Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1206: Ăn khớp với nhau
Mai Can Thái Thiếu Bính
08/05/2013
Dương Thần cảm thấy lạ, vì người đưa Lam Lam về không phải là Mẫn Quyên, mà là một người phụ nữ khác.
Bước chân của người phụ nữ này rất nhanh nhẹn, cứ như là đi không chạm đất vậy, tốc độ cũng khá nhanh, dường như đi lại rất tự nhiên, nhưng chỉ mấy bước chân đã bước xuyên qua đám người đang đứng nhốn nháo ở đây.
Mặc một chiếc áo choàng bằng Kaki màu xám kiểu Anh dài đến đầu gối, phối với một chiếc khăn quàng cổ cũng màu xám, hai tay đút trong túi áo, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản ở đằng sau. Nhìn cô ta cùng lắm cũng chỉ mới hai mấy tuổi là cùng, nhưng tính cách có vẻ trầm tính, điềm đạm, chắc chắn, đồng thời còn phảng phất nét gì đó rất thanh tú.
Đi đến gần, Lâm Nhược Khê cũng đã phát hiện ra, không kìm được liền cất tiếng hỏi:
- Chị Thái Ngưng, sao chị lại...
Người phụ nữ đi tới đúng là Thái Ngưng, ánh mắt dịu dàng nhìn Dương Thần, giơ tay ra vuốt ve mái tóc mềm mại của Lam Lam, rồi mới quay ra cười cười với Lâm Nhược Khê.
- Lam Lam và Mẫn Quyên không quen ngồi máy bay lắm, cũng vừa hay chị có việc phải đến Trung Hải, nên đi cùng bọn họ luôn.
Thái Ngưng dịu dàng nói.
Lâm Nhược Khê đương nhiên không cho rằng nguyên nhân Thái Ngưng đến đây chỉ đơn giản có vậy, trước tiên, chắc chắn lúc ở Yến Kinh Quách Tuyết Hoa đã trao đổi rất nhiều với Thái Ngưng, hơn nữa, bộ dạng thân thiết của Lam Lam với Thái Ngưng...
- Mẹ, dì Thái Ngưng thật là lợi hại, có thể bay cao ơi là cao, giống hệt cha vậy.
Lam Lam hưng phấn nói.
- Chỉ biết có bay với bay thôi à, bướng bỉnh quá.
Lâm Nhược Khê véo mũi con gái cười nói.
Dương Thần thì vui mừng nhíu mày:
- Anh còn đang không biết tại sao bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một tu sĩ hóa thần, hóa ra là em, Ngưng Nhi, sao đột nhiên em lại đến đây? Sao không nói trước với anh một tiếng?
Lâm Nhược Khê ngẩn người ra:
- Chị Thái Ngưng đã luyện đến kỳ hóa thần sao?
Thái Ngưng mỉm cười gật đầu:
- Mới từ tối hôm trước thôi, thực ra cũng ở đại viên mãn lâu rồi, bao nhiêu đan dược như vậy, mà còn không có bước đột phá nào thì đúng quả thật là hổ thẹn, muốn đến Trung Hải cũng là để mọi người có sự ngạc nhiên mà.
- Đúng là niềm vui bất ngờ, ha ha, thế này là em và Sắc Vi đều đã luyện đến kỳ hóa thần rồi, cứ như vậy có thể tự chỉnh sửa công pháp cho mình rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Tuy nhên... uy áp Hóa Thần trên người em khác rất nhiều so với Sắc Vi, không nói rõ ra được, mặc dù là cùng một quyển công pháp, nhưng dường như vẫn có điểm không giống nhau trong cách lĩnh ngộ.
Dương Thần nói.
- Em đã nghe Nghiên Nghiên nói rồi, nhưng đáng tiếc là vẫn chưa có cơ hội gặp Sắc Vi, vì trong lúc em luyện “Mạn Thiên Hoa Vũ” có đôi chút lĩnh ngộ, nên mới có đột phá. Chắc là do cách lĩnh ngộ của mỗi người khác nhau, nên hiệu quả đạt được cũng khác nhau.
Thái Ngưng nói.
- Thì ra là thế, anh đang muốn tìm một cái gì đó mới mẻ, cái mà Sắc Vi lĩnh ngộ được là “Vũ Lạc” còn ám khi thủ pháp ngộ đạo của Ngưng Nhi chắc chắn là không giống rồi.
Dương Thần hưng phấn nói.
Trên thực tế, trong lòng Dương Thần đồng thời cũng có một ý nghĩ khác, đó chính là, Thái Ngưng đã đột phá tiến vào kỳ hóa thần, thể chẳng phải cuối cùng hai ngươi cũng có chung một quan đạo sao, có lẽ cũng đã kết hợp được với nhau rồi.
Nghĩ đến màu đỏ thẫm của thú vui tình dục, lại quay sang nhìn cô gái như nước chảy mây bay thế này, trong lòng Dương Thần như có lửa đốt.
Lâm Nhược Khê trong lòng cũng khỏi có chút ghen tỵ, cô cũng hiểu rất rõ, hóa thần có nghĩa là có thể trẻ mãi không già, giống như Sắc Vi và Thái Ngưng vậy, tự ngẫm lại bản thân mình, nếu như muốn ở bên cạnh Dương Thần lâu nhất, mà đến Tiên Thiên cũng không qua nổi thì quả thật là mất mặt quá!
- Chị Thái Ngưng, một khi đã quay trở về Trung Hải, thì cũng không cần gọi Nghiên Nghiên vội đâu, đến nhà em ăn bữa cơm đã, vú Vương đã làm rất nhiều món đợi chúng ta ở nhà rồi.
Lâm Nhược Khê cười trừ, nói.
Mặc dù là Thái Nghiên đi công tác, nhưng ở Trung Hải cũng đã lâu nên cũng quen rồi, vì ở Yến Kinh cũng không lâu, đa số thời gian vẫn là ở Trung Hải.
Thái Ngưng cũng không khách khí, dịu dàng cười gật đầu đồng ý.
Còn Lam Lam vừa nghe đến ăn đã lập tức liếm môi thèm thuồng, nhìn đến mức khiến Lâm Nhược Khê cảm thấy đau đầu, con nhà người ta dỗ mãi cũng không ăn được mấy hạt cơm, con nhà mình thì đúng là chả khác gì Trư Bát Giới!
Về đến khu biệt thự phía Tây, vì lúc đi đã gọi điện cho Thái Nghiên, nên cùng lúc đấy, Thái Nghiên cũng đã lái chiếc xe màu vàng nhỏ của mình tới.
Nhìn thấy chị, đương nhiên là cảm thấy rất hưng phấn rồi, xông lên ôm chầm lấy Thái Ngưng, rồi vui vẻ cười nói:
- Chị, sao chị đến đây mà không nói trước một tiếng, may mà em không phải lên lớp, không thì đã không có cơ hội đến đón rồi!
- Gặp nhau cũng chẳng khó khăn gì, thông báo trước làm gì.
Thái Ngưng thản nhiên cười nói.
- Lên lớp? Lên lớp gì thế?
Dương Thần không hiểu hỏi:
- Nghiên Nghiên em đi học rồi à?
- Học cái gì chứ? Không phải em đã từ chức rồi sao, bây giờ đang làm giảng viên ở trường cảnh sát.
Thái Nghiên lườm hắn một cái.
- Sao anh không biết nhỉ?
Dương Thần ngạc nhiên, cô gái này đúng là không chịu ngồi yên đến một phút.
Thái Nghiên bĩu môi nói:
- Bao nhiêu chị em vây quanh anh như vậy, anh bận rộn như vậy, làm gì mà quan tâm được đến em.
Dương Thần hơi xấu hổ, đành giả bộ cười ngây ngô.
Lâm Nhược Khê hắng giọng ho khan vài tiếng:
- Thôi không đứng ngoài cửa nữa, vào nhà rồi nói.
Thấy chồng mình cười cười nói nói với những người phụ nữ khác, đương nhiên là sẽ không muốn nhìn nữa rồi, nhưng có lẽ vì trước đây đã trải qua đủ thứ chuyện, nên cảm giác ghen tuông cũng không còn giống trước kia nữa rồi.
Vú Vương thấy đột nhiên hai người còn về cùng cả hai chị em nhà họ Thái, nên cũng cảm thấy ngạc nhiên, vui mừng, bảo mọi người ngồi xuống để bà mang thức ăn lên.
Lúc ăn cơm Dương Thần mới nhớ ra hỏi:
- Ngưng Nhi, lần này em đến Trung Hải chắc không chỉ vì việc đưa Lam Lam về đây đúng không?
Không đợi Thái Ngưng trả lời, Thái Nghiên ngồi bên cạnh liền cười nói:
- Ai bảo anh không để ý đến chị của em, nên chị ấy đành phải lặn lội tới đây thôi.
- Nghiên Nghiên đừng nói lung tung.
Thái Ngưng cười mắng, rồi nói:
- Là ba em ông ấy... nói để em đến tìm anh, để anh sắp xếp cho em một nơi an toàn.
Dương Thần hơi sửng sốt, rồi hình như nhớ ra điều gì đó, nói:
- Để tránh không phạm phải quy định của Hồng Mông đúng không?
Theo như quy định, Thái Ngưng không phải là người của một trong bốn đại gia tộc, mà lại luyện được đến kỳ hóa thần, như vậy thì phải ra nhập và Hồng Mông.
Nhưng Sắc Vi đã phá bỏ quy định này, Thái Vân Thành đương nhiên cũng không muốn con gái cưng của mình ra khỏi nhà, đến lúc đấy có muốn về cũng không được nữa rồi. Hơn nữa Thái Nghiên từ nhỏ đã chẳng mấy khi ở nhà rồi, vừa mới hai mươi mấy tuổi đầu, lại tiếp tục không được ở nhà mà phải đến Hồng Mông hội, nên hai vợ chồng ông bà đương nhiên là không bằng lòng rồi.
Cho nên, đành phải để Thái Ngưng đến tìm Dương Thần, ý tứ thì rất rõ ràng rồi, hai đứa con gái đều giao cho cậu rồi, không thể không đưa vào cảnh thế được.
Dương Thần cười khổ, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Ngưng Nhi, nếu em không ngại, thì anh sẽ để em sống ở nước ngoài, dù sao thì cũng đã luyện đến kỳ Hóa Thần thì việc đi đi về về Hoa Hạ cũng không phải là chuyện khó khăn gì, nếu như đụng phải tuyệt kiếm đạo nhân. Chỉ cần em ở địa bàn của anh, thì mấy vị thần khác cũng sẽ không để bụng đâu.
Dương Thần nói như vậy, là ám chỉ các quốc gia lưu vong, ngoài ở Trung Hải, phong cảnh hợp người, lại ít người, rất thích hợp với Thái Ngưng.
Thái Ngưng cũng không nói gì thêm, vui vẻ nhận lời.
Thái Nghiên thì cảm thấy có chút không công bằng.
- Cái gì vậy, sao lại để chị đi ra nước ngoài? Sao phải trốn đám người Hồng Mông đó chứ? Nếu là em, cho dù là mấy tên kiếm mẻ kia đến, thì em cũng sẽ đánh cho bọn chúng tàn đời luôn!
- Tạm thời cứ nhịn một chút đã, cũng chẳng phải là lưu đày gì, muốn về là về được ngay mà, mấy tên tuyệt kiếm đạo nhân kia cũng không có cách nào để ép Ngưng Nhi đi mà. Huống hồ cũng không phải là phạm tội gì, chỗ đó của anh rất đẹp, không tin em cứ hỏi Nhược Khê mà xem, cô ấy đã từng đến rồi.
Dương Thần cười nói.
Hai mắt Thái Nghiên phát sáng, quay đầu hỏi Lâm Nhược Khê:
- Nhược Khê, có phải chỗ đấy rất đẹp đúng không? Có phải là chỗ lần trước tổ chức hôn lễ của cậu đúng không?
Lâm Nhược Khê lập tức nhớ đến Đại Thành Bảo nơi có rất nhiều phụ nữ sinh sống, không kìm nổi liếc xéo Dương Thần một cái, nhưng vẫn gật đầu, quả thực thì nơi ấy đúng là rất đẹp.
- Thế thì em cũng đi, làm bầu bạn cùng với chị, coi như là nghỉ phép luôn.
Thái Nghiên hứng chí nói.
Dương Thần cũng chiều ý các cô, đang định nói cụ thể về địa điểm đó, nhưng đột nhiên hắn lại quay đầu nhìn về phía cửa.
Thái Ngưng cũng cảm nhận được điều gì đó, hăng hái theo sát sau.
Cửa cũng không khóa, lúc này có người mở cửa từ bên ngoài bước vào, thản nhiên tiến về phía mọi người, quả đúng là Sắc Vi rồi.
Vừa vào tới cửa, ánh mắt của Sắc Vi liền tập trung về phía Thái Ngưng, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, cô cười nói:
- Tôi đột nhiên cảm nhận thấy một tu sĩ Hóa Thần ở đây, hóa ra là chị Thái Ngưng.
Tuy rằng hai người không thân thiết với nhau lắm, nhưng cũng biết nhau.
- Chúng ta cũng không hơn kém nhau là mấy, không cần gọi tôi là chị đâu.
Thái Ngưng mỉm cười nói.
Hai người đều đã bước vào kỳ Hóa Thần, nhưng vẫn tương đối tỉnh táo khiêm tốn, nhìn đối phương cũng không thấy gì là gai mắt, đồng thời cũng tò mò rốt cuộc đối phương đã luyện đến trình độ nào rồi.
Với mối quan hệ như vậy, hai người cùng một con đường tu luyện, nên không khỏi liên quan đến nhau.
- Sắc Vi, vừa rồi em đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về?
Dương Thần thuận miệng hỏi.
- Thì em tìm một ngọn núi yên tĩnh để tu luyện thôi, bây giờ đi đi lại cũng chỉ trong nháy mắt thôi, đương nhiên là phải tìm một nơi tuyệt vời để tu luyện rồi.
Sắc Vi nói, có chút tò mò nhìn Thái Ngưng:
- Vậy tôi gọi cô là Ngưng Nhi nhé, một khi chúng ta đã cùng luyện một quyển công pháp, chi bằng chúng ta ra ngoài cùng đàm đạo một chút đi.
- Đàm đạo? Ăn cơm đến nơi rồi mà, còn đàm với đạo cái gì nữa.
Dương Thần nói.
Thái Ngưng cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái nói:
- Được thôi, tôi cũng vừa mới bước vào kỳ Hóa Thần, cũng chưa từng thử qua, thế chúng ta đi đâu để đàm đạo đây?
Dương Thần bất lực đứng giương mắt nhìn, hình như khóe môi Lâm Nhược Khê hơi nhếch lên, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Dương Thần, trong lòng cô rất vui mừng, rất tò mò, nếu như Thái Ngưng và Sắc Vi đánh nhau thì ai sẽ lợi hại hơn ai đây?
- Thế thì đi ra ngọn núi sau nhà đi, chỗ đó tương đối kín đáo, không làm ảnh hưởng tới ai.
Sắc Vi nói.
Hai cô kẻ tung người hứng. Thái Ngưng lập tức đứng dậy, theo Sắc Vi ra sau nhà.
Bước chân của người phụ nữ này rất nhanh nhẹn, cứ như là đi không chạm đất vậy, tốc độ cũng khá nhanh, dường như đi lại rất tự nhiên, nhưng chỉ mấy bước chân đã bước xuyên qua đám người đang đứng nhốn nháo ở đây.
Mặc một chiếc áo choàng bằng Kaki màu xám kiểu Anh dài đến đầu gối, phối với một chiếc khăn quàng cổ cũng màu xám, hai tay đút trong túi áo, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản ở đằng sau. Nhìn cô ta cùng lắm cũng chỉ mới hai mấy tuổi là cùng, nhưng tính cách có vẻ trầm tính, điềm đạm, chắc chắn, đồng thời còn phảng phất nét gì đó rất thanh tú.
Đi đến gần, Lâm Nhược Khê cũng đã phát hiện ra, không kìm được liền cất tiếng hỏi:
- Chị Thái Ngưng, sao chị lại...
Người phụ nữ đi tới đúng là Thái Ngưng, ánh mắt dịu dàng nhìn Dương Thần, giơ tay ra vuốt ve mái tóc mềm mại của Lam Lam, rồi mới quay ra cười cười với Lâm Nhược Khê.
- Lam Lam và Mẫn Quyên không quen ngồi máy bay lắm, cũng vừa hay chị có việc phải đến Trung Hải, nên đi cùng bọn họ luôn.
Thái Ngưng dịu dàng nói.
Lâm Nhược Khê đương nhiên không cho rằng nguyên nhân Thái Ngưng đến đây chỉ đơn giản có vậy, trước tiên, chắc chắn lúc ở Yến Kinh Quách Tuyết Hoa đã trao đổi rất nhiều với Thái Ngưng, hơn nữa, bộ dạng thân thiết của Lam Lam với Thái Ngưng...
- Mẹ, dì Thái Ngưng thật là lợi hại, có thể bay cao ơi là cao, giống hệt cha vậy.
Lam Lam hưng phấn nói.
- Chỉ biết có bay với bay thôi à, bướng bỉnh quá.
Lâm Nhược Khê véo mũi con gái cười nói.
Dương Thần thì vui mừng nhíu mày:
- Anh còn đang không biết tại sao bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một tu sĩ hóa thần, hóa ra là em, Ngưng Nhi, sao đột nhiên em lại đến đây? Sao không nói trước với anh một tiếng?
Lâm Nhược Khê ngẩn người ra:
- Chị Thái Ngưng đã luyện đến kỳ hóa thần sao?
Thái Ngưng mỉm cười gật đầu:
- Mới từ tối hôm trước thôi, thực ra cũng ở đại viên mãn lâu rồi, bao nhiêu đan dược như vậy, mà còn không có bước đột phá nào thì đúng quả thật là hổ thẹn, muốn đến Trung Hải cũng là để mọi người có sự ngạc nhiên mà.
- Đúng là niềm vui bất ngờ, ha ha, thế này là em và Sắc Vi đều đã luyện đến kỳ hóa thần rồi, cứ như vậy có thể tự chỉnh sửa công pháp cho mình rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Tuy nhên... uy áp Hóa Thần trên người em khác rất nhiều so với Sắc Vi, không nói rõ ra được, mặc dù là cùng một quyển công pháp, nhưng dường như vẫn có điểm không giống nhau trong cách lĩnh ngộ.
Dương Thần nói.
- Em đã nghe Nghiên Nghiên nói rồi, nhưng đáng tiếc là vẫn chưa có cơ hội gặp Sắc Vi, vì trong lúc em luyện “Mạn Thiên Hoa Vũ” có đôi chút lĩnh ngộ, nên mới có đột phá. Chắc là do cách lĩnh ngộ của mỗi người khác nhau, nên hiệu quả đạt được cũng khác nhau.
Thái Ngưng nói.
- Thì ra là thế, anh đang muốn tìm một cái gì đó mới mẻ, cái mà Sắc Vi lĩnh ngộ được là “Vũ Lạc” còn ám khi thủ pháp ngộ đạo của Ngưng Nhi chắc chắn là không giống rồi.
Dương Thần hưng phấn nói.
Trên thực tế, trong lòng Dương Thần đồng thời cũng có một ý nghĩ khác, đó chính là, Thái Ngưng đã đột phá tiến vào kỳ hóa thần, thể chẳng phải cuối cùng hai ngươi cũng có chung một quan đạo sao, có lẽ cũng đã kết hợp được với nhau rồi.
Nghĩ đến màu đỏ thẫm của thú vui tình dục, lại quay sang nhìn cô gái như nước chảy mây bay thế này, trong lòng Dương Thần như có lửa đốt.
Lâm Nhược Khê trong lòng cũng khỏi có chút ghen tỵ, cô cũng hiểu rất rõ, hóa thần có nghĩa là có thể trẻ mãi không già, giống như Sắc Vi và Thái Ngưng vậy, tự ngẫm lại bản thân mình, nếu như muốn ở bên cạnh Dương Thần lâu nhất, mà đến Tiên Thiên cũng không qua nổi thì quả thật là mất mặt quá!
- Chị Thái Ngưng, một khi đã quay trở về Trung Hải, thì cũng không cần gọi Nghiên Nghiên vội đâu, đến nhà em ăn bữa cơm đã, vú Vương đã làm rất nhiều món đợi chúng ta ở nhà rồi.
Lâm Nhược Khê cười trừ, nói.
Mặc dù là Thái Nghiên đi công tác, nhưng ở Trung Hải cũng đã lâu nên cũng quen rồi, vì ở Yến Kinh cũng không lâu, đa số thời gian vẫn là ở Trung Hải.
Thái Ngưng cũng không khách khí, dịu dàng cười gật đầu đồng ý.
Còn Lam Lam vừa nghe đến ăn đã lập tức liếm môi thèm thuồng, nhìn đến mức khiến Lâm Nhược Khê cảm thấy đau đầu, con nhà người ta dỗ mãi cũng không ăn được mấy hạt cơm, con nhà mình thì đúng là chả khác gì Trư Bát Giới!
Về đến khu biệt thự phía Tây, vì lúc đi đã gọi điện cho Thái Nghiên, nên cùng lúc đấy, Thái Nghiên cũng đã lái chiếc xe màu vàng nhỏ của mình tới.
Nhìn thấy chị, đương nhiên là cảm thấy rất hưng phấn rồi, xông lên ôm chầm lấy Thái Ngưng, rồi vui vẻ cười nói:
- Chị, sao chị đến đây mà không nói trước một tiếng, may mà em không phải lên lớp, không thì đã không có cơ hội đến đón rồi!
- Gặp nhau cũng chẳng khó khăn gì, thông báo trước làm gì.
Thái Ngưng thản nhiên cười nói.
- Lên lớp? Lên lớp gì thế?
Dương Thần không hiểu hỏi:
- Nghiên Nghiên em đi học rồi à?
- Học cái gì chứ? Không phải em đã từ chức rồi sao, bây giờ đang làm giảng viên ở trường cảnh sát.
Thái Nghiên lườm hắn một cái.
- Sao anh không biết nhỉ?
Dương Thần ngạc nhiên, cô gái này đúng là không chịu ngồi yên đến một phút.
Thái Nghiên bĩu môi nói:
- Bao nhiêu chị em vây quanh anh như vậy, anh bận rộn như vậy, làm gì mà quan tâm được đến em.
Dương Thần hơi xấu hổ, đành giả bộ cười ngây ngô.
Lâm Nhược Khê hắng giọng ho khan vài tiếng:
- Thôi không đứng ngoài cửa nữa, vào nhà rồi nói.
Thấy chồng mình cười cười nói nói với những người phụ nữ khác, đương nhiên là sẽ không muốn nhìn nữa rồi, nhưng có lẽ vì trước đây đã trải qua đủ thứ chuyện, nên cảm giác ghen tuông cũng không còn giống trước kia nữa rồi.
Vú Vương thấy đột nhiên hai người còn về cùng cả hai chị em nhà họ Thái, nên cũng cảm thấy ngạc nhiên, vui mừng, bảo mọi người ngồi xuống để bà mang thức ăn lên.
Lúc ăn cơm Dương Thần mới nhớ ra hỏi:
- Ngưng Nhi, lần này em đến Trung Hải chắc không chỉ vì việc đưa Lam Lam về đây đúng không?
Không đợi Thái Ngưng trả lời, Thái Nghiên ngồi bên cạnh liền cười nói:
- Ai bảo anh không để ý đến chị của em, nên chị ấy đành phải lặn lội tới đây thôi.
- Nghiên Nghiên đừng nói lung tung.
Thái Ngưng cười mắng, rồi nói:
- Là ba em ông ấy... nói để em đến tìm anh, để anh sắp xếp cho em một nơi an toàn.
Dương Thần hơi sửng sốt, rồi hình như nhớ ra điều gì đó, nói:
- Để tránh không phạm phải quy định của Hồng Mông đúng không?
Theo như quy định, Thái Ngưng không phải là người của một trong bốn đại gia tộc, mà lại luyện được đến kỳ hóa thần, như vậy thì phải ra nhập và Hồng Mông.
Nhưng Sắc Vi đã phá bỏ quy định này, Thái Vân Thành đương nhiên cũng không muốn con gái cưng của mình ra khỏi nhà, đến lúc đấy có muốn về cũng không được nữa rồi. Hơn nữa Thái Nghiên từ nhỏ đã chẳng mấy khi ở nhà rồi, vừa mới hai mươi mấy tuổi đầu, lại tiếp tục không được ở nhà mà phải đến Hồng Mông hội, nên hai vợ chồng ông bà đương nhiên là không bằng lòng rồi.
Cho nên, đành phải để Thái Ngưng đến tìm Dương Thần, ý tứ thì rất rõ ràng rồi, hai đứa con gái đều giao cho cậu rồi, không thể không đưa vào cảnh thế được.
Dương Thần cười khổ, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Ngưng Nhi, nếu em không ngại, thì anh sẽ để em sống ở nước ngoài, dù sao thì cũng đã luyện đến kỳ Hóa Thần thì việc đi đi về về Hoa Hạ cũng không phải là chuyện khó khăn gì, nếu như đụng phải tuyệt kiếm đạo nhân. Chỉ cần em ở địa bàn của anh, thì mấy vị thần khác cũng sẽ không để bụng đâu.
Dương Thần nói như vậy, là ám chỉ các quốc gia lưu vong, ngoài ở Trung Hải, phong cảnh hợp người, lại ít người, rất thích hợp với Thái Ngưng.
Thái Ngưng cũng không nói gì thêm, vui vẻ nhận lời.
Thái Nghiên thì cảm thấy có chút không công bằng.
- Cái gì vậy, sao lại để chị đi ra nước ngoài? Sao phải trốn đám người Hồng Mông đó chứ? Nếu là em, cho dù là mấy tên kiếm mẻ kia đến, thì em cũng sẽ đánh cho bọn chúng tàn đời luôn!
- Tạm thời cứ nhịn một chút đã, cũng chẳng phải là lưu đày gì, muốn về là về được ngay mà, mấy tên tuyệt kiếm đạo nhân kia cũng không có cách nào để ép Ngưng Nhi đi mà. Huống hồ cũng không phải là phạm tội gì, chỗ đó của anh rất đẹp, không tin em cứ hỏi Nhược Khê mà xem, cô ấy đã từng đến rồi.
Dương Thần cười nói.
Hai mắt Thái Nghiên phát sáng, quay đầu hỏi Lâm Nhược Khê:
- Nhược Khê, có phải chỗ đấy rất đẹp đúng không? Có phải là chỗ lần trước tổ chức hôn lễ của cậu đúng không?
Lâm Nhược Khê lập tức nhớ đến Đại Thành Bảo nơi có rất nhiều phụ nữ sinh sống, không kìm nổi liếc xéo Dương Thần một cái, nhưng vẫn gật đầu, quả thực thì nơi ấy đúng là rất đẹp.
- Thế thì em cũng đi, làm bầu bạn cùng với chị, coi như là nghỉ phép luôn.
Thái Nghiên hứng chí nói.
Dương Thần cũng chiều ý các cô, đang định nói cụ thể về địa điểm đó, nhưng đột nhiên hắn lại quay đầu nhìn về phía cửa.
Thái Ngưng cũng cảm nhận được điều gì đó, hăng hái theo sát sau.
Cửa cũng không khóa, lúc này có người mở cửa từ bên ngoài bước vào, thản nhiên tiến về phía mọi người, quả đúng là Sắc Vi rồi.
Vừa vào tới cửa, ánh mắt của Sắc Vi liền tập trung về phía Thái Ngưng, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, cô cười nói:
- Tôi đột nhiên cảm nhận thấy một tu sĩ Hóa Thần ở đây, hóa ra là chị Thái Ngưng.
Tuy rằng hai người không thân thiết với nhau lắm, nhưng cũng biết nhau.
- Chúng ta cũng không hơn kém nhau là mấy, không cần gọi tôi là chị đâu.
Thái Ngưng mỉm cười nói.
Hai người đều đã bước vào kỳ Hóa Thần, nhưng vẫn tương đối tỉnh táo khiêm tốn, nhìn đối phương cũng không thấy gì là gai mắt, đồng thời cũng tò mò rốt cuộc đối phương đã luyện đến trình độ nào rồi.
Với mối quan hệ như vậy, hai người cùng một con đường tu luyện, nên không khỏi liên quan đến nhau.
- Sắc Vi, vừa rồi em đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về?
Dương Thần thuận miệng hỏi.
- Thì em tìm một ngọn núi yên tĩnh để tu luyện thôi, bây giờ đi đi lại cũng chỉ trong nháy mắt thôi, đương nhiên là phải tìm một nơi tuyệt vời để tu luyện rồi.
Sắc Vi nói, có chút tò mò nhìn Thái Ngưng:
- Vậy tôi gọi cô là Ngưng Nhi nhé, một khi chúng ta đã cùng luyện một quyển công pháp, chi bằng chúng ta ra ngoài cùng đàm đạo một chút đi.
- Đàm đạo? Ăn cơm đến nơi rồi mà, còn đàm với đạo cái gì nữa.
Dương Thần nói.
Thái Ngưng cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái nói:
- Được thôi, tôi cũng vừa mới bước vào kỳ Hóa Thần, cũng chưa từng thử qua, thế chúng ta đi đâu để đàm đạo đây?
Dương Thần bất lực đứng giương mắt nhìn, hình như khóe môi Lâm Nhược Khê hơi nhếch lên, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Dương Thần, trong lòng cô rất vui mừng, rất tò mò, nếu như Thái Ngưng và Sắc Vi đánh nhau thì ai sẽ lợi hại hơn ai đây?
- Thế thì đi ra ngọn núi sau nhà đi, chỗ đó tương đối kín đáo, không làm ảnh hưởng tới ai.
Sắc Vi nói.
Hai cô kẻ tung người hứng. Thái Ngưng lập tức đứng dậy, theo Sắc Vi ra sau nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.