Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 367: Cho nhiều đường rồi?.
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/03/2013
Anh của Trần Dung?
Dương Thần sửng sốt, không phải sau khi rời khỏi Quốc Tế Ngọc Lôi lâu rồi không gặp sao, lúc trước là đồng sự trong công ty, là Trần Bác sao?
Dương Thần vẫn còn nhớ, lần trước bị bọn xã hội đen truy đuổi, phải đi tiếp khách giống như phụ nữ, chỉ có điều sau khi nghe nói anh ta đi làm biên tập, thì không còn gặp lại nữa.
Dương Thần và Sắc Vi cùng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên là Trần Bác.
Trần Bác mặc một áo jacket màu đen, cắt tóc ngắn, tinh thần khá tốt, lún phún vài sợ râu, nhìn qua cũng có vài phần bộ dạng của một người đàn ông.
Tuy nhiên điều khiến Dương Thần ngạc nhiên chính, một cô gái mặc một bộ quần áo đỏ chót rất mốt đi sát bên cạnh Trần Bác.
Cô gái này dáng người thướt tha không kém gì Sắc Vi, da trắng như tuyết, mái tóc dài nhuộm màu vàng nhạt, có nét gì đó dịu dàng nhu mì.
- Dung Dung,
Tiếng Trần Bác nói chuyện cũng lớn hơn nhiều, nghe không giống giọng của loại đàn ông yếu đuối ngày trước nữa, mặc dù vẫn còn rất trung tính, nhưng cũng là đàn ông, một tay xoa xoa gáy của Trần Dung, - Không phải em muốn gặp bạn gái anh sao? Đây rồi, không lâu sau nữa sẽ trở thành chị dâu chính thức của em đấy.
- Chị dâu? Bạn gái của Trần Bác?
Dương Thần và Sắc Vi có chút tò mò đi về phía đó, cái khoảnh khắc mà hai người nhìn thấy bạn gái của Trần Bác, cả hai đều ngây người ra.
Giờ phút này, Trần Dung cũng lộ rõ vẻ hoảng sợ, một tràng cười lớn, dường như không còn chuyện gì chấn động hơn.
Người phụ nữ dung mạo quyến rũ dịu dàng cười,
- Xin chào tôi tên Chanel.
- Xin...xin chào.
Trần Dung ngơ ngác đáp lại, quả thực không thể tin được, người đứng trước mặt...không ngờ là người ở buổi tiệc hồng môn yến tanh máu lần trước, Chu Đông Thành hội Đông Hưng.
Đương nhiên rồi, cũng chính là kẻ giết cha mình Chu Quang Niên, lại là Dương Thần tự nhiên, phóng khoáng nói lời chào hỏi Chanel tiểu thư.
Lúc này, Trần Bác cũng nhìn thấy Sắc Vi đứng cạnh Dương Thần, mặt mày hớn hở, cười ha hả nói:
- Dương Thần anh cũng ở đây, trùng hợp quá, tôi vừa đi công tác về, dẫn bạn gái về ra mắt em gái, lại gặp anh ở đây, còn cả bà chủ Sắc Vi, em gái tôi phải nhờ cậy các vị chiếu cố nhiều.
Dương Thần chào hỏi lấy lệ, nhưng lại cười ngượng ngùng với Chanel.
Chanel thật ra không thẹn thùng hay mất tự nhiên gì cả, giống như lần đầu tiên gặp Dương Thần vậy, dùng giọng nói dịu dàng của phụ nữ nói:
- Là bạn bè của ông xã tôi, chào mọi người.
- Cưng à, Dương Thần lúc trước đã giúp anh không ít việc, chi bằng chúng ta mời Dương Thần ăn cơm đi, - Trần Bác đề nghị.
- Anh quyết là được rồi,
Chanel nhu mì nói.
- Ách...cái đó, hôm nay không được rồi, lát nữa tôi còn phải về nhà ăn cơm, Dương Thần không phải là không muốn, chỉ là đã nói với Lâm Nhược Khê về nhà ăn tối, không thể nuốt lời được.
- Đáng tiếc quá, để lần sau vậy, tôi đưa số điện thoại của tôi cho anh, Trần Bác nói, dứt khoát để Dương Thần lấy số điện thoại của anh ta, còn nháy sang nữa chứ.
Dương Thần nhìn thấy bộ dạng thành công của Trần Bác, không thể nhận ra cái bộ dạng yếu đuối trẻ tuổi nữa rồi, lẽ nào trong khoảng thời gian không đến một năm, lại có thể thay đổi nhiều đến vậy?
Còn nữa, Chanel sao lại có thể nói năng như phụ nữ như vậy chứ?
Trần Dung cũng phát giác ra sự việc phát triển đến mức quá hoang đường rồi, kéo anh trai sang một bên, nói với Chanel:
- Chị....Chanel, tôi có chuyện cần nói với anh trai tôi, chị có thể tránh mặt một chút không.
- Ừ, đi đi, hai anh em các em đã rất lâu rồi không gặp nhau, đương nhiên là có chuyện để nói rồi,
Chanel nói vẻ quan tâm.
Đợi sau khi Trần Dung kéo Trần Bác ra chỗ khác nói chuyện, Chanel mới nhíu mày nghiền ngẫm nhìn Dương Thần và Sắc Vi nói:
- Rất tò mò muốn biết tất cả những chuyện này là như thế nào đúng không? Dương Thần tiên sinh, Sắc Vi tiểu thư.
Dương Thần cười khổ sở, cũng giống như Sắc Vi nhìn Chanel với vẻ mặt khó hiểu, chờ cô giải thích.
Chanel nhìn chăm chú vào chỗ Trần Dung và Trần Bác đang nói chuyện cách đó không xa, nói:
- Nửa năm trước, tôi ở Thái Lan, sau khi được một bác sĩ giỏi nhất phẫu thuật chuyển giới cho, tôi thực sự trở thành một người phụ nữ, lúc ở nước ngoài tôi cảm thấy rất mơ hồ, rốt cuộc là nên làm gì, cứ cô đơn như vậy đến hết đời, hay là tìm một người đàn ông không để ý đến quá khứ của tôi...kết quả, tôi gặp được Trần Bác đến Thái Lan công tác vậy cũng coi như là duyên trùng hợp, anh ta nhận ra tôi, lúc đó tôi cũng cảm thấy nhạt nhẽo, nên mới đùa với anh ta...kết quả, tôi đột nhiên nhận ra, anh ấy là một người đàn ông có trái tim rất lương thiện. Cho nên, tôi liền nỗ lực để cải tạo anh ấy thành như bây giờ, đồng thời, chúng tôi cũng đã yêu nhau.
Dương Thần biết rằng trong lời khẳng định ấy còn rất nhiều khúc mắc không biết, cũng không tiện hỏi nhiều,
- Vậy anh ấy biết được quá khứ của cô, cô cũng biết được quá khứ của anh ấy, hai người không thấy ngại sao?
- Tình yêu là thứ rất kì diệu như vậy đó, bởi vì yêu, chúng tôi cùng nhận thức lẫn nhau anh ấy là một người đàn ông thực thụ tổng biên tập Trần Bác, còn tôi là Chanel người phụ nữ bé nhỏ của anh ấy, như vậy không phải rất tốt sao? Cuộc đời của chúng ta, vốn dĩ nên đơn giản và hạnh phúc như vậy.
Chanel vui sướng hài lòng nói:
- Tôi bây giờ thực sự là một người phụ nữ, tôi còn có thể sinh con được nữa đấy.
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Chanel, Sắc Vi thật sự không kìm nổi, nghẹn cười quay đầu đi.
Dương Thần cảm thấy mọi chuyện trên thế giới này đúng là vô thường, không thể ngờ được một năm không gặp, hai người này lại có những thay đổi kinh thiên động địa như thế này.
Tuy nhiên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của hai người này, trong lòng Dương Thần cũng thực sự chúc phúc cho họ.
Không bao lâu, dường như hai anh em đã nói được không ít, cuối cùng sau khi Trần Bác và Trần Dung đã được khai thông quay trở lại, Trần Dung mỉm cười với Chanel gọi một tiếng “chị dâu” khiến cho Chanel cười thẹn thùng.
Sau khi nói với Dương Thần mấy câu, Trần Bác dẫn Chanel rời khỏi quán rượu, chỉ để lại bóng dáng ân ái.
- Dung Dung cảm thấy không sao chứ?
Sắc Vi hỏi Trần Dung.
Trần Dung cười điềm đạm nói:
- Anh nói anh ấy tìm được tình yêu thật sự rồi, tôi còn có thể làm được gì nữa, chỉ có thể chúc phúc thôi.
Dương Thần nói với Sắc Vi:
- Sắc Vi bảo bối, chúng ta cũng là tình yêu thật sự a, em xem họ ân ái như vậy, lẽ nào không cảm thấy nên làm cái gì đó để thể hiện sự ân ái của chúng ta sao?
Má Sắc Vi đỏ bừng, oán giận nhìn Dương Thần
- Không phải anh nói phải về ăn cơm sao?
Dương Thần chỉ lên chiếc đồng hồ được treo trên tường:
- Năm giờ về nhà ăn cơm vẫn kịp, bây giờ còn chưa đến bốn giờ, chúng ta vẫn còn một tiếng nữa.
- Không được, nhiều nhất cũng chỉ cho anh nửa tiếng, một tiếng thì mệt lắm, Tường Vi bất mãn nói.
- Vậy là do em đấy chứ,
Dương Thần cười ha hả, Sắc Vi liền đi về phía phòng ngủ phía sau quầy rượu.
Trần Dung khá ngưỡng mộ hai người đang đi vào đó, hừ hừ lẩm bẩm:
- Cũng không biết ngại gì cả, còn có người đứng cạnh nữa chứ.
Hơn một tiếng sau, Dương Thần mới hơi hơi thỏa mãn bước ra từ phía sau quầy rượu, trên mặt còn có chút đắc ý, vẫy tay chào tạm biệt Trần Dung, sau đó vội vàng về nhà ăn cơm.
Lúc về đến nhà, vú Vương và Tuệ Lâm đã đem đồ ăn nóng hôi hổi bày lên bàn ăn,
thấy Dương Thần trở về, Tuệ Lâm lập tức lo lắng hỏi:
- Anh Dương Thần, sao thế?
Dương Thần thuận miệng cười nói:
- Còn có thể bị sao nữa, trị khỏi rồi.
- Phù...
Tuệ Lâm thở phào nhẹ nhõm,
- Em biết anh Dương có thể được mà, xin lỗi anh, em không biết sự việc sẽ trở nên thế này.
- Đừng nói nhiều như vậy, chuyện cũng qua rồi, một khi anh đã nhận lời bà nội chăm sóc cho em, đương nhiên không thể người khác tùy tiện túm em đi được, ăn cơm đi.
Dương Thần nhìn khắp nơi,
- Nhược Khê đâu? Cô ấy ra ngoài rồi à? Hay là vẫn đang ở trên lầu liều mạng làm việc?
Không đợi Tuệ Lâm trả lời, Lâm Nhược Khê liền đi từ trong bếp ra, hai tay đeo một đôi găng tay bằng vải bông dày, bưng một bát canh gì đó lớn màu trắng, đem bát canh lớn đấy đặt lên bàn.
Vú Vương cười nói:
- Tiểu thư đợi sau khi cậu đi, liền xuống bếp, làm một chén canh mộc nhĩ cho cậu nếm thử, thứ này có lợi đối với cơ thể, cậu ăn nhiều vào nhá.
Lâm Nhược Khê liếc nhìn vú Vương bằng ánh mắt trách móc,
- Vú Vương, ai nói là con làm cho anh ta, con.. chỉ là con muốn ăn thôi.
Dương Thần nửa cười nửa không nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của Lâm Nhược Khê, mặc tạp dề, đeo găng vải bông, ăn mặc như một người phụ nữ của gia đình, so với trước kia, quả thật là đã đáng yêu hơn rất nhiều rồi đấy.
Nhìn thấy Dương Thần nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Nhược Khê cảm thấy tai nóng bừng, bĩu môi nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn, nói với anh rồi không phải là làm riêng cho anh ăn đâu, đừng có nghĩ linh tinh, mau ăn cơm đi.
Nói xong, Lâm Nhược Khê như con thỏ chạy lạc, chạy vội xuống bếp.
- Cậu à, tính khí tiểu thư là như vậy, cậu đừng để ý
Vú Vương vui vẻ nói.
Dương Thần gật đầu, cũng không nói linh tinh nhiều, cầm lấy bát, múc lấy một chén canh mộc nhĩ trắng táo đỏ, uống một ngụm lớn.
Lâm Nhược Khê dù sao cũng không tinh thông nghề làm bếp, thế nên mộc nhĩ trắng có phần hơi cháy, nhưng Dương Thần vốn không phải là người hay để ý, ăn vào cũng cảm thấy rất ngon.
Đợi Lâm Nhược Khê ngồi xuống, lúc bốn người cùng ăn cơm, một nửa già canh mộc nhĩ trắng đã chui vào bụng của Dương Thần.
Lâm Nhược Khê trong lòng xấu hổ, nhìn thấy Dương Thần nháy mắt với mình với tâm địa xấu xa, quay lại trừng mắt nhìn:
- Ăn ăn ăn, ai cho anh ăn nhiều như vậy? Không chừa lại chút nào cho mọi người à?
Dương Thần cười ha hả nói:
- Chủ yếu là bà xã em làm ngon mà.
- Miệng lưỡi dẻo quẹo,
Lâm Nhược Khê giả mặt lạnh, không thèm để ý đến hắn, vùi đầu ăn cơm, chỉ có điều trong miệng cái gì cũng trở nên ngọt hết vậy nè? Lẽ nào đồ ăn hôm nay món nào cũng bỏ nhiều đường à?
Ăn xong cơm tối, vú Vương ở trong bếp rửa bát, Lâm Nhược Khê và Tuệ Lâm hai chị em ngồi trước ti vi xem phim truyền hình dài tập ướt át của Hàn Quốc, như thế nào thì vẫn là phim truyền hình ướt át, khiến cho hai người phụ nữ lúc khóc lúc cười.
Trước kia Tuệ Lâm ở trên núi, không tiếp xúc với những thứ như thế này mấy, hôm nay ở cùng Lâm Nhược Khê một khoảng thời gian lâu như vậy, đã bị nhiễm thói quen xem phim truyền hình Hàn Quốc của Lâm Nhược Khê rồi, bây giờ đã trở thành “bạn xem phim” của nhau rồi.
Dương Thần muốn xem tin tức chỉ có thể chán chường chạy lên tầng, ở trong phòng của mình mà xem, trong đầu còn nghĩ, nhà của mình sao lại có cái gì đó giống với kí túc xá nữ vậy?
Tuy nhiên, xem tin tức, nhưng trong đầu Dương Thần chỉ hiện lên quãng thời gian hai ngày ở cùng Lâm Nhược Khê, những biểu hiện của Lâm Nhược Khê. Dường như, bà vợ này của mình, thật sự bắt đầu dần dần tiếp nhận mình, quan tâm mình, như bữa cơm tối ngày hôm nay, rõ ràng là cố ý tỏ ra lạnh lùng, thực tế thì phấn chấn đến không kìm lại được.
Nhắc đến khuôn mặt và dáng người hoàn mỹ của Lâm Nhược Khê, chiều nay Dương Thần không thể phát huy hoàn toàn hormone trong người từ người của Sắc Vi đã xao động đứng lên, không chừng...tối nay có thể thử chiến lược thực địa tiến công xem sao.
Kể từ khi kết hôn đến tận bây giờ, suy nghĩ phải kiềm chế lâu lắm rồi, Dương Thần vẫn đợi cho tiếng ti vi ở tầng dưới tắt hẳn, rồi tiếng chân của hai người phụ nữ bước lên lầu, lại hai tiếng khóa cửa, mới yên lặng khoác áo ngủ vào, chuồn ra khỏi phòng.
Phòng của Lâm Nhược Khê ở sát ngay cạnh phòng của mình, Dương Thần lúc đó đột nhiên phát giác, bản thân mình thật sự rất có khả năng nhẫn nhịn một tuyệt sắc như vậy ở ngủ sát vách mình hơn nửa năm trời, không ngờ mình lại không lần nào thử thám thính qua, bản thân mình mới xứng đáng làm Liễu Hạ Huệ.
Hành lang trái phải đều im ắng tối om, Dương Thần xác định vú Vương và Tuệ Lâm sẽ không đột ngột xuất hiện, mới đi đến cửa phòng cửa phòng của Lâm Tuệ Như, nhẹ nhàng vòng tay vào nắm đấm cửa.
Điều khiến Dương Thần kinh ngạc và vui mừng đó là------- cửa phòng Lâm Nhược Khê, không khóa.
Dương Thần sửng sốt, không phải sau khi rời khỏi Quốc Tế Ngọc Lôi lâu rồi không gặp sao, lúc trước là đồng sự trong công ty, là Trần Bác sao?
Dương Thần vẫn còn nhớ, lần trước bị bọn xã hội đen truy đuổi, phải đi tiếp khách giống như phụ nữ, chỉ có điều sau khi nghe nói anh ta đi làm biên tập, thì không còn gặp lại nữa.
Dương Thần và Sắc Vi cùng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên là Trần Bác.
Trần Bác mặc một áo jacket màu đen, cắt tóc ngắn, tinh thần khá tốt, lún phún vài sợ râu, nhìn qua cũng có vài phần bộ dạng của một người đàn ông.
Tuy nhiên điều khiến Dương Thần ngạc nhiên chính, một cô gái mặc một bộ quần áo đỏ chót rất mốt đi sát bên cạnh Trần Bác.
Cô gái này dáng người thướt tha không kém gì Sắc Vi, da trắng như tuyết, mái tóc dài nhuộm màu vàng nhạt, có nét gì đó dịu dàng nhu mì.
- Dung Dung,
Tiếng Trần Bác nói chuyện cũng lớn hơn nhiều, nghe không giống giọng của loại đàn ông yếu đuối ngày trước nữa, mặc dù vẫn còn rất trung tính, nhưng cũng là đàn ông, một tay xoa xoa gáy của Trần Dung, - Không phải em muốn gặp bạn gái anh sao? Đây rồi, không lâu sau nữa sẽ trở thành chị dâu chính thức của em đấy.
- Chị dâu? Bạn gái của Trần Bác?
Dương Thần và Sắc Vi có chút tò mò đi về phía đó, cái khoảnh khắc mà hai người nhìn thấy bạn gái của Trần Bác, cả hai đều ngây người ra.
Giờ phút này, Trần Dung cũng lộ rõ vẻ hoảng sợ, một tràng cười lớn, dường như không còn chuyện gì chấn động hơn.
Người phụ nữ dung mạo quyến rũ dịu dàng cười,
- Xin chào tôi tên Chanel.
- Xin...xin chào.
Trần Dung ngơ ngác đáp lại, quả thực không thể tin được, người đứng trước mặt...không ngờ là người ở buổi tiệc hồng môn yến tanh máu lần trước, Chu Đông Thành hội Đông Hưng.
Đương nhiên rồi, cũng chính là kẻ giết cha mình Chu Quang Niên, lại là Dương Thần tự nhiên, phóng khoáng nói lời chào hỏi Chanel tiểu thư.
Lúc này, Trần Bác cũng nhìn thấy Sắc Vi đứng cạnh Dương Thần, mặt mày hớn hở, cười ha hả nói:
- Dương Thần anh cũng ở đây, trùng hợp quá, tôi vừa đi công tác về, dẫn bạn gái về ra mắt em gái, lại gặp anh ở đây, còn cả bà chủ Sắc Vi, em gái tôi phải nhờ cậy các vị chiếu cố nhiều.
Dương Thần chào hỏi lấy lệ, nhưng lại cười ngượng ngùng với Chanel.
Chanel thật ra không thẹn thùng hay mất tự nhiên gì cả, giống như lần đầu tiên gặp Dương Thần vậy, dùng giọng nói dịu dàng của phụ nữ nói:
- Là bạn bè của ông xã tôi, chào mọi người.
- Cưng à, Dương Thần lúc trước đã giúp anh không ít việc, chi bằng chúng ta mời Dương Thần ăn cơm đi, - Trần Bác đề nghị.
- Anh quyết là được rồi,
Chanel nhu mì nói.
- Ách...cái đó, hôm nay không được rồi, lát nữa tôi còn phải về nhà ăn cơm, Dương Thần không phải là không muốn, chỉ là đã nói với Lâm Nhược Khê về nhà ăn tối, không thể nuốt lời được.
- Đáng tiếc quá, để lần sau vậy, tôi đưa số điện thoại của tôi cho anh, Trần Bác nói, dứt khoát để Dương Thần lấy số điện thoại của anh ta, còn nháy sang nữa chứ.
Dương Thần nhìn thấy bộ dạng thành công của Trần Bác, không thể nhận ra cái bộ dạng yếu đuối trẻ tuổi nữa rồi, lẽ nào trong khoảng thời gian không đến một năm, lại có thể thay đổi nhiều đến vậy?
Còn nữa, Chanel sao lại có thể nói năng như phụ nữ như vậy chứ?
Trần Dung cũng phát giác ra sự việc phát triển đến mức quá hoang đường rồi, kéo anh trai sang một bên, nói với Chanel:
- Chị....Chanel, tôi có chuyện cần nói với anh trai tôi, chị có thể tránh mặt một chút không.
- Ừ, đi đi, hai anh em các em đã rất lâu rồi không gặp nhau, đương nhiên là có chuyện để nói rồi,
Chanel nói vẻ quan tâm.
Đợi sau khi Trần Dung kéo Trần Bác ra chỗ khác nói chuyện, Chanel mới nhíu mày nghiền ngẫm nhìn Dương Thần và Sắc Vi nói:
- Rất tò mò muốn biết tất cả những chuyện này là như thế nào đúng không? Dương Thần tiên sinh, Sắc Vi tiểu thư.
Dương Thần cười khổ sở, cũng giống như Sắc Vi nhìn Chanel với vẻ mặt khó hiểu, chờ cô giải thích.
Chanel nhìn chăm chú vào chỗ Trần Dung và Trần Bác đang nói chuyện cách đó không xa, nói:
- Nửa năm trước, tôi ở Thái Lan, sau khi được một bác sĩ giỏi nhất phẫu thuật chuyển giới cho, tôi thực sự trở thành một người phụ nữ, lúc ở nước ngoài tôi cảm thấy rất mơ hồ, rốt cuộc là nên làm gì, cứ cô đơn như vậy đến hết đời, hay là tìm một người đàn ông không để ý đến quá khứ của tôi...kết quả, tôi gặp được Trần Bác đến Thái Lan công tác vậy cũng coi như là duyên trùng hợp, anh ta nhận ra tôi, lúc đó tôi cũng cảm thấy nhạt nhẽo, nên mới đùa với anh ta...kết quả, tôi đột nhiên nhận ra, anh ấy là một người đàn ông có trái tim rất lương thiện. Cho nên, tôi liền nỗ lực để cải tạo anh ấy thành như bây giờ, đồng thời, chúng tôi cũng đã yêu nhau.
Dương Thần biết rằng trong lời khẳng định ấy còn rất nhiều khúc mắc không biết, cũng không tiện hỏi nhiều,
- Vậy anh ấy biết được quá khứ của cô, cô cũng biết được quá khứ của anh ấy, hai người không thấy ngại sao?
- Tình yêu là thứ rất kì diệu như vậy đó, bởi vì yêu, chúng tôi cùng nhận thức lẫn nhau anh ấy là một người đàn ông thực thụ tổng biên tập Trần Bác, còn tôi là Chanel người phụ nữ bé nhỏ của anh ấy, như vậy không phải rất tốt sao? Cuộc đời của chúng ta, vốn dĩ nên đơn giản và hạnh phúc như vậy.
Chanel vui sướng hài lòng nói:
- Tôi bây giờ thực sự là một người phụ nữ, tôi còn có thể sinh con được nữa đấy.
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Chanel, Sắc Vi thật sự không kìm nổi, nghẹn cười quay đầu đi.
Dương Thần cảm thấy mọi chuyện trên thế giới này đúng là vô thường, không thể ngờ được một năm không gặp, hai người này lại có những thay đổi kinh thiên động địa như thế này.
Tuy nhiên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của hai người này, trong lòng Dương Thần cũng thực sự chúc phúc cho họ.
Không bao lâu, dường như hai anh em đã nói được không ít, cuối cùng sau khi Trần Bác và Trần Dung đã được khai thông quay trở lại, Trần Dung mỉm cười với Chanel gọi một tiếng “chị dâu” khiến cho Chanel cười thẹn thùng.
Sau khi nói với Dương Thần mấy câu, Trần Bác dẫn Chanel rời khỏi quán rượu, chỉ để lại bóng dáng ân ái.
- Dung Dung cảm thấy không sao chứ?
Sắc Vi hỏi Trần Dung.
Trần Dung cười điềm đạm nói:
- Anh nói anh ấy tìm được tình yêu thật sự rồi, tôi còn có thể làm được gì nữa, chỉ có thể chúc phúc thôi.
Dương Thần nói với Sắc Vi:
- Sắc Vi bảo bối, chúng ta cũng là tình yêu thật sự a, em xem họ ân ái như vậy, lẽ nào không cảm thấy nên làm cái gì đó để thể hiện sự ân ái của chúng ta sao?
Má Sắc Vi đỏ bừng, oán giận nhìn Dương Thần
- Không phải anh nói phải về ăn cơm sao?
Dương Thần chỉ lên chiếc đồng hồ được treo trên tường:
- Năm giờ về nhà ăn cơm vẫn kịp, bây giờ còn chưa đến bốn giờ, chúng ta vẫn còn một tiếng nữa.
- Không được, nhiều nhất cũng chỉ cho anh nửa tiếng, một tiếng thì mệt lắm, Tường Vi bất mãn nói.
- Vậy là do em đấy chứ,
Dương Thần cười ha hả, Sắc Vi liền đi về phía phòng ngủ phía sau quầy rượu.
Trần Dung khá ngưỡng mộ hai người đang đi vào đó, hừ hừ lẩm bẩm:
- Cũng không biết ngại gì cả, còn có người đứng cạnh nữa chứ.
Hơn một tiếng sau, Dương Thần mới hơi hơi thỏa mãn bước ra từ phía sau quầy rượu, trên mặt còn có chút đắc ý, vẫy tay chào tạm biệt Trần Dung, sau đó vội vàng về nhà ăn cơm.
Lúc về đến nhà, vú Vương và Tuệ Lâm đã đem đồ ăn nóng hôi hổi bày lên bàn ăn,
thấy Dương Thần trở về, Tuệ Lâm lập tức lo lắng hỏi:
- Anh Dương Thần, sao thế?
Dương Thần thuận miệng cười nói:
- Còn có thể bị sao nữa, trị khỏi rồi.
- Phù...
Tuệ Lâm thở phào nhẹ nhõm,
- Em biết anh Dương có thể được mà, xin lỗi anh, em không biết sự việc sẽ trở nên thế này.
- Đừng nói nhiều như vậy, chuyện cũng qua rồi, một khi anh đã nhận lời bà nội chăm sóc cho em, đương nhiên không thể người khác tùy tiện túm em đi được, ăn cơm đi.
Dương Thần nhìn khắp nơi,
- Nhược Khê đâu? Cô ấy ra ngoài rồi à? Hay là vẫn đang ở trên lầu liều mạng làm việc?
Không đợi Tuệ Lâm trả lời, Lâm Nhược Khê liền đi từ trong bếp ra, hai tay đeo một đôi găng tay bằng vải bông dày, bưng một bát canh gì đó lớn màu trắng, đem bát canh lớn đấy đặt lên bàn.
Vú Vương cười nói:
- Tiểu thư đợi sau khi cậu đi, liền xuống bếp, làm một chén canh mộc nhĩ cho cậu nếm thử, thứ này có lợi đối với cơ thể, cậu ăn nhiều vào nhá.
Lâm Nhược Khê liếc nhìn vú Vương bằng ánh mắt trách móc,
- Vú Vương, ai nói là con làm cho anh ta, con.. chỉ là con muốn ăn thôi.
Dương Thần nửa cười nửa không nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của Lâm Nhược Khê, mặc tạp dề, đeo găng vải bông, ăn mặc như một người phụ nữ của gia đình, so với trước kia, quả thật là đã đáng yêu hơn rất nhiều rồi đấy.
Nhìn thấy Dương Thần nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Nhược Khê cảm thấy tai nóng bừng, bĩu môi nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn, nói với anh rồi không phải là làm riêng cho anh ăn đâu, đừng có nghĩ linh tinh, mau ăn cơm đi.
Nói xong, Lâm Nhược Khê như con thỏ chạy lạc, chạy vội xuống bếp.
- Cậu à, tính khí tiểu thư là như vậy, cậu đừng để ý
Vú Vương vui vẻ nói.
Dương Thần gật đầu, cũng không nói linh tinh nhiều, cầm lấy bát, múc lấy một chén canh mộc nhĩ trắng táo đỏ, uống một ngụm lớn.
Lâm Nhược Khê dù sao cũng không tinh thông nghề làm bếp, thế nên mộc nhĩ trắng có phần hơi cháy, nhưng Dương Thần vốn không phải là người hay để ý, ăn vào cũng cảm thấy rất ngon.
Đợi Lâm Nhược Khê ngồi xuống, lúc bốn người cùng ăn cơm, một nửa già canh mộc nhĩ trắng đã chui vào bụng của Dương Thần.
Lâm Nhược Khê trong lòng xấu hổ, nhìn thấy Dương Thần nháy mắt với mình với tâm địa xấu xa, quay lại trừng mắt nhìn:
- Ăn ăn ăn, ai cho anh ăn nhiều như vậy? Không chừa lại chút nào cho mọi người à?
Dương Thần cười ha hả nói:
- Chủ yếu là bà xã em làm ngon mà.
- Miệng lưỡi dẻo quẹo,
Lâm Nhược Khê giả mặt lạnh, không thèm để ý đến hắn, vùi đầu ăn cơm, chỉ có điều trong miệng cái gì cũng trở nên ngọt hết vậy nè? Lẽ nào đồ ăn hôm nay món nào cũng bỏ nhiều đường à?
Ăn xong cơm tối, vú Vương ở trong bếp rửa bát, Lâm Nhược Khê và Tuệ Lâm hai chị em ngồi trước ti vi xem phim truyền hình dài tập ướt át của Hàn Quốc, như thế nào thì vẫn là phim truyền hình ướt át, khiến cho hai người phụ nữ lúc khóc lúc cười.
Trước kia Tuệ Lâm ở trên núi, không tiếp xúc với những thứ như thế này mấy, hôm nay ở cùng Lâm Nhược Khê một khoảng thời gian lâu như vậy, đã bị nhiễm thói quen xem phim truyền hình Hàn Quốc của Lâm Nhược Khê rồi, bây giờ đã trở thành “bạn xem phim” của nhau rồi.
Dương Thần muốn xem tin tức chỉ có thể chán chường chạy lên tầng, ở trong phòng của mình mà xem, trong đầu còn nghĩ, nhà của mình sao lại có cái gì đó giống với kí túc xá nữ vậy?
Tuy nhiên, xem tin tức, nhưng trong đầu Dương Thần chỉ hiện lên quãng thời gian hai ngày ở cùng Lâm Nhược Khê, những biểu hiện của Lâm Nhược Khê. Dường như, bà vợ này của mình, thật sự bắt đầu dần dần tiếp nhận mình, quan tâm mình, như bữa cơm tối ngày hôm nay, rõ ràng là cố ý tỏ ra lạnh lùng, thực tế thì phấn chấn đến không kìm lại được.
Nhắc đến khuôn mặt và dáng người hoàn mỹ của Lâm Nhược Khê, chiều nay Dương Thần không thể phát huy hoàn toàn hormone trong người từ người của Sắc Vi đã xao động đứng lên, không chừng...tối nay có thể thử chiến lược thực địa tiến công xem sao.
Kể từ khi kết hôn đến tận bây giờ, suy nghĩ phải kiềm chế lâu lắm rồi, Dương Thần vẫn đợi cho tiếng ti vi ở tầng dưới tắt hẳn, rồi tiếng chân của hai người phụ nữ bước lên lầu, lại hai tiếng khóa cửa, mới yên lặng khoác áo ngủ vào, chuồn ra khỏi phòng.
Phòng của Lâm Nhược Khê ở sát ngay cạnh phòng của mình, Dương Thần lúc đó đột nhiên phát giác, bản thân mình thật sự rất có khả năng nhẫn nhịn một tuyệt sắc như vậy ở ngủ sát vách mình hơn nửa năm trời, không ngờ mình lại không lần nào thử thám thính qua, bản thân mình mới xứng đáng làm Liễu Hạ Huệ.
Hành lang trái phải đều im ắng tối om, Dương Thần xác định vú Vương và Tuệ Lâm sẽ không đột ngột xuất hiện, mới đi đến cửa phòng cửa phòng của Lâm Tuệ Như, nhẹ nhàng vòng tay vào nắm đấm cửa.
Điều khiến Dương Thần kinh ngạc và vui mừng đó là------- cửa phòng Lâm Nhược Khê, không khóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.