Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1258: Bàn giao hậu sự
Mai Can Thái Thiếu Bính
25/06/2013
Lông mày Lâm Nhược Khê nhíu lại suy nghĩ trong chốc lát, hơi lầm bầm nói:
- Đâu có nhiều đạo lý giảng giải như vậy, đứa trẻ làm sao có thể nghĩ ra mấy thứ này?
- Lam Lam đương nhiên sẽ không nghĩ ra những thứ này, tận lực suy nghĩ cũng không được coi là ngộ tính, nói như vậy kỳ thực cũng hơi một chiều và thô thiển, cảm ngộ chân chính chỉ có thể dùng đầu mới lĩnh hội được
Dương Thần nói.
Nghe trong câu nói của Dương Thần có chút ý tứ, Lâm Nhược Khê không khỏi hỏi:
- Ông xã, anh là định...dạy Lam Lam tu luyện sao?
Dương Thần khẽ giật mình, mỉm cười nói:
- Bị em đoán trúng rồi
- Nhưng lần trước không phải anh đã nói, muốn để cho Lam Lam lớn hơn một chút mới dạy nó tu luyện sao
Lâm Nhược Khê khó hiểu hỏi.
Dương Thần thầm nghĩ trong lòng, nếu là lúc trước, thật đúng là phải chờ Lam Lam lớn lên vài tuổi mới dạy, nhưng hiện tại bản thân trong đầu đang chứa một quả bom hẹn giờ đã bắt đầu hoạt động lại, chính mình phải tận dụng khả năng nhanh nhất mà đem tất cả mọi thứ truyền thụ lại cho Lam Lam mới được.
Khó có được người nào như Lam Lam có được ngộ tính không tồi, nếu có thể sớm tu luyện một chút sẽ rất nhanh có thành quả, nói không quá trong tương lai còn có thể đạt được một số tác dụng to lớn.
Nhưng Dương Thần cũng sẽ không định cứ nói thẳng ra như thế, mà lại nói:
- Anh thấy ngộ tính của Lam Lam rất không tồi, vậy dạy sớm một chút cũng không sao, Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh cũng không cần phải tiêu phí phần lớn thời gian tu luyện thì công pháp mới tiến bộ được, mấu chốt chính là xem căn cốt của bản thân cùng ngộ tính, tu luyện sớm một chút, tự nhiên cũng có lợi, chí ít Lam Lam có thể dùng để tự bảo vệ mình.
Lâm Nhược Khê tán thành gật gật đầu, dù sao nàng cũng là suy nghĩ cho an toàn của con bé, có thực lực mạnh cũng không phải điều gì quá tồi tệ.
Dương Thần quay đầu nhìn về phía bé mập, cười nói:
- Lam Lam, từ hôm nay trở đi, ba sẽ dạy con luyện công, con ngày thường không phải vẫn hỏi ba làm thế nào có thể bay sao, con cứ dựa theo những lời ba nói mà làm theo, sau đó Lam Lam có thể tự mình bay rồi.
Trong đôi mắt to tròn của bé mập phát ra ánh sáng
- Thật ư? Vậy ba nhanh dạy con đi!
- Trước không nên gấp, con phải đáp ứng ba, không được nói cho người khác biết con đang tu luyện công phu, lại càng không biểu diễn trước mắt bất cứ kẻ nào, ba dạy công phu cho con, đặc biệt không thể để người xa lạ nhận ra được, biết không
Dương Thần nghiêm túc nói.
Lam Lam nhỏ giọng hỏi:
- Mẹ cũng không thể nói sao?
Dương Thần ngạc nhiên, chính mình đang không biết nên giảng giải thế nào, thì Lâm Nhược Khê ở bên cạnh quả quyết nói:
- Không cho nói! Mẹ sẽ không hỏi con, con cũng không được nói lại với mẹ, càng không thể nói ra với bất cứ kẻ nào!
Dương Thần có chút ý tứ nhìn về phía Lâm Nhược Khê cười cười, mà Lâm Nhược Khê chỉ là gật gật đầu như đã hiểu.
Lam Lam tuy rằng vẻ mặt ngây ngô khó hiểu, nhưng thấy ba mẹ mình đều có vẻ mặt nghiêm túc như thế, cũng ngoan ngoãn mà đáp ứng.
Sau khi dặn dò phòng bị kĩ càng cho bé mập, Lâm Nhược Khê rất biết ý mà đi ra khỏi phòng, để cho Dương Thần và Lam Lam ở cùng một chỗ, bắt đầu truyền thụ.
Dương Thần cũng không phải cảm thấy Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh này không thể để cho Lâm Nhược Khê nghe thấy, dù sao cũng là người một nhà, cũng không có gì phải giấu diếm cả.
Chỉ là, đến lúc đó sợ sẽ ảnh hưởng tới công pháp tu luyện của bản thân Lâm Nhược Khê, thứ hai cũng lo lắng bị người khác lợi dụng, từ chỗ Lâm Nhược Khê thu hoạch một ít công pháp.
Chỉ vì công pháp mà bị người khác truy sát đến tận châu Úc, loại sự tình này, Dương Thần cũng không hy vọng phát sinh trên người phụ nữ của mình.
Sau khi tĩnh tâm lại, Dương Thần bắt đầu truyền thụ môn công pháp bản thân tu luyện mấy chục năm cho con gái lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đang tràn đầy chăm chú cùng khát vọng.
Nói đến cũng như số phận an bài đã cho mình một người con gái, tuy rằng là con nuôi, nhưng lại là một người trời sinh có thiên phú tốt.
Bắt đầu nói từ căn cốt, Lam Lam so với chính mình hồi bé còn phải cường đại hơn nhiều, ngộ tính càng không phải nói, lúc mình bằng tuổi nó, sao có thể đánh thắng cờ caro với loại người dùng đầu óc thông minh như Lâm Nhược Khê.
Càng làm cho Dương Thần vui mừng chính là, Lam Lam tuy rằng ăn nhiều ham chơi, nhưng đầu óc quả thực thông minh, đã gặp qua là không thể quên được, nghe mà không quên, chính mình chỉ nói một lần pháp quyết khó hiểu như vậy, suốt chín tầng mà nó đã nhớ kỹ không sai biệt lắm.
Sau khi đọc lại lần thứ hai, Lam Lam đã thuộc làu.
- Lam Lam, nhớ kỹ lời ba nói, không nên sốt ruột, Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh là phải dựa vào cảm ngộ và lý giải, chứ không phải là điên cuồng mà tu luyện
- Mặc kệ con lý giải ra cái gì, cũng không cần đi quản đúng hay sai, cũng không cần suy nghĩ là thành công hay thất bại, con nghĩ như thế nào thì cứ như thế mà luyện
Lam Lam dù sao vẫn còn nhỏ, cho dù thông minh hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi nhưng vẫn cứ mơ mơ màng màng.
- Vậy có chỗ Lam Lam không hiểu, có thể hỏi ba được không?
- Không thể, bởi vì ba cũng không nói rõ được, suy nghĩ của mỗi người chính là khác biệt như vậy, nhưng hãy nhớ kỹ, Lam Lam, không nên nghĩ rằng nó rất khó mà từ bỏ không luyện nữa.
- Con phải luôn tin tưởng, trên cái thế giới này, chỉ cần chúng ta còn chưa chết, có thể thắng được con, vĩnh viễn chỉ có bản thân con.
Dương Thần ánh mắt sáng ngời, giữ khuôn mặt của bé mập nói xong những lời này, Lam Lam chớp chớp mắt, tựa hồ đang tự hỏi cái gì, rất im lặng.
Hai cha con ngồi trong phòng truyền thụ, bất tri bất giác cũng đã trôi qua một giờ.
Thời điểm Dương Thần từ trong phòng đi ra ngoài cửa, chỉ thấy Lâm Nhược Khê đã thay một bộ đầm màu tím nhạt đeo đai lưng, đứng ở ngoài cửa dựa vào lan can
Thấy Dương Thần đi ra, cô không khỏi hỏi:
- Thế nào rồi?
Thật giống như đem con mình đi thi vậy, phụ huynh lúc nào cũng đề cập đến tình hình thực tế, huống chi Lâm Nhược Khê cũng biết, đối với con gái đang sống trong gia đình mà nói, tương lai cũng khó tránh khỏi sẽ có các loại chuyện xảy ra, có tu vi cường đại trong người, sẽ quyết định con mình có thể an toàn vượt qua hay không.
Dương Thần cười quái dị nói:
- Bà xã đại nhân, em hỏi như thế để cho anh trả lời em thế nào đây, cái gì gọi là thế nào rồi?
- Ai da, chính là Lam Lam có thể nghe hiểu không? Nó có cảm thấy rất khó hay không?
Lâm Nhược Khê sốt ruột hỏi.
Dương Thần bĩu môi, thở sau hít vào một hơi, mới nói:
- Anh cũng không biết bé mập kia rốt cuộc cảm ngộ được bao nhiêu, dạy thì cũng đã dạy hết rồi. Nhưng anh muốn nói, anh khi còn bé cũng không thông minh bằng nó, vậy mà cũng có thể tự mình tìm tòi không tới mười năm đã luyện tới tầng thứ bảy, trải qua kỳ ngộ, đột phá đến Hóa thần.
- Lam Lam hiện tại đã có anh hỗ trợ một lượng lớn đan dược như vậy, chỉ cần nó ngộ tính có thể, đến tầng thứ bảy hẳn không khó, về phần tầng thứ tám, thứ chín, và tiến nhập vào Hóa Thần Kỳ, vậy thì phải xem vận mệnh của nó rồi.
- Anh không thể đem kinh nghiệm lĩnh ngộ của anh truyền thụ cho Lam Lam được sao, kỳ ngộ của anh là cái gì, nói cho Lam Lam nghe một chút
Lâm Nhược Khê kiến nghị nói.
Dương Thần cười khổ.
- Kỳ ngộ của anh, một cái là giành tình cảm chân thành cho một người đã chết, một cái là tự mình đã chết qua một lần, em nói... Anh biết truyền thụ cho Lam Lam thế nào đây?
Lâm Nhược Khê có chút sửng sốt, sắc mặt vài phần ảm đạm.
- Anh nói... Là Thập thất sao?
Dương Thần mới phát hiện mình nói có chút đường đột, vội vàng cười nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều, lúc trước không phải anh đã nói cho em nghe rồi sao, người nào mà không có một đoạn quá khứ chứ, có đúng hay không?
Lâm Nhược Khê mắt trắng không còn chút máu:
- Em cũng đâu nói gì, anh vội vã giải thích làm gì.
- Ha ha, đúng thế, đúng thế…
Dương Thần vội vàng nói sang chuyện khác:
- Anh đã nói cho Lam Lam biết, Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh phân thành chín tầng: Vô Niệm, Vong Ngã, Hữu Quy, Cùng Đồ, Mạc Vấn, Liễu Ám, Ly Trần, Sinh Tử, Vãng Sinh.
- Chín tầng này, một tầng so với một tầng khó khăn gấp mấy lần, 'Hữu Quy' là khảm thứ nhất, 'Liễu Ám' lại là một khảm khác, hễ là nó có thể đột phá một đạo khảm, anh đã rất thỏa mãn rồi, bất luận nó có cái mong muốn gì, cứ đột phá một tầng thì sẽ anh mang nó đi ăn uống no nê.
- Anh cũng không trông mong trong vòng vài năm nó sẽ bước vào trình độ trên cả cảnh giới 'Ly Trần', chỉ mong nó có thể kiên trì bền bỉ
Lâm Nhược Khê cau mày.
- Anh nói ra tên của những tầng này, em nghe còn cảm thấy là lạ, thực sự là làm khó Lam Lam rồi.
- Cái này rất bình thường, Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh yêu cầu chính là ngộ tính thiên phú của người luyện, càng yêu cầu mạnh hơn những cái khác, chỉ hy vọng anh không nhìn lầm, Lam Lam nếu có thể truyền thừa cho thế hệ sau này, anh cũng không phụ lòng với đại thúc năm đó đã truyền thụ cho anh ân tình này, dù sao cũng không thể để môn công pháp này thất truyền được...
- Nói cho cùng cũng giống như anh giao lại việc hậu sự vậy, cũng không phải anh sau này cũng không thể truyền nữa
Lâm Nhược Khê mất hứng nói.
Dương Thần khoan thai cười cười, nhưng trong lòng hơi hơi có chút thổn thức, mình lơ đãng thiếu chút nữa làm lộ chuyện.
Hai vợ chồng cũng không đi quấy rầy Lam Lam đang ở trong phòng ngộ công pháp, đi xuống dưới nhà chuẩn bị ăn cơm trưa, lại bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi Yến Kinh vào ngày mai.
Vú Vương không biết từ chỗ nào mang tới một ít tiền lì xì đưa cho Lâm Nhược Khê, lại bảo Lâm Nhược Khê phải cầm hết chỗ tiền này, nói là tiền mừng năm mới, đi thăm người nhà, thấy trẻ con cùng trưởng bối đều phải đưa để thể hiện tâm ý.
Tình cảnh như vậy, khiến cho Dương Thần cảm thấy rất là đặc biệt, chính mình vậy mà cũng có một ngày, cho tiền lì xì cho người thân —— tuy rằng tất cả tiền đều là Lâm Nhược Khê bỏ ra.
- May cho anh là quay trở về không quá muộn, bằng không có khả năng phải bỏ qua rượu đầy tháng của Lý gia rồi
Lâm Nhược Khê một bên bận việc, một bên nói.
Dương Thần không khỏi hỏi.
- Cái gì rượu đầy tháng?
Lâm Nhược Khê nghiêng qua liếc hắn.
- Đường Tâm sinh con trai sắp sửa đầy tháng rồi, thời điểm Lý Độn gọi điện thoại tới, anh vừa vặn không có mặt.
- Đâu có nhiều đạo lý giảng giải như vậy, đứa trẻ làm sao có thể nghĩ ra mấy thứ này?
- Lam Lam đương nhiên sẽ không nghĩ ra những thứ này, tận lực suy nghĩ cũng không được coi là ngộ tính, nói như vậy kỳ thực cũng hơi một chiều và thô thiển, cảm ngộ chân chính chỉ có thể dùng đầu mới lĩnh hội được
Dương Thần nói.
Nghe trong câu nói của Dương Thần có chút ý tứ, Lâm Nhược Khê không khỏi hỏi:
- Ông xã, anh là định...dạy Lam Lam tu luyện sao?
Dương Thần khẽ giật mình, mỉm cười nói:
- Bị em đoán trúng rồi
- Nhưng lần trước không phải anh đã nói, muốn để cho Lam Lam lớn hơn một chút mới dạy nó tu luyện sao
Lâm Nhược Khê khó hiểu hỏi.
Dương Thần thầm nghĩ trong lòng, nếu là lúc trước, thật đúng là phải chờ Lam Lam lớn lên vài tuổi mới dạy, nhưng hiện tại bản thân trong đầu đang chứa một quả bom hẹn giờ đã bắt đầu hoạt động lại, chính mình phải tận dụng khả năng nhanh nhất mà đem tất cả mọi thứ truyền thụ lại cho Lam Lam mới được.
Khó có được người nào như Lam Lam có được ngộ tính không tồi, nếu có thể sớm tu luyện một chút sẽ rất nhanh có thành quả, nói không quá trong tương lai còn có thể đạt được một số tác dụng to lớn.
Nhưng Dương Thần cũng sẽ không định cứ nói thẳng ra như thế, mà lại nói:
- Anh thấy ngộ tính của Lam Lam rất không tồi, vậy dạy sớm một chút cũng không sao, Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh cũng không cần phải tiêu phí phần lớn thời gian tu luyện thì công pháp mới tiến bộ được, mấu chốt chính là xem căn cốt của bản thân cùng ngộ tính, tu luyện sớm một chút, tự nhiên cũng có lợi, chí ít Lam Lam có thể dùng để tự bảo vệ mình.
Lâm Nhược Khê tán thành gật gật đầu, dù sao nàng cũng là suy nghĩ cho an toàn của con bé, có thực lực mạnh cũng không phải điều gì quá tồi tệ.
Dương Thần quay đầu nhìn về phía bé mập, cười nói:
- Lam Lam, từ hôm nay trở đi, ba sẽ dạy con luyện công, con ngày thường không phải vẫn hỏi ba làm thế nào có thể bay sao, con cứ dựa theo những lời ba nói mà làm theo, sau đó Lam Lam có thể tự mình bay rồi.
Trong đôi mắt to tròn của bé mập phát ra ánh sáng
- Thật ư? Vậy ba nhanh dạy con đi!
- Trước không nên gấp, con phải đáp ứng ba, không được nói cho người khác biết con đang tu luyện công phu, lại càng không biểu diễn trước mắt bất cứ kẻ nào, ba dạy công phu cho con, đặc biệt không thể để người xa lạ nhận ra được, biết không
Dương Thần nghiêm túc nói.
Lam Lam nhỏ giọng hỏi:
- Mẹ cũng không thể nói sao?
Dương Thần ngạc nhiên, chính mình đang không biết nên giảng giải thế nào, thì Lâm Nhược Khê ở bên cạnh quả quyết nói:
- Không cho nói! Mẹ sẽ không hỏi con, con cũng không được nói lại với mẹ, càng không thể nói ra với bất cứ kẻ nào!
Dương Thần có chút ý tứ nhìn về phía Lâm Nhược Khê cười cười, mà Lâm Nhược Khê chỉ là gật gật đầu như đã hiểu.
Lam Lam tuy rằng vẻ mặt ngây ngô khó hiểu, nhưng thấy ba mẹ mình đều có vẻ mặt nghiêm túc như thế, cũng ngoan ngoãn mà đáp ứng.
Sau khi dặn dò phòng bị kĩ càng cho bé mập, Lâm Nhược Khê rất biết ý mà đi ra khỏi phòng, để cho Dương Thần và Lam Lam ở cùng một chỗ, bắt đầu truyền thụ.
Dương Thần cũng không phải cảm thấy Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh này không thể để cho Lâm Nhược Khê nghe thấy, dù sao cũng là người một nhà, cũng không có gì phải giấu diếm cả.
Chỉ là, đến lúc đó sợ sẽ ảnh hưởng tới công pháp tu luyện của bản thân Lâm Nhược Khê, thứ hai cũng lo lắng bị người khác lợi dụng, từ chỗ Lâm Nhược Khê thu hoạch một ít công pháp.
Chỉ vì công pháp mà bị người khác truy sát đến tận châu Úc, loại sự tình này, Dương Thần cũng không hy vọng phát sinh trên người phụ nữ của mình.
Sau khi tĩnh tâm lại, Dương Thần bắt đầu truyền thụ môn công pháp bản thân tu luyện mấy chục năm cho con gái lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đang tràn đầy chăm chú cùng khát vọng.
Nói đến cũng như số phận an bài đã cho mình một người con gái, tuy rằng là con nuôi, nhưng lại là một người trời sinh có thiên phú tốt.
Bắt đầu nói từ căn cốt, Lam Lam so với chính mình hồi bé còn phải cường đại hơn nhiều, ngộ tính càng không phải nói, lúc mình bằng tuổi nó, sao có thể đánh thắng cờ caro với loại người dùng đầu óc thông minh như Lâm Nhược Khê.
Càng làm cho Dương Thần vui mừng chính là, Lam Lam tuy rằng ăn nhiều ham chơi, nhưng đầu óc quả thực thông minh, đã gặp qua là không thể quên được, nghe mà không quên, chính mình chỉ nói một lần pháp quyết khó hiểu như vậy, suốt chín tầng mà nó đã nhớ kỹ không sai biệt lắm.
Sau khi đọc lại lần thứ hai, Lam Lam đã thuộc làu.
- Lam Lam, nhớ kỹ lời ba nói, không nên sốt ruột, Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh là phải dựa vào cảm ngộ và lý giải, chứ không phải là điên cuồng mà tu luyện
- Mặc kệ con lý giải ra cái gì, cũng không cần đi quản đúng hay sai, cũng không cần suy nghĩ là thành công hay thất bại, con nghĩ như thế nào thì cứ như thế mà luyện
Lam Lam dù sao vẫn còn nhỏ, cho dù thông minh hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi nhưng vẫn cứ mơ mơ màng màng.
- Vậy có chỗ Lam Lam không hiểu, có thể hỏi ba được không?
- Không thể, bởi vì ba cũng không nói rõ được, suy nghĩ của mỗi người chính là khác biệt như vậy, nhưng hãy nhớ kỹ, Lam Lam, không nên nghĩ rằng nó rất khó mà từ bỏ không luyện nữa.
- Con phải luôn tin tưởng, trên cái thế giới này, chỉ cần chúng ta còn chưa chết, có thể thắng được con, vĩnh viễn chỉ có bản thân con.
Dương Thần ánh mắt sáng ngời, giữ khuôn mặt của bé mập nói xong những lời này, Lam Lam chớp chớp mắt, tựa hồ đang tự hỏi cái gì, rất im lặng.
Hai cha con ngồi trong phòng truyền thụ, bất tri bất giác cũng đã trôi qua một giờ.
Thời điểm Dương Thần từ trong phòng đi ra ngoài cửa, chỉ thấy Lâm Nhược Khê đã thay một bộ đầm màu tím nhạt đeo đai lưng, đứng ở ngoài cửa dựa vào lan can
Thấy Dương Thần đi ra, cô không khỏi hỏi:
- Thế nào rồi?
Thật giống như đem con mình đi thi vậy, phụ huynh lúc nào cũng đề cập đến tình hình thực tế, huống chi Lâm Nhược Khê cũng biết, đối với con gái đang sống trong gia đình mà nói, tương lai cũng khó tránh khỏi sẽ có các loại chuyện xảy ra, có tu vi cường đại trong người, sẽ quyết định con mình có thể an toàn vượt qua hay không.
Dương Thần cười quái dị nói:
- Bà xã đại nhân, em hỏi như thế để cho anh trả lời em thế nào đây, cái gì gọi là thế nào rồi?
- Ai da, chính là Lam Lam có thể nghe hiểu không? Nó có cảm thấy rất khó hay không?
Lâm Nhược Khê sốt ruột hỏi.
Dương Thần bĩu môi, thở sau hít vào một hơi, mới nói:
- Anh cũng không biết bé mập kia rốt cuộc cảm ngộ được bao nhiêu, dạy thì cũng đã dạy hết rồi. Nhưng anh muốn nói, anh khi còn bé cũng không thông minh bằng nó, vậy mà cũng có thể tự mình tìm tòi không tới mười năm đã luyện tới tầng thứ bảy, trải qua kỳ ngộ, đột phá đến Hóa thần.
- Lam Lam hiện tại đã có anh hỗ trợ một lượng lớn đan dược như vậy, chỉ cần nó ngộ tính có thể, đến tầng thứ bảy hẳn không khó, về phần tầng thứ tám, thứ chín, và tiến nhập vào Hóa Thần Kỳ, vậy thì phải xem vận mệnh của nó rồi.
- Anh không thể đem kinh nghiệm lĩnh ngộ của anh truyền thụ cho Lam Lam được sao, kỳ ngộ của anh là cái gì, nói cho Lam Lam nghe một chút
Lâm Nhược Khê kiến nghị nói.
Dương Thần cười khổ.
- Kỳ ngộ của anh, một cái là giành tình cảm chân thành cho một người đã chết, một cái là tự mình đã chết qua một lần, em nói... Anh biết truyền thụ cho Lam Lam thế nào đây?
Lâm Nhược Khê có chút sửng sốt, sắc mặt vài phần ảm đạm.
- Anh nói... Là Thập thất sao?
Dương Thần mới phát hiện mình nói có chút đường đột, vội vàng cười nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều, lúc trước không phải anh đã nói cho em nghe rồi sao, người nào mà không có một đoạn quá khứ chứ, có đúng hay không?
Lâm Nhược Khê mắt trắng không còn chút máu:
- Em cũng đâu nói gì, anh vội vã giải thích làm gì.
- Ha ha, đúng thế, đúng thế…
Dương Thần vội vàng nói sang chuyện khác:
- Anh đã nói cho Lam Lam biết, Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh phân thành chín tầng: Vô Niệm, Vong Ngã, Hữu Quy, Cùng Đồ, Mạc Vấn, Liễu Ám, Ly Trần, Sinh Tử, Vãng Sinh.
- Chín tầng này, một tầng so với một tầng khó khăn gấp mấy lần, 'Hữu Quy' là khảm thứ nhất, 'Liễu Ám' lại là một khảm khác, hễ là nó có thể đột phá một đạo khảm, anh đã rất thỏa mãn rồi, bất luận nó có cái mong muốn gì, cứ đột phá một tầng thì sẽ anh mang nó đi ăn uống no nê.
- Anh cũng không trông mong trong vòng vài năm nó sẽ bước vào trình độ trên cả cảnh giới 'Ly Trần', chỉ mong nó có thể kiên trì bền bỉ
Lâm Nhược Khê cau mày.
- Anh nói ra tên của những tầng này, em nghe còn cảm thấy là lạ, thực sự là làm khó Lam Lam rồi.
- Cái này rất bình thường, Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh yêu cầu chính là ngộ tính thiên phú của người luyện, càng yêu cầu mạnh hơn những cái khác, chỉ hy vọng anh không nhìn lầm, Lam Lam nếu có thể truyền thừa cho thế hệ sau này, anh cũng không phụ lòng với đại thúc năm đó đã truyền thụ cho anh ân tình này, dù sao cũng không thể để môn công pháp này thất truyền được...
- Nói cho cùng cũng giống như anh giao lại việc hậu sự vậy, cũng không phải anh sau này cũng không thể truyền nữa
Lâm Nhược Khê mất hứng nói.
Dương Thần khoan thai cười cười, nhưng trong lòng hơi hơi có chút thổn thức, mình lơ đãng thiếu chút nữa làm lộ chuyện.
Hai vợ chồng cũng không đi quấy rầy Lam Lam đang ở trong phòng ngộ công pháp, đi xuống dưới nhà chuẩn bị ăn cơm trưa, lại bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi Yến Kinh vào ngày mai.
Vú Vương không biết từ chỗ nào mang tới một ít tiền lì xì đưa cho Lâm Nhược Khê, lại bảo Lâm Nhược Khê phải cầm hết chỗ tiền này, nói là tiền mừng năm mới, đi thăm người nhà, thấy trẻ con cùng trưởng bối đều phải đưa để thể hiện tâm ý.
Tình cảnh như vậy, khiến cho Dương Thần cảm thấy rất là đặc biệt, chính mình vậy mà cũng có một ngày, cho tiền lì xì cho người thân —— tuy rằng tất cả tiền đều là Lâm Nhược Khê bỏ ra.
- May cho anh là quay trở về không quá muộn, bằng không có khả năng phải bỏ qua rượu đầy tháng của Lý gia rồi
Lâm Nhược Khê một bên bận việc, một bên nói.
Dương Thần không khỏi hỏi.
- Cái gì rượu đầy tháng?
Lâm Nhược Khê nghiêng qua liếc hắn.
- Đường Tâm sinh con trai sắp sửa đầy tháng rồi, thời điểm Lý Độn gọi điện thoại tới, anh vừa vặn không có mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.