Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1514: Chơi đùa tới nỗi hồn bay phách lạc
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/12/2013
Vừa hỏi xong, Dương Thần liền cảm thấy có chút hối hận, quả nhiên trong ánh mắt của Lạc Trầm đã lộ ra vẻ nghi ngờ
- Đại quản gia, Tiêu Chỉ Tình là trọng phạm, do hội trưởng lão của chúng tôi quản lý, chuyện này gia chủ cũng biết, ông cũng rất rõ mà, hôm nay cố chấp muốn gặp mặt cô ta, đây có thật sự là ý của gia chủ không?
Dương Thần tỏ ra nghiêm nghị, mặt không hề biến sắc
- Trưởng lão Lạc Trầm, câu này của ông có ý gì đây,tôi chẳng qua chỉ là hy vọng không gây phiền hà đến gia chủ mà thôi, nếu ông đã cố chấp không chịu, thì tôi đi xin thủ dụ của gia chủ là được chứ gì.
Lạc Trầm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Dương Thần, muốn nhìn thấy chút thay đổi nào đó trong ánh mắt ấy nhưng tố chất tâm lý của Dương Thần cực tốt, không chút khách khí nhìn lại y, không hề lộ nửa phần chân tướng.
Cuối cùng, Lạc Trầm cũng không còn cách, cũng chưa từng nghĩ đến người trước mặt y là giả mạo, sợ chọc tức tâm phúc của gia chủ nên nói
- Nếu đã như vậy, vậy xin đại quản gia cứ về trước, lấy thủ dụ của gia chủ tới, tôi sẽ giao người cho ông. Nếu không, cứ cho là Lạc Hàng, thành viên tôn thất của phu nhân đi nữa cũng không thể dẫn cô ta đi khỏi.
Lạc Trầm có chết cũng không nương tay, dù sao nói trắng ra Lạc Lôi cũng vẫn là hạ nhân, vừa không phải là lão gia, thiếu gia hay tiểu thư của con cháu kế thừa Lạc gia, lại không phải là người nắm quyền trong hội trưởng lão giống như Lạc Phong, y làm sao có thể làm theo ý hắn chứ.
Dương Thần bị “ném” ra ngoài phòng luyện đan, không phải chuyện phiền muộn bình thường đâu, sự khó chịu nghẹn lại trong lòng, hắn hận mình không thể thiêu hủy đi cái phòng luyện đan này, chỉ sợ rằng Tiêu Chỉ Tình bị lũ người đó giẫm đạp lên không chút thương xót đến nỗi trọng thương rồi.
Đáng mừng nhất là Tiêu Chỉ Tình vẫn còn sống.
Tình Nhi à, anh bảo đảm sẽ nhanh chóng cứu được em… Dương Thần quay đầu lại ngắm nhìn phòng luyện đan với nét mặt xa xăm, rồi quay đầu đi.
Dương Thần không dự định sẽ giả dạng Lạc Lôi quá lâu, vì thời gian dài sẽ bị phát hiện.
Nhưng Dương Thần nhớ rằng, Lạc Trầm từng nói, đại trưởng lão Lạc Phong của hội trưởng lão thì có thể có quyền trực tiếp dẫn người đi, Dương Thần trong thoáng chốc nổi lên sát khí giết người, Lạc Phong ở Nhược thủy trung kỳ tuy khó đối phó nhưng muốn giết y cũng không phải khó, chỉ có điều phải tốn thêm chút thời gian thôi.
Cho nên, Dương Thần dự định nghe ngóng thử xem Lạc Phong đang ở đâu, rồi nghĩ cách hẹn y ở một chỗ xa xôi nào đó rồi làm thịt y.
Cách nghĩ này rất điên rồ, cũng rất không có quy tắc, nhưng đối với Dương Thần mà nói là chuyện rất bình thường, người cứ nơm nớp sợ này sợ kia thì cuối cùng sẽ chẳng làm ra trò trống gì.
Lúc Dương Thần đang quẹo vào một khúc cua thì phát hiện phía sau có người đang đi tới, theo sau là một mùi hương nhẹ nhàng bay bổng, một giọng nói nhu mì ấm áp truyền lại.
- Đại quản gia, đi đâu vậy
Lướt nhẹ như mây, Lãnh Thanh Thu bóng người trong chớp mắt đã đến trước mặt Dương Thần, môi khẽ mời gọi, ánh mắt như cơn sóng mùa thu, vẻ đẹp mê người, cũng chính là những điều mà nam nhân bình thường cảm nhận được ở bà ta.
Dương Thần vẫn chưa xác định được rốt cuộc tên Lạc Lôi này có mối quan hệ thế nào với Lãnh Thanh Thu, nhưng xem ra chắc là mối quan hệ gian phu dâm phụ không thể cho người khác biết, cũng vô phép vô tắc trong Lạc gia bảo.
- Phu nhân, tôi không đi đâu hết, không biết phu nhân có căn dặn gì ạ?
Dương Thần cung kính nói
Lãnh Thanh Thu che miệng cười khẽ khanh khách, tiến về phía trước, đưa bàn tay trắng muốt ra trước ngực Dương Thần gõ khẽ
- Được rồi, oan gia à, ở đây không có người, còn giả vờ gì nữa chứ. Hứ, anh đó, đúng là gan nhỏ quá đi, nô gia lúc nãy đã dùng ánh mắt ra ký hiệu với anh rồi là sẽ đợi anh ở bên ngoài, anh còn muốn vứt em sang một bên không thèm điếm xỉa tới hả?
- Ặc
Dương Thần rên thầm, chuyện này không phải là nhỏ rồi, tên lão già quỷ quái này nhìn có vẻ như trung thành tận tâm vậy mà lại là loại dâm tà.
Nhìn thấy Lãnh Thanh Thu dường như đang muốn quấn lấy “tình nhân” của bà ta để hẹn hò, Dương Thần lại không có tâm trạng, cười khoan thai nói
- Phu nhân à, tôi còn phải đưa linh đan cho lão gia nữa.
Lãnh Thanh Thu vừa nghe, khuôn mặt quyến rũ mê hồn của bà ta lộ vẻ châm chọc
- Đồ chết tiệt, anh gạt lão già Lạc Trầm thì thôi đi, còn muốn gạt cả em? Lạc Thiên Thu mấy ngày nay bế quan còn chưa ra, y làm gì phái anh tới lấy đan dược chứ?
- Anh đâu phải lần đầu mượn danh ông ta để lấy đan dược đâu, anh tưởngem không biết sao? Đừng giả vờ nữa, anh và em giờ đã cùng hội cùng thuyền rồi, ai cũng chạy không thoát đâu.
- Đã đến nước này còn muốn tách khỏi em, còn muốn tiếp tục làm con chó giữ cửa cho ông ta sao? Muốn làm trung thần, lúc lão nương quyến rũ ngươi, sao ngươi lại chịu không nỗi mà leo lên giường của lão nương chứ?
- Có tin tôi sẽ để cho đại trưởng lão tung tin đồn việc ông đã ăn cắp linh đan không? Đến lúc đó sợ rằng ngay cả cơ hội biện hộ cũng không có thì đã phải chết rồi.
Trong lòng Dương Thần nổi lên cơn sóng lớn, đại trưởng lão? Thì ra Lạc Phong cùng với Lãnh Thanh Thu và Lạc Lôi đều cùng một lứa? Vậy Lạc Thiên Lý chắc chắn cũng dính vào chuyện này.
Lạc Thiên Thu là nhân vật số một số hai trong mười đại cao thủ ở Huyễn cảnh, không ngờ rằng trong nhà lại bị người thân phản bội.
Lãnh Thanh Thu cũng đã nói đến mức này, Dương Thần biết cương quyết thoát khỏi bà ta là không thể, vì không còn lý do nào để từ chối nữa, nếu lần này không đi theo bà ta, vậy thì hắn sẽ bị dòm ngó, đến lúc đó chuyện gì cũng không thể làm được.
Dương Thần nhanh chóng lộ vẻ mặt sợ hãi, thấp giọng lúng túng nói
- Phu nhân à, đừng nói nữa, tôi đương nhiên biết nên làm thế nào rồi.
- Hứ, biết thì tốt rồi.
Lãnh Thanh Thu lập tức lộ dáng vẻ chỉnh tề, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách, chu môi lên một cách giận hờn, thiếu phụ mang phong thái nói không ra lời của một thiếu nữ, lại thêm nước da hồng hào mịn màng thật là có thể mê chết người khác.
- Nô gia còn tưởng anh đã ăn xong chỉ lo lau miệng mà không cần em nữa, anh có biết tổn thương người ta lắm không, sau này không được làm vậy nữa đó.
Lãnh Thanh Thu sờ vào mặt của Dương Thần nói
Dương Thần nuốt nuốt nước bọt, không phải là muốn nếm thử mà là không nghĩ rằng Lạc Lôi và Lãnh Thanh Thu lại đùa giỡn đến mức hồn tiêu phách lạc thế này, đây làm gì được gọi là gia tộc ẩn thế, rõ ràng là khu đèn đỏ mà.
Nhưng Dương Thần cũng diễn rất phối hợp, xác định bốn bề không có người, giơ một tay ra sờ vào eo của Lãnh Thanh Thu, cách váy lụa mỏng dính có thể cảm nhận được da thịt trơn mềm mại, ấm áp nóng rang ở bên trong.
- Khanh khách…. Đại quản gia của chúng ta rốt cuộc cũng không thành thật nhỉ
Lãnh Thanh Thu gỡ tay của Dương Thần xuống, đưa đôi mắt đẹp nói
- Đồ quỷ, ở đây không an toàn, chúng ta đi Đình vân các đi, tối nay em tìm anh là có việc chính sự đó.
Đình vân các? Đó là nơi nào đây?
Dương Thần không hiểu gì cả nhưng hắn cũng không dám hàm hồ, phỏng chừng chỗ đó là một nơi ở nhỏ nào đó thuộc Lạc gia, chỉ đành nói
- Được, vậy nghe lời phu nhân, phu nhân đi trước, tôi sẽ theo sau vậy.
- Anh đúng là thận trọng, còn biết chia nhau mà đi, thực ra không cần làm vậy đâu, Lạc Thiên Thu bế quan, không có thời gian quan tâm chúng ta đâu.
Lãnh Thanh Thu tuy nói vậy nhưng cũng biết điều, thân người vụt lên bay nhanh về hướng đông.
Dương Thần không vội cũng không chậm đi theo sau từ xa xa, vì trong đêm tối cũng không thu hút ánh nhìn của người khác.
Chỉ chưa đầy nửa phút sau thì đã đến Đình vân các.
Đó là một ngôi nhà gỗ được xây ở trung tâm của một cái hồ nước nhỏ, thiết kế rất đơn giản thiết thực, xung quanh trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, bốn mùa như xuân.
Đúng như Dương Thần đã đoán, chính là một nơi ở nhỏ chung quanh Lạc gia, Huyễn cảnh đất rộng người ít, những đại nhân vật của gia tộc ẩn thế có mấy nơi ở nghỉ ngơi của mình cũng là điều bình thường, cái cần chính là một nơi yên tĩnh.
Đương nhiên, cũng có người giống như Lãnh Thanh Thu vậy, tìm một người đàn ông để hoan lạc ở chỗ này.
Vừa vào trong ngôi nhà nhỏ, Lãnh Thanh Thu liền nhào vào trong lòng Dương Thần, rất chủ động mở hé môi hồng, hôn hít một cách quấn quýt với Dương Thần.
Năng lực hôn của bà phu nhân Lạc gia này rất giỏi, chứng tỏ thường ngày vẫn qua lại không ít với đàn ông, hơn nữa hình như cũng rất quan tâm đến bộ ria mép ở khóe miệng của Lạc Lôi, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm khắp nơi một cách ngượng ngùng.
Xong rồi lại chủ động dùng đầu lưỡi cuộn vào trong miệng của hắn, đánh lưỡi với lưỡi của hắn, còn không ngừng rên lên tiếng “ưm ưm” đầy mê muội.
Dương Thần trong lòng cười khổ, lần trước cũng làm một trận với Tiêu Mạn Nghiên của Tiêu gia, cũng được tính là bất đắc dĩ, tiện thể cũng phát tiết một chút vậy.
Lần này lại bị vợ của Lạc Thiên Thu bắt ép đến đây, lại còn phải mang thân phận của một lão già hơn hai trăm tuổi để làm chuyện xác thịt này với bà ta, chẳng lẽ ông trời biết được sở thích của hắn nên mới “quan tâm” đặc biệt tới hắn?
Nhưng lần này trong lòng hắn luôn nhớ đến Tiêu Chỉ Tình, tuy là bà Lãnh Thanh Thu này cũng là người phụ nữ xinh đẹp hơn người nhưng hắn làm gì có tâm trạng mây mưa với bà phù thủy dâm phụ này chứ.
Đột nhiên, Dương Thần chợt nghĩ, tuy công sức tới đây chỉ trong chớp mắt nhưng dù sao khoảng cách cũng đã đủ xa rồi, hắn giết bà giâm phụ này đi không phải là xong sao? Rồi có thể lập tức đi tìm Lạc Phong rồi
Dương Thần tuy thích gái đẹp nhưng không ít lần cũng đạp hoa giẫm cỏ không thương tiếc, đặc biệt lại là kẻ thù của bà xã, giết đi càng vui vẻ hơn.
Nhưng cũng chính tại lúc này, Lãnh Thanh Thu đột nhiên trốn ra khỏi lòng ngực của hắn, đầu lưỡi hồng quyến rũ cuộn qua cuộn lại trên môi nói
- Oan gia, chúng ta tới đây thôi, họ cũng sắp tới rồi, đợi bàn xong việc chính, em sẽ hầu hạ anh thật tốt.
Dương Thần ngạc nhiên, nghĩ ra bà ta nói tối nay có chính sự cần bàn, trong lòng không khỏi thấp thỏm, chẳng lẽ Lạc Phong muốn tới? Há chẳng phải đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu sao?
- Đại quản gia, Tiêu Chỉ Tình là trọng phạm, do hội trưởng lão của chúng tôi quản lý, chuyện này gia chủ cũng biết, ông cũng rất rõ mà, hôm nay cố chấp muốn gặp mặt cô ta, đây có thật sự là ý của gia chủ không?
Dương Thần tỏ ra nghiêm nghị, mặt không hề biến sắc
- Trưởng lão Lạc Trầm, câu này của ông có ý gì đây,tôi chẳng qua chỉ là hy vọng không gây phiền hà đến gia chủ mà thôi, nếu ông đã cố chấp không chịu, thì tôi đi xin thủ dụ của gia chủ là được chứ gì.
Lạc Trầm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Dương Thần, muốn nhìn thấy chút thay đổi nào đó trong ánh mắt ấy nhưng tố chất tâm lý của Dương Thần cực tốt, không chút khách khí nhìn lại y, không hề lộ nửa phần chân tướng.
Cuối cùng, Lạc Trầm cũng không còn cách, cũng chưa từng nghĩ đến người trước mặt y là giả mạo, sợ chọc tức tâm phúc của gia chủ nên nói
- Nếu đã như vậy, vậy xin đại quản gia cứ về trước, lấy thủ dụ của gia chủ tới, tôi sẽ giao người cho ông. Nếu không, cứ cho là Lạc Hàng, thành viên tôn thất của phu nhân đi nữa cũng không thể dẫn cô ta đi khỏi.
Lạc Trầm có chết cũng không nương tay, dù sao nói trắng ra Lạc Lôi cũng vẫn là hạ nhân, vừa không phải là lão gia, thiếu gia hay tiểu thư của con cháu kế thừa Lạc gia, lại không phải là người nắm quyền trong hội trưởng lão giống như Lạc Phong, y làm sao có thể làm theo ý hắn chứ.
Dương Thần bị “ném” ra ngoài phòng luyện đan, không phải chuyện phiền muộn bình thường đâu, sự khó chịu nghẹn lại trong lòng, hắn hận mình không thể thiêu hủy đi cái phòng luyện đan này, chỉ sợ rằng Tiêu Chỉ Tình bị lũ người đó giẫm đạp lên không chút thương xót đến nỗi trọng thương rồi.
Đáng mừng nhất là Tiêu Chỉ Tình vẫn còn sống.
Tình Nhi à, anh bảo đảm sẽ nhanh chóng cứu được em… Dương Thần quay đầu lại ngắm nhìn phòng luyện đan với nét mặt xa xăm, rồi quay đầu đi.
Dương Thần không dự định sẽ giả dạng Lạc Lôi quá lâu, vì thời gian dài sẽ bị phát hiện.
Nhưng Dương Thần nhớ rằng, Lạc Trầm từng nói, đại trưởng lão Lạc Phong của hội trưởng lão thì có thể có quyền trực tiếp dẫn người đi, Dương Thần trong thoáng chốc nổi lên sát khí giết người, Lạc Phong ở Nhược thủy trung kỳ tuy khó đối phó nhưng muốn giết y cũng không phải khó, chỉ có điều phải tốn thêm chút thời gian thôi.
Cho nên, Dương Thần dự định nghe ngóng thử xem Lạc Phong đang ở đâu, rồi nghĩ cách hẹn y ở một chỗ xa xôi nào đó rồi làm thịt y.
Cách nghĩ này rất điên rồ, cũng rất không có quy tắc, nhưng đối với Dương Thần mà nói là chuyện rất bình thường, người cứ nơm nớp sợ này sợ kia thì cuối cùng sẽ chẳng làm ra trò trống gì.
Lúc Dương Thần đang quẹo vào một khúc cua thì phát hiện phía sau có người đang đi tới, theo sau là một mùi hương nhẹ nhàng bay bổng, một giọng nói nhu mì ấm áp truyền lại.
- Đại quản gia, đi đâu vậy
Lướt nhẹ như mây, Lãnh Thanh Thu bóng người trong chớp mắt đã đến trước mặt Dương Thần, môi khẽ mời gọi, ánh mắt như cơn sóng mùa thu, vẻ đẹp mê người, cũng chính là những điều mà nam nhân bình thường cảm nhận được ở bà ta.
Dương Thần vẫn chưa xác định được rốt cuộc tên Lạc Lôi này có mối quan hệ thế nào với Lãnh Thanh Thu, nhưng xem ra chắc là mối quan hệ gian phu dâm phụ không thể cho người khác biết, cũng vô phép vô tắc trong Lạc gia bảo.
- Phu nhân, tôi không đi đâu hết, không biết phu nhân có căn dặn gì ạ?
Dương Thần cung kính nói
Lãnh Thanh Thu che miệng cười khẽ khanh khách, tiến về phía trước, đưa bàn tay trắng muốt ra trước ngực Dương Thần gõ khẽ
- Được rồi, oan gia à, ở đây không có người, còn giả vờ gì nữa chứ. Hứ, anh đó, đúng là gan nhỏ quá đi, nô gia lúc nãy đã dùng ánh mắt ra ký hiệu với anh rồi là sẽ đợi anh ở bên ngoài, anh còn muốn vứt em sang một bên không thèm điếm xỉa tới hả?
- Ặc
Dương Thần rên thầm, chuyện này không phải là nhỏ rồi, tên lão già quỷ quái này nhìn có vẻ như trung thành tận tâm vậy mà lại là loại dâm tà.
Nhìn thấy Lãnh Thanh Thu dường như đang muốn quấn lấy “tình nhân” của bà ta để hẹn hò, Dương Thần lại không có tâm trạng, cười khoan thai nói
- Phu nhân à, tôi còn phải đưa linh đan cho lão gia nữa.
Lãnh Thanh Thu vừa nghe, khuôn mặt quyến rũ mê hồn của bà ta lộ vẻ châm chọc
- Đồ chết tiệt, anh gạt lão già Lạc Trầm thì thôi đi, còn muốn gạt cả em? Lạc Thiên Thu mấy ngày nay bế quan còn chưa ra, y làm gì phái anh tới lấy đan dược chứ?
- Anh đâu phải lần đầu mượn danh ông ta để lấy đan dược đâu, anh tưởngem không biết sao? Đừng giả vờ nữa, anh và em giờ đã cùng hội cùng thuyền rồi, ai cũng chạy không thoát đâu.
- Đã đến nước này còn muốn tách khỏi em, còn muốn tiếp tục làm con chó giữ cửa cho ông ta sao? Muốn làm trung thần, lúc lão nương quyến rũ ngươi, sao ngươi lại chịu không nỗi mà leo lên giường của lão nương chứ?
- Có tin tôi sẽ để cho đại trưởng lão tung tin đồn việc ông đã ăn cắp linh đan không? Đến lúc đó sợ rằng ngay cả cơ hội biện hộ cũng không có thì đã phải chết rồi.
Trong lòng Dương Thần nổi lên cơn sóng lớn, đại trưởng lão? Thì ra Lạc Phong cùng với Lãnh Thanh Thu và Lạc Lôi đều cùng một lứa? Vậy Lạc Thiên Lý chắc chắn cũng dính vào chuyện này.
Lạc Thiên Thu là nhân vật số một số hai trong mười đại cao thủ ở Huyễn cảnh, không ngờ rằng trong nhà lại bị người thân phản bội.
Lãnh Thanh Thu cũng đã nói đến mức này, Dương Thần biết cương quyết thoát khỏi bà ta là không thể, vì không còn lý do nào để từ chối nữa, nếu lần này không đi theo bà ta, vậy thì hắn sẽ bị dòm ngó, đến lúc đó chuyện gì cũng không thể làm được.
Dương Thần nhanh chóng lộ vẻ mặt sợ hãi, thấp giọng lúng túng nói
- Phu nhân à, đừng nói nữa, tôi đương nhiên biết nên làm thế nào rồi.
- Hứ, biết thì tốt rồi.
Lãnh Thanh Thu lập tức lộ dáng vẻ chỉnh tề, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách, chu môi lên một cách giận hờn, thiếu phụ mang phong thái nói không ra lời của một thiếu nữ, lại thêm nước da hồng hào mịn màng thật là có thể mê chết người khác.
- Nô gia còn tưởng anh đã ăn xong chỉ lo lau miệng mà không cần em nữa, anh có biết tổn thương người ta lắm không, sau này không được làm vậy nữa đó.
Lãnh Thanh Thu sờ vào mặt của Dương Thần nói
Dương Thần nuốt nuốt nước bọt, không phải là muốn nếm thử mà là không nghĩ rằng Lạc Lôi và Lãnh Thanh Thu lại đùa giỡn đến mức hồn tiêu phách lạc thế này, đây làm gì được gọi là gia tộc ẩn thế, rõ ràng là khu đèn đỏ mà.
Nhưng Dương Thần cũng diễn rất phối hợp, xác định bốn bề không có người, giơ một tay ra sờ vào eo của Lãnh Thanh Thu, cách váy lụa mỏng dính có thể cảm nhận được da thịt trơn mềm mại, ấm áp nóng rang ở bên trong.
- Khanh khách…. Đại quản gia của chúng ta rốt cuộc cũng không thành thật nhỉ
Lãnh Thanh Thu gỡ tay của Dương Thần xuống, đưa đôi mắt đẹp nói
- Đồ quỷ, ở đây không an toàn, chúng ta đi Đình vân các đi, tối nay em tìm anh là có việc chính sự đó.
Đình vân các? Đó là nơi nào đây?
Dương Thần không hiểu gì cả nhưng hắn cũng không dám hàm hồ, phỏng chừng chỗ đó là một nơi ở nhỏ nào đó thuộc Lạc gia, chỉ đành nói
- Được, vậy nghe lời phu nhân, phu nhân đi trước, tôi sẽ theo sau vậy.
- Anh đúng là thận trọng, còn biết chia nhau mà đi, thực ra không cần làm vậy đâu, Lạc Thiên Thu bế quan, không có thời gian quan tâm chúng ta đâu.
Lãnh Thanh Thu tuy nói vậy nhưng cũng biết điều, thân người vụt lên bay nhanh về hướng đông.
Dương Thần không vội cũng không chậm đi theo sau từ xa xa, vì trong đêm tối cũng không thu hút ánh nhìn của người khác.
Chỉ chưa đầy nửa phút sau thì đã đến Đình vân các.
Đó là một ngôi nhà gỗ được xây ở trung tâm của một cái hồ nước nhỏ, thiết kế rất đơn giản thiết thực, xung quanh trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, bốn mùa như xuân.
Đúng như Dương Thần đã đoán, chính là một nơi ở nhỏ chung quanh Lạc gia, Huyễn cảnh đất rộng người ít, những đại nhân vật của gia tộc ẩn thế có mấy nơi ở nghỉ ngơi của mình cũng là điều bình thường, cái cần chính là một nơi yên tĩnh.
Đương nhiên, cũng có người giống như Lãnh Thanh Thu vậy, tìm một người đàn ông để hoan lạc ở chỗ này.
Vừa vào trong ngôi nhà nhỏ, Lãnh Thanh Thu liền nhào vào trong lòng Dương Thần, rất chủ động mở hé môi hồng, hôn hít một cách quấn quýt với Dương Thần.
Năng lực hôn của bà phu nhân Lạc gia này rất giỏi, chứng tỏ thường ngày vẫn qua lại không ít với đàn ông, hơn nữa hình như cũng rất quan tâm đến bộ ria mép ở khóe miệng của Lạc Lôi, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm khắp nơi một cách ngượng ngùng.
Xong rồi lại chủ động dùng đầu lưỡi cuộn vào trong miệng của hắn, đánh lưỡi với lưỡi của hắn, còn không ngừng rên lên tiếng “ưm ưm” đầy mê muội.
Dương Thần trong lòng cười khổ, lần trước cũng làm một trận với Tiêu Mạn Nghiên của Tiêu gia, cũng được tính là bất đắc dĩ, tiện thể cũng phát tiết một chút vậy.
Lần này lại bị vợ của Lạc Thiên Thu bắt ép đến đây, lại còn phải mang thân phận của một lão già hơn hai trăm tuổi để làm chuyện xác thịt này với bà ta, chẳng lẽ ông trời biết được sở thích của hắn nên mới “quan tâm” đặc biệt tới hắn?
Nhưng lần này trong lòng hắn luôn nhớ đến Tiêu Chỉ Tình, tuy là bà Lãnh Thanh Thu này cũng là người phụ nữ xinh đẹp hơn người nhưng hắn làm gì có tâm trạng mây mưa với bà phù thủy dâm phụ này chứ.
Đột nhiên, Dương Thần chợt nghĩ, tuy công sức tới đây chỉ trong chớp mắt nhưng dù sao khoảng cách cũng đã đủ xa rồi, hắn giết bà giâm phụ này đi không phải là xong sao? Rồi có thể lập tức đi tìm Lạc Phong rồi
Dương Thần tuy thích gái đẹp nhưng không ít lần cũng đạp hoa giẫm cỏ không thương tiếc, đặc biệt lại là kẻ thù của bà xã, giết đi càng vui vẻ hơn.
Nhưng cũng chính tại lúc này, Lãnh Thanh Thu đột nhiên trốn ra khỏi lòng ngực của hắn, đầu lưỡi hồng quyến rũ cuộn qua cuộn lại trên môi nói
- Oan gia, chúng ta tới đây thôi, họ cũng sắp tới rồi, đợi bàn xong việc chính, em sẽ hầu hạ anh thật tốt.
Dương Thần ngạc nhiên, nghĩ ra bà ta nói tối nay có chính sự cần bàn, trong lòng không khỏi thấp thỏm, chẳng lẽ Lạc Phong muốn tới? Há chẳng phải đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.