. Nhưng sau ba lần con khờ đó đâm đầu xuống thì cha đã cho người lấp lại rồi, mấy cái chỗ để cây kiểng của cha là hồ bơi đó.
Đến đây thì Lạc Vô Song mới gật gù, hóa ra là lấp lại rồi à, cô còn tưởng là bản thân bị mù nên không thấy cái hồ bơi chứ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiêu Tú Trân này quả nhiên là thiên tài đó, người ta rớt xuống hồ bơi một lần, nhiều lắm là hai lần đi… Là chắc chắn khôn ra rồi, lần này Tiêu Tú Trân còn tắm trên một dòng sông những ba lần? Cô gái này muốn làm nàng tiên cá hay gì?
[Lạc Vô Song]: Nói xấu em gái là không tốt đâu, Tiêu tổng!
[Tiêu Uẩn]: Đâu, anh có nói xấu đâu? Anh nói đúng thôi mà?
Sau đó Lạc Vô Song còn định nhắn lại thì ở bên kia lại thấy Tiêu Uẩn đang nhập tin nhắn, hình như nhắn cái gì đó dài lắm nè, nên cô cũng đành chờ đợi. Cứ như vậy mà một phút, hai phút, ba phút, năm phút rồi mười phút thì Tiêu Uẩn mới gửi xong.
[Tiêu Uẩn]: Kể cho em nghe chiến tích của con khờ đó nè, nhưng đừng ngạc nhiên quá nha, hơi dài tí nên em cố gắng đọc nhé, ờ thì để tránh nó thôi chứ đừng không gì.
[Tiêu Uẩn]: Đầu tiên là khi nó sáu tuổi, chính là lúc nó tập đạp xe đó, rồi đâm đầu vào hồ bơi ba lần. Thứ hai là khi nó đi học tiểu học ngày đầu tiên, cũng không biết nó là con gái hay con khỉ nữa, leo trèo rồi đánh nhau, xong rồi bị té tóe cả máu, váy cũng rách một đường dài, tay chân trầy xước, mặt mũi cũng bầm dập. Đến khi nó vào sơ trung, vốn dĩ tưởng nó thục nữ hơn rồi, ai mà có ngờ nó cầm đầu một nhóm nữ sinh đi đánh nhau, khiến cho cha mẹ phải muối mặt với họ hàng, thế nhưng con khờ đó nghĩ vậy là ngầu, còn hung hăng nói không sợ gì hết, cuối cùng gặp phải thứ dữ, tẩn nó một trận rồi nó nằm viện ba ngày, sau khi xuất viện liền ngoan hơn hẳn. Tới đây thì tưởng nó khôn ra rồi, ai mà có ngờ lên cao trung thì nó đâm đầu yêu một thằng còn dốt hơn cả nó, hết gây chuyện rồi cãi nhau, tự cho mình là chị đại học đường, sau khi bị thằng kia lừa cho một vố thì mới khôn thật. Cuối cùng là gần đây nhất, khi thi vào Thiên Sơn thì nó còn vui vẻ muốn tán tỉnh giáo sư, bị ông giáo sư gì đó chỉnh cho chết. Nhưng khi gặp em thì ngoan hơn rồi. Vô Song, nhờ em hết đó.
Lạc Vô Song đọc một loạt mà chỉ biết cười trừ, thành tích của Tiêu Tú Trân cũng tài ghê đó, là tiểu công chúa của Tiêu gia mà làm cả nhà lao đao, còn hơn báo thủ nữa… Tính ra thì Tiêu Tú Trân cũng không phải dạng ngoan hiền, nếu như cô ấy ở cùng Vũ Hàn thì chắc nhà đó nhộn nhịp lắm, một đứa hay chọc và một đứa hay cọc… Đôi oan gia này cũng thấy cuteeee.
[Lạc Vô Song]: Tiêu thiếu gia à, anh nói xấu em gái như vậy thật sự sẽ làm người ta xấu hổ đó, phải giấu đi chứ.
[Tiêu Uẩn]: Em khỏi lo, con khờ đó bị đứt dây thần kinh ngại rồi. Chứ nếu nó mà biết ngại thì đâu có dám tán tỉnh giáo sư.
Lạc Vô Song cũng không phủ nhận, tuy nhiên thì cô lại không biết ông giáo sư nào lại có thể rơi vào tầm ngắm của Tiêu Tú Trân nhỉ? Có chút muốn nhìn mặt ghê… Hay là hỏi thử chút nhỉ?
[Tiêu Uẩn]: Được rồi, hôm nay anh có hẹn với Trình Đinh nói chuyện. Chúc nữa em nhớ ngủ sớm, ngủ ngon.
[Tiêu Uẩn]: À phải rồi, anh đã cho Đậu Đậu ăn rồi, cũng tắm cho con trai rồi, hôm nay nó sẽ ngủ với anh nên em đừng ghen tị nhé.
Lạc Vô Song cũng cạn lời, bình thường cô nhớ Tiêu Uẩn đâu có nói nhiều như vậy đâu nhỉ? Sao đột nhiên hôm nay lại cởi mở lắm lời thế này?
[Lạc Vô Song]: Được, ngủ ngon.
[Tiêu Uẩn]: Cô gái vô lương tâm, em cũng không thèm hỏi han anh một câu luôn à?
[Lạc Vô Song]: Còn nhắn được nhiều là anh vẫn khỏe, hỏi làm gì cho tốn thời gian?
Tiêu Uẩn ngồi trên sofa liền mỉm cười, cô gái này đúng là khó khăn thật đó, nếu như anh không nhanh lên thì chắc bản thân sẽ bị cô cho vào danh sách đen mất. Lúc này Tiêu Uẩn còn nhẹ nhàng xoa đầu của Đậu Đậu, nói:
- Đậu Đậu à, mẹ con thật sự khó tính quá đi. Tuy nhiên thì cha cũng không bỏ cuộc đâu, một thiên tài như thế cha phải đem về gấp.
Dừng một chút, ánh nhìn của Tiêu Uẩn cũng thay đổi, không còn dáng vẻ dịu dàng cưng chiều nữa, thay vào đó là ánh mắt đằng đằng sát khí, nói:
- Còn về Lạc Như Song, cha sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!
#Yu~
Nhưng nếu cô nói với Tiêu Uẩn thì liệu anh có đến tận nông trường để đem Tiêu Tú Trân về không nhỉ? Nhưng mà nếu như cô không nói thì cô sẽ rất bứt rứt, khó chịu.
Cho nên buổi tối đó thì Lạc Vô Song vẫn còn đang canh cánh rằng có nên nói hay không, nhưng nếu như bây giờ cô nói cho Tiêu Uẩn thì chắc chắn anh sẽ nói lại với cha mẹ của cô, mặc dù cô biết chuyện Lạc Thiết Vinh và Nhiếp Linh Vân “dạy dỗ” lại Lạc Như Song sẽ không xảy ra đâu, nhưng cô vẫn thấy có gì đó rất kì lạ… Còn bây giờ cô không nói ra, đợi Tiêu Uẩn biết thì đừng nói là Tiêu Tú Trân hay Lạc Như Song, đến cả cô cũng khó mà bảo toàn tính mạng.
Ôi trời, tự nhiên cô hèn ngang luôn vậy á!
Nhưng rồi cuối cùng Lạc Vô Song vẫn quyết định nói cho Tiêu Uẩn biết, cô cầm điện thoại rồi soạn cho anh một tin nhắn.
[Lạc Vô Song]: Buổi chiều này xảy ra một việc ngoài ý muốn, ngựa của Lạc Như Song mất khống chế khiến cho ngựa của Tú Trân cũng hoảng hốt theo. Nhưng yên tâm là không ai bị thương cả, Tú Trân cũng bình an.
Nhắn xong thì Lạc Vô Song cũng thở phào nhẹ nhõm, xem như là xong việc rồi nhỉ? Cô có thể bình yên đi ngủ rồi ha?
Tuy nhiên! Ngay sau đó thì Tiêu Uẩn lại nhắn tin đến, bất ngờ là anh không quan tâm hay hỏi han em gái lấy một câu, thay vào đó thì…
[Tiêu Uẩn]: Vậy em thì sao? Có bị thương không? Anh đã nói rồi mà, đem theo con ngốc đó chỉ tổ phiền phức mà em không nghe. Bây giờ em thế nào? Có cần anh đến đón về không?
Ủa khoan đã, dừng khoảng chừng là ba giây, ông này và Tiêu Tú Trân có thật sự là anh em ruột không vậy? Em gái bị hốt hoảng một phen, bay luôn cả hồn mà không hỏi han được một câu, còn chê em gái phiền phức nữa chứ? Nhưng mà… Nhưng mà cô nói rõ trong tin nhắn rồi mà?
“Không ai bị thương cả”, vâng, cô đã nhắn rất rõ ràng nhưng Tiêu Uẩn hình như không chú ý lắm thì phải? Tình anh em thiệt là cảm lạnh quá đi! Điều đó lại khiến cho Lạc Vô Song cảm thấy buồn cười, con người của Tiêu Uẩn cũng lạ thật đó, luôn luôn quan tâm em gái mà suốt ngày cứ tìm cách cạnh khóe nhau, giống như là một ngày không cãi nhau là ăn cơm không ngon, ngủ không yên vậy. Tình anh em như vậy cô cũng có chút ghen tị…
[Lạc Vô Song]: Tôi không sao, cũng không bị thương, hơn nữa chẳng phải anh nên quan tâm đến em gái hơn một chút sao?
[Tiêu Uẩn]: Con khờ đó ấy hả? Nó khỏe như trâu ấy, nó không bị gì đâu, hơn nữa con khờ đó cũng không có yếu đuối tới vậy, lúc nhỏ khi tập đi xe đạp nó còn đâm thẳng xuống hồ bơi ba lần cơ mà, số nó lớn, không chết đâu.
Khoan, khoan đã! Hồ bơi gì cơ? Ở Tiêu gia có hồ bơi cơ á? Sao cô không biết ta? Hay cô bị mù rồi?
[Tiêu Uẩn]: À chưa nói nhỉ. Trước đó trước nhà của chúng ta có một cái hồ bơi to lắm, mà còn sâu nữa. Nhưng sau ba lần con khờ đó đâm đầu xuống thì cha đã cho người lấp lại rồi, mấy cái chỗ để cây kiểng của cha là hồ bơi đó.
Đến đây thì Lạc Vô Song mới gật gù, hóa ra là lấp lại rồi à, cô còn tưởng là bản thân bị mù nên không thấy cái hồ bơi chứ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiêu Tú Trân này quả nhiên là thiên tài đó, người ta rớt xuống hồ bơi một lần, nhiều lắm là hai lần đi… Là chắc chắn khôn ra rồi, lần này Tiêu Tú Trân còn tắm trên một dòng sông những ba lần? Cô gái này muốn làm nàng tiên cá hay gì?
[Lạc Vô Song]: Nói xấu em gái là không tốt đâu, Tiêu tổng!
[Tiêu Uẩn]: Đâu, anh có nói xấu đâu? Anh nói đúng thôi mà?
Sau đó Lạc Vô Song còn định nhắn lại thì ở bên kia lại thấy Tiêu Uẩn đang nhập tin nhắn, hình như nhắn cái gì đó dài lắm nè, nên cô cũng đành chờ đợi. Cứ như vậy mà một phút, hai phút, ba phút, năm phút rồi mười phút thì Tiêu Uẩn mới gửi xong.
[Tiêu Uẩn]: Kể cho em nghe chiến tích của con khờ đó nè, nhưng đừng ngạc nhiên quá nha, hơi dài tí nên em cố gắng đọc nhé, ờ thì để tránh nó thôi chứ đừng không gì.
[Tiêu Uẩn]: Đầu tiên là khi nó sáu tuổi, chính là lúc nó tập đạp xe đó, rồi đâm đầu vào hồ bơi ba lần. Thứ hai là khi nó đi học tiểu học ngày đầu tiên, cũng không biết nó là con gái hay con khỉ nữa, leo trèo rồi đánh nhau, xong rồi bị té tóe cả máu, váy cũng rách một đường dài, tay chân trầy xước, mặt mũi cũng bầm dập. Đến khi nó vào sơ trung, vốn dĩ tưởng nó thục nữ hơn rồi, ai mà có ngờ nó cầm đầu một nhóm nữ sinh đi đánh nhau, khiến cho cha mẹ phải muối mặt với họ hàng, thế nhưng con khờ đó nghĩ vậy là ngầu, còn hung hăng nói không sợ gì hết, cuối cùng gặp phải thứ dữ, tẩn nó một trận rồi nó nằm viện ba ngày, sau khi xuất viện liền ngoan hơn hẳn. Tới đây thì tưởng nó khôn ra rồi, ai mà có ngờ lên cao trung thì nó đâm đầu yêu một thằng còn dốt hơn cả nó, hết gây chuyện rồi cãi nhau, tự cho mình là chị đại học đường, sau khi bị thằng kia lừa cho một vố thì mới khôn thật. Cuối cùng là gần đây nhất, khi thi vào Thiên Sơn thì nó còn vui vẻ muốn tán tỉnh giáo sư, bị ông giáo sư gì đó chỉnh cho chết. Nhưng khi gặp em thì ngoan hơn rồi. Vô Song, nhờ em hết đó.
Lạc Vô Song đọc một loạt mà chỉ biết cười trừ, thành tích của Tiêu Tú Trân cũng tài ghê đó, là tiểu công chúa của Tiêu gia mà làm cả nhà lao đao, còn hơn báo thủ nữa… Tính ra thì Tiêu Tú Trân cũng không phải dạng ngoan hiền, nếu như cô ấy ở cùng Vũ Hàn thì chắc nhà đó nhộn nhịp lắm, một đứa hay chọc và một đứa hay cọc… Đôi oan gia này cũng thấy cuteeee.
[Lạc Vô Song]: Tiêu thiếu gia à, anh nói xấu em gái như vậy thật sự sẽ làm người ta xấu hổ đó, phải giấu đi chứ.
[Tiêu Uẩn]: Em khỏi lo, con khờ đó bị đứt dây thần kinh ngại rồi. Chứ nếu nó mà biết ngại thì đâu có dám tán tỉnh giáo sư.
Lạc Vô Song cũng không phủ nhận, tuy nhiên thì cô lại không biết ông giáo sư nào lại có thể rơi vào tầm ngắm của Tiêu Tú Trân nhỉ? Có chút muốn nhìn mặt ghê… Hay là hỏi thử chút nhỉ?
[Tiêu Uẩn]: Được rồi, hôm nay anh có hẹn với Trình Đinh nói chuyện. Chúc nữa em nhớ ngủ sớm, ngủ ngon.
[Tiêu Uẩn]: À phải rồi, anh đã cho Đậu Đậu ăn rồi, cũng tắm cho con trai rồi, hôm nay nó sẽ ngủ với anh nên em đừng ghen tị nhé.
Lạc Vô Song cũng cạn lời, bình thường cô nhớ Tiêu Uẩn đâu có nói nhiều như vậy đâu nhỉ? Sao đột nhiên hôm nay lại cởi mở lắm lời thế này?
[Lạc Vô Song]: Được, ngủ ngon.
[Tiêu Uẩn]: Cô gái vô lương tâm, em cũng không thèm hỏi han anh một câu luôn à?
[Lạc Vô Song]: Còn nhắn được nhiều là anh vẫn khỏe, hỏi làm gì cho tốn thời gian?
Tiêu Uẩn ngồi trên sofa liền mỉm cười, cô gái này đúng là khó khăn thật đó, nếu như anh không nhanh lên thì chắc bản thân sẽ bị cô cho vào danh sách đen mất. Lúc này Tiêu Uẩn còn nhẹ nhàng xoa đầu của Đậu Đậu, nói:
- Đậu Đậu à, mẹ con thật sự khó tính quá đi. Tuy nhiên thì cha cũng không bỏ cuộc đâu, một thiên tài như thế cha phải đem về gấp.
Dừng một chút, ánh nhìn của Tiêu Uẩn cũng thay đổi, không còn dáng vẻ dịu dàng cưng chiều nữa, thay vào đó là ánh mắt đằng đằng sát khí, nói:
- Còn về Lạc Như Song, cha sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.