Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1284: Có phải rất thất vọng không
Mai Can Thái Thiếu Bính
06/07/2013
Khi cái đầu người chết không ngắm mắt rơi xuống mặt đất vẽ lên một đường máu, tất cả các quân sĩ mới giật mình bừng tỉnh!
Thật giống như từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, phát hiện cảnh kinh khủng trong mơ thật sự tồn tại, trong mặt mọi người lộ ra chứng cuồng loạn sợ hãi thật sâu.
Chết như vậy ư?
Đường đường một Tư lệnh quân khu, nhân vật cấp bậc Thiếu tướng, cứ như vậy… bị chặt đầu?
Dương Thần nói cho bọn họ biết tất cả như bọn họ đã thấy, bởi vì hắn đã đem thi thể không đầu của Uông Sĩ Ba ném xuống đất.
Trên tay Dương Thần nhỏ xuống máu loãng, rất hiển nhiên, tất cả không phải máu của bản thân hắn.
Đứng trước Đại viện Dương gia, Dương Phá Quân sắc mặt trắng bệch, run rẩy môi,
- Cha, nó… nó giết chết Uông Sĩ Ba? Bây giờ… giờ phải làm sao?
Trong mắt Dương Công Minh sau khi hiện lên tia đau xót, thay đổi thành trầm tĩnh như nước,
- Người đều đã chết, còn có thể làm sao.
- Nhưng…
Dương Phá Quân nghẹn lời, đầu óc đều bị rối loạn.
Dương Công Minh đưa một tay ra gọi một Thân vệ Dương gia tới dặn dò vài câu, người nọ lập tức gật đầu, chạy vào trong viện.
Dương Liệt ở bên cạnh híp mắt, sắc mặt cứng ngắc.
Ở phía trước, ánh mắt Dương Thần giống như mũi đao đảo qua bộ đội ở hai bên.
- Tư lệnh của các người đã chết rồi, các người muốn bồi gã làm loạn đảng đưa ma, hay là cải tà quy chính, làm quân nhân trung hiếu với quốc gia?
Khóe miệng Dương Thần hơi cười nhạt khiến các quân nhân ở gần đó không rét mà run.
Bỗng nhiên, vài Tham mưu Phó quan vừa rồi còn nấp phía sau chạy lên phía trước, lớn tiếng hô to.
- Dương thiếu gia! Chúng tôi đều là bị ép buộc! Mạt tướng kiên quyết ủng hộ Dương thiếu gia tiến vào Quân khu Yến Kinh, trở thành Tư lệnh mới của chúng tôi!
Một gã Tham mưu run rẩy nghiêm mặt cười làm lành.
- Đúng vậy, Uông Sĩ Ba này lạm dụng chức quyền, đều là vì tư lợi cá nhân, Dương thiếu gia giết rất được! Tôi nguyện ý trung thành với Dương thiếu gia! Đi theo làm tùy tùng cho Dương thiếu gia!!
Lại có một gã Phó quan mắt híp nghênh hợp nói.
Dương Thần nhíu mày, bỗng nhiên từ một tên lính bên cạnh hắn giựt lấy cây súng, nổ súng liên tục về phía hai gã quan quân!
Đùng đùng đùng…
Trong khi mọi người khiếp sợ đến cực điểm, hai gã quan quân vừa mới còn vuốt mông ngựa đã trực tiếp bị bắn thành cái sàng!
Hai người dường như đến chết đều không rõ, vì sao Dương Thần phải giết chúng, run rẩy ngã xuống, chết không nhắm mắt!
Dương Thần mặt không chút cảm xúc tùy tay quăng súng ra, cao giọng nói:
- Lời nói vừa nói đã nghe rõ chưa? Ta nói là, trung hiếu với quốc gia! Không nói các người phải trung hiếu với ta! Sao, các người cho ta là Uông Sĩ Ba? Các người nghĩ ta cũng là phản quốc, muốn tạo phản?
Vài tên quan quân còn sót lại sợ tới mức mặt xanh mét, vuốt mông ngựa cũng có thể đưa đến họa sát thân?
Dương Thần vui giận thất thường, giết người không chớp mắt, làm cho bọn họ hoàn toàn mất hết can đảm, sợ tiếp tục nhiều chuyện nói sai nửa câu.
Phịch!
Đột nhiên có vài tên quan quân ngã quỵ xuống đất, đầu không ngẩng nổi lên!
- Dương thiếu bớt giận! Tôi nguyện ý trung thành với quốc gia! Kiên quyết đấu tranh với đám quân phản loạn!! Quyết không thỏa hiệp!!
Một đám quan quân rất nhanh hồi phục lại tinh thần, gần như mang theo cả tiếng khóc gào thét ra các loại lời thề.
Mắt thấy đã hết hy vọng, ngay cả các trưởng quan cũng bắt đầu kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, quân đội từ trên xuống dưới tự nhiên không còn bất cứ tính cách gì, hơn một ngàn tên lính vốn trong lòng run sợ đã bắt đầu có người buông vũ khí.
Khi thấy số binh lính buông vũ khí càng ngày càng nhiều, phạm vi không ngừng mở rộng, không quá lâu sau, tất cả các binh lính đã trở nên rời rạc, trận hình vây công tự nhiên mất đi hiệu lực.
Đại viện Dương gia trên không, Huyền thủy phi kiếm chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, bị Dương Thần che dấu, Huyền băng hộ tráo đã không còn.
Đây hết thảy, thật giống như hoa trong gương, trăng trong nước, như chưa từng tồn tại, khiến cho không ít binh lính đều cho là mình mơ một giấc mơ.
Thái Vân Thành dẫn theo người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, khống chế được toàn bộ thế cục, khi quay lại phát hiện toàn bộ đã bị Dương Thần hoàn toàn trấn áp, không khỏi có chút hãi hùng.
Nhưng Thái Vân Thành cũng đã nghĩ tới kết quả bết bát nhất, quả nhiên là nhân vật không sợ trời không sợ đất, giết chết Uông Sĩ Ba.
Khi Uông Sĩ Ba còn sống, anh làm quân nhân của đất nước, cũng đứng ở vị trí nhất định, công bằng.
Nhưng hôm nay Uông Sĩ Ba không thể nhịn được Dương Thần, người cũng mất, vậy anh ta cũng không thể đầu óc mụ mĩ dám bất mãn với Dương Thần, dù thế nào đi nữa, tư tâm vẫn phải có.
Đồng thời liên tục cười khổ, Thái Vân Thành là quan chỉ huy cao nhất ở đây, chỉ huy quân khu đoàn pháo binh lâm thời tự động trở về.
Về phần Dương Thần, cả người hơn nửa phảng phất ngâm trong máu loãng, bộ dạng quần áo tả tơi, loại thời điểm như này ai cũng không dám tiếp xúc nhiều.
Một vài công tác giải quyết hậu quả cũng giao cho Dương Phá Quân, ông dẫn theo một đám Thân vệ Dương gia tiến hành xử lý.
Trở lại Đại viện Dương gia, ánh mắt Dương Thần trực tiếp tập trung trên người Dương Liệt.
Dương Liệt giờ phút này thoạt nhìn tràn đầy sùng kính, không có chút mất tự nhiên nào,
- Anh, may là anh gan dạ sáng suốt hơn người, xem ra quân khu Yến Kinh lần này hoàn toàn bị Dương gia chúng ta khống chế rồi.
- Vậy sao?
Dương Thần bỗng nhiên tiến lên một bước dài, một bàn tay kéo cổ áo Dương Liệt, nhẹ nhàng nhấc cậu ta lên!
Mọi người trong Dương gia một mảnh kinh hô, mà Dương Liệt lại lộ ra vẻ kinh hoảng.
- Có phải rất thất vọng không? Bao nhiêu nỗ lực đều uổng phí? Không ngờ chuyện gì tao cũng làm được?
Dương Thần hô hố nói.
- Em… anh… em không rõ anh đang nói gì? Em cái gì cũng không làm!
Dương Liệt vô cùng ủy khuất.
Dương Thần cười lạnh,
- Tuy tao không biết rốt cuộc mày có vấn đề ở đâu, nhưng không có nghĩa là tao nhất định phải tìm được đáp án, tao bây giờ động thủ giết mày, thà rằng giết lầm cũng không bỏ sót, mày thấy thế nào?
- Thần thiếu gia! Đừng kích động!
- Đúng vậy, Thần thiếu gia, hai người là anh em ruột!
Một đám Thân vệ Dương gia và người hầu bắt đầu khuyên bảo, mà Dương Công Minh đứng ở một bên ánh mắt lóe ra, yên lặng không nói.
Lúc này, âm thanh của Quách Tuyết Hoa từ cửa truyền tới, kinh sợ la lên một tiếng, bước chân bay nhanh.
- Dương Thần! Đừng làm tổn thương em trai con!
Quách Tuyết Hoa đẩy đám người chạy ra, trong lúc chạy tóc có chút tán loạn, bà cũng là vừa vặn đi ra ngoài, chợt nghe tôi tớ nói Dương Thần động thủ với Dương Liệt liền lập tức chạy tới.
- Mẹ, con không sao, mẹ mau khuyên anh.
Dương Liệt cố gắng duy trì vẻ điềm tĩnh cười khổ.
Quách Tuyết Hoa dùng sức túm tay Dương Thần, nhưng túm thế nào cũng không động, không khỏi đỏ mắt, vài phần cầu xin nói:
- Dương Thần, mẹ xin con, em trai con trước kia làm sai rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ nó đang sửa lại! Con dù thế nào cũng phải cho nó cơ hội! làm sao có thể vô duyên vô cớ làm hại nó?
Trong mắt phu nhân chỉ có đau xót và ưu sầu, bất đắc dĩ, ánh mắt trong suốt đó khiến lòng Dương Thần khó có thể khắc chế mà mềm nhũn.
Có một số việc, giải thích cho phụ nữ nghe là không có ý nghĩa, đặc biệt là những khi dính líu đến tình mẫu tử, tình mẹ khiến bà xem nhẹ tất cả.
- Dương Thần, cháu nói em trai cháu ở sau lưng giở trò, nhưng nếu như không lấy ra được chứng cứ, lại tùy ý làm bị thương em trai cháu, về tình về lý đều không thể nào nói được.
Dương Công Minh lúc này đi tới nói.
Đây cũng là cho một lối thoát, Dương Thần tự nhiên sẽ hiểu. Nói thật, biểu tình Quách Tuyết Hoa ở bên cạnh như vậy, hắn cũng không động thủ được.
Tuy hơi có chút không cam lòng, nhưng đúng như lời Dương Công Minh nói, tiểu tử này thật sự rất bí mật, mặc dù bản thân biết cậu ta chắc chắn có vấn đề, nhưng lại tìm không ra chứng cứ!
Khẽ hừ một tiếng, Dương Thần buông tay ra, tạm thời chỉ có thể buông tha Dương Liệt.
Quách Tuyết Hoa thấy thế thì như trút được gánh nặng, có chút vui mừng nhìn Dương Thần.
Dương Thần không muốn nói thêm điều gì, lập tức đi vào trong viện, hắn cần tắm rửa, đổi một bộ quần áo.
Dương Công Minh cũng ngăn lấy Dương Thần, trầm giọng nói:
- Vừa rồi ta đã phái người liên hệ Lý gia, Lý Mạc Thân vừa trở về, cái ông ta đồng ý đã điều tra ra, tất cả tham dự đều nhằm vào cháu, tiến hành bắt giữ gia tộc và cá nhân, sau khi báo cho chúng ta tin tức sẽ tiến hành âm thầm xử lý.
Dương Thần vừa nghe liền cười tà nói:
- Sớm đã biết được tin tức rồi, liền chờ mà xem chúng ta sẽ làm thế nào đi.
Dương Công Minh lơ đễnh:
- Bất kể thế nào, Lý gia đồng ý dùng tài nguyên Cục an toàn và Gián điệp của bọn họ để âm thầm giúp cháu diệt trừ người phát động, ngoài trừ Quách gia, sợ ảnh hướng đến cảm tình của mẹ cháu ra, những người khác, chắc có lẽ đều không thể lên tiếng, làm thứ gì nữa rồi…
- Là sợ cháu tự mình động thủ giết, sẽ tạo thành gió tanh mưa máu thì có.
Dương Thần có chút hứng thú tẻ nhạt,
- Được rồi, dù sao cháu cũng không có hứng giết những người già yếu.
Nói xong liền bỏ rơi những người trong Dương gia còn đang hưng phấn gặp đại nạn không chết, Dương Thần đi vào hậu viện.
Thật giống như từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, phát hiện cảnh kinh khủng trong mơ thật sự tồn tại, trong mặt mọi người lộ ra chứng cuồng loạn sợ hãi thật sâu.
Chết như vậy ư?
Đường đường một Tư lệnh quân khu, nhân vật cấp bậc Thiếu tướng, cứ như vậy… bị chặt đầu?
Dương Thần nói cho bọn họ biết tất cả như bọn họ đã thấy, bởi vì hắn đã đem thi thể không đầu của Uông Sĩ Ba ném xuống đất.
Trên tay Dương Thần nhỏ xuống máu loãng, rất hiển nhiên, tất cả không phải máu của bản thân hắn.
Đứng trước Đại viện Dương gia, Dương Phá Quân sắc mặt trắng bệch, run rẩy môi,
- Cha, nó… nó giết chết Uông Sĩ Ba? Bây giờ… giờ phải làm sao?
Trong mắt Dương Công Minh sau khi hiện lên tia đau xót, thay đổi thành trầm tĩnh như nước,
- Người đều đã chết, còn có thể làm sao.
- Nhưng…
Dương Phá Quân nghẹn lời, đầu óc đều bị rối loạn.
Dương Công Minh đưa một tay ra gọi một Thân vệ Dương gia tới dặn dò vài câu, người nọ lập tức gật đầu, chạy vào trong viện.
Dương Liệt ở bên cạnh híp mắt, sắc mặt cứng ngắc.
Ở phía trước, ánh mắt Dương Thần giống như mũi đao đảo qua bộ đội ở hai bên.
- Tư lệnh của các người đã chết rồi, các người muốn bồi gã làm loạn đảng đưa ma, hay là cải tà quy chính, làm quân nhân trung hiếu với quốc gia?
Khóe miệng Dương Thần hơi cười nhạt khiến các quân nhân ở gần đó không rét mà run.
Bỗng nhiên, vài Tham mưu Phó quan vừa rồi còn nấp phía sau chạy lên phía trước, lớn tiếng hô to.
- Dương thiếu gia! Chúng tôi đều là bị ép buộc! Mạt tướng kiên quyết ủng hộ Dương thiếu gia tiến vào Quân khu Yến Kinh, trở thành Tư lệnh mới của chúng tôi!
Một gã Tham mưu run rẩy nghiêm mặt cười làm lành.
- Đúng vậy, Uông Sĩ Ba này lạm dụng chức quyền, đều là vì tư lợi cá nhân, Dương thiếu gia giết rất được! Tôi nguyện ý trung thành với Dương thiếu gia! Đi theo làm tùy tùng cho Dương thiếu gia!!
Lại có một gã Phó quan mắt híp nghênh hợp nói.
Dương Thần nhíu mày, bỗng nhiên từ một tên lính bên cạnh hắn giựt lấy cây súng, nổ súng liên tục về phía hai gã quan quân!
Đùng đùng đùng…
Trong khi mọi người khiếp sợ đến cực điểm, hai gã quan quân vừa mới còn vuốt mông ngựa đã trực tiếp bị bắn thành cái sàng!
Hai người dường như đến chết đều không rõ, vì sao Dương Thần phải giết chúng, run rẩy ngã xuống, chết không nhắm mắt!
Dương Thần mặt không chút cảm xúc tùy tay quăng súng ra, cao giọng nói:
- Lời nói vừa nói đã nghe rõ chưa? Ta nói là, trung hiếu với quốc gia! Không nói các người phải trung hiếu với ta! Sao, các người cho ta là Uông Sĩ Ba? Các người nghĩ ta cũng là phản quốc, muốn tạo phản?
Vài tên quan quân còn sót lại sợ tới mức mặt xanh mét, vuốt mông ngựa cũng có thể đưa đến họa sát thân?
Dương Thần vui giận thất thường, giết người không chớp mắt, làm cho bọn họ hoàn toàn mất hết can đảm, sợ tiếp tục nhiều chuyện nói sai nửa câu.
Phịch!
Đột nhiên có vài tên quan quân ngã quỵ xuống đất, đầu không ngẩng nổi lên!
- Dương thiếu bớt giận! Tôi nguyện ý trung thành với quốc gia! Kiên quyết đấu tranh với đám quân phản loạn!! Quyết không thỏa hiệp!!
Một đám quan quân rất nhanh hồi phục lại tinh thần, gần như mang theo cả tiếng khóc gào thét ra các loại lời thề.
Mắt thấy đã hết hy vọng, ngay cả các trưởng quan cũng bắt đầu kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, quân đội từ trên xuống dưới tự nhiên không còn bất cứ tính cách gì, hơn một ngàn tên lính vốn trong lòng run sợ đã bắt đầu có người buông vũ khí.
Khi thấy số binh lính buông vũ khí càng ngày càng nhiều, phạm vi không ngừng mở rộng, không quá lâu sau, tất cả các binh lính đã trở nên rời rạc, trận hình vây công tự nhiên mất đi hiệu lực.
Đại viện Dương gia trên không, Huyền thủy phi kiếm chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, bị Dương Thần che dấu, Huyền băng hộ tráo đã không còn.
Đây hết thảy, thật giống như hoa trong gương, trăng trong nước, như chưa từng tồn tại, khiến cho không ít binh lính đều cho là mình mơ một giấc mơ.
Thái Vân Thành dẫn theo người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, khống chế được toàn bộ thế cục, khi quay lại phát hiện toàn bộ đã bị Dương Thần hoàn toàn trấn áp, không khỏi có chút hãi hùng.
Nhưng Thái Vân Thành cũng đã nghĩ tới kết quả bết bát nhất, quả nhiên là nhân vật không sợ trời không sợ đất, giết chết Uông Sĩ Ba.
Khi Uông Sĩ Ba còn sống, anh làm quân nhân của đất nước, cũng đứng ở vị trí nhất định, công bằng.
Nhưng hôm nay Uông Sĩ Ba không thể nhịn được Dương Thần, người cũng mất, vậy anh ta cũng không thể đầu óc mụ mĩ dám bất mãn với Dương Thần, dù thế nào đi nữa, tư tâm vẫn phải có.
Đồng thời liên tục cười khổ, Thái Vân Thành là quan chỉ huy cao nhất ở đây, chỉ huy quân khu đoàn pháo binh lâm thời tự động trở về.
Về phần Dương Thần, cả người hơn nửa phảng phất ngâm trong máu loãng, bộ dạng quần áo tả tơi, loại thời điểm như này ai cũng không dám tiếp xúc nhiều.
Một vài công tác giải quyết hậu quả cũng giao cho Dương Phá Quân, ông dẫn theo một đám Thân vệ Dương gia tiến hành xử lý.
Trở lại Đại viện Dương gia, ánh mắt Dương Thần trực tiếp tập trung trên người Dương Liệt.
Dương Liệt giờ phút này thoạt nhìn tràn đầy sùng kính, không có chút mất tự nhiên nào,
- Anh, may là anh gan dạ sáng suốt hơn người, xem ra quân khu Yến Kinh lần này hoàn toàn bị Dương gia chúng ta khống chế rồi.
- Vậy sao?
Dương Thần bỗng nhiên tiến lên một bước dài, một bàn tay kéo cổ áo Dương Liệt, nhẹ nhàng nhấc cậu ta lên!
Mọi người trong Dương gia một mảnh kinh hô, mà Dương Liệt lại lộ ra vẻ kinh hoảng.
- Có phải rất thất vọng không? Bao nhiêu nỗ lực đều uổng phí? Không ngờ chuyện gì tao cũng làm được?
Dương Thần hô hố nói.
- Em… anh… em không rõ anh đang nói gì? Em cái gì cũng không làm!
Dương Liệt vô cùng ủy khuất.
Dương Thần cười lạnh,
- Tuy tao không biết rốt cuộc mày có vấn đề ở đâu, nhưng không có nghĩa là tao nhất định phải tìm được đáp án, tao bây giờ động thủ giết mày, thà rằng giết lầm cũng không bỏ sót, mày thấy thế nào?
- Thần thiếu gia! Đừng kích động!
- Đúng vậy, Thần thiếu gia, hai người là anh em ruột!
Một đám Thân vệ Dương gia và người hầu bắt đầu khuyên bảo, mà Dương Công Minh đứng ở một bên ánh mắt lóe ra, yên lặng không nói.
Lúc này, âm thanh của Quách Tuyết Hoa từ cửa truyền tới, kinh sợ la lên một tiếng, bước chân bay nhanh.
- Dương Thần! Đừng làm tổn thương em trai con!
Quách Tuyết Hoa đẩy đám người chạy ra, trong lúc chạy tóc có chút tán loạn, bà cũng là vừa vặn đi ra ngoài, chợt nghe tôi tớ nói Dương Thần động thủ với Dương Liệt liền lập tức chạy tới.
- Mẹ, con không sao, mẹ mau khuyên anh.
Dương Liệt cố gắng duy trì vẻ điềm tĩnh cười khổ.
Quách Tuyết Hoa dùng sức túm tay Dương Thần, nhưng túm thế nào cũng không động, không khỏi đỏ mắt, vài phần cầu xin nói:
- Dương Thần, mẹ xin con, em trai con trước kia làm sai rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ nó đang sửa lại! Con dù thế nào cũng phải cho nó cơ hội! làm sao có thể vô duyên vô cớ làm hại nó?
Trong mắt phu nhân chỉ có đau xót và ưu sầu, bất đắc dĩ, ánh mắt trong suốt đó khiến lòng Dương Thần khó có thể khắc chế mà mềm nhũn.
Có một số việc, giải thích cho phụ nữ nghe là không có ý nghĩa, đặc biệt là những khi dính líu đến tình mẫu tử, tình mẹ khiến bà xem nhẹ tất cả.
- Dương Thần, cháu nói em trai cháu ở sau lưng giở trò, nhưng nếu như không lấy ra được chứng cứ, lại tùy ý làm bị thương em trai cháu, về tình về lý đều không thể nào nói được.
Dương Công Minh lúc này đi tới nói.
Đây cũng là cho một lối thoát, Dương Thần tự nhiên sẽ hiểu. Nói thật, biểu tình Quách Tuyết Hoa ở bên cạnh như vậy, hắn cũng không động thủ được.
Tuy hơi có chút không cam lòng, nhưng đúng như lời Dương Công Minh nói, tiểu tử này thật sự rất bí mật, mặc dù bản thân biết cậu ta chắc chắn có vấn đề, nhưng lại tìm không ra chứng cứ!
Khẽ hừ một tiếng, Dương Thần buông tay ra, tạm thời chỉ có thể buông tha Dương Liệt.
Quách Tuyết Hoa thấy thế thì như trút được gánh nặng, có chút vui mừng nhìn Dương Thần.
Dương Thần không muốn nói thêm điều gì, lập tức đi vào trong viện, hắn cần tắm rửa, đổi một bộ quần áo.
Dương Công Minh cũng ngăn lấy Dương Thần, trầm giọng nói:
- Vừa rồi ta đã phái người liên hệ Lý gia, Lý Mạc Thân vừa trở về, cái ông ta đồng ý đã điều tra ra, tất cả tham dự đều nhằm vào cháu, tiến hành bắt giữ gia tộc và cá nhân, sau khi báo cho chúng ta tin tức sẽ tiến hành âm thầm xử lý.
Dương Thần vừa nghe liền cười tà nói:
- Sớm đã biết được tin tức rồi, liền chờ mà xem chúng ta sẽ làm thế nào đi.
Dương Công Minh lơ đễnh:
- Bất kể thế nào, Lý gia đồng ý dùng tài nguyên Cục an toàn và Gián điệp của bọn họ để âm thầm giúp cháu diệt trừ người phát động, ngoài trừ Quách gia, sợ ảnh hướng đến cảm tình của mẹ cháu ra, những người khác, chắc có lẽ đều không thể lên tiếng, làm thứ gì nữa rồi…
- Là sợ cháu tự mình động thủ giết, sẽ tạo thành gió tanh mưa máu thì có.
Dương Thần có chút hứng thú tẻ nhạt,
- Được rồi, dù sao cháu cũng không có hứng giết những người già yếu.
Nói xong liền bỏ rơi những người trong Dương gia còn đang hưng phấn gặp đại nạn không chết, Dương Thần đi vào hậu viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.