Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 807: Bán được giá.

Mai Can Thái Thiếu Bính

29/03/2013

Lâm Nhược Khê nghe thấy Thái Nghiên nói như vậy, trong lòng một trận run rẩy, cô một tay trói gà không chặt, thật muốn một mình theo dõi bọn nhập cư buôn lậu người, đó cần dũng khí không phải là nhỏ à, có trời mới biết bọn họ có súng ống đạn dược ở trên xe hay không?

Nhưng chỉ vừa nghĩ tới bộ dáng cô bé váy lam kia, Lâm Nhược Khê cũng không biết ở đâu có được dũng khí, cắn răng một cái, giẫm lên chân ga đi theo chiếc xe tải kia thẳng hướng đường cao tốc!

Trong xe tải, lái xe là một gã râu ria mặc áo may ô màu trắng bó sát ngực, làn da ngăm đen, cổ đeo dây bạc.

Nhìn kính chiếu hậu, gã ta dùng loại tiếng Anh quái dị nói:

- Nhền Nhện, có người theo dõi chúng ta.

Người phụ nữ tóc vàng mang biệt danh Nhền Nhện ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Lam Lam ở bên cạnh ăn kẹo que, rồi nhìn kính chiếu hậu, huýt saó nói:

- Ô hô, chiếc Bentley, là cá bự đây, xe màu đỏ, hẳn là phụ nữ.

- Vậy mang theo luôn đi.

Gã ta hẳn là nhếch miệng lộ ra mấy chiếc răng vàng:

- Có lẽ có thể lời thêm đấy.

Nhền Nhện cười khanh khách nói:

- Thật không ngờ, trên đường trở về, còn có thể mang về một bé dê xinh đẹp, lại thêm một quý bà, đây thật đúng là con đường trở về tuyệt vời. Không phải sao, Báo Đen?

- Chỉ tiếc ngày mai sẽ xuất cảng từ Trung Hải, cảnh sát hình sự quốc tế bên kia đã truy tra được hành tung của chúng ta.

Gã tên Báo Đen tiếc nuối nói.

- Vậy Thủ lĩnh nên cẩn thận, chỉ dựa vào thực lực cảnh sát Hoa Hạ, muốn bắt chúng ta, còn không bằng trực tiếp để chúng ta nổ súng bắn phá sảng khoái, cảnh sát hình sự quốc tế nếu thật sự có bản lĩnh, lúc trước khi ở eo biển Hormuz thì đã chặn được chúng ta rồi.

Nhền Nhện khinh thường nói.

- Rắn Độc nếu có thể làm thủ lĩnh chúng ta, chúng ta nên tín nhiệm hắn ta, khẳng định là phát hiện ra lý do gì đó không thể tiếp tục ở lại.

Báo Đen hì hì mỉm cười vài tiếng:

- Tuy nhiên chuyến đi hôm nay, đã hoàn thành tốt đẹp.

Vừa nói xong, Báo Đen bỗng nhiên chuyển tay lái, trực tiếp quẹo vào một con đường gần đó.

Lam Lam nghe được hai người nói tiếng Anh, cũng nghe không hiểu, chớp đôi mắt to ngập nước, hỏi:

- Cô ơi, hai người đang nói gì thế?

Nhền Nhện dụ dỗ cười nói:

- Là tiếng ở quê cô, cho nên Lam Lam nghe không hiểu đâu.

- Ờ…

Lam Lam tò mò hỏi:

- Vậy mẹ có biết nói không?

Nhền Nhện cười nói:

- Đương nhiên, mẹ con cái gì cũng biết hết…

Lâm Nhược Khê theo sát sau xe tải, nhìn thấy xe bỗng nhiên ôm cua tốc độ cao, trong lòng vài phần sốt ruột.

Thái Nghiên bọn họ phải phong tỏa là đường cao tốc, tự nhiên sẽ không nghĩ đến thiết lập mai phục ở hẽm nhỏ, cũng là không nghĩ tới, đối phương đã vậy còn sớm hạ tốc độ.



Lâm Nhược Khê bất chấp tất cả, lập tức đuổi theo, đồng thời, tiếp tục dùng điện thoại Bluetooth liên hệ với Thái Nghiên, nói cho Thái Nghiên biết vị trí cụ thể.

Thái Nghiên nghe được không ngờ bọn buôn lậu trực tiếp đi đường nhỏ, lập tức sốt ruột nói:

- Nhược Khê cô không được kích động! Nhất định đừng để bọn họ phát hiện là cô theo dõi bọn họ, cô… Trời ơi tôi cũng không biết làm như thế nào nói với cô nữa, tôi lo cô gặp chuyện không may, lại không muốn mất đi manh mối này... Thật sự là rất cấp bách.

Lâm Nhược Khê giờ phút này ngược lại tỉnh táo, nói:

- Nghiên Nghiên, cô chỉ để ý điều hành, tôi bất cứ lúc nào cũng nói cho cô biết hành tung của bọn họ, tôi mơ hồ nhìn thấy, trong xe bọn họ chỉ có hai người trưởng thành, cho dù bọn họ phát hiện ra tôi, tôi lái xe cũng có thể kịp thời chạy thoát thân

Thái Nghiên trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào cho phải, cũng không nói nhảm nhiều, lại lần nữa triệu tập cảnh sát có thể chiêu mộ, truy tìm sóng điện thoại di động của Lâm Nhược Khê, đi tới khu vực theo như lời Lâm Nhược Khê, nhưng dù sao thời gian cấp bách, trong khoảng thời gian ngắn cũng căn bản không thể tới kịp.

Xe tải sau khi chạy về phía trước khoảng mười phút, đã dần dần đi tới mảnh đất ngoại ô phía đông Trung Hải, khu vực này phần lớn là nhà xưởng cũ kỹ, cùng với một số đất trống bị ô nhiễm.

Sau khi tiến vào đoạn đường xi măng hai bên là nhà xưởng, Lâm Nhược Khê bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng.

Mình đã bỏ sót một vấn đề, chính là lượng xe qua lại xung quanh càng ngày càng ít, mảnh đất này, hiển nhiên nơi bỏ hoang.

Suy nghĩ như vậy, Lâm Nhược Khê lập tức tim thót đến cổ họng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Không đợi cô suy nghĩ, xe tải phía trước, bỗng nhiên ở ngoài một nhà xưởng ngừng lại!

Lúc đầu Lâm Nhược Khê nghĩ đến việc nên làm thế nào cứu cô bé, nhưng, một mình mình hiển nhiên đi lên không có tác dụng gì cả.

Vài giây ngắn ngủi, Lâm Nhược Khê vẫn quyết định trước tiên rút lui khỏi khu vực này, đợi Thái Nghiên dẫn cảnh sát đến, tự nhiên có biện pháp cứu cô bé.

Chiếc Bentley ngay sau khi thắng gấp, Lâm Nhược Khê liền tính quay đầu rời khỏi.

Nhưng, nữ Nhền Nhền tóc vàng từ trên xe tải đi xuống, cùng gã Báo Đen kia, đã nhe răng cười độc ác nhìn sang.

Báo Đen bỗng nhiên từ phía sau rút ra một súng lục tự chế có nòng súng dài hơn, cách xa mấy chục mét, nhắm ngay chiếc Bentley, nhả hai phát “bằng bằng”.

Lâm Nhược Khê còn chưa kịp quay đầu xe, bánh trước bánh sau đã bị viên đạn ghim nổ lốp.

- A!

Lâm Nhược Khê không khỏi sợ hãi thét một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, cô không nghĩ tới đối phương không ngờ lại dùng phương thức nổ súng này để giữ mình lại, chung quy vẫn là tính sai, kẻ bắt cóc của tổ chức buôn người quốc tế, sao lại không mang theo vũ khí bên người chứ?

Lúc này, Lam Lam trong xe tải chạy uống, đôi mắt đen lúng liếng trông thấy xe Bentley màu đỏ, lại nhìn Báo Đen cầm súng lục, giọng nói ngọng nghịu hỏi:

- Sao lại nổ súng vào người dì giống mẹ thế?

Nhền Nhện và Báo Đen liếc mắt nhìn Lam Lam một cái, bọn họ có chút kinh ngạc, cô bé này không ngờ không cảm thấy sợ hãi trước súng ống.

Nhưng, hai người đều không để ý tới lời chất vấn của cô bé, đối với bọn họ mà nói, con mồi tới tay rồi, thì không cần quản tới con mồi phát ra tiếng như thế nào, đó chỉ là hàng hóa thôi.

- Cô đi dắt cô gái kia ra đây.

Báo Đen nói.

Nhền Nhện cười lạnh gật gật đầu, bước từ từ tới xe Bentley.

Lâm Nhược Khê nhìn đồng hồ đèn báo hiệu xe bật sáng, căn bản không biết làm thế nào cho phải, càng làm cho cô tuyệt vọng chính là, khu vực này, không ngờ là không có tín hiệu! Muốn liên lạc với Thái Nghiên cũng hết cách.

- Ra đây đi, tôi cũng không muốn gây thương tổn cho cô, vậy sẽ ảnh hưởng đến giá cả, cô gái dũng cảm.

Nhền Nhện mở cửa xe, âm thanh cười nói.

Lâm Nhược Khê cắn môi, trong mắt biểu lộ vài phần quả quyết, nếu bọn họ là bọn nhập cư lậu, vậy hẳn là sẽ không dễ giết người, chỉ cần không chết, sẽ có biện pháp để giải cứu.



Âm thầm cổ vũ chính mình như vậy, Lâm Nhược Khê chậm rãi nghe theo yêu cầu của Nhền Nhện, xuống xe.

Cửa cuốn nhà xưởng ở phía xa được mở ra, vài tên nam nữ ăn vận thô lỗ đi ra từ trong nhà xưởng.

Cầm đầu là một gã tráng kiện tóc quăn, màu da vàng như nến, nhìn nhìn tình hình bên ngoài, nói:

- Báo Đen, bảo bọn mày đi mua chút đồ, sao mang về hai đứa con gái.

Báo Đen xòe tay:

- Rắn Độc, anh không biết là cô bé này có thể bán được giá sao, lại càng không cần nói tới người con gái xinh đẹp lái chiếc Bentley kia.

- Hừ, đã hẹn xong người ở vùng biển quốc tế chờ, may là hai người không làm chậm trễ thời gian.

Rắn Độc nói với hai tên đàn em phía sau:

- Đem đứa nhỏ này, và đứa lớn kia, tất cả đều nhét vào trong lồng sắt, cứ ráng chen chúc ra ít chỗ trống.

Hai gã thanh niên trai tráng sau khi đáp lời, một người đi về hướng Lam Lam, người còn lại thì đi đến bắt Lâm Nhược Khê ở phía sau Nhền Nhện.

Đúng lúc lúc này, một giọng nói đàn ông đột nhiên từ trên trần nhà nhà xưởng truyền xuống.

- Tôi khuyên các anh tốt nhất nên thấy chuyển biến tốt thì nên thu, thân phận tôn quý kia cũng không phải là thứ mà mấy người có thể đụng vào.

- Là ai?

Rắn Độc và Báo Đen cùng với cả đám người nhìn lên phía trên.

Một gã đàn ông da trắng tóc quăn tuấn tú, sau khi ở trên không trung làm động tác lộn vòng, từ độ cao bảy tám mét trực tiếp thoải mái tiếp đất.

- Tổ chức Tam giác đỏ, bắt nguồn từ Bắc Phi, năm năm trước chính thức buôn lậu người qua Nam Á, Trung Đông và châu Phi. Kẻ cầm đầu đầu tiên là quả phụ Hồng Bối Độc, hai năm trước bị quân tình Anh quốc bắn năm phát chết tươi, thế rồi cố vấn tổ chức, nhân vật số hai Rắn Độc tiếp nhận chức vụ cầm đầu. Nhân vật trung tâm chủ yếu có Báo Đen, cá sấu Nile, Mummy, Nhền Nhện, Chó rừng, số lượng thành viên toàn cầu vượt qua trăm người... tư liệu tao nói, hẳn là không sai chứ.

Người đàn ông da trắng cười tủm tỉm nói.

Sắc mặt của mọi người đều đột ngột thay đổi, loại tổ chức của bọn họ tự mình kiếm sống, sợ nhất là bị người ta điều tra tới cùng, người trước mắt rốt cuộc có lai lịch gì?

Lam Lam là mở to hai mắt, bộ dáng tràn đầy tò mò, nhưng từ cái miệng nhỏ nhắn chu ra, có thể thấy được cô bé có chút buồn rầu, dường như cô bé ý thức được, chính mình bị lừa.

Lâm Nhược Khê trong mắt lại là một vẻ mừng như điên, trước kia khi lính đánh thuê của Cao Quốc Hùng gặp nguy cơ, vừa lúc gặp qua Mạc Lâm dẫn đội ngũ Hải Ưng ra mặt hỗ trợ, cho nên lập tức liền nhận ra được.

Nghĩ đến việc Dương Thần trước khi đi sắp xếp người bảo vệ, Lâm Nhược Khê trong lòng một tia ấm áp, coi như không quên cái gia đình này.

Rắn Độc hí mắt:

- Mày là ai? Nếu là cùng ngành, vậy nên biết quy củ.

- Tao tên Mạc Lâm, không cùng ngành với bọn bây, ngành nghề của bọn bây, tiền bối của chúng tao ba mươi năm trước đã bỏ rồi.

Mạc Lâm nhếch miệng cười, từ trong túi áo lấy ra một huân chương vàng, trên mặt huân chương, rõ ràng là in hình một con hùng ưng màu lam giương cánh bay cao rất sống động.

Vừa thấy được huân chương này, sắc mặt của Rắn Độc và đám người Báo Đen lập tức trở nên trắng bệch!

- Hải... Hải Ưng!?

Nếu người trà trộn ở thế giới ngầm, mà không biết đến hai tổ chức lớn của lính đánh thuê mạnh nhất thế giới, vậy cái đầu kia mọc ở đằng mông rồi.

Ngoại trừ Bão Cát ở Trung Đông vài năm gần đây quật khởi, bất cứ lính đánh thuê nào đều không có khả năng giật được lợi ích từ trên tay Hải Ưng! Đây là vương bài được thế giới ngầm công nhận mười năm gần đây, hiện giờ bọn họ chỉ vì một người mà nguyện trung thành, bọn họ khinh thường hầu hết thế lực lính đánh thuê khác!

- Hải Ưng thì sao! Mày có một người, chúng tao nơi này có hơn hai mươi người. Giết chết mày, thì thần không biết quỷ không hay!

Người phụ nữ tóc vàng tên Nhền Nhện trước hết phục hồi tinh thần lại, lời nói ra, cũng là sát khí lẫm liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook