Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1472: Còn có lòng tin chứ?
Mai Can Thái Thiếu Bính
14/12/2013
Đầu óc Dương Thần lúc này có phần chậm hiểu, cũng không phải tiểu nhân
gặp đại nhân khẩn trương mà thành, mà là vì... số 1 này, không ngờ tự
mình lão lại vội vội vàng vàng chạy tới mở cửa?
Dương Thần vốn cho là lão sẽ ở bên trong nói một tiếng, "Có thể vào được rồi", sau đó hai người liền cung kính nhỏ giọng mà đẩy cửa đi vào. Nhưng người này, vì sao lại tự mình mở cửa mời hai người đi vào.
Không thể không nói, Số 1 rất nghiêm chỉnh, cục tức của Dương Thần cũng liền tan thành mây khói, chẳng phải nói không đánh người đang cười sao.
Dương Công Minh vỗ vỗ bả vai Dương Thần, ra hiệu hắn đừng có sững sờ nữa, chính mình thì tới trước số 1 cười gật gật đầu, đi vào.
Đi vào trong phòng làm việc, ngồi xuống sofa, số 1 còn khiến Dương Thần mở rộng tầm mắt. Lão chạy tới chỗ máy đun nước lấy lá trà và chén trà, bắt đầu pha trà cho hai người.
- Tôi đây cũng chỉ có trà xanh, cà phê gì đó đều không có, Dương Thần cháu từ nước ngoài trở về, có thể uống trà không? Nếu không tôi bảo người ta làm cho cháu chút cà phê đem đến.
- Hi... Tên thư kí mới tới kia gọi là cái gì nhỉ. Ồ đúng, gọi là Lương Hạo. Cậu ta mới từ nước Mĩ trở về, đặc biệt thích uống cà phê. Có rất nhiều loại. Tôi có thể lấy một ít của cậu ta lại đây.
Số 1 cứ một mình nói chuyện như vậy, cúi người, lựa chọn lá trà.
- Ách... Không cần. Tôi uống gì cũng được.
Sắc mặt Dương Thần có phần cứng ngắc. Tình huống gặp mặt này cũng không giống với những gì mình đã nghĩ
- Ha hả, uống trà rất tốt. Uống trà có thể trừ độc dưỡng da, còn có thể chống ung thư. Giống như cháu vậy, là tu sĩ có năng lực tu vi cao thâm đương nhiên không sợ chuyện đó. Nhưng tôi là người bình thường nên phải tự chăm sóc thân thể của mình .
Số 1 Hào nói xong, đã bưng hai chén trà nóng đến trước mặt hai ông cháu, rồi đặt ở trên bàn trà.
Dương Thần đúng là đã phát hiện số 1 không có chút tu vi nào, không khỏi buồn bực nói:
- Chẳng lẽ với bản lĩnh của thủ trưởng, một ít đan dược có thể nhanh chóng nâng cao tu vi cũng không lấy được sao?
Số 1 khoát tay áo, ngồi xuống nói:
- Xem ra cháu không biết. Hoa Hạ chúng ta có quy tắc, người ngồi vào vị trí này của tôi, không cho phép là người của bốn đại gia tộc, cũng không cho phép có chút tu vi nào. Bằng không, tôi ngồi xuống tới hơn một trăm tuổi, không phải là thành Hoàng đế rồi sao?
Dương Thần cũng nghĩ như thế. Nếu nói như vậy, số 1 nhiều lần đảm nhiệm cũng thật đáng thương, biết rõ có thể trường sinh bất lão, cũng chỉ có thể nhìn mà thèm.
Thủ trưởng số 1 cũng không để ý chuyện này, dường như đang nói tới chuyện sinh hoạt thường ngày:
- Mới vừa nói tới tiểu tử Lương Hạo, Dương Thần cháu có biết nhà cậu ta là ai hay không? Đúng, chính là người của Lương gia bị cháu giết tới mức nguyên khí bị tổn thất nghiêm trọng. Tôi thấy Lương gia đáng thương, nên gọi hắn vào phòng Thư ký. Tốt xấu gì vài năm nữa cũng phải để người của Lương gia có cơ hội xuất hiện cán bộ trẻ tuổi.
- Ai, tiểu tử Dương Thần ngươi đấy, sau khi về nước đừng để cho ta lo lắng nữa, tuổi của Dương lão Nguyên soái cũng đã lớn, nếu cháu không điềm tĩnh lại, khi nào thì có thể tiếp nhận Dương gia cơ chứ?
Dương Thần gãi gãi đầu, cảm giác dường như trưởng bối đang cho mình lời khuyên. Nhìn bên kia Ông nội vẫn duy trì một bộ dáng không liên quan đến mình, cao cao tại thượng, trong đầu lại có trận rối rắm.
- Chuyện này… Tôi phải gọi ông là gì đây. Lão Đại? Số 1? Thủ trưởng? Hay là đại gia?
- Đều được, nếu không gọi ta bằng chú đi, ta với cha cháu cùng tầm tuổi mà.
Số 1 hớn hở cười nói.
Dương Thần cười cứng ngắc, trong lòng gào to —— Gì ! Ông giỡn với tôi đấy à?
Thế nhưng ngoài miệng vẫn trả lời:
- Vậy cháu gọi bằng chú. Chú, hôm nay tìm cháu, không phải có chuyện gì muốn hỏi hay sao? Chẳng lẽ là chỉ tìm cháu tán gẫu thôi hay sao?
- Ồ, ta tự nhiên quên mất, nếu cháu khẩn trương như vậy, vậy nói một chút đi
Thủ trưởng số 1 rất hòa khí nói.
Dương Thần lại thêm một trận rối rắm, đây không phải ông ta gọi mình tới nói chuyện sao? Vì sao ngược lại giống như chuyển thành mình tới tìm ông ta để nói chuyện?
Cảm giác bị người ta đùa bỡn, khiến Dương Thần khó chịu khẽ nhíu mày.
Số 1 thu hồi vài phần ý cười, nói đầy thấm thía:
- Dương Thần, lần trước cháu nguyện ý vì Hoa Hạ chúng ta, hàng năm dành cho chúng ta sáu mươi triệu tấn dầu thô giá chỉ còn một nửa, chú đều biết hết, cháu đúng là thanh niên yêu nước, chú rất vui mừng.
Dương Thần nghĩ thầm rằng, còn không phải mình bị ép buộc sao. Nghĩ đến chuyện đó đến bây giờ còn thấy đau.
- Nhưng...
Số 1 lời nói bỗng thay đổi:
- Cái gọi là thưởng phạt phân minh, chú ngồi ở trên vị trí này, tất cả phải lấy ích lợi quốc gia làm trọng. Cho dù chú biết cháu có lòng yêu nước, nhưng cũng không có thể coi thường những thành phần mà cháu hợp tác nếu họ có ý định phá hoại tổ quốc.
- Mông gia uy hiếp bốn tỉnh ở Trung Nguyên, liên quan đến sự ổn định của toàn bộ xã hộ trung bộ Hoa Hạ, công nghiệp Hoa Trung cũng là công ty lớn rất được coi trọng của quốc gia, hàng năm có tài trợ tương đối lớn để xây dựng quốc gia.
- Cháu hiện giờ đã giết chết Mông Khai Nguyên và dòng chính của Mông gia, cùng rất nhiều cao tầng của bang Hoa Nam. Điều này có thể khiến phòng thủ kiên cố vốn có của địa khu trung bộ bị rung chuyển. Cháu có từng nghĩ qua ảnh hưởng kế tiếp sẽ là như thế nào không?
Dương Thần âm thầm không yên, sẽ không phải ngay cả chuyện Mông Nguyệt là giả Số 1 cũng biết rồi chứ? Dù sao tốc độ của mình nhanh như vậy, ông ta cũng không có khả năng trực tiếp chạy tới Nhật Bản xem tất cả biến hóa.
Vừa nghe như vậy, phát hiện hẳn là ông ta vẫn còn không biết, vì thế hắn khẽ thở ra, nói:
- Không phải có Mông Nguyệt ở đó sao? Người phụ nữ kia cũng có đủ năng lực đấy, lại là dòng chính của Mông gia.
- Mông Nguyệt? Cô ta là có năng lực, nhưng muốn củng cố tốt toàn bộ Trung Nguyên. Cô ta còn quá trẻ, lực uy hiếp không đủ, dưới tay lại không có người có năng lực, thời gian ngắn rất khó thực hiện được.
- Huống chi, cháu hiện tại chọc phải chính là đại tộc Mông gia đích thực phía sau lưng Mông gia. Đó không phải một mình có thể chống lại được, nếu bọn họ không chú ý hậu quả gây ra, cháu có biết sẽ tạo thành tai họa thế nào?
Giọng điệu Số 1 trở nên thâm trầm, mang theo dày đặc ý tứ cảnh cáo.
Dương Thần cũng không phải quả hồng mềm, hừ nhẹ nói:
- Cháu không giết bọn họ, bọn họ sẽ tới giết cháu, muốn cháu khoanh tay chịu chết? Đấy không phải thói quen của cháu.
- Cháu có thể không sợ, nhưng cháu nghĩ lại xem toàn bộ Dương gia còn có những cô gái trẻ, cả con gái của cháu, chẳng lẽ... Cháu có thể che chở hết cho họ sao?
Số 1 cười hỏi.
Sát khí trong mắt Dương Thần phát ra bốn phía, cười lạnh nói:
- Cháu còn muốn hỏi chú một chuyện, thế lực sau lưng Mông gia là gì, cùng lắm thì, cháu đi tìm hang ổ của bọn họ, đem toàn bộ bọn họ giết hết là được!
Dương Thần không phải mạnh miệng nói chơi, lúc trước tu vi mất đi, bó tay bó chân, hiện giờ đạt lên đỉnh cao mới, trong tay lại có Hỗn Độn đỉnh có thể cắn nuốt vạn vât, Dương Thần cảm thấy thế lực sau lưng Mông gia chưa chắc có thể mạnh bằng mình, bị bọn họ kìm hãm, giống như treo cổ tự tử cắn lưỡi, còn không bằng đảo khách thành chủ, xông lên trên núi .
Đến lúc đó, nếu có thể giết được một bên, một bên cắn nuốt một vài cao thủ, nói không chừng tu vi còn có thể tăng thêm một bước lớn, cũng có thể qua được Thượng Thanh thần lôi kiếp cũng chưa biết chừng.
Số 1 có chút kinh ngạc nhìn Dương Thần liếc mắt một cái:
- Thật không nghĩ tới cháu lại to gan lớn mật có thể nghĩ tới tình trạng hướng này.
Dương Công Minh lúc này rốt cục cúi đầu thở dài, nói:
- Thủ trưởng chê cười, cháu tôi tính tình có phần nóng nảy, thiếu kiên nhẫn.
- Không có gì đáng ngại.
Số 1 khoát tay, ra hiệu không có chuyện gì, đối diện đôi mắt nghiêm nghị đầy sát khí của Dương Thần, hồn nhiên không sợ mà nói:
- Cháu cảm thấy mình có khả năng chống đối thế lực sau lưng Mông gia sao?
Dương Thần không kiêu ngạo không xu nịnh nhìn xuống người đàn ông trung niên, hỏi ngược lại:
- Chú cảm thấy thế nào?
Số 1 rất nghiêm túc ngẫm nghĩ, lắc lắc đầu:
- Kỳ thật chú cũng không chắc chắn, nhưng cháu có thể thử một lần xem sao.
- Thử? Làm sao thử? Chú muốn nói cho cháu biết bọn họ ở đâu phải không?
Số 1 đưa tay chỉ xuống dưới chân mình:
- Không cần đi bất kỳ chỗ nào, ngay ở chỗ này của ta.
Dương Thần mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, đây là ý gì?
Nhưng, một giây sau, đáy lòng Dương Thần liền nổi lên một trận sóng gió động trời!
Là chân nguyên uy áp!
Một chân nguyên uy áp như sự trỗi dậy của sóng biển mãnh liệt, nhấn chìm mình ở trong đáy sâu, đột nhiên kéo tới che trời phủ đất!
Giống như có một bàn tay vô hình, một phen đem mình bắt được, hung hăng đè ép!
Khoảnh khắc Dương Thần phóng ra sức mạnh của trời đất trong cơ thể mình, tiến hành chống lại!
Mức độ cường đại của cỗ uy áp này, vượt qua hầu hết các đối thủ mà Dương Thần đã từng gặp trước đây.
Tu vi gì đây? Nhược Thủy? Thái Thanh Thần lôi! ? Chẳng lẽ... Là Thượng Thanh thần lôi kiếp?
Sắc mặt Dương Thần đỏ lên, huyết mạch sôi sục, sử dụng sức mạnh của thiên địa để cố gắng chống cự, thậm chí vận dụng Hỗn Độn đỉnh, ý đồ dùng lực lượng hỗn độn thực hiện cắn nuốt chân nguyên.
Nhưng, mình cùng người kia tu vi chênh lệch quá lớn, sử dụng Hỗn Độn đỉnh cũng không có tác dụng gì, giống như thực lực của mình hết sức lớn, nhưng tầm với lại quá ngắn, không bắt tới thứ gì đó!
Một bên Dương Công Minh nhìn thấy toàn thân Dương Thần bỗng nhiên đổ mồ hôi, thân thể run rẩy, trong cổ họng phát ra âm thanh thống khổ "hừ hừ". Bộ dạng này vô cùng thống khổ, khiến ông ta nghiêm mặt nhíu mày lại.
Mà thủ trưởng số 1 dù bận nhưng vẫn ung dung, dường như sớm đoán được sẽ như vậy, cười hỏi:
- Như thế nào? Vẫn còn có lòng tin chứ?
Dương Thần vốn cho là lão sẽ ở bên trong nói một tiếng, "Có thể vào được rồi", sau đó hai người liền cung kính nhỏ giọng mà đẩy cửa đi vào. Nhưng người này, vì sao lại tự mình mở cửa mời hai người đi vào.
Không thể không nói, Số 1 rất nghiêm chỉnh, cục tức của Dương Thần cũng liền tan thành mây khói, chẳng phải nói không đánh người đang cười sao.
Dương Công Minh vỗ vỗ bả vai Dương Thần, ra hiệu hắn đừng có sững sờ nữa, chính mình thì tới trước số 1 cười gật gật đầu, đi vào.
Đi vào trong phòng làm việc, ngồi xuống sofa, số 1 còn khiến Dương Thần mở rộng tầm mắt. Lão chạy tới chỗ máy đun nước lấy lá trà và chén trà, bắt đầu pha trà cho hai người.
- Tôi đây cũng chỉ có trà xanh, cà phê gì đó đều không có, Dương Thần cháu từ nước ngoài trở về, có thể uống trà không? Nếu không tôi bảo người ta làm cho cháu chút cà phê đem đến.
- Hi... Tên thư kí mới tới kia gọi là cái gì nhỉ. Ồ đúng, gọi là Lương Hạo. Cậu ta mới từ nước Mĩ trở về, đặc biệt thích uống cà phê. Có rất nhiều loại. Tôi có thể lấy một ít của cậu ta lại đây.
Số 1 cứ một mình nói chuyện như vậy, cúi người, lựa chọn lá trà.
- Ách... Không cần. Tôi uống gì cũng được.
Sắc mặt Dương Thần có phần cứng ngắc. Tình huống gặp mặt này cũng không giống với những gì mình đã nghĩ
- Ha hả, uống trà rất tốt. Uống trà có thể trừ độc dưỡng da, còn có thể chống ung thư. Giống như cháu vậy, là tu sĩ có năng lực tu vi cao thâm đương nhiên không sợ chuyện đó. Nhưng tôi là người bình thường nên phải tự chăm sóc thân thể của mình .
Số 1 Hào nói xong, đã bưng hai chén trà nóng đến trước mặt hai ông cháu, rồi đặt ở trên bàn trà.
Dương Thần đúng là đã phát hiện số 1 không có chút tu vi nào, không khỏi buồn bực nói:
- Chẳng lẽ với bản lĩnh của thủ trưởng, một ít đan dược có thể nhanh chóng nâng cao tu vi cũng không lấy được sao?
Số 1 khoát tay áo, ngồi xuống nói:
- Xem ra cháu không biết. Hoa Hạ chúng ta có quy tắc, người ngồi vào vị trí này của tôi, không cho phép là người của bốn đại gia tộc, cũng không cho phép có chút tu vi nào. Bằng không, tôi ngồi xuống tới hơn một trăm tuổi, không phải là thành Hoàng đế rồi sao?
Dương Thần cũng nghĩ như thế. Nếu nói như vậy, số 1 nhiều lần đảm nhiệm cũng thật đáng thương, biết rõ có thể trường sinh bất lão, cũng chỉ có thể nhìn mà thèm.
Thủ trưởng số 1 cũng không để ý chuyện này, dường như đang nói tới chuyện sinh hoạt thường ngày:
- Mới vừa nói tới tiểu tử Lương Hạo, Dương Thần cháu có biết nhà cậu ta là ai hay không? Đúng, chính là người của Lương gia bị cháu giết tới mức nguyên khí bị tổn thất nghiêm trọng. Tôi thấy Lương gia đáng thương, nên gọi hắn vào phòng Thư ký. Tốt xấu gì vài năm nữa cũng phải để người của Lương gia có cơ hội xuất hiện cán bộ trẻ tuổi.
- Ai, tiểu tử Dương Thần ngươi đấy, sau khi về nước đừng để cho ta lo lắng nữa, tuổi của Dương lão Nguyên soái cũng đã lớn, nếu cháu không điềm tĩnh lại, khi nào thì có thể tiếp nhận Dương gia cơ chứ?
Dương Thần gãi gãi đầu, cảm giác dường như trưởng bối đang cho mình lời khuyên. Nhìn bên kia Ông nội vẫn duy trì một bộ dáng không liên quan đến mình, cao cao tại thượng, trong đầu lại có trận rối rắm.
- Chuyện này… Tôi phải gọi ông là gì đây. Lão Đại? Số 1? Thủ trưởng? Hay là đại gia?
- Đều được, nếu không gọi ta bằng chú đi, ta với cha cháu cùng tầm tuổi mà.
Số 1 hớn hở cười nói.
Dương Thần cười cứng ngắc, trong lòng gào to —— Gì ! Ông giỡn với tôi đấy à?
Thế nhưng ngoài miệng vẫn trả lời:
- Vậy cháu gọi bằng chú. Chú, hôm nay tìm cháu, không phải có chuyện gì muốn hỏi hay sao? Chẳng lẽ là chỉ tìm cháu tán gẫu thôi hay sao?
- Ồ, ta tự nhiên quên mất, nếu cháu khẩn trương như vậy, vậy nói một chút đi
Thủ trưởng số 1 rất hòa khí nói.
Dương Thần lại thêm một trận rối rắm, đây không phải ông ta gọi mình tới nói chuyện sao? Vì sao ngược lại giống như chuyển thành mình tới tìm ông ta để nói chuyện?
Cảm giác bị người ta đùa bỡn, khiến Dương Thần khó chịu khẽ nhíu mày.
Số 1 thu hồi vài phần ý cười, nói đầy thấm thía:
- Dương Thần, lần trước cháu nguyện ý vì Hoa Hạ chúng ta, hàng năm dành cho chúng ta sáu mươi triệu tấn dầu thô giá chỉ còn một nửa, chú đều biết hết, cháu đúng là thanh niên yêu nước, chú rất vui mừng.
Dương Thần nghĩ thầm rằng, còn không phải mình bị ép buộc sao. Nghĩ đến chuyện đó đến bây giờ còn thấy đau.
- Nhưng...
Số 1 lời nói bỗng thay đổi:
- Cái gọi là thưởng phạt phân minh, chú ngồi ở trên vị trí này, tất cả phải lấy ích lợi quốc gia làm trọng. Cho dù chú biết cháu có lòng yêu nước, nhưng cũng không có thể coi thường những thành phần mà cháu hợp tác nếu họ có ý định phá hoại tổ quốc.
- Mông gia uy hiếp bốn tỉnh ở Trung Nguyên, liên quan đến sự ổn định của toàn bộ xã hộ trung bộ Hoa Hạ, công nghiệp Hoa Trung cũng là công ty lớn rất được coi trọng của quốc gia, hàng năm có tài trợ tương đối lớn để xây dựng quốc gia.
- Cháu hiện giờ đã giết chết Mông Khai Nguyên và dòng chính của Mông gia, cùng rất nhiều cao tầng của bang Hoa Nam. Điều này có thể khiến phòng thủ kiên cố vốn có của địa khu trung bộ bị rung chuyển. Cháu có từng nghĩ qua ảnh hưởng kế tiếp sẽ là như thế nào không?
Dương Thần âm thầm không yên, sẽ không phải ngay cả chuyện Mông Nguyệt là giả Số 1 cũng biết rồi chứ? Dù sao tốc độ của mình nhanh như vậy, ông ta cũng không có khả năng trực tiếp chạy tới Nhật Bản xem tất cả biến hóa.
Vừa nghe như vậy, phát hiện hẳn là ông ta vẫn còn không biết, vì thế hắn khẽ thở ra, nói:
- Không phải có Mông Nguyệt ở đó sao? Người phụ nữ kia cũng có đủ năng lực đấy, lại là dòng chính của Mông gia.
- Mông Nguyệt? Cô ta là có năng lực, nhưng muốn củng cố tốt toàn bộ Trung Nguyên. Cô ta còn quá trẻ, lực uy hiếp không đủ, dưới tay lại không có người có năng lực, thời gian ngắn rất khó thực hiện được.
- Huống chi, cháu hiện tại chọc phải chính là đại tộc Mông gia đích thực phía sau lưng Mông gia. Đó không phải một mình có thể chống lại được, nếu bọn họ không chú ý hậu quả gây ra, cháu có biết sẽ tạo thành tai họa thế nào?
Giọng điệu Số 1 trở nên thâm trầm, mang theo dày đặc ý tứ cảnh cáo.
Dương Thần cũng không phải quả hồng mềm, hừ nhẹ nói:
- Cháu không giết bọn họ, bọn họ sẽ tới giết cháu, muốn cháu khoanh tay chịu chết? Đấy không phải thói quen của cháu.
- Cháu có thể không sợ, nhưng cháu nghĩ lại xem toàn bộ Dương gia còn có những cô gái trẻ, cả con gái của cháu, chẳng lẽ... Cháu có thể che chở hết cho họ sao?
Số 1 cười hỏi.
Sát khí trong mắt Dương Thần phát ra bốn phía, cười lạnh nói:
- Cháu còn muốn hỏi chú một chuyện, thế lực sau lưng Mông gia là gì, cùng lắm thì, cháu đi tìm hang ổ của bọn họ, đem toàn bộ bọn họ giết hết là được!
Dương Thần không phải mạnh miệng nói chơi, lúc trước tu vi mất đi, bó tay bó chân, hiện giờ đạt lên đỉnh cao mới, trong tay lại có Hỗn Độn đỉnh có thể cắn nuốt vạn vât, Dương Thần cảm thấy thế lực sau lưng Mông gia chưa chắc có thể mạnh bằng mình, bị bọn họ kìm hãm, giống như treo cổ tự tử cắn lưỡi, còn không bằng đảo khách thành chủ, xông lên trên núi .
Đến lúc đó, nếu có thể giết được một bên, một bên cắn nuốt một vài cao thủ, nói không chừng tu vi còn có thể tăng thêm một bước lớn, cũng có thể qua được Thượng Thanh thần lôi kiếp cũng chưa biết chừng.
Số 1 có chút kinh ngạc nhìn Dương Thần liếc mắt một cái:
- Thật không nghĩ tới cháu lại to gan lớn mật có thể nghĩ tới tình trạng hướng này.
Dương Công Minh lúc này rốt cục cúi đầu thở dài, nói:
- Thủ trưởng chê cười, cháu tôi tính tình có phần nóng nảy, thiếu kiên nhẫn.
- Không có gì đáng ngại.
Số 1 khoát tay, ra hiệu không có chuyện gì, đối diện đôi mắt nghiêm nghị đầy sát khí của Dương Thần, hồn nhiên không sợ mà nói:
- Cháu cảm thấy mình có khả năng chống đối thế lực sau lưng Mông gia sao?
Dương Thần không kiêu ngạo không xu nịnh nhìn xuống người đàn ông trung niên, hỏi ngược lại:
- Chú cảm thấy thế nào?
Số 1 rất nghiêm túc ngẫm nghĩ, lắc lắc đầu:
- Kỳ thật chú cũng không chắc chắn, nhưng cháu có thể thử một lần xem sao.
- Thử? Làm sao thử? Chú muốn nói cho cháu biết bọn họ ở đâu phải không?
Số 1 đưa tay chỉ xuống dưới chân mình:
- Không cần đi bất kỳ chỗ nào, ngay ở chỗ này của ta.
Dương Thần mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, đây là ý gì?
Nhưng, một giây sau, đáy lòng Dương Thần liền nổi lên một trận sóng gió động trời!
Là chân nguyên uy áp!
Một chân nguyên uy áp như sự trỗi dậy của sóng biển mãnh liệt, nhấn chìm mình ở trong đáy sâu, đột nhiên kéo tới che trời phủ đất!
Giống như có một bàn tay vô hình, một phen đem mình bắt được, hung hăng đè ép!
Khoảnh khắc Dương Thần phóng ra sức mạnh của trời đất trong cơ thể mình, tiến hành chống lại!
Mức độ cường đại của cỗ uy áp này, vượt qua hầu hết các đối thủ mà Dương Thần đã từng gặp trước đây.
Tu vi gì đây? Nhược Thủy? Thái Thanh Thần lôi! ? Chẳng lẽ... Là Thượng Thanh thần lôi kiếp?
Sắc mặt Dương Thần đỏ lên, huyết mạch sôi sục, sử dụng sức mạnh của thiên địa để cố gắng chống cự, thậm chí vận dụng Hỗn Độn đỉnh, ý đồ dùng lực lượng hỗn độn thực hiện cắn nuốt chân nguyên.
Nhưng, mình cùng người kia tu vi chênh lệch quá lớn, sử dụng Hỗn Độn đỉnh cũng không có tác dụng gì, giống như thực lực của mình hết sức lớn, nhưng tầm với lại quá ngắn, không bắt tới thứ gì đó!
Một bên Dương Công Minh nhìn thấy toàn thân Dương Thần bỗng nhiên đổ mồ hôi, thân thể run rẩy, trong cổ họng phát ra âm thanh thống khổ "hừ hừ". Bộ dạng này vô cùng thống khổ, khiến ông ta nghiêm mặt nhíu mày lại.
Mà thủ trưởng số 1 dù bận nhưng vẫn ung dung, dường như sớm đoán được sẽ như vậy, cười hỏi:
- Như thế nào? Vẫn còn có lòng tin chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.