Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1420: Bị tình yêu làm cho mê muội
Mai Can Thái Thiếu Bính
28/09/2013
Một ngày sau, máy bay vững vàng đáp xuống sân bay Seoul, giờ địa phương là buổi chiều, tuy là đầu xuân nhưng Seoul vẫn mang theo khí lạnh.
Dương Thần ngồi ở khoang hạng nhất, không phải là có tiền không có chỗ tiêu, mà là không thích những người xung quanh lén lút nhìn Jane ở bên cạnh mình.
Có lẽ là bởi vì buông suy nghĩ, coi Jane là người phụ nữ của mình, bình dấm chua của Dương Thần chua hơn nhiều so với lúc trước.
Jane sớm đã quen với việc có rất nhiều ánh mắt nhìn mình rồi, có chút vui sướng đối với việc Dương Thần cẩn thận chú ý, làm ra bộ dáng cái gì cũng không biết, dọc đường đi cười cười nói nói. Lúc không có gì để nói, liền máy tính bảng tự mình nâng cấp ra viết lách.
Đối với Jane mà nói, thời gian của cô vô cùng đáng giá, bởi vì không dễ dàng có được một chút suy nghĩ, rất có thể sẽ trở thành phát minh vĩ đại. Đương nhiên, những sáng tạo phát minh đó cũng không đại biểu cho việc đều công bố với thế giới.
Sau khi xuống máy bay, Dương Thần một thân quần áo đen, cùng Jane áo sơ mi kiểu Anh và áo khoác gió đơn giản, ở trong sân bay hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Giống như một siêu sao quốc tế đi trên đường, khó tránh khỏi khiến mọi người quay đầu nhìn vài lần, mà người đàn ông phương Đông kia nhìn như thế nào cũng cảm thấy không xứng với ‘nữ diễn viên’ này.
Tổ hợp ánh mắt của mọi người như vậy, thực dễ dàng bị người đến đón nhìn thấy.
- Cô giáo! Cô giáo! Tôi ở đây!
Một tiếng la hưng phấn của con gái truyền tới từ phía không xa trong đám người. Rất nhanh sau đó, một cô gái mặc âu phục trắng váy đen chạy về phía hai người Dương Thần.
Người này thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc búi sau đầu, khuôn mặt nhỏ không trang điểm, ngũ quan thanh tú, thuộc loại mới nhìn không thấy có gì kinh diễm, nhìn vài lần thì có kiểu thoải mái.
Dường như tất cả những người khác trong cửa đến của sân bay đều biến mất, người phụ nữ kích động, thậm chí trong mắt đều có chút ướt át.
- Cô Alexander! Cô cuối cùng cũng tới rồi, tôi chờ từ rất lâu rồi!
Có thể biết họ của Jane là Alexander, người phụ nữ này đương nhiên là học sinh Trương Như của Jane. Tuy rất kích động nhưng vẫn là chạy đến trước mặt rồi đứng lại, dường như không dám chủ động ôm Jane.
Nhưng Jane lại vô cùng tao nhã cười, tiến lên ôm học trò của mình,
- Trương Như, đã lâu không gặp, chị vẫn không thay đổi.
- Cô…
Không đợi Trương Như nói tiếp, Jane đột nhiên dùng một bàn tay bịt chặt miệng Trương Như.
Trương Như mở to hai mắt nhìn, không rõ có ý gì.
Jane đáng yêu nhe răng, ánh mắt nhìn những người xung quanh mình nói:
- Đều đã hơn ba mươi tuổi rồi, sao lại cứ gọi tôi là ‘cô giáo cô giáo’, tôi mới bao nhiêu tuổi hả, người khác còn tưởng tôi vì trang điểm mới trở thành như vậy đó. Đây là Hàn Quốc, tôi không muốn khiến người ta lộ ra ánh mắt kỳ quái gì.
Tuy Jane là nói đùa, nhưng Trương Như vẫn ngoan ngoãn gật đầu, giọng nói trở nên rất nhỏ.
- Cô giáo, xe đã chuẩn bị xong rồi, mời cô theo tôi đến bãi đỗ xe.
Nói xong, Trương Như lộ ra vẻ mặt kỳ quái nhìn Dương Thần,
- Cậu là…
Kỳ thật vừa rồi Trương Như cũng rất buồn bực, cô giáo Alexander - nữ thần trong lòng của mình sao lại có thể đi cùng một người đàn ông Hoa Hạ nhìn như nào cũng thấy không xứng như vậy.
- Tôi là người đàn ông của cô giáo cô.
Dương Thần nhếch miệng cười.
Jane vui vẻ kéo tay Dương Thần:
- Trương Như, anh ấy tên là Dương Thần, về sau chị phải tôn trọng anh ấy như tôn trọng tôi, không thể vì anh ấy nhỏ tuổi hơn mà coi anh ấy như em trai nha.
Dương Thần sờ sờ trán, đây là phép so sánh gì vậy.
Trong mắt Trương Như có chút lo lắng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười, mời hai người xuất phát.
Dương Thần đã cho người đặt xong khách sạn rồi, là phòng tổng thống của khách sạn Hilton Seoul, có lộ trình gần nơi mít tinh diễn ‘Đại hội Phật tâm xá lợi khai quang’.
Trên đường đến khách sạn, Trương Như lái xe, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, nhìn thấy Dương Thần cùng Jane nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ nghe không hiểu, má lúm đồng tiền của Jane lại lộ ra, vẻ mặt tươi như hoa, hiển nhiên là nói những lời ngon tiếng ngọt, điều này khiến Trương Như cau mày.
- Cô giáo.
Trương Như nhịn không được lên tiếng ngắt lời, dùng tiếng Anh hỏi:
- Sao cô lại cảm thấy có hứng với Phật tâm xá lợi, cô muốn tiến hành nghiên cứu về nó sao? Tôi nhớ rõ cô rất không có hứng thú với lịch sử và tôn giáo.
- À, người cần tới lần này là Dương Thần, tôi chỉ là đi cùng anh ấy đến đây xem thôi, anh ấy có chút hứng thú với xá lợi.
Jane trả lời.
Trương Như gượng cười hỏi:
- Dương tiên sinh, ngôn ngữ anh nói với cô giáo Jane, hẳn là tiếng Italy, anh là từ Italy về sao?
- Không tính như vậy, những nước tôi đi rất nhiều, chỉ là hai năm gần đây mới quay về Hoa Hạ định cư.
Dương Thần sao có thể không phát hiện ra Trương Như này có ‘địch ý’ với mình, tuy không quá hiểu rõ, nhưng cũng không có hứng chuyện trò với cô, cô hỏi cái gì thì trả lời cái đó thôi.
- A? Nhà của Dương tiên sinh ở đâu, làm công việc gì vậy?
Trương Như lại hỏi.
Dương Thần cười cười,
- Hiện tại tôi ở Trung Hải, không nghề không nghiệp gì cả. Tôi nói… Trương Như tiểu thư, sao cô lại giống như đang điều tra hộ khẩu của tôi vậy nhỉ.
Trương Như nghe được hai chữ ‘Trung Hải’, hai mắt không khỏi lóe lên tia dị sắc, khẽ cười nói:
- Không có gì, chỉ là tôt rất ngạc nhiên, người đàn ông của cô giáo mà tôi sùng bái là người vĩ đại như nào. Tôi là một người Hoa Hạ, vẫn là rất bội phục phần bản lĩnh này của Dương tiên sinh.
- Thì ra cô là người Hoa Hạ, tôi còn cho rằng cô là người Hàn Quốc cơ.
Dương Thần lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Trương Như nhíu mày,
- Vì sao? Chẳng lẽ nhìn tôi giống người Hàn Quốc?
- Cái đó quả thật không có, chỉ là ánh mắt cô nhìn tôi giống người Hàn Quốc, bộ dạng xem thường.
Dương Thần giả bộ đau buồn nói.
Trương Như nhất thời đỏ mặt, sợ khiến Jane mất hứng, nhanh chóng phủ quyết, cười nói:
- Nào có, tôi chỉ là rất tò mò về lai lịch của Dương tiên sinh, tôi sẽ không tiếp tục hỏi nhiều nữa.
Jane tâm tư tinh tế, biết Dương Thần không vui khi cứ luôn bị nhìn chằm chằm như kẻ trộm, hòa giải nói:
- Anh yêu, Trương Như là cô gái tốt. Ba năm trước khi chị ấy đến Iperial College London, mất nửa năm đã vào được lớp tinh anh do em giảng dạy, thành tích rất tốt đó.
- Cám ơn cô giáo khen ngợi.
Trương Như có chút xấu hổ cười.
Dương Thần có chút cảm khái, Jane của ba năm trước đây, đặt vào người con gái bình thường thì chính là một học sinh trung học vừa vào học, nhưng Jane đã trở thành giáo sư nổi tiếng được các trường của Anh và Mỹ mời tới, chỉ giảng bài cho các lớp tinh anh. Bởi vì học sinh các trường đại học bình thường, nghe cũng không hiểu Jane đang nói cái gì.
Cũng bởi vì kỳ tài ngút trời, các học sinh của Jane đều vô cùng kính phục cô.
- Đúng rồi, Trương Như, chị không phải là nói quay về Hoa Hạ làm việc sao, sao lại ở Seoul, không xem báo tôi còn không biết đâu.
Jane hiếu kỳ nói.
Sắc mặt Trương Như có phần phức tạp, thản nhiên cười nói:
- Là tôi chủ động đi trao đổi học giả, đến Hàn Quốc công tác vài năm, muốn bắt tay làm thêm một vài hạng mục hợp tác với những nước khác.
Tuy ai nghe được những lời này đều cũng là nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng Dương Thần và Jane đều không hỏi nhiều, dù sao đây cũng là việc riêng của người ta.
Vì sự việc lần này có thể cố gắng hết mức giảm xuống, không để người khác chú ý, Dương Thần cũng không phái người nào đến Seoul.
Trương Như làm nhân viên nghiên cứu chủ yếu của Phật tâm xá lợi, Jane lại là học giả nổi tiếng quốc tế, dẫn theo Dương Thần đi vào đại hội xem xá lợi kia là việc dễ dàng, cho nên cũng không tồn tại vấn đề không tiếp cận được.
Chỉ là không có trợ thủ, mấy thủ tục đăng ký khách sạn đều phải tự mình làm.
Chờ xử lý xong một loạt thủ tục, Trương Như ở phía sau mới phát hiện, hai người này không ngờ ngủ chung một căn phòng!
Lần này, Trương Như nhịn không được ra hiệu cho Jane, muốn tới bên cạnh nói mấy câu.
Jane có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đi cùng Trương Như đến một góc trong đại sảnh khách sạn, hỏi:
- Sao vậy Trương Như?
- Cô giáo, sao cô có thể ngủ chung phòng với anh ta chứ?
Trương như lo lắng hỏi.
Jane có chút nghe không hiểu,
- Sao lại không thể, anh ấy là người yêu của tôi.
- Không phải… Cô giáo, cho dù anh ta là bạn trai cô, nhưng người phụ nữ tôn quý như cô, sao lại có thể tùy tiện ngủ chung phòng với anh ta. Cho dù không cùng giường cũng không thể nha!
- Cô giáo, tôi là người đã từng kết hôn, trên phương diện này tôi có nhiều kinh nghiệm hơn cô, nói chuyện yêu đương với đàn ông là có thể, nhưng không thể tùy tiện được, danh dự của cô sẽ bị hủy đó!
Trương Như lo lắng khuyên nhủ.
Jane nghe đến đó, không khỏi bật cười,
- Trương Như, cảm ơn ý tốt của chị, tôi biết chị cảm thấy anh ấy thoạt nhìn rất bình thường, không xứng với tôi, nhưng tôi muốn nói chính là… tôi đã quen biết anh ấy hơn tám năm rồi, tôi không tùy tiện chọn bạn trai, chúng tôi đều yêu nhau. Cho nên… chị cứ yên tâm đi, tôi không bị tình yêu làm cho mê muội đâu.
Jane nói xong, nhẹ nhàng xoay người, để lại Trương Như đứng đó, vẻ mặt kinh ngạc.
Dương Thần ngồi ở khoang hạng nhất, không phải là có tiền không có chỗ tiêu, mà là không thích những người xung quanh lén lút nhìn Jane ở bên cạnh mình.
Có lẽ là bởi vì buông suy nghĩ, coi Jane là người phụ nữ của mình, bình dấm chua của Dương Thần chua hơn nhiều so với lúc trước.
Jane sớm đã quen với việc có rất nhiều ánh mắt nhìn mình rồi, có chút vui sướng đối với việc Dương Thần cẩn thận chú ý, làm ra bộ dáng cái gì cũng không biết, dọc đường đi cười cười nói nói. Lúc không có gì để nói, liền máy tính bảng tự mình nâng cấp ra viết lách.
Đối với Jane mà nói, thời gian của cô vô cùng đáng giá, bởi vì không dễ dàng có được một chút suy nghĩ, rất có thể sẽ trở thành phát minh vĩ đại. Đương nhiên, những sáng tạo phát minh đó cũng không đại biểu cho việc đều công bố với thế giới.
Sau khi xuống máy bay, Dương Thần một thân quần áo đen, cùng Jane áo sơ mi kiểu Anh và áo khoác gió đơn giản, ở trong sân bay hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Giống như một siêu sao quốc tế đi trên đường, khó tránh khỏi khiến mọi người quay đầu nhìn vài lần, mà người đàn ông phương Đông kia nhìn như thế nào cũng cảm thấy không xứng với ‘nữ diễn viên’ này.
Tổ hợp ánh mắt của mọi người như vậy, thực dễ dàng bị người đến đón nhìn thấy.
- Cô giáo! Cô giáo! Tôi ở đây!
Một tiếng la hưng phấn của con gái truyền tới từ phía không xa trong đám người. Rất nhanh sau đó, một cô gái mặc âu phục trắng váy đen chạy về phía hai người Dương Thần.
Người này thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc búi sau đầu, khuôn mặt nhỏ không trang điểm, ngũ quan thanh tú, thuộc loại mới nhìn không thấy có gì kinh diễm, nhìn vài lần thì có kiểu thoải mái.
Dường như tất cả những người khác trong cửa đến của sân bay đều biến mất, người phụ nữ kích động, thậm chí trong mắt đều có chút ướt át.
- Cô Alexander! Cô cuối cùng cũng tới rồi, tôi chờ từ rất lâu rồi!
Có thể biết họ của Jane là Alexander, người phụ nữ này đương nhiên là học sinh Trương Như của Jane. Tuy rất kích động nhưng vẫn là chạy đến trước mặt rồi đứng lại, dường như không dám chủ động ôm Jane.
Nhưng Jane lại vô cùng tao nhã cười, tiến lên ôm học trò của mình,
- Trương Như, đã lâu không gặp, chị vẫn không thay đổi.
- Cô…
Không đợi Trương Như nói tiếp, Jane đột nhiên dùng một bàn tay bịt chặt miệng Trương Như.
Trương Như mở to hai mắt nhìn, không rõ có ý gì.
Jane đáng yêu nhe răng, ánh mắt nhìn những người xung quanh mình nói:
- Đều đã hơn ba mươi tuổi rồi, sao lại cứ gọi tôi là ‘cô giáo cô giáo’, tôi mới bao nhiêu tuổi hả, người khác còn tưởng tôi vì trang điểm mới trở thành như vậy đó. Đây là Hàn Quốc, tôi không muốn khiến người ta lộ ra ánh mắt kỳ quái gì.
Tuy Jane là nói đùa, nhưng Trương Như vẫn ngoan ngoãn gật đầu, giọng nói trở nên rất nhỏ.
- Cô giáo, xe đã chuẩn bị xong rồi, mời cô theo tôi đến bãi đỗ xe.
Nói xong, Trương Như lộ ra vẻ mặt kỳ quái nhìn Dương Thần,
- Cậu là…
Kỳ thật vừa rồi Trương Như cũng rất buồn bực, cô giáo Alexander - nữ thần trong lòng của mình sao lại có thể đi cùng một người đàn ông Hoa Hạ nhìn như nào cũng thấy không xứng như vậy.
- Tôi là người đàn ông của cô giáo cô.
Dương Thần nhếch miệng cười.
Jane vui vẻ kéo tay Dương Thần:
- Trương Như, anh ấy tên là Dương Thần, về sau chị phải tôn trọng anh ấy như tôn trọng tôi, không thể vì anh ấy nhỏ tuổi hơn mà coi anh ấy như em trai nha.
Dương Thần sờ sờ trán, đây là phép so sánh gì vậy.
Trong mắt Trương Như có chút lo lắng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười, mời hai người xuất phát.
Dương Thần đã cho người đặt xong khách sạn rồi, là phòng tổng thống của khách sạn Hilton Seoul, có lộ trình gần nơi mít tinh diễn ‘Đại hội Phật tâm xá lợi khai quang’.
Trên đường đến khách sạn, Trương Như lái xe, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, nhìn thấy Dương Thần cùng Jane nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ nghe không hiểu, má lúm đồng tiền của Jane lại lộ ra, vẻ mặt tươi như hoa, hiển nhiên là nói những lời ngon tiếng ngọt, điều này khiến Trương Như cau mày.
- Cô giáo.
Trương Như nhịn không được lên tiếng ngắt lời, dùng tiếng Anh hỏi:
- Sao cô lại cảm thấy có hứng với Phật tâm xá lợi, cô muốn tiến hành nghiên cứu về nó sao? Tôi nhớ rõ cô rất không có hứng thú với lịch sử và tôn giáo.
- À, người cần tới lần này là Dương Thần, tôi chỉ là đi cùng anh ấy đến đây xem thôi, anh ấy có chút hứng thú với xá lợi.
Jane trả lời.
Trương Như gượng cười hỏi:
- Dương tiên sinh, ngôn ngữ anh nói với cô giáo Jane, hẳn là tiếng Italy, anh là từ Italy về sao?
- Không tính như vậy, những nước tôi đi rất nhiều, chỉ là hai năm gần đây mới quay về Hoa Hạ định cư.
Dương Thần sao có thể không phát hiện ra Trương Như này có ‘địch ý’ với mình, tuy không quá hiểu rõ, nhưng cũng không có hứng chuyện trò với cô, cô hỏi cái gì thì trả lời cái đó thôi.
- A? Nhà của Dương tiên sinh ở đâu, làm công việc gì vậy?
Trương Như lại hỏi.
Dương Thần cười cười,
- Hiện tại tôi ở Trung Hải, không nghề không nghiệp gì cả. Tôi nói… Trương Như tiểu thư, sao cô lại giống như đang điều tra hộ khẩu của tôi vậy nhỉ.
Trương Như nghe được hai chữ ‘Trung Hải’, hai mắt không khỏi lóe lên tia dị sắc, khẽ cười nói:
- Không có gì, chỉ là tôt rất ngạc nhiên, người đàn ông của cô giáo mà tôi sùng bái là người vĩ đại như nào. Tôi là một người Hoa Hạ, vẫn là rất bội phục phần bản lĩnh này của Dương tiên sinh.
- Thì ra cô là người Hoa Hạ, tôi còn cho rằng cô là người Hàn Quốc cơ.
Dương Thần lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Trương Như nhíu mày,
- Vì sao? Chẳng lẽ nhìn tôi giống người Hàn Quốc?
- Cái đó quả thật không có, chỉ là ánh mắt cô nhìn tôi giống người Hàn Quốc, bộ dạng xem thường.
Dương Thần giả bộ đau buồn nói.
Trương Như nhất thời đỏ mặt, sợ khiến Jane mất hứng, nhanh chóng phủ quyết, cười nói:
- Nào có, tôi chỉ là rất tò mò về lai lịch của Dương tiên sinh, tôi sẽ không tiếp tục hỏi nhiều nữa.
Jane tâm tư tinh tế, biết Dương Thần không vui khi cứ luôn bị nhìn chằm chằm như kẻ trộm, hòa giải nói:
- Anh yêu, Trương Như là cô gái tốt. Ba năm trước khi chị ấy đến Iperial College London, mất nửa năm đã vào được lớp tinh anh do em giảng dạy, thành tích rất tốt đó.
- Cám ơn cô giáo khen ngợi.
Trương Như có chút xấu hổ cười.
Dương Thần có chút cảm khái, Jane của ba năm trước đây, đặt vào người con gái bình thường thì chính là một học sinh trung học vừa vào học, nhưng Jane đã trở thành giáo sư nổi tiếng được các trường của Anh và Mỹ mời tới, chỉ giảng bài cho các lớp tinh anh. Bởi vì học sinh các trường đại học bình thường, nghe cũng không hiểu Jane đang nói cái gì.
Cũng bởi vì kỳ tài ngút trời, các học sinh của Jane đều vô cùng kính phục cô.
- Đúng rồi, Trương Như, chị không phải là nói quay về Hoa Hạ làm việc sao, sao lại ở Seoul, không xem báo tôi còn không biết đâu.
Jane hiếu kỳ nói.
Sắc mặt Trương Như có phần phức tạp, thản nhiên cười nói:
- Là tôi chủ động đi trao đổi học giả, đến Hàn Quốc công tác vài năm, muốn bắt tay làm thêm một vài hạng mục hợp tác với những nước khác.
Tuy ai nghe được những lời này đều cũng là nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng Dương Thần và Jane đều không hỏi nhiều, dù sao đây cũng là việc riêng của người ta.
Vì sự việc lần này có thể cố gắng hết mức giảm xuống, không để người khác chú ý, Dương Thần cũng không phái người nào đến Seoul.
Trương Như làm nhân viên nghiên cứu chủ yếu của Phật tâm xá lợi, Jane lại là học giả nổi tiếng quốc tế, dẫn theo Dương Thần đi vào đại hội xem xá lợi kia là việc dễ dàng, cho nên cũng không tồn tại vấn đề không tiếp cận được.
Chỉ là không có trợ thủ, mấy thủ tục đăng ký khách sạn đều phải tự mình làm.
Chờ xử lý xong một loạt thủ tục, Trương Như ở phía sau mới phát hiện, hai người này không ngờ ngủ chung một căn phòng!
Lần này, Trương Như nhịn không được ra hiệu cho Jane, muốn tới bên cạnh nói mấy câu.
Jane có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đi cùng Trương Như đến một góc trong đại sảnh khách sạn, hỏi:
- Sao vậy Trương Như?
- Cô giáo, sao cô có thể ngủ chung phòng với anh ta chứ?
Trương như lo lắng hỏi.
Jane có chút nghe không hiểu,
- Sao lại không thể, anh ấy là người yêu của tôi.
- Không phải… Cô giáo, cho dù anh ta là bạn trai cô, nhưng người phụ nữ tôn quý như cô, sao lại có thể tùy tiện ngủ chung phòng với anh ta. Cho dù không cùng giường cũng không thể nha!
- Cô giáo, tôi là người đã từng kết hôn, trên phương diện này tôi có nhiều kinh nghiệm hơn cô, nói chuyện yêu đương với đàn ông là có thể, nhưng không thể tùy tiện được, danh dự của cô sẽ bị hủy đó!
Trương Như lo lắng khuyên nhủ.
Jane nghe đến đó, không khỏi bật cười,
- Trương Như, cảm ơn ý tốt của chị, tôi biết chị cảm thấy anh ấy thoạt nhìn rất bình thường, không xứng với tôi, nhưng tôi muốn nói chính là… tôi đã quen biết anh ấy hơn tám năm rồi, tôi không tùy tiện chọn bạn trai, chúng tôi đều yêu nhau. Cho nên… chị cứ yên tâm đi, tôi không bị tình yêu làm cho mê muội đâu.
Jane nói xong, nhẹ nhàng xoay người, để lại Trương Như đứng đó, vẻ mặt kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.