Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 849: Định truy đuổi tôi

Mai Can Thái Thiếu Bính

29/03/2013

Dương Thần thực sự không biết chuyện này, nhưng nghĩ đến tính ương ngạnh hiếu thắng của Trinh Tú, cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Ăn nhờ ở đậu, tuy rằng cô bé này đã cởi bỏ được khúc mắc, đã không còn quá khách khí nữa rồi, tóm lại là hi vọng có thể độc lập đứng lên, cho nên muốn đi ra ngoài làm thêm cũng không có gì là lạ.

Lại nói, tập đoàn Tinh Nguyệt từ sau khi Park Jung Hoon rời đi, cũng không còn liên lạc gì với nhau nữa, cũng không biết tình hình của ông hội trưởng như thế nào, có lẽ Trinh Tú nhất định không chịu rời đi, cho nên bọn họ cũng đã bỏ cuộc rồi cũng nên.

Quách Tuyết Hoa nghe thấy như vậy, nói theo:

- Dương Thần, dù sao thì hôm nay con cũng rảnh mà, lát nữa con lái xe đi đón Trinh Tú về đi, tối rồi con gái ngồi xe bus cũng không yên tâm

- Không sao, một người đàn ông bình thường thì không thể đánh lại được Trinh Tú,

Dương Thần khẽ cười nói.

Quách Tuyết Hoa trừng mắt nhìn hắn,

- Con đi đón nó thì mất đi miếng thịt nào sao? Nếu như Nhược Khê rảnh, thì để nó đi.

Dương Thần nghẹn lời, chỉ đành gật đầu, thật ra thì cũng chẳng có gì, chỉ cảm thấy rằng một khi Trinh Tú đã muốn đi làm thêm, thì cũng phải có bộ dạng đi làm công một chút chứ, làm xong việc lại còn có xe xịn đến đón, chuyện này có chút không thuận thôi.

Ăn xong bữa cơm chiều, xem ti vi tầm khoảng một tiếng đồng hồ, Dương Thần thấy cũng sắp đến giờ rồi. Liền lái xe đi, đi tới nhà hàng gần bờ biển như lời Quách Tuyết Hoa nói để đón Trinh Tú.

Bởi đúng vào lúc nhộn nhịp náo nhiệt nhất, bên bờ biển bán đủ thứ đồ nướng, ban ngày mọi người đến đây bơi lội, ban đêm rất nhiều người dân đem hải sản của thị trấn ra đây chế biến rồi bán luôn.

Bầu trời mùa hạ yên tĩnh, một làn gió thổi qua làm lung lay cả hàng cây, ánh đèn nhuộm vàng cả bờ cát, khiến cho cảnh vật trở nên u tĩnh mềm mại.

Sau khi Dương Thần dừng xe, vừa cảm thụ làn gió phất phơ của biển, vừa hừ giọng mỉm cười, đủ loại bảng hiệu được bày la liệt, cả bầu không khí đều có mùi đốt nướng.

Đi ước chừng được khoảng một cây số, mới đến được bờ phía nam, tìm thấy Trinh Tú đang đứng nướng đồ nướng.

Dựng một chiếc lều đơn sơ, Trinh Tú mặc một chiếc váy hơi cũ màu vàng, đeo một chiếc tạp dề dính đầy dầu mỡ, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, đang chăm chú lau chiếc bàn ngồi ăn cho khách.

Mặc dù ngoài biển có gió, nhưng cô bé này đang làm việc cực nhọc, nên trán dính đầy mồ hôi.

Lau xong chiếc bàn cuối cùng, cô bé ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Dương Thần đang đứng đó, sau khi ngây người ra, lập tức vui mừng vẫy tay,

- Dương đại ca, sao anh lại đến đây?

Dương Thần đi vào phía trong lều, nhìn xung quanh nói:

- Mẹ bảo anh đến đón em, nói một cô gái ngồi xe bus thì không được yên tâm lắm, sao lại có một mình em, chủ của bọn em đâu, sao không ở đây?

Trinh Tú cười có chút khác thường,

- Ông chủ và hai anh chị khác đi uống rượu rồi, em lau xong mấy thứ này, đợi bọn họ về là có thể đi được rồi.

Dương Thần vừa nghe, lập tức biết trong đó có ý gì đó, sắc mặt trầm xuống, nói:

- Có phải bọn họ ức hiếp em hay không, cố ý giao những công việc nặng nhọc cho em?

- Có gì đâu, dù sao thì cũng là em đến làm thêm mà.



Trinh Tú cười nói.

Dương Thần cau mày, cầm lấy chiếc khăn vải trên tay Trinh Tú, ném đi, nói:

- Đừng có làm nữa, về nhà với Dương đại ca, người ở nhà thì sủng ái em như bảo bối, dựa vào cái gì mà bọn họ dám ức hiếp em? Nếu như để Vú Vương và mấy người bọn họ biết được em bị ức hiếp như thế này, thì chắc chắc tức đến xì khói mất.

Vẻ mặt Trinh Tú sốt ruột, nhặt chiếc khăn lau lên, bĩu môi nói:

- Dương đại ca, sao anh lại như vậy, chuyện này thì có gì to tát đâu, em là một học sinh đi làm thêm, cũng không phải là bà chủ, bị phân cho nhiều việc hơn một chút thì cũng có gì là kỳ lạ đâu, xã hội bây giờ có công ty nào mà lại không đối xử với người mới như vậy chứ, em đi làm thêm không phải vì để được tiếp xúc với xã hội sao?

- Anh... em... ý của em, là anh không đúng? Bọn họ ức hiếp em mới là đúng sao?!

Dương Thần bực bội nói.

Trinh Tú tức giận nói:

- Đương nhiên! Bọn họ ức hiếp em, em cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng đây là sự thực a! Dương đại ca, anh cho rằng người nào cũng giống như anh sao, bản lĩnh lớn, không có gì trói buộc, muốn làm gì thì làm, ai cũng không thể đụng được vào anh, không ai có thể ra lệnh được cho anh? Chúng em chỉ là người bình thường, làm gì mà được như vậy, ông chủ đã đồng ý trả lương làm thêm cho em, đã không khất nợ tiền công đã là tốt lắm rồi, lẽ nào em đến đây để hưởng thụ sao?

Dương Thần mím chặt hàm răng, bị giáo huấn cho nên có chút hơi rối,

- Cô gái nhỏ, từ lúc nào mà lại đến lượt cô giáo huấn tôi vậy?

Trinh Tú giống như là chiếc đập chứa nữa được mở van, lập tức không chứa được nưa rồi, tiếp tục hừ nhẹ một tiếng nói:

- Giáo huấn anh thì sao chứ? Cũng chẳng lớn hơn em là mấy, suốt ngày gọi em là nhóc con, cô gái nhỏ, em lên đại học rồi đấy! Nếu mà ở thời xưa thì em đã là bà mẹ của ba đứa con nhỏ rồi đấy! Anh thực sự coi em là trẻ con a! Nếu nói đến những ngày lăn lộn trong xã hội, thì anh cũng chẳng hơn em là mấy, lúc em ở trên phố bán bỏng, thì anh đến một xiên thịt dê cũng còn không biết nướng như thế nào cơ, ít nói những lời dạy dỗ em đi!

Dương Thần chỉ cảm thấy đầu sắp bốc khói lên rồi, sao từ trước đến nay không phát hiện ra cô bé này lại bướng bỉnh như vậy.

- Sao, không nói nên lời đúng không?

Trinh Tú nói với giọng khinh thường:

- Chẳng trách chị Nhược Khê suốt ngày bị anh làm cho tức chết, nếu mà là em, có một người chồng như vậy, thì cũng không chịu được... trong lòng em, thật sự tưởng rằng đạo lý của anh là đạo lý, còn đạo lý của người khác là thứ thối hoắc sao? Không so đo tính toán với anh là rộng lượng lắm rồi, so đo với anh là bởi anh quá tự tin rồi!

Dương Thần mở to mắt nhìn Trinh Tú, tay run rẩy,

- Em em em... em thực sự là Trinh Tú sao?

Trinh Tú hai tay chống nạnh, xấu hổ nói:

- Vốn dĩ em không muốn nói nhiều như vậy, nhưng em thấy chị Nhược Khê đau lòng như vậy, nên thực sự em không kìm nổi nữa rồi!

- Anh có biết tối qua, chị Nhược Khê đợi anh đến mấy giờ không!? Đến tận hai giờ sáng đấy! Nếu như không phải tối hôm qua em đi xuống dưới lầu uống nước, gọi chị ấy dậy, thì không chừng chị ấy đã bị cảm lạnh rồi cũng nên! Một người nằm trên sô fa, không đắp cái gì, dựa vào cái gì mà anh chạy đi không hình không bóng, đến một cuộc điện thoại cũng không gọi về cho người vợ đang chịu khổ của anh!?

Anh là đàn ông, anh bận chuyện của anh, nếu như có bản lĩnh ra ngoài trêu chọc người phụ nữ khác, tại sao đến một mình vợ mình cũng không chăm sóc được!? Anh chính là loại đàn ông ngu ngốc vô dụng lại còn tưởng mình hay ho lắm! Em thấy tốt nhất là chị Nhược Khê nên ly hôn với anh cho rồi! Vẫn còn trẻ như vậy, người muốn lấy chị đấy có mà xếp hàng dài khắp Trung Hải ý chứ!

Dương Thần ngơ ngác nhìn Trinh Tú dạy dỗ mình, sự bực tức, phẫn nộ lúc đầu, cuối cùng lại trở nên mờ mịt, lúc này lại trở thành sự chột dạ và hối hận...

Trầm ngâm trong chốc lát, Dương Thần thở dài, hỏi:

- Nhược Khê cô ấy... đợi đến hai giờ sáng thật sao?



- Em còn có thể lừa anh sao!? Nếu như không phải chị Nhược Khê nói với em, thì em còn không biết là anh không về nhà cơ đấy! Lẽ nào anh ra ngoài làm việc, trên đường gọi một cuộc điện thoại về nhà nói rõ mọi chuyện là chuyện rất khó khăn sao?

Trinh Tú dường như cũng nhận thấy giọng điệu của mình hơi quá, kiềm chế nói.

Trong đầu Dương Thần hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Nhược Khê lúc chiều, phụ nữ phẫn nộ không nói lời nào, vô cùng lạnh lùng, lại có những lúc ấm áp như vậy.

Thở dài, Dương Thần cười khổ nói:

- Em nói đúng, anh đúng là loại đầu heo.

Trinh Tú thấy Dương Thần tự trách, cũng không đành lòng, nắm lấy tạp dề, cúi đầu nói:

- Thực ra... Dương đại ca anh cũng đừng quá buồn, em biết thực ra trong lòng anh rất yêu chị Nhược Khê, chỉ là có thể hoàn cảnh trưởng thành của anh, khiến cho rất nhiều chuyện anh hành xử một cách tùy tiện, còn chị Nhược Khê lại lớn lên trong một môi trường vô cùng nghiêm túc, hai người một người tùy tiện, một người nghiêm túc, đương nhiên là có đủ loại mâu thuẫn rồi... nhưng hai người đã cùng ở bên nhau lâu như vậy, cho dù có cãi nhau, nhưng trong lòng cũng không bỏ mặc đối phương, không thì chị Nhược Khê sẽ không vì anh mà lo lắng như vậy, anh cũng sẽ không buồn đến như vậy.

Ánh mắt Dương Thần có chút phức tạp, trầm mặc một lúc lâu, rồi bước đến trước mặt Trinh Tú.

Trinh Tú ngẩng đầu lên, không rõ là Dương Thần đang có ý gì.

Đột nhiên Dương Thần sờ lên đầu cô.

- Từ Trinh Tú, đây là lần cuối cùng của anh, giống như là người lớn xoa đầu em, sau này anh sẽ không làm như vậy nữa.

Dương Thần cười ấm áp.

Trinh Tú hơi ngây ngời ra, không biết có chuyện gì rồi.

- Kể từ sau buổi tối ngày hôm nay, em thực sự trở thành tiểu thư Trinh Tú trong lòng anh rồi, không phải là cô nhóc nữa rồi, không phải là cô gái nhỏ nữa, là cô gái Từ Trinh Tú kém anh vài tuổi thôi...

Dương Thần xúc động nói.

Trinh Tú ngơ ngác nhìn Dương Thần, một hồi sau, mới cười xinh đẹp, khuôn mặt như đóa bách hợp nở rộ.

- Dương đại ca, anh nói như vậy, có phải là muốn theo đuổi em không?

- Cái gì!?

Dương Thần thất thanh hét lớn:

- Con nhóc này không được vênh váo!

- Anh... anh vừa nói em không phải là nhóc con cơ mà!!

Trinh Tú hét!

Dương Thần vội che miệng lại, xấu hổ cười nói:

- Ha ha, nhầm, lỡ mồm... em Trinh Tú, em mau sửa sang lại đi, làm xong rồi thì đi, muộn rồi, mẹ và mọi người lại lo.

Trinh Tú buồn bực chun mũi, mới xoay người đi thu dọn tiếp.

Dương Thần nhìn thấy mái tóc đuôi ngựa vung vẩy, làn váy tinh tế phủ xuống cặp đùi đẹp, không khỏi có chút thất thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook