Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 24: Đưa cơm.
Mai Can Thái Thiếu Bính
29/03/2013
Vừa mới thề thốt sẽ trút giận cho Đường Đường, Viên Dã bị biến cố dọa cho sợ đến phát ngốc, kinh ngạc nói không ra lời. Hai nam sinh nhìn thấy kĩ thuật chạy như bay của Dương Thần thì đều há hốc mồm kinh ngạc, sợ hãi trốn sau lưng Viên Dã, không dám nhìn Dương Thần thêm chút nào nữa.
Chỉ có ánh mắt Đường Đường bỗng nhiên lộ rõ vẻ khác thường, như thể đã nhìn thấy điều gì cực kì hưng phấn, ánh mắt nhìn Dương Thần cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Dương Thần vỗ vỗ tay, có chút khinh thường lắc đầu, nhìn Viên Dã cười chế nhạo:
- Đại thiếu gia, còn muốn vì con bé này mà ra oai không?
Đương nhiên Dương Thần nghĩ Viên Dã nhìn hắn như vậy tuyệt đối không nghĩ đến tình huống hắn sẽ áp đảo hoàn toàn, gã sẽ bỏ chạy không còn hăng bọ xít nữa, nhưng một lần nữa Viên Dã lại làm Dương Thần ngạc nhiên.
Hơi lay động sau động tác vừa rồi, Viên Dã vẫn đứng chắn trước mặt Đường Đường, tuy rằng không còn mạnh miệng nữa nhưng vẫn thật thà nói:
- Tôi biết thân thủ của anh rất lợi hại, nhưng đừng tưởng như vậy tôi sẽ sợ anh, tôi nhất định sẽ bảo vệ được Đường Đường.
Đường Đường đương nhiên cũng không nghĩ Viên Dã sẽ tiếp tục bảo vệ mình, trong mắt ánh lên sự cảm động, nhưng không nói gì cả.
Dương Thần vẻ mặt cười quái dị nói:
- Không ngờ ngươi si tình đến vậy, không tồi mà, khá là giống chú của ngươi đấy!
Nói rồi xoay người quay lại chiếc m3 của mình.
- Anh cứ vậy mà đi sao?
Viên Dã sửng sốt, bây giờ gã mới biết Dương Thần buông tha cho mình.
Dương Thần vào lại buồng xe, nháy mắt với Viên Dã nói:
- Có nhiều lời nói của tôi có thể cậu không tin, cũng có thể cậu thấy sáo rỗng. Nhưng tôi thấy bạn chất cậu cũng không đến nỗi xấu xa, tôi nói cho cậu biết, sau này đừng quá tự cao tự đại. Kẻ tài giỏi ắt sẽ có người tài giỏi hơn, không phải là đạo lý suông đâu. Tôi chẳng có ý gì khác, có điều bây giờ người của các cậu cũng sẽ không ngăn cản tôi về nhà nữa.
Hai gã nam sinh cản đường sớm đã nép sau người Viên Dã rồi, còn ai dám cản đường hắn nữa chứ. Rất nhanh Dương Thần đã lái xe rời khỏi nơi đó.
Nhìn chiếc BMW dần dần biến mất, Viên Dã và Đường Đường mới dần hồi phục tinh thần, hai người đều cảm thấy có chút khó hiểu.
- Đúng là một quái nhân!
Viên Dã nghĩ mà có chút sợ hãi, trên mặt có vài nét không cam chịu nhưng lại khâm phục.
Còn Đường Đường lại có một vẻ mặt rất hớn hở, đôi mắt trong veo mỉm cười thích thú, chẳng ai biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì.
Lại nhắc đến biệt thự Long Cảnh Uyển, vừa mới bước vào cửa đã thấy vú Vương với vẻ mặt ôn hòa tươi cười nói:
- Cậu chủ đã về rồi, có ăn cơm không? Nếu chưa ăn để tôi đi hâm nóng thức ăn.
Dương Thần sờ bụng, buổi chiều cùng Sắc Vi chơi trò đẩy “pit-tong”, vừa rồi lại dừng xe đánh người, đúng là quên cả ăn, bật cười bảo vú Vương đi chuẩn bị cơm.
Ngồi trên bàn ăn vội vã hết hai bát cơm, Dương Thần mới ợ một cái, hài lòng nói với vú Vương:
- Nhà có người lo cơm nước đúng là khác hẳn, đặc biệt là có người nấu ăn giỏi như vú Vương.
Vú Vương vừa thu dọn bàn vừa cười nói:
- Cậu thích là được rồi, so với những việc cậu làm thì tôi chỉ có thể nấu cơm trông nhà mà thôi.
- Là sao ạ?
Dương Thần có chút không hiểu.
Do dự một chút rồi vẻ mặt của vú Vương có chút chua xót nói:
- Cậu à, hôm nay Bạch Thiên Gia đến, nếu không có cậu thì cô chủ nhà tôi đã bị ấm ức đến chết rồi.
Dương Thần giật mình, hóa ra là nói đến chuyện của Bạch Thiên Lâm Khôn và Lâm Nhược Khê, đúng là dở khóc dở cười.
- Tôi thấy Nhược Khê rất là giận, bị chính cha mình gọi là… là gì nhỉ, là gì mà khiến cô ấy rất tức giận.
Vú Vương lắc đầu:
- Cậu không biết đâu, tuy cô chủ rất tức giận, nhưng còn không bằng mấy hôm trước. Lão gia bắt cô chủ đi cùng đến nhà họ Hứa để xem mặt, còn lấy chuyện gia phả ra để ép buộc cô chủ nữa. Cô chủ tức giận đến mức đi ra ngoài uống rượu, lúc về là cả một thân nồng nặc mùi rượu, buổi tối hôm trước còn chẳng về nhà, qua đêm ở bên ngoài. Xem ra cô chủ lớn rồi, cô chủ của tôi từ trước đến giờ đều rất biết giữ mình, nếu không phải tức tới cực điểm, tuyệt đối sẽ không say như chết đâu.
Dương Thần có chút xấu hổ xoa xoa mũi, cũng đúng mà, say đến mức bị người ta bỏ thuốc, lại còn bị hắn coi như gái bao lên giường cũng, nếu không thì chẳng ai biết đấy là đâu cả.
- Bây giờ thì tốt rồi.
Vú Vương rất vui mừng nói:
- Có cậu ở đây, về sau lão gia muốn ức hiếp cô chủ cũng không dễ dàng như vậy nữa, trong nhà có người đàn ông tài giỏi mới an tâm sống được.
Dương Thần ngượng ngùng nghe lời vú Vương nói, chỉ hỏi tránh đi:
- Vú Vương, Nhược Khê đâu? Cô ấy ăn cơm rồi?
Vú Vương cười khổ nói:
- Cô chủ ở trên phòng làm việc kia, ban ngày bị chuyện của lão gia quấy rầy, đến gần tối mới có tâm trạng làm việc, nói là công việc gấp gáp, buổi tối không ăn cơm.
- Vậy sao được, sức khỏe là quan trọng nhất, bận đến mấy cũng phải ăn cơm chứ.
Dương Thần nhíu mày.
- Tôi cũng nghĩ thế, nhưng tính tình cô chủ rất bướng bỉnh, khi làm việc không cho chúng ta gõ cửa, cũng không được tùy tiện mang đồ vào, nếu không cô ấy sẽ tức giận.
Vẻ mặt vú Vương đau khổ nói.
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, chẳng biết sau này thế nào, ít nhất thì hiện tại cũng là bà xã của mình, để cô đói bụng trong lòng cũng thấy ko vui, bèn nói:
- Vú Vương, vú giúp tôi chuẩn bị một phần đồ ăn, tôi mang cho Nhược Khê.
- Thật à? Có lẽ cậu mang đến cô chủ sẽ ăn đấy.
Vú Vương như đã sớm mong Dương Thần nói câu này, lập tức vui vẻ chạy xuống bếp.
Một lát sau Dương Thần liền cầm khay thức ăn nóng hổi đi đến cửa phòng của Lâm Nhược Khê ở lầu hai, cảnh cửa lớn màu đỏ đóng chặt, dường như không cần nghe bất kì tiếng động gì từ bên ngoài.
Dương Thần giơ tay gõ cửa, bên trong không có phản ứng gì, dựa vào nhĩ lực hơn người, Dương Thần có thể cảm thấy bên trong phòng yên ắng một cách lạ thường.
Có phần bí ẩn, Dương Thần tự mở cửa, lặng lẽ đi vào.
Vừa bước vào, đập vào mắt là vô vàn sách, được sắp đặt ngay ngắn khắp bốn phía, một chút hương của Lâm Nhược Khê thấp thoáng đâu đây quanh căn phòng, trong phòng còn có một gian phòng như một tác phẩm nghệ thuật, bày bàn làm việc bằng gỗ lim, trên đó chất đầy văn kiện và sách.
Lúc này Lâm Nhược Khê đang ngồi trên chiếc ghế đen xoay lớn, đang dựa vào bàn làm việc ngủ.
Gương mặt lúc ngủ trông thanh khiết vô cùng, giảm đi nỗi sầu lo ngày thường, lông mi dài và cong, chiếc mũi đẹp như ngọc, và đôi môi mọng như cánh hoa, hiện lên một vẻ đẹp dịu dàng khiến người ta nhói lòng, mái tóc rối tung xõa xuống bàn tạo nên cảnh tượng đẹp mê hồn, tô điểm thêm cho một Lâm Nhược Khê vốn đã đẹp như tranh vẽ.
Bỗng dưng nhìn thấy vợ lúc như thế này, Dương Thần khẽ thở dài, một người phụ nữ mà phải chịu nhiều trọng trách và áp lực như vậy, cũng khó trách vì sao cô xinh đẹp như vậy mà không thấy vui vẻ, nghĩ vậy trong lòng Dương Thần không tránh khỏi vài phần chua xót.
Để đồ ăn lên bàn, Dương Thần nhìn bốn phía căn phòng, đi đến giá quần áo gỡ một chiếc khá dày xuống, chậm rãi tới gần khoác lên người Lâm Nhược Khê, cẩn thận cầm cái áo thật nhẹ nhàng như sợ đánh thức cô. Dương Thần còn tắt bóng đèn bàn khiến cho căn phòng mờ mờ tối rồi mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Đi xuống dưới lầu, thấy vú Vương bận rộn trong bếp, Dương Thần nhìn đồng hồ thấy còn sớm bèn mở chiếc ti vi màn hình rộng lên, thoải mái nằm ở sô pha xem tin tức buổi chiều.
Nhưng chưa xem được bao lâu thì đã thấy phía cầu thang có tiếng bước chân vọng xuống, Dương Thần quay đầu nhìn thì thấy Lâm Nhược Khê vợ mình đã đi xuống, trên tay còn cầm cái áo khoác của hắn đắp cho cô, ánh mắt nhìn hắn rất phức tạp.
Chỉ có ánh mắt Đường Đường bỗng nhiên lộ rõ vẻ khác thường, như thể đã nhìn thấy điều gì cực kì hưng phấn, ánh mắt nhìn Dương Thần cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Dương Thần vỗ vỗ tay, có chút khinh thường lắc đầu, nhìn Viên Dã cười chế nhạo:
- Đại thiếu gia, còn muốn vì con bé này mà ra oai không?
Đương nhiên Dương Thần nghĩ Viên Dã nhìn hắn như vậy tuyệt đối không nghĩ đến tình huống hắn sẽ áp đảo hoàn toàn, gã sẽ bỏ chạy không còn hăng bọ xít nữa, nhưng một lần nữa Viên Dã lại làm Dương Thần ngạc nhiên.
Hơi lay động sau động tác vừa rồi, Viên Dã vẫn đứng chắn trước mặt Đường Đường, tuy rằng không còn mạnh miệng nữa nhưng vẫn thật thà nói:
- Tôi biết thân thủ của anh rất lợi hại, nhưng đừng tưởng như vậy tôi sẽ sợ anh, tôi nhất định sẽ bảo vệ được Đường Đường.
Đường Đường đương nhiên cũng không nghĩ Viên Dã sẽ tiếp tục bảo vệ mình, trong mắt ánh lên sự cảm động, nhưng không nói gì cả.
Dương Thần vẻ mặt cười quái dị nói:
- Không ngờ ngươi si tình đến vậy, không tồi mà, khá là giống chú của ngươi đấy!
Nói rồi xoay người quay lại chiếc m3 của mình.
- Anh cứ vậy mà đi sao?
Viên Dã sửng sốt, bây giờ gã mới biết Dương Thần buông tha cho mình.
Dương Thần vào lại buồng xe, nháy mắt với Viên Dã nói:
- Có nhiều lời nói của tôi có thể cậu không tin, cũng có thể cậu thấy sáo rỗng. Nhưng tôi thấy bạn chất cậu cũng không đến nỗi xấu xa, tôi nói cho cậu biết, sau này đừng quá tự cao tự đại. Kẻ tài giỏi ắt sẽ có người tài giỏi hơn, không phải là đạo lý suông đâu. Tôi chẳng có ý gì khác, có điều bây giờ người của các cậu cũng sẽ không ngăn cản tôi về nhà nữa.
Hai gã nam sinh cản đường sớm đã nép sau người Viên Dã rồi, còn ai dám cản đường hắn nữa chứ. Rất nhanh Dương Thần đã lái xe rời khỏi nơi đó.
Nhìn chiếc BMW dần dần biến mất, Viên Dã và Đường Đường mới dần hồi phục tinh thần, hai người đều cảm thấy có chút khó hiểu.
- Đúng là một quái nhân!
Viên Dã nghĩ mà có chút sợ hãi, trên mặt có vài nét không cam chịu nhưng lại khâm phục.
Còn Đường Đường lại có một vẻ mặt rất hớn hở, đôi mắt trong veo mỉm cười thích thú, chẳng ai biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì.
Lại nhắc đến biệt thự Long Cảnh Uyển, vừa mới bước vào cửa đã thấy vú Vương với vẻ mặt ôn hòa tươi cười nói:
- Cậu chủ đã về rồi, có ăn cơm không? Nếu chưa ăn để tôi đi hâm nóng thức ăn.
Dương Thần sờ bụng, buổi chiều cùng Sắc Vi chơi trò đẩy “pit-tong”, vừa rồi lại dừng xe đánh người, đúng là quên cả ăn, bật cười bảo vú Vương đi chuẩn bị cơm.
Ngồi trên bàn ăn vội vã hết hai bát cơm, Dương Thần mới ợ một cái, hài lòng nói với vú Vương:
- Nhà có người lo cơm nước đúng là khác hẳn, đặc biệt là có người nấu ăn giỏi như vú Vương.
Vú Vương vừa thu dọn bàn vừa cười nói:
- Cậu thích là được rồi, so với những việc cậu làm thì tôi chỉ có thể nấu cơm trông nhà mà thôi.
- Là sao ạ?
Dương Thần có chút không hiểu.
Do dự một chút rồi vẻ mặt của vú Vương có chút chua xót nói:
- Cậu à, hôm nay Bạch Thiên Gia đến, nếu không có cậu thì cô chủ nhà tôi đã bị ấm ức đến chết rồi.
Dương Thần giật mình, hóa ra là nói đến chuyện của Bạch Thiên Lâm Khôn và Lâm Nhược Khê, đúng là dở khóc dở cười.
- Tôi thấy Nhược Khê rất là giận, bị chính cha mình gọi là… là gì nhỉ, là gì mà khiến cô ấy rất tức giận.
Vú Vương lắc đầu:
- Cậu không biết đâu, tuy cô chủ rất tức giận, nhưng còn không bằng mấy hôm trước. Lão gia bắt cô chủ đi cùng đến nhà họ Hứa để xem mặt, còn lấy chuyện gia phả ra để ép buộc cô chủ nữa. Cô chủ tức giận đến mức đi ra ngoài uống rượu, lúc về là cả một thân nồng nặc mùi rượu, buổi tối hôm trước còn chẳng về nhà, qua đêm ở bên ngoài. Xem ra cô chủ lớn rồi, cô chủ của tôi từ trước đến giờ đều rất biết giữ mình, nếu không phải tức tới cực điểm, tuyệt đối sẽ không say như chết đâu.
Dương Thần có chút xấu hổ xoa xoa mũi, cũng đúng mà, say đến mức bị người ta bỏ thuốc, lại còn bị hắn coi như gái bao lên giường cũng, nếu không thì chẳng ai biết đấy là đâu cả.
- Bây giờ thì tốt rồi.
Vú Vương rất vui mừng nói:
- Có cậu ở đây, về sau lão gia muốn ức hiếp cô chủ cũng không dễ dàng như vậy nữa, trong nhà có người đàn ông tài giỏi mới an tâm sống được.
Dương Thần ngượng ngùng nghe lời vú Vương nói, chỉ hỏi tránh đi:
- Vú Vương, Nhược Khê đâu? Cô ấy ăn cơm rồi?
Vú Vương cười khổ nói:
- Cô chủ ở trên phòng làm việc kia, ban ngày bị chuyện của lão gia quấy rầy, đến gần tối mới có tâm trạng làm việc, nói là công việc gấp gáp, buổi tối không ăn cơm.
- Vậy sao được, sức khỏe là quan trọng nhất, bận đến mấy cũng phải ăn cơm chứ.
Dương Thần nhíu mày.
- Tôi cũng nghĩ thế, nhưng tính tình cô chủ rất bướng bỉnh, khi làm việc không cho chúng ta gõ cửa, cũng không được tùy tiện mang đồ vào, nếu không cô ấy sẽ tức giận.
Vẻ mặt vú Vương đau khổ nói.
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, chẳng biết sau này thế nào, ít nhất thì hiện tại cũng là bà xã của mình, để cô đói bụng trong lòng cũng thấy ko vui, bèn nói:
- Vú Vương, vú giúp tôi chuẩn bị một phần đồ ăn, tôi mang cho Nhược Khê.
- Thật à? Có lẽ cậu mang đến cô chủ sẽ ăn đấy.
Vú Vương như đã sớm mong Dương Thần nói câu này, lập tức vui vẻ chạy xuống bếp.
Một lát sau Dương Thần liền cầm khay thức ăn nóng hổi đi đến cửa phòng của Lâm Nhược Khê ở lầu hai, cảnh cửa lớn màu đỏ đóng chặt, dường như không cần nghe bất kì tiếng động gì từ bên ngoài.
Dương Thần giơ tay gõ cửa, bên trong không có phản ứng gì, dựa vào nhĩ lực hơn người, Dương Thần có thể cảm thấy bên trong phòng yên ắng một cách lạ thường.
Có phần bí ẩn, Dương Thần tự mở cửa, lặng lẽ đi vào.
Vừa bước vào, đập vào mắt là vô vàn sách, được sắp đặt ngay ngắn khắp bốn phía, một chút hương của Lâm Nhược Khê thấp thoáng đâu đây quanh căn phòng, trong phòng còn có một gian phòng như một tác phẩm nghệ thuật, bày bàn làm việc bằng gỗ lim, trên đó chất đầy văn kiện và sách.
Lúc này Lâm Nhược Khê đang ngồi trên chiếc ghế đen xoay lớn, đang dựa vào bàn làm việc ngủ.
Gương mặt lúc ngủ trông thanh khiết vô cùng, giảm đi nỗi sầu lo ngày thường, lông mi dài và cong, chiếc mũi đẹp như ngọc, và đôi môi mọng như cánh hoa, hiện lên một vẻ đẹp dịu dàng khiến người ta nhói lòng, mái tóc rối tung xõa xuống bàn tạo nên cảnh tượng đẹp mê hồn, tô điểm thêm cho một Lâm Nhược Khê vốn đã đẹp như tranh vẽ.
Bỗng dưng nhìn thấy vợ lúc như thế này, Dương Thần khẽ thở dài, một người phụ nữ mà phải chịu nhiều trọng trách và áp lực như vậy, cũng khó trách vì sao cô xinh đẹp như vậy mà không thấy vui vẻ, nghĩ vậy trong lòng Dương Thần không tránh khỏi vài phần chua xót.
Để đồ ăn lên bàn, Dương Thần nhìn bốn phía căn phòng, đi đến giá quần áo gỡ một chiếc khá dày xuống, chậm rãi tới gần khoác lên người Lâm Nhược Khê, cẩn thận cầm cái áo thật nhẹ nhàng như sợ đánh thức cô. Dương Thần còn tắt bóng đèn bàn khiến cho căn phòng mờ mờ tối rồi mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Đi xuống dưới lầu, thấy vú Vương bận rộn trong bếp, Dương Thần nhìn đồng hồ thấy còn sớm bèn mở chiếc ti vi màn hình rộng lên, thoải mái nằm ở sô pha xem tin tức buổi chiều.
Nhưng chưa xem được bao lâu thì đã thấy phía cầu thang có tiếng bước chân vọng xuống, Dương Thần quay đầu nhìn thì thấy Lâm Nhược Khê vợ mình đã đi xuống, trên tay còn cầm cái áo khoác của hắn đắp cho cô, ánh mắt nhìn hắn rất phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.