Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1222: Bạch kim
Mai Can Thái Thiếu Bính
17/05/2013
Tuy rằng cảm thấy con người này thực sự không đứng đắn lắm, đang bàn luận về “công tích lớn lao” của hắn, tại sao chỉ quan tâm tới bản thân như một “con quỷ chết đói” mà ăn thanh long như vậy được.
Tuy nhiên khi vừa đưa đến miệng, hai người phụ nữ vẫn cắn vào miếng thanh long.
- Ăn nữa không? Hương vị không tồi.
Dương Thần hỏi.
Sắc Vi nuốt một cái, liếc mắt nhìn Dương Thần:
- Đang nói anh đó, lại còn không mau kể cho bọn em nghe, em và Ngưng Nhi đều rất thích nghe những câu chuyện về quá khứ của anh.
Dương Thần khoát tay:
- Có gì để kể đâu, cũng không phải chuyện gì vui để kể.
Thái Ngưng quay đầu hỏi Ron:
- Ngài Ron, năm đó anh quen Dương Thần như thế nào? Tại sao có thể từ Hội trưởng Mafia lại trở thành quản gia của anh ấy?
Ron vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Phu nhân, nói thật, đây cũng là điều tôi muốn hỏi Minh Vương các hạ, nhưng anh ấy cũng không chịu nói cho tôi biết.
Trên thực tế, trước chiến dịch của liên quân tam quốc xâm chiếm đảo Sicily lần đó, tôi vốn không quen Minh Vương các hạ, Mafia chúng tôi và các hạ gần như chưa từng xuất hiện cùng lúc.
Lúc đó Minh Vương các hạ đột nhiên xuất hiện, chúng tôi cũng hoảng sợ, nhưng dù như thế nào, đều là dựa vào anh ấy mới đánh lui được bộ đội tinh nhuệ của Anh quốc, theo sát là đánh tan bộ đội Italy và nước Pháp.
Hai người phụ nữ ngơ ngác nhìn nhau, các cô cũng không nhận ra, Dương Thần lại là sứ giả bảo vệ chính nghĩa…Mặc dù Mafia và chính nghĩa không có quan hệ gì.
- Ông xã, trước đây tại sao anh lại giúp đỡ ngài Ron?
Sắc Vi tò mò hỏi.
Dương Thần sờ sờ lên mũi:
- Có gì để hỏi đâu, khả năng là hôm đó anh uống say nên muốn giết người lung tung…
- Không được nói dối, khi anh nói dối anh thường thích sờ lên mũi.
Sắc Vi túm lấy cái mũi Dương Thần cười mắng.
Dương Thần bị hai người phụ nữ ngây ngô nhìn chằm chằm như vậy, nghĩ lại những năm đã qua, nói thì nói thôi, liền nói:
- Thật ra thì cũng là đánh bậy đánh bạ…
- Đánh bậy đánh bạ?
Ron cũng đang lắng nghe, anh ấy cũng rất nghi hoặc về nguyên nhân của tình huống đột nhiên xảy ra năm đó.
Dương Thần gật đầu:
- Khi đó, đúng lúc anh đã đồng ý với Catherine... cũng chính là mẹ của Jane, giúp mẹ con họ giải quyết việc truy sát của hoàng thất Anh, đồng thời cướp lấy địa vị vương quyền của Anh quốc.
Vừa lúc quan chỉ huy của bộ đội đặc chủng phụ trách việc truy sát, cũng là người phụ trách việc công kích đảo Sicily. Hôm đó đúng lúc anh tìm được gã, gã đang chỉ huy bộ đội của mình đọ sức với Mafia.
Anh làm sao có thể chờ đến khi bọn họ đánh xong mới giết, thời gian rất quý giá, anh còn phải chạy về Anh quốc đánh nhau với đám người gươm trong đá kia, vậy nên anh không nghĩ nhiều, giết đã rồi tính sau!
Sắc mặt Ron rối rắm, anh cuối cùng cũng hiểu ra rốt cuộc vì sao năm đó Dương Thần không chịu nói rốt cuộc tại sao anh lại giúp bọn họ, hóa ra giúp bọn họ thực sự chỉ là “tặng phẩm bổ sung”.
Liên tục cười khổ, Ron cũng không biết nói sao cho phải, nhưng có ân chung quy là có đại ân, anh cũng không thể lưu tâm nhiều như vậy.
Sắc Vi và Thái Ngưng thì không kìm nổi cười khanh khách không ngừng, loại mặt dày này, làm những chuyện xằng bậy mới giống tính cách của Dương Thần có thể làm được.
Đang lúc chuyện trò vui vẻ, mọi người đã đến thủ phủ của đảo Sicily, Palermo.
Palermo được Dante, một nhà thơ vĩ đại thời kỳ đầu của văn hóa phục hưng ví là thành phố Hồi giáo đẹp nhất trên thế giới, ở đây, khắp nơi là phong cảnh kiến trúc Ả-rập tuyệt mỹ.
Sau khi máy bay hạ cánh, Fidero, tộc trưởng đương nhiệm gia tộc Konstantin, cũng chính là con cả của Ron, đã phái vài chiếc xe Bentley màu đen yên lặng chờ đợi bên ngoài sân bay.
Tướng mạo của Fidero rất giống Ron, hai hàng ria mép của quý ông, còn đeo một cặp kính gọng vàng, nhìn thế nào cũng không giống một người đứng đầu của gia tộc Mafia.
Khi bóng dáng của Dương Thần với chiếc áo sơ mi hoa xuất hiện trước mặt nhóm người Mafia, Fidero và mấy người là con cháu của gia tộc Konstantin, dễ nhận thấy ánh mắt có chút khẩn thiết.
- Minh Vương các hạ, chào mừng ngài một lần nữa đến thăm đảo Sicily.
Fidero khom lưng chào, phía sau một đám đàn ông mặc đồ Tây đen cũng đều khiêm nhường làm theo.
Những người đi ngang qua xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng không có gì lấy làm lạ lắm, ở đảo Sicily, đặc biệt trong Mafia, cấp bậc rõ ràng là rất bình thường, trên con đường lớn đột nhiên có người quỳ xuống cũng không có gì to tát cả.
Dương Thần phất tay:
- Fidero, anh và ba của anh tới đây là được rồi, tôi miễn đi.
Ron đứng bên cạnh cười ha hả nói:
- Minh Vương các hạ, bọn tiểu tử này đang bày tỏ sự tôn kính với ngài, nếu không có ngài, bọn họ sớm đã thành những vong hồn rồi.
Dương Thần nhún vai, biết những người kia mấy năm liền không sửa chữa sai lầm, là sửa không được, cũng không quản nhiều.
Sắc Vi và Thái Ngưng đi cùng lên xe, tò mò nhìn phong cảnh Palermo bên ngoài cửa sổ xe, nơi này có các loại phong tình đặc sắc phong phú như Goth, Rome, khiến hai người phụ nữ không kịp nhìn hết.
Trên đường phố, trên chợ, du khách và cư dân địa phương tưng bừng trò chuyện, đủ loại người với đủ loại trang phục, một thế giới dung hòa từ mọi nơi.
- Trông cũng không có gì đặc biệt, như một thành phố du lịch, nơi này thật sự là địa bàn của Mafia sao?
Sắc Vi khó tin nói.
Dương Thần bật cười:
- Sắc Vi yêu dấu của anh, em tưởng đây là Mafia như trên TV sao, người ta cũng phải sống, ai lại thích sống cùng chướng khí mù mịt, họ cũng hi vọng nơi họ sống thật đẹp, thật thanh tĩnh, Mafia chẳng qua là một kẻ thống trị khác trên đảo, không phải là một tổ chức khủng bố. Chẳng qua, so với chính phủ thông thường, họ có khuynh hướng dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Ron tán thành nói:
- Đúng vậy, Sắc Vi phu nhân, trên thực tế, nơi đây hơn nửa là do liên minh Mafia chúng tôi phụ trách bảo vệ và kiến tạo, đối với chúng tôi mà nói, đây là nhà của chúng tôi, không được khoa trương như mọi người vẫn tưởng tượng.
Thái Ngưng hỏi:
- Hiện giờ chúng ta đang đi đến nhà ngài Ron sao?
Ron lắc đầu:
- Thái Ngưng phu nhân, gia tộc Konstantin của chúng tôi ở Caltanissetta Trung Bộ, chúng tôi đến Palermo, chủ yếu là bởi vì ngày mai tổ chức khai mạc đại hội Caesar tại “trường đấu thú” ở bến cảng này. Hiện tại chúng ta đang đến khách sạn Federico mà chúng ta đã đặt trước đó rồi.
- Trường đấu thú? Đó không phải ở Rome sao?
Thái Ngưng buồn bực nói.
- Haha, đó là trường đấu thú Rome nổi tiếng nhất, trên thực tế, khắp nơi trên thế giới còn có nhiều trường đấu thú khác, trường đấu thú Palermo chúng tôi cũng là một trong số đó, nhưng được kiến tạo độc lập trên bến cảng, bình thường dùng cho việc huấn luyện trong nội bộ Mafia chúng tôi, khi có đại hội caesar thì nó lại trở thành trường đấu thú.
Ron giải thích.
Nghe Ron giải thích, hai người phụ nữ vô cùng kỳ vọng hành trình của ngày mai, dường như sự kiện lớn của một thế giới khác làm trái tim con người đập theo nhanh hơn.
Sau hơn mười phút, Fidero ngồi ở phía trước xe nhận được điện thoại, sau khi dùng tiếng Ý nói vài câu, sắc mặt liền ngưng trọng cúp điện thoại.
- Fidero, khách sạn bên đó xảy ra chuyện gì?
Ron từ phía sau nghe được chuyện gì đó liền hỏi.
Fidero cung kính quay người lại gật đầu nói:
- Vâng, thưa cha, ông chủ của khách sạn Federico nói, có người chiếm đoạt căn phòng thượng khách mà chúng ta đã đặt trước đó, còn uy hiếp nếu như dám đuổi họ đi, sẽ giết hết toàn bộ nhân viên làm việc ở khách sạn.
Khuôn mặt thường ngày tường hòa của Ron lập tức tối sầm lại:
- Ai mà to gan như vậy!
- Không rõ lắm, ông chủ khách sạn nói, là một nhóm người lạ mặc áo choàng màu trắng, đeo mặt nạ màu vàng kim, giọng nói nghe không ra là ở đâu, nhưng có mấy người muốn đến hỏi ông chủ về lính đánh thuê xuất đầu lộ diện kia, liền bị đánh cho tàn phế ngay tại chỗ rồi ném ra ngoài, thực lực dường như không phải người bình thường.
Fidero nói.
- Áo choàng màu trắng? Mặt nạ màu vàng kim?
Lông mày Ron nhăn lại, phiền não hỏi Dương Thần đang nằm nửa thân trên ghế:
- Minh Vương các hạ, trong trí nhớ của tôi, không có một đoàn lính đánh thuê nào mặc loại trang phục này, anh có biết không?
Dương Thần híp nửa mắt, miễn cưỡng nói:
- Chưa từng gặp, có thể là đoàn lính đánh thuê mới…
Ron gật đầu, nếu Dương Thần chưa từng gặp, thì chỉ có thể là đoàn lính đánh thuê mới thôi.
Thái Ngưng nhíu mi hỏi:
- Vì sao bọn họ lại muốn chiếm đoạt gian phòng của chúng ta? Là nhằm vào chúng ta sao?
Ron lắc đầu:
- Chưa chắc, Thái Ngưng phu nhân, cô không biết rằng, khách sạn Federico mà một trong những khách sạn sang trọng nhất ở Palermo, căn phòng thượng khách của họ gần như tương đương với tượng trưng của địa vị.
Những ngày gần đây, chính khách từ các nơi trên thế giới, ông trùm, và những đoàn lính đánh thuê hùng mạnh hội tụ ở đây.
Trong thời gian đại hội Caesar, nhân vật có thể vào căn phòng thượng khách của khách sạn Federico đều là vạn người chọn một đấy, tượng trưng cho sự cao quý.
Cho nên nói rằng bọn họ làm như vậy, rất có khả năng là để chứng minh cho địa vị của họ, chứng tỏ sức mạnh của bản thân với tất cả mọi người, bày tỏ không sợ dã tâm của bất cứ kẻ nào.
Tuy nhiên khi vừa đưa đến miệng, hai người phụ nữ vẫn cắn vào miếng thanh long.
- Ăn nữa không? Hương vị không tồi.
Dương Thần hỏi.
Sắc Vi nuốt một cái, liếc mắt nhìn Dương Thần:
- Đang nói anh đó, lại còn không mau kể cho bọn em nghe, em và Ngưng Nhi đều rất thích nghe những câu chuyện về quá khứ của anh.
Dương Thần khoát tay:
- Có gì để kể đâu, cũng không phải chuyện gì vui để kể.
Thái Ngưng quay đầu hỏi Ron:
- Ngài Ron, năm đó anh quen Dương Thần như thế nào? Tại sao có thể từ Hội trưởng Mafia lại trở thành quản gia của anh ấy?
Ron vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Phu nhân, nói thật, đây cũng là điều tôi muốn hỏi Minh Vương các hạ, nhưng anh ấy cũng không chịu nói cho tôi biết.
Trên thực tế, trước chiến dịch của liên quân tam quốc xâm chiếm đảo Sicily lần đó, tôi vốn không quen Minh Vương các hạ, Mafia chúng tôi và các hạ gần như chưa từng xuất hiện cùng lúc.
Lúc đó Minh Vương các hạ đột nhiên xuất hiện, chúng tôi cũng hoảng sợ, nhưng dù như thế nào, đều là dựa vào anh ấy mới đánh lui được bộ đội tinh nhuệ của Anh quốc, theo sát là đánh tan bộ đội Italy và nước Pháp.
Hai người phụ nữ ngơ ngác nhìn nhau, các cô cũng không nhận ra, Dương Thần lại là sứ giả bảo vệ chính nghĩa…Mặc dù Mafia và chính nghĩa không có quan hệ gì.
- Ông xã, trước đây tại sao anh lại giúp đỡ ngài Ron?
Sắc Vi tò mò hỏi.
Dương Thần sờ sờ lên mũi:
- Có gì để hỏi đâu, khả năng là hôm đó anh uống say nên muốn giết người lung tung…
- Không được nói dối, khi anh nói dối anh thường thích sờ lên mũi.
Sắc Vi túm lấy cái mũi Dương Thần cười mắng.
Dương Thần bị hai người phụ nữ ngây ngô nhìn chằm chằm như vậy, nghĩ lại những năm đã qua, nói thì nói thôi, liền nói:
- Thật ra thì cũng là đánh bậy đánh bạ…
- Đánh bậy đánh bạ?
Ron cũng đang lắng nghe, anh ấy cũng rất nghi hoặc về nguyên nhân của tình huống đột nhiên xảy ra năm đó.
Dương Thần gật đầu:
- Khi đó, đúng lúc anh đã đồng ý với Catherine... cũng chính là mẹ của Jane, giúp mẹ con họ giải quyết việc truy sát của hoàng thất Anh, đồng thời cướp lấy địa vị vương quyền của Anh quốc.
Vừa lúc quan chỉ huy của bộ đội đặc chủng phụ trách việc truy sát, cũng là người phụ trách việc công kích đảo Sicily. Hôm đó đúng lúc anh tìm được gã, gã đang chỉ huy bộ đội của mình đọ sức với Mafia.
Anh làm sao có thể chờ đến khi bọn họ đánh xong mới giết, thời gian rất quý giá, anh còn phải chạy về Anh quốc đánh nhau với đám người gươm trong đá kia, vậy nên anh không nghĩ nhiều, giết đã rồi tính sau!
Sắc mặt Ron rối rắm, anh cuối cùng cũng hiểu ra rốt cuộc vì sao năm đó Dương Thần không chịu nói rốt cuộc tại sao anh lại giúp bọn họ, hóa ra giúp bọn họ thực sự chỉ là “tặng phẩm bổ sung”.
Liên tục cười khổ, Ron cũng không biết nói sao cho phải, nhưng có ân chung quy là có đại ân, anh cũng không thể lưu tâm nhiều như vậy.
Sắc Vi và Thái Ngưng thì không kìm nổi cười khanh khách không ngừng, loại mặt dày này, làm những chuyện xằng bậy mới giống tính cách của Dương Thần có thể làm được.
Đang lúc chuyện trò vui vẻ, mọi người đã đến thủ phủ của đảo Sicily, Palermo.
Palermo được Dante, một nhà thơ vĩ đại thời kỳ đầu của văn hóa phục hưng ví là thành phố Hồi giáo đẹp nhất trên thế giới, ở đây, khắp nơi là phong cảnh kiến trúc Ả-rập tuyệt mỹ.
Sau khi máy bay hạ cánh, Fidero, tộc trưởng đương nhiệm gia tộc Konstantin, cũng chính là con cả của Ron, đã phái vài chiếc xe Bentley màu đen yên lặng chờ đợi bên ngoài sân bay.
Tướng mạo của Fidero rất giống Ron, hai hàng ria mép của quý ông, còn đeo một cặp kính gọng vàng, nhìn thế nào cũng không giống một người đứng đầu của gia tộc Mafia.
Khi bóng dáng của Dương Thần với chiếc áo sơ mi hoa xuất hiện trước mặt nhóm người Mafia, Fidero và mấy người là con cháu của gia tộc Konstantin, dễ nhận thấy ánh mắt có chút khẩn thiết.
- Minh Vương các hạ, chào mừng ngài một lần nữa đến thăm đảo Sicily.
Fidero khom lưng chào, phía sau một đám đàn ông mặc đồ Tây đen cũng đều khiêm nhường làm theo.
Những người đi ngang qua xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng không có gì lấy làm lạ lắm, ở đảo Sicily, đặc biệt trong Mafia, cấp bậc rõ ràng là rất bình thường, trên con đường lớn đột nhiên có người quỳ xuống cũng không có gì to tát cả.
Dương Thần phất tay:
- Fidero, anh và ba của anh tới đây là được rồi, tôi miễn đi.
Ron đứng bên cạnh cười ha hả nói:
- Minh Vương các hạ, bọn tiểu tử này đang bày tỏ sự tôn kính với ngài, nếu không có ngài, bọn họ sớm đã thành những vong hồn rồi.
Dương Thần nhún vai, biết những người kia mấy năm liền không sửa chữa sai lầm, là sửa không được, cũng không quản nhiều.
Sắc Vi và Thái Ngưng đi cùng lên xe, tò mò nhìn phong cảnh Palermo bên ngoài cửa sổ xe, nơi này có các loại phong tình đặc sắc phong phú như Goth, Rome, khiến hai người phụ nữ không kịp nhìn hết.
Trên đường phố, trên chợ, du khách và cư dân địa phương tưng bừng trò chuyện, đủ loại người với đủ loại trang phục, một thế giới dung hòa từ mọi nơi.
- Trông cũng không có gì đặc biệt, như một thành phố du lịch, nơi này thật sự là địa bàn của Mafia sao?
Sắc Vi khó tin nói.
Dương Thần bật cười:
- Sắc Vi yêu dấu của anh, em tưởng đây là Mafia như trên TV sao, người ta cũng phải sống, ai lại thích sống cùng chướng khí mù mịt, họ cũng hi vọng nơi họ sống thật đẹp, thật thanh tĩnh, Mafia chẳng qua là một kẻ thống trị khác trên đảo, không phải là một tổ chức khủng bố. Chẳng qua, so với chính phủ thông thường, họ có khuynh hướng dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Ron tán thành nói:
- Đúng vậy, Sắc Vi phu nhân, trên thực tế, nơi đây hơn nửa là do liên minh Mafia chúng tôi phụ trách bảo vệ và kiến tạo, đối với chúng tôi mà nói, đây là nhà của chúng tôi, không được khoa trương như mọi người vẫn tưởng tượng.
Thái Ngưng hỏi:
- Hiện giờ chúng ta đang đi đến nhà ngài Ron sao?
Ron lắc đầu:
- Thái Ngưng phu nhân, gia tộc Konstantin của chúng tôi ở Caltanissetta Trung Bộ, chúng tôi đến Palermo, chủ yếu là bởi vì ngày mai tổ chức khai mạc đại hội Caesar tại “trường đấu thú” ở bến cảng này. Hiện tại chúng ta đang đến khách sạn Federico mà chúng ta đã đặt trước đó rồi.
- Trường đấu thú? Đó không phải ở Rome sao?
Thái Ngưng buồn bực nói.
- Haha, đó là trường đấu thú Rome nổi tiếng nhất, trên thực tế, khắp nơi trên thế giới còn có nhiều trường đấu thú khác, trường đấu thú Palermo chúng tôi cũng là một trong số đó, nhưng được kiến tạo độc lập trên bến cảng, bình thường dùng cho việc huấn luyện trong nội bộ Mafia chúng tôi, khi có đại hội caesar thì nó lại trở thành trường đấu thú.
Ron giải thích.
Nghe Ron giải thích, hai người phụ nữ vô cùng kỳ vọng hành trình của ngày mai, dường như sự kiện lớn của một thế giới khác làm trái tim con người đập theo nhanh hơn.
Sau hơn mười phút, Fidero ngồi ở phía trước xe nhận được điện thoại, sau khi dùng tiếng Ý nói vài câu, sắc mặt liền ngưng trọng cúp điện thoại.
- Fidero, khách sạn bên đó xảy ra chuyện gì?
Ron từ phía sau nghe được chuyện gì đó liền hỏi.
Fidero cung kính quay người lại gật đầu nói:
- Vâng, thưa cha, ông chủ của khách sạn Federico nói, có người chiếm đoạt căn phòng thượng khách mà chúng ta đã đặt trước đó, còn uy hiếp nếu như dám đuổi họ đi, sẽ giết hết toàn bộ nhân viên làm việc ở khách sạn.
Khuôn mặt thường ngày tường hòa của Ron lập tức tối sầm lại:
- Ai mà to gan như vậy!
- Không rõ lắm, ông chủ khách sạn nói, là một nhóm người lạ mặc áo choàng màu trắng, đeo mặt nạ màu vàng kim, giọng nói nghe không ra là ở đâu, nhưng có mấy người muốn đến hỏi ông chủ về lính đánh thuê xuất đầu lộ diện kia, liền bị đánh cho tàn phế ngay tại chỗ rồi ném ra ngoài, thực lực dường như không phải người bình thường.
Fidero nói.
- Áo choàng màu trắng? Mặt nạ màu vàng kim?
Lông mày Ron nhăn lại, phiền não hỏi Dương Thần đang nằm nửa thân trên ghế:
- Minh Vương các hạ, trong trí nhớ của tôi, không có một đoàn lính đánh thuê nào mặc loại trang phục này, anh có biết không?
Dương Thần híp nửa mắt, miễn cưỡng nói:
- Chưa từng gặp, có thể là đoàn lính đánh thuê mới…
Ron gật đầu, nếu Dương Thần chưa từng gặp, thì chỉ có thể là đoàn lính đánh thuê mới thôi.
Thái Ngưng nhíu mi hỏi:
- Vì sao bọn họ lại muốn chiếm đoạt gian phòng của chúng ta? Là nhằm vào chúng ta sao?
Ron lắc đầu:
- Chưa chắc, Thái Ngưng phu nhân, cô không biết rằng, khách sạn Federico mà một trong những khách sạn sang trọng nhất ở Palermo, căn phòng thượng khách của họ gần như tương đương với tượng trưng của địa vị.
Những ngày gần đây, chính khách từ các nơi trên thế giới, ông trùm, và những đoàn lính đánh thuê hùng mạnh hội tụ ở đây.
Trong thời gian đại hội Caesar, nhân vật có thể vào căn phòng thượng khách của khách sạn Federico đều là vạn người chọn một đấy, tượng trưng cho sự cao quý.
Cho nên nói rằng bọn họ làm như vậy, rất có khả năng là để chứng minh cho địa vị của họ, chứng tỏ sức mạnh của bản thân với tất cả mọi người, bày tỏ không sợ dã tâm của bất cứ kẻ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.