Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 730: Cởi bỏ quần áo hãy nằm
Mai Can Thái Thiếu Bính
29/03/2013
Nghỉ ngơi ở nhà một ngày, ngày hôm sau Dương Thần đã không thất hứa với thuộc hạ của mình, ngoan ngoãn đến công ty làm việc.
Chỉ là lúc lái xe đến công ty, Dương Thần đã không nhịn được mà cười một mình.
Nguyên nhân cũng là vì lúc sáng nay xuống lầu, Lâm Nhược Khê đã ngượng ngùng đỏ mặt nói câu “chào buổi sáng” với mình, còn cố tạo ra một nụ cười mỉm nữa.
Đột nhiên Dương Thần cảm thấy mình giống như là một tên địa chủ thời xưa, còn biết huấn luyện vợ mình ngoan ngoãn chào hỏi mình.
Sau khi đến công ty, hai người Vương Khiết và Triệu Đằng đều đang đứng đợi, thấy Dương Thần rốt cục rồi cũng chịu đến công ty. Những việc quan trọng như thế, tuy rằng bọn họ có thể giải quyết, những không có chữ ký của Giám đốc thì cũng khó mà thực thi được.
Dương Thần nhìn thấy một đống tài liệu, khẽ nhíu mày, không an tâm giúp đỡ chính mình, quả là có chút đau đầu, thật tình thì mình cũng không để tâm xem kỹ, làm ra vẻ một chút, lướt sơ qua, có thể hiểu ngay được.
Cho nên việc xem hết đống hồ sơ này, cũng không tốn nhiều thời gian lắm.
Sửa đổi một số văn kiện quan trọng xong, Dương Thần hỏi:
- Buổi biểu diễn của Tuệ Lâm thế nào rồi?
- Giám đốc hãy yên tâm, hiện nay tiếng tăm của cô Tuệ Lâm không cần phải bàn nữa, không những các sân khấu trong nước sắp xếp ổn thỏa, mà đến Tiểu Cự Đản (công ty tổ chức biểu diễn) Đài Bắc cũng đặc biệt hủy bỏ một hợp đồng, để sắp xếp cho cô Tuệ Lâm một ngày. Nhưng buổi biểu diễn ở Trung Hải thì phải dời đến tháng sau, hành trình đã kín mít rồi, tháng này còn phải phát hành một số nhạc tiếng Anh, để mở rộng ra thị trường Châu Âu, cũng hơi bận một chút.
Vương Khiết nói.
Dương Thần vỗ vỗ trán, không biết cái cô Tuệ Lâm này có ứng phó được hay không, sức khỏe thì không cần phải lo, nội lực cũng ổn định, chỉ sợ rằng cô ấy một mình đi đi lại lại sẽ cảm thấy cô đơn, xem ra phải bỏ chút thời gian gọi điện hoặc đến thăm cô ta một chút.
Tiếp đến, Dương Thần lại phải gặp vài khách hàng của một số công ty khác, bàn về vấn đề tài trợ quảng cáo. Bởi vì tháng sáu này có cuộc tranh cúp bóng đá Châu âu thế giới, Ngọc Lôi đương nhiên là sẽ đi tranh tài.
Nhưng đáng tiếc là Dương Thần không mặn mà gì lắm với các môn thể thao, chỉ là đến một chút, tuy đã ký một số hợp đồng.
Nhưng thực chất với Dương Thần mà nói, thì các cuộc tranh tài thể thao chẳng khác nào cuộc chơi của đám con nít, chẳng qua chỉ là một trái banh thôi sao? Chỉ cần đá một phát, đừng nói là trong sân banh, chỉ cần banh không rách thì đá cả ra ngoài sân thì cũng đâu khó khăn gì.
Gần đến trưa, điện thoại đột nhiên rung lên, đúng là Lâm Nhược Khê gọi đến.
Từ khi hai vợ chồng cùng ngủ giấc trưa hôm qua, tình cảm đã thân mật hơn nhiều, cảm giác dựa dẫm vào nhau thật ngọt ngào, Dương Thần rất vui vẻ bắt máy:
- Bà xã, em nhớ anh rồi sao, lại muốn ngủ trong lòng anh à? Nếu muốn như thế thì hôm nay nhất định anh sẽ cởi bỏ quần áo thì em mới được nằm lên đấy.
Lâm Nhược Khê ở đầu dây bên kia có chút ngượng ngùng, cô ấy nhất định là nghe được vẻ bông đùa trong lời nói của Dương Thần, nguyên nhân là vì hôm qua mình ngủ ngon quá, làm cho nước dãi chảy ướt cả áo của Dương Thần, thật ngại quá.
- Em…em không cần đâu.
Lâm Nhược Khê vội đáp.
- Em muốn anh đi cùng em một lát.
Dương Thần sửng sốt:
- Ăn cơm trưa?
- Ây…ăn cơm là chuyện thứ yếu, cái chính là em muốn đến cô nhi viện, nhưng một mình khiêng đồ không xuể, cho nên…
Dương Thần vỗ trán, đúng rồi, hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi, mà Lâm Nhược Khê rất yêu thích trẻ con, đương nhiên là sẽ đi phát quà cho bọn trẻ.
Không cần suy nghĩ, Dương Thần đồng ý ngay, lập tức phóng ngay đến Quốc Tế Ngọc Lôi, chạy ngay lên lầu, đến phòng làm việc của Lâm Nhược Khê, gõ cửa.
Không đợi Dương Thần tự mở cửa đi vào, cửa từ bên trong đã mở ra, nhưng người phụ nữ xuất hiện trước mặt đã khiến Dương Thần hết sức kinh ngạc.
- Hồng Yến?
Trước mặt một cô gái đầy đặn với chiếc váy voan màu nâu nhạt, eo thắt một sợi đai mảnh màu đen, tóc tơ cuốn lọn, gương mặt diễm lệ, đúng là Triệu Hồng Yến đã lâu ngày không gặp!
Lần trước từ biệt tại nhà Triệu Hồng Yến, hắn nghĩ rằng sẽ không còn gặp lại cô, thật không ngờ cô lại xuất hiện trong phòng làm việc của Lâm Nhược Khê.
Triệu Hồng Yến ôm chặt một số tài liệu trong tay, cười:
- Chào Giám đốc Dương.
- Cô…
Dương Thần ngập ngừng:
- Cô đến để trả tiền sao?
Triệu Hồng Yến hơi khựng người nhưng liền nói:
- Tiền tôi sẽ trả, nhưng hôm nay thì không.
Lúc này, giọng nói thanh khiết của Lâm Nhược Khê từ trong phòng vọng ra:
- Triệu Hồng Yến là trợ lý mới của em…
Trợ lý?
Dương Thần nhìn vào gương mặt đắc ý của Triệu Hồng Yến, Lâm Nhược Khê đúng là nói một đằng làm một nẻo, trước kia cô từng khẳng định sẽ kiếm một người mà cô tin tưởng để làm trợ lý, vậy mà bây giờ lại tuyển cô Triệu Hồng Yến, đến đây thì cũng không có gì để chứng minh nữa, biết rõ gốc rễ rồi.
- Cửa hàng thực phẩm viên của nhà cô còn mở không?
Dương Thần tò mò.
Triệu Hồng Yến quay đầu nhìn Lâm Nhược Khê đang tìm đọc cái gì trên vi tính, thấy Lâm Nhược Khê cái gì cũng không nói, mới gật đầu nói:
- Ừ, Tổng giám đốc Lâm đã đầu tư vào cửa hàng thực phẩm viên của chúng tôi, hiện giờ đã mở ba chi nhánh, còn tuyển nhân viên, tình hình trong nhà cũng khá lên, Tổng giám đốc Lâm nói Ngô Nguyệt đi Mĩ kết hôn sinh con, mong tôi đến làm trợ lý, tuy tôi không có kinh nghiệm gì, nhưng vẫn vui vì được làm trợ lý của Tổng giám đốc Lâm.
Dương Thần không ngờ là Lâm Nhược Khê đầu tư vào cửa hàng thực phẩm viên, hắn cảm thấy thật tức cười, xem ra cô nàng đã đạt tới trình độ sâu đối với các loại thực phẩm viên bằng nếp này rồi.
Nhưng việc đầu tư vào mấy cửa hàng nhỏ đối với thực lực của Lâm Nhược Khê mà nói thì cũng đâu khó khăn gì.
Nói thêm vài câu nữa thì Triệu Hồng Yến phải đi copy tài liệu, nên cô liền đi xuống lầu, Dương Thần không kiềm không được quay đầu nhìn theo cô, thân hình mảnh mai của thiếu phụ với bờ vai thật mê đắm. mông cong đong đưa, thật thướt tha, nhớ lại lúc trước ở trong Bộ phận quan hệ khánh hàng, mình cũng từng lợi dụng người phụ nữ này không ít, dường như là ngoài phòng tuyến cuối cùng ra, hầu hết đều đã từng lợi dụng qua, nay lại có dịp gặp mặt thường xuyên, không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
Dương Thần cũng phải thừa nhận mình đúng là súc sinh, không còn cánh cứu chữa.
- Hừ .
Trong văn phòng Lâm Nhược Khê phát ra tiếng hừ lạnh lùng, hiển nhiên thấy bộ dạng thèm thuồng của Dương Thần.
Dương Thần vội nghiêm lại, ho vài tiếng, mỉm cười đi đến bàn làm việc của Lâm Nhược Khê:
- Cưng à, em thật hiền lành, hậu đãi nhân viên như vậy, phụ nữ hiền lành là tuyệt vời nhất.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái:
- Sao anh không nói, anh biết rõ Tiết Minh Hòa lợi dụng Ngô Nguyệt, nhưng vẫn giấu Ngô Nguyệt?
- Ách…Như vậy không phải rất tốt sao, dù sao người ta cũng yêu nhau thật lòng.
Dương Thần cười lững thững nói.
Lâm Nhược Khê cũng không muốn nhắc đến nhiều về chuyện ấy, chỉ vì không hài lòng Dương Thần với vẻ ca ngợi dối trá mà thôi, nhìn đồng hồ cũng đã đến lúc, liền đứng dậy cầm lấy túi xách đã chuẩn bị sẵn, đi đến cạnh Dương Thần, choàng tay qua cánh tay Dương Thần, ngẩng đầu nói:
- Đi thôi.
Dương Thần nuốt cổ họng, chỉ tay vào chỗ mà bị Lâm Nhược Khê đang choàng lấy:
- Chúng ta như vậy đi xuống? Bị người ta nhìn thấy thì sao?
Lâm Nhược Khê xảo quyệt mỉm cười một chút:
- Sao thế, vợ choàng tay chồng ra khỏi công ty, có ai có thể nói gì sao? Yên tâm đi, ai dám lắm lời, em thẳng tay sa thải người đó liền.
- Không phải…Anh không có ý này…
- Vậy thì là ý gì?
Lâm Nhược Khê liền lộ chút hờn dỗi :
- Anh không muốn em gần anh sao? Anh vẫn còn giận em đúng không?
Dương Thần vội lắc đầu:
- Tuyệt đối không có!
- Nếu vậy thì đi thôi! Em biết ông xã thực sự rất thích như vậy, đúng không?
Lâm Nhược Khê không chút che giấu sự hài lòng của mình.
Dương Thần miễn cưỡng cười, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra, đây là Lâm Nhược Khê cố ý bày vẻ ân ái trong công ty, bởi vì, chuyện như vậy, tất nhiên sẽ đến tai Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc, hơn nữa còn làm cho rất nhiều nữ nhân viên xinh đẹp của Ngọc Lôi đều tránh xa mình ra.
Quả là như vậy, lúc Lâm Nhược Khê thân mật choàng lấy tay Dương Thần, đi thang máy thẳng xuống tầng dưới, những nhân viên của Ngọc Lôi ra vào thang máy, đều tỏ vẻ không được bình tĩnh cho lắm, hâm mộ có, ngạc nhiên cũng có, đủ những cảm xúc, nói không chút kiệm lời, không tới nửa tiếng, khắp cả tòa nhà đều sẽ biết chuyện thân mật của hai người.
Xuống đến tầng hầm đậu xe, Lâm Nhược Khê liền buông tay ra khỏi tay Dương Thần, hờn dỗi nhìn Dương Thần một cái, chỉ là vì, vừa rồi Dương Thần không đàng hoàng chút nào, đôi lúc lén dùng cánh tay cọ vào ngực mình, làm cho Lâm Nhược Khê vài lần suýt nữa không nhịn nổi mà phát ra tiếng bất nhã, dù sao rất nhiều dây thần kinh nhạy cảm đều nằm trong khu vực đó.
Dương Thần vờ như không có việc gì, nhìn quanh một chút, không thấy chiếc xe Bentley của Lâm Nhược Khê, hỏi:
- Bà xã, xe của em đâu?
Lâm Nhược Khê cũng không thèm để ý hắn, hướng vào một góc bĩu môi:
- Ở đằng kia kìa.
Nếu như Dương Thần không nhìn theo thì sẽ tốt, nhưng vừa nhìn, thì chút nữa rớt con ngươi xuống.
Chỉ là lúc lái xe đến công ty, Dương Thần đã không nhịn được mà cười một mình.
Nguyên nhân cũng là vì lúc sáng nay xuống lầu, Lâm Nhược Khê đã ngượng ngùng đỏ mặt nói câu “chào buổi sáng” với mình, còn cố tạo ra một nụ cười mỉm nữa.
Đột nhiên Dương Thần cảm thấy mình giống như là một tên địa chủ thời xưa, còn biết huấn luyện vợ mình ngoan ngoãn chào hỏi mình.
Sau khi đến công ty, hai người Vương Khiết và Triệu Đằng đều đang đứng đợi, thấy Dương Thần rốt cục rồi cũng chịu đến công ty. Những việc quan trọng như thế, tuy rằng bọn họ có thể giải quyết, những không có chữ ký của Giám đốc thì cũng khó mà thực thi được.
Dương Thần nhìn thấy một đống tài liệu, khẽ nhíu mày, không an tâm giúp đỡ chính mình, quả là có chút đau đầu, thật tình thì mình cũng không để tâm xem kỹ, làm ra vẻ một chút, lướt sơ qua, có thể hiểu ngay được.
Cho nên việc xem hết đống hồ sơ này, cũng không tốn nhiều thời gian lắm.
Sửa đổi một số văn kiện quan trọng xong, Dương Thần hỏi:
- Buổi biểu diễn của Tuệ Lâm thế nào rồi?
- Giám đốc hãy yên tâm, hiện nay tiếng tăm của cô Tuệ Lâm không cần phải bàn nữa, không những các sân khấu trong nước sắp xếp ổn thỏa, mà đến Tiểu Cự Đản (công ty tổ chức biểu diễn) Đài Bắc cũng đặc biệt hủy bỏ một hợp đồng, để sắp xếp cho cô Tuệ Lâm một ngày. Nhưng buổi biểu diễn ở Trung Hải thì phải dời đến tháng sau, hành trình đã kín mít rồi, tháng này còn phải phát hành một số nhạc tiếng Anh, để mở rộng ra thị trường Châu Âu, cũng hơi bận một chút.
Vương Khiết nói.
Dương Thần vỗ vỗ trán, không biết cái cô Tuệ Lâm này có ứng phó được hay không, sức khỏe thì không cần phải lo, nội lực cũng ổn định, chỉ sợ rằng cô ấy một mình đi đi lại lại sẽ cảm thấy cô đơn, xem ra phải bỏ chút thời gian gọi điện hoặc đến thăm cô ta một chút.
Tiếp đến, Dương Thần lại phải gặp vài khách hàng của một số công ty khác, bàn về vấn đề tài trợ quảng cáo. Bởi vì tháng sáu này có cuộc tranh cúp bóng đá Châu âu thế giới, Ngọc Lôi đương nhiên là sẽ đi tranh tài.
Nhưng đáng tiếc là Dương Thần không mặn mà gì lắm với các môn thể thao, chỉ là đến một chút, tuy đã ký một số hợp đồng.
Nhưng thực chất với Dương Thần mà nói, thì các cuộc tranh tài thể thao chẳng khác nào cuộc chơi của đám con nít, chẳng qua chỉ là một trái banh thôi sao? Chỉ cần đá một phát, đừng nói là trong sân banh, chỉ cần banh không rách thì đá cả ra ngoài sân thì cũng đâu khó khăn gì.
Gần đến trưa, điện thoại đột nhiên rung lên, đúng là Lâm Nhược Khê gọi đến.
Từ khi hai vợ chồng cùng ngủ giấc trưa hôm qua, tình cảm đã thân mật hơn nhiều, cảm giác dựa dẫm vào nhau thật ngọt ngào, Dương Thần rất vui vẻ bắt máy:
- Bà xã, em nhớ anh rồi sao, lại muốn ngủ trong lòng anh à? Nếu muốn như thế thì hôm nay nhất định anh sẽ cởi bỏ quần áo thì em mới được nằm lên đấy.
Lâm Nhược Khê ở đầu dây bên kia có chút ngượng ngùng, cô ấy nhất định là nghe được vẻ bông đùa trong lời nói của Dương Thần, nguyên nhân là vì hôm qua mình ngủ ngon quá, làm cho nước dãi chảy ướt cả áo của Dương Thần, thật ngại quá.
- Em…em không cần đâu.
Lâm Nhược Khê vội đáp.
- Em muốn anh đi cùng em một lát.
Dương Thần sửng sốt:
- Ăn cơm trưa?
- Ây…ăn cơm là chuyện thứ yếu, cái chính là em muốn đến cô nhi viện, nhưng một mình khiêng đồ không xuể, cho nên…
Dương Thần vỗ trán, đúng rồi, hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi, mà Lâm Nhược Khê rất yêu thích trẻ con, đương nhiên là sẽ đi phát quà cho bọn trẻ.
Không cần suy nghĩ, Dương Thần đồng ý ngay, lập tức phóng ngay đến Quốc Tế Ngọc Lôi, chạy ngay lên lầu, đến phòng làm việc của Lâm Nhược Khê, gõ cửa.
Không đợi Dương Thần tự mở cửa đi vào, cửa từ bên trong đã mở ra, nhưng người phụ nữ xuất hiện trước mặt đã khiến Dương Thần hết sức kinh ngạc.
- Hồng Yến?
Trước mặt một cô gái đầy đặn với chiếc váy voan màu nâu nhạt, eo thắt một sợi đai mảnh màu đen, tóc tơ cuốn lọn, gương mặt diễm lệ, đúng là Triệu Hồng Yến đã lâu ngày không gặp!
Lần trước từ biệt tại nhà Triệu Hồng Yến, hắn nghĩ rằng sẽ không còn gặp lại cô, thật không ngờ cô lại xuất hiện trong phòng làm việc của Lâm Nhược Khê.
Triệu Hồng Yến ôm chặt một số tài liệu trong tay, cười:
- Chào Giám đốc Dương.
- Cô…
Dương Thần ngập ngừng:
- Cô đến để trả tiền sao?
Triệu Hồng Yến hơi khựng người nhưng liền nói:
- Tiền tôi sẽ trả, nhưng hôm nay thì không.
Lúc này, giọng nói thanh khiết của Lâm Nhược Khê từ trong phòng vọng ra:
- Triệu Hồng Yến là trợ lý mới của em…
Trợ lý?
Dương Thần nhìn vào gương mặt đắc ý của Triệu Hồng Yến, Lâm Nhược Khê đúng là nói một đằng làm một nẻo, trước kia cô từng khẳng định sẽ kiếm một người mà cô tin tưởng để làm trợ lý, vậy mà bây giờ lại tuyển cô Triệu Hồng Yến, đến đây thì cũng không có gì để chứng minh nữa, biết rõ gốc rễ rồi.
- Cửa hàng thực phẩm viên của nhà cô còn mở không?
Dương Thần tò mò.
Triệu Hồng Yến quay đầu nhìn Lâm Nhược Khê đang tìm đọc cái gì trên vi tính, thấy Lâm Nhược Khê cái gì cũng không nói, mới gật đầu nói:
- Ừ, Tổng giám đốc Lâm đã đầu tư vào cửa hàng thực phẩm viên của chúng tôi, hiện giờ đã mở ba chi nhánh, còn tuyển nhân viên, tình hình trong nhà cũng khá lên, Tổng giám đốc Lâm nói Ngô Nguyệt đi Mĩ kết hôn sinh con, mong tôi đến làm trợ lý, tuy tôi không có kinh nghiệm gì, nhưng vẫn vui vì được làm trợ lý của Tổng giám đốc Lâm.
Dương Thần không ngờ là Lâm Nhược Khê đầu tư vào cửa hàng thực phẩm viên, hắn cảm thấy thật tức cười, xem ra cô nàng đã đạt tới trình độ sâu đối với các loại thực phẩm viên bằng nếp này rồi.
Nhưng việc đầu tư vào mấy cửa hàng nhỏ đối với thực lực của Lâm Nhược Khê mà nói thì cũng đâu khó khăn gì.
Nói thêm vài câu nữa thì Triệu Hồng Yến phải đi copy tài liệu, nên cô liền đi xuống lầu, Dương Thần không kiềm không được quay đầu nhìn theo cô, thân hình mảnh mai của thiếu phụ với bờ vai thật mê đắm. mông cong đong đưa, thật thướt tha, nhớ lại lúc trước ở trong Bộ phận quan hệ khánh hàng, mình cũng từng lợi dụng người phụ nữ này không ít, dường như là ngoài phòng tuyến cuối cùng ra, hầu hết đều đã từng lợi dụng qua, nay lại có dịp gặp mặt thường xuyên, không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
Dương Thần cũng phải thừa nhận mình đúng là súc sinh, không còn cánh cứu chữa.
- Hừ .
Trong văn phòng Lâm Nhược Khê phát ra tiếng hừ lạnh lùng, hiển nhiên thấy bộ dạng thèm thuồng của Dương Thần.
Dương Thần vội nghiêm lại, ho vài tiếng, mỉm cười đi đến bàn làm việc của Lâm Nhược Khê:
- Cưng à, em thật hiền lành, hậu đãi nhân viên như vậy, phụ nữ hiền lành là tuyệt vời nhất.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái:
- Sao anh không nói, anh biết rõ Tiết Minh Hòa lợi dụng Ngô Nguyệt, nhưng vẫn giấu Ngô Nguyệt?
- Ách…Như vậy không phải rất tốt sao, dù sao người ta cũng yêu nhau thật lòng.
Dương Thần cười lững thững nói.
Lâm Nhược Khê cũng không muốn nhắc đến nhiều về chuyện ấy, chỉ vì không hài lòng Dương Thần với vẻ ca ngợi dối trá mà thôi, nhìn đồng hồ cũng đã đến lúc, liền đứng dậy cầm lấy túi xách đã chuẩn bị sẵn, đi đến cạnh Dương Thần, choàng tay qua cánh tay Dương Thần, ngẩng đầu nói:
- Đi thôi.
Dương Thần nuốt cổ họng, chỉ tay vào chỗ mà bị Lâm Nhược Khê đang choàng lấy:
- Chúng ta như vậy đi xuống? Bị người ta nhìn thấy thì sao?
Lâm Nhược Khê xảo quyệt mỉm cười một chút:
- Sao thế, vợ choàng tay chồng ra khỏi công ty, có ai có thể nói gì sao? Yên tâm đi, ai dám lắm lời, em thẳng tay sa thải người đó liền.
- Không phải…Anh không có ý này…
- Vậy thì là ý gì?
Lâm Nhược Khê liền lộ chút hờn dỗi :
- Anh không muốn em gần anh sao? Anh vẫn còn giận em đúng không?
Dương Thần vội lắc đầu:
- Tuyệt đối không có!
- Nếu vậy thì đi thôi! Em biết ông xã thực sự rất thích như vậy, đúng không?
Lâm Nhược Khê không chút che giấu sự hài lòng của mình.
Dương Thần miễn cưỡng cười, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra, đây là Lâm Nhược Khê cố ý bày vẻ ân ái trong công ty, bởi vì, chuyện như vậy, tất nhiên sẽ đến tai Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc, hơn nữa còn làm cho rất nhiều nữ nhân viên xinh đẹp của Ngọc Lôi đều tránh xa mình ra.
Quả là như vậy, lúc Lâm Nhược Khê thân mật choàng lấy tay Dương Thần, đi thang máy thẳng xuống tầng dưới, những nhân viên của Ngọc Lôi ra vào thang máy, đều tỏ vẻ không được bình tĩnh cho lắm, hâm mộ có, ngạc nhiên cũng có, đủ những cảm xúc, nói không chút kiệm lời, không tới nửa tiếng, khắp cả tòa nhà đều sẽ biết chuyện thân mật của hai người.
Xuống đến tầng hầm đậu xe, Lâm Nhược Khê liền buông tay ra khỏi tay Dương Thần, hờn dỗi nhìn Dương Thần một cái, chỉ là vì, vừa rồi Dương Thần không đàng hoàng chút nào, đôi lúc lén dùng cánh tay cọ vào ngực mình, làm cho Lâm Nhược Khê vài lần suýt nữa không nhịn nổi mà phát ra tiếng bất nhã, dù sao rất nhiều dây thần kinh nhạy cảm đều nằm trong khu vực đó.
Dương Thần vờ như không có việc gì, nhìn quanh một chút, không thấy chiếc xe Bentley của Lâm Nhược Khê, hỏi:
- Bà xã, xe của em đâu?
Lâm Nhược Khê cũng không thèm để ý hắn, hướng vào một góc bĩu môi:
- Ở đằng kia kìa.
Nếu như Dương Thần không nhìn theo thì sẽ tốt, nhưng vừa nhìn, thì chút nữa rớt con ngươi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.