Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 254: Giám đốc
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/03/2013
Sau sự kiện ở phòng tập thể hình, suốt cả cuối tuần Lâm Nhược Khê không nói câu nào với Dương Thần, Dương Thần nhìn người phụ nữ như cái tủ lạnh, không khỏi cảm thán, con đường “rã đông” phải đi còn rất dài.
Ít nhất, trong mắt Lâm Nhược Khê mình bị xem là lưu manh, tuy rằng về lý thuyết thì mình không phải lưu manh, nhưng với những chuyện nam nữ, người ta nghĩ như vậy, hắn cũng chẳng có cách nào khác.
Thứ hai đi làm, Dương Thần theo thường lệ mua điểm tâm lấy lòng các chị em trong ban Quan hệ xã hội xong, cùng đám Triệu Hồng Yến nói chuyện phiếm một lát rồi thấy thời gian sắp đến, liền chạy sang tòa nhà đối diện với tổng bộ của Ngọc Lôi.
Sau khi đi thang máy thẳng đến tầng 50, hắn đi ra thang máy, trước mặt là hàng chữ rõ ràng, bắt mắt “Công ty giải trí văn hóa Ngọc Lôi”.
Trước sân khấu là hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi, thoạt nhìn khoảng 23, 24 tuổi, chẳng khác gì sinh viên cả.
Giám đốc Dương, anh đến rồi.
Vương Khiết mặc trang phục công sở màu lam mỉm cười, đã đứng ở cổng chính chờ hắn, Triệu Đằng ở bên cạnh cô cũng gật đầu chào.
Dương Thần không ngờ hai trợ thủ này của mình lại coi trọng mình như vậy, sáng sớm đã đứng ở cửa công ty đợi mình, may mà chính mình không đến trễ, tính toán đủ thời gian đến đây, không thì thật có lỗi với hai người đồng nghiệp này quá.
Nhìn thấy hai người cấp dưới tôn trọng mình, Dương Thần theo bản năng cũng hạ quyết tâm, đừng nói là tận tâm tận lực, cúc cung tận tụy, những gì nên làm thì bản thân nên làm nghiêm chỉnh, ít nhất cũng không để cản trở tiền đồ của hai người đồng chí tốt này được.
Ăn sáng chưa?
Dương Thần cười hỏi.
Vương Khiết và Triệu Đằng sửng sốt, không ngờ Dương Thần lại đi lên đây để hỏi một câu như vậy, hơn nữa lại tươi cười, không hề có chút kiêu căng kiểu thủ trưởng.
Theo bọn họ, Dương Thần trẻ tuổi đã ở vị trí cao, lại có thể bình thản đến vậy, thật sự không đơn giản, kết quả là Dương Thần vô ý lại làm bọn họ xem trọng hơn.
Hai người gật gật đầu, Triệu Đằng cười làm động tác mời:
Giám đốc Dương, tôi dẫn anh di xem văn phòng của anh, tuần trước anh bận không tới được, tôi sẽ giới thiệu lại một chút các phòng ban của chúng ta.
Dương Thần tuy không có hứng thú nhưng vẫn lên tiếng đồng ý, đi theo Triệu Đằng và Vương Khiết, đi kiểm tra một vòng công ty.
Bởi vì là công ty giải trí văn hóa, nên trừ nhân viên hành chính ra, còn có không ít người trong ngành giải trí, tất nhiên còn có cả phòng huấn luyện và phòng làm việc của các nghệ sỹ.
Vì vậy, Ngọc Lôi mua lại mười tầng tòa nhà Tả Tự, kỳ thực là cần thiết.
Dương Thần đi theo hai người Triệu Đằng, Vương Khiết chạy đủ bảy tầng, mới đến tầng quản lý cao cấp của mình, đi vào sảnh làm việc đẹp đẽ, sạch sẽ, không ít nhân viên đang bận rộn đều tò mò nhìn về phía Dương Thần.
Tất cả mọi người đều buồn bực, không biết người đi cùng hai giám đốc trẻ tuổi là ai, lúc Dương Thần đi vào văn phòng giám đốc của hắn, mọi người gần như rớt mắt xuống.
Cái gã trẻ tuổi nhìn bộ dạng bình thản, thậm chí nhìn không có đầu óc, đang cười tủm tỉm này, không ngờ lại lại người lãnh đạo công ty, là vị giám đốc vẫn chưa lộ diện.
Phòng làm việc của Dương Thần tuy so với phòng chủ tịch của Lâm Nhược Khê bé hơn, nhưng cũng đã rộng một trăm mét vuông, ngoài cửa sổ lớn dài sát đất chính là phong cảnh đô thị Trung Hải phồn hoa, đối diện là tòa nhà Ngọc Lôi.
Bốn phía văn phòng đều là bồn hoa màu lục có người chăm sóc tỉ mỉ, bàn làm việc bằng gỗ lim và ghế xoay da thật, còn có cả mấy chiếc ghế sô pha da màu đen.
Chiếc máy tính Apple đã bật sẵn, màn hình có logo của công ty Ngọc Lôi, phía dưới là dòng chữ “công ty giải trí văn hóa”.
Dương Thần rất vừa lòng, đột nhiên cảm thấy làm giám đốc cũng không tồi, ít nhất là cái văn phòng này nhìn rất thoải mái.
Bố trí không tồi, tôi thích lắm.
Dương Thần nói với 2 người Vương Khiết, Triệu Đằng.
Giám đốc thích là tốt rồi, nếu thiếu cái gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho phòng thư ký.
Triệu Đằng nói:
Đúng rồi, giám đốc có cần thư ký hay trợ lý không? Hiện tại nhân viên hành chính cơ bản đã đủ, nhưng số trợ lý thì vẫn đang tuyển, nếu cần tôi có thể giúp giám đốc lựa chọn một người, hoặc anh có thể tự mình chọn lựa.
Thư ký? Trợ lý? Trong đầu Dương Thần hiện lên một câu: không có việc thì làm thư ký, có việc thì thư ký làm…
Nghĩ vậy, Dương Thần cũng có chút ham muốn, đáng tiếc hiện tại những người phụ nữ có thể giúp mình, Lưu Minh Ngọc là trưởng ban Quan hệ xã hội, Sắc Vi là đại tỷ xã hội đen, bản thân họ cũng có vô số việc, không làm thêm gì được…Đường Uyển đã lâu không gặp còn có thể, tuy rằng chưa nhờ, nhưng người ta có nhiều sản nghiệp như vậy, sao có thể làm thư ký cho mình?
Thích hợp nhất chính là cô bé An Tâm kia, tố chất văn hóa rất tốt, dù là “làm việc” hay “bị làm” đều rất có trình độ, đáng tiếc cô còn trên máy bay chơi bịt mắt bắt dê.
Tuy rằng rất muốn đi xem có mỹ nữ nào thích hợp làm thư ký cho mình không, nhưng Dương Thần vẫn là buông tha, chính mình vô ý trêu chọc bao nhiêu người phụ nữ, giờ lại đi tìm thêm người nữa thì không tốt.
Thôi vậy, tôi cũng là người lười biếng, ngày thường mọi người đừng hy vọng quá nhiều vào tôi, các công tác thông thường, hai người sẽ phải vất vả chia sẻ, tôi tin tưởng thực lực của hai người. Có chuyện khó quyết đoán và cần thương lượng với tôi thì cứ nói.
Dương Thần nói.
Triệu Đằng và Vương Khiết nhìn nhau, hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn đồng ý.
Dương Thần nhìn nhìn bàn làm việc, có một tập văn kiện, hỏi:
Đó là cái gì vậy?
Triệu Đằng lập tức giải thích:
Giám đốc, tuy công ty chúng ta còn đang chiêu mộ nghệ sỹ và người đại diện, nhưng không thể chờ chiêu mộ đủ rồi mới làm việc, cho nên chúng ta sắp tới dự định làm hai dự án, đó là dự án chúng tôi định đầu tư khởi đầu, dù sao dự án đầu tư chính thức đầu tiên sau khi thành lập công ty, cho nên hy vọng giám đốc có thể trực tiếp tham dự.
Dương Thần có chút đau đầu, nhưng nhìn thấy hai người trợ thủ chuyên nghiệp như thế, đành giả vờ ngồi xuống, giả vờ giả vịt lấy đống văn kiện, tùy tiện lật ra xem.
Triệu Đằng và Vương Khiết ngồi xuống ghế đối diện cho khách, lẳng lặng ngồi chờ Dương Thần lên tiếng.
Dương Thần xem khá nhanh, dù có vài từ chuyên ngành không hiểu, nhưng cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Đợi xem gần hết bản thảo, Dương Thần nhíu mày hỏi:
Dự án đầu tư lần này, dù là về điện ảnh, phim truyền hình, trình diễn thương mại hay tiết mục thời trang, trước mắt công ty chúng ta đều phải cần đến rất nhiều nhân lực bên ngoài tham dự mới có thể hoàn thành.
Đúng vậy, giám đốc, thật ra làm điện ảnh có thể bỏ ra vốn chế tác thấp, có những bộ phim vốn chế tác chỉ hai, ba triệu, cũng có được không ít tiền lời. Tôi cảm thấy chúng ta có thể kiếm vài kịch bản tốt, mời đến hai ba diễn viên điện ảnh nổi tiếng, khống chế vốn không quá mười triệu, những bộ phim như vậy quay xong chắc chắn sẽ đạt được phần trăm lợi nhuận rất cao.
Vương Khiết đề nghị.
Dương Thần cười nói:
Tôi hỏi hai người một việc.
Vâng? Mời giám đốc cứ hỏi.
Vương Khiết ngạc nhiên.
Tập đoàn Ngọc Lôi của chúng ta quy mô tổng cộng có bao nhiêu công ty?
Dương Thần hỏi.
Vương Khiết không rõ, nhưng vẫn trả lời:
Không tính vốn lưu động, tổng tài sản là gần ba mươi tỷ.
Vậy tập đoàn Ngọc Lôi chúng ta là một doanh nghiệp có vị trí thế nào trong nước?
Đương nhiên là đứng đầu trong giới doanh nghiệp, đợi hai năm nữa đầu tư đầy đủ, chắc chắn sẽ là một trong những công ty hàng đầu thế giới về thời trang.
Vương Khiết tự hào nói.
Dương Thần gật gật đầu:
Vậy, một công ty giải trí như chúng ta, là một công ty thương hiệu Ngọc Lôi, nếu lần đầu tiên đầu tư, bước một bước lớn ban đầu, lại chỉ là một bộ phim mà vốn ít hoặc vừa, tất nhiên tôi đang nói là vốn nhỏ và vừa trong giới chúng ta, vậy thì những người ngoài sẽ có cái nhìn thế nào với chúng ta?
Vương Khiết và Triệu Đằng nhíu mày suy nghĩ nói:
Giám đốc, ý anh là…
Đúng vậy, có hai khả năng lớn nhất, thứ nhất, chúng ta không quyết tâm, không tin tưởng, không đủ năng lực lãnh đạo, các nhân viên và người ngoài giới sẽ thất vọng, ban giám đốc Ngọc Lôi… ừ, tuy rằng 90% cổ phần Ngọc Lôi ở trong tay tổng giám đốc Lâm, nhưng tổng giám đốc Lâm sẽ là người thứ hai thất vọng, những người trong nghề và giới doanh nghiệp sẽ cho là chúng ta chỉ biết làm ăn nhỏ, không thể hợp tác lâu dài với chúng ta.
Triệu Đằng đồng ý nói:
Giám đốc nói phải, nếu là dự án đầu tiên, chắc chắn phải làm cho đến bên Châu Âu, Châu Mỹ cũng phải đánh giá tốt, nhưng phòng vé cũng rất ra vẻ ta đây, một phần lớn vì các tác phẩm lớn của họ vốn đầu tư quá lớn, khi lấy lại vốn từ người xem, có thể là không đủ lợi nhuận, nhưng cũng sẽ không thua thiệt, quan trọng là danh thế của công ty sẽ tăng lên, cổ vũ được toàn thể nhân viên.
Nhưng… công ty chúng ta đang giai đoạn khởi đầu, tuy rằng vốn tài chính được tổng giám đốc Lâm cung cấp đủ, nhưng nếu dự án đầu tư quá trăm triệu, có thể sẽ tạo nên khó khăn về tài chính, điều đó sẽ không tốt cho hoạt động của công ty, dù sao chúng ta cũng phải ký hợp đồng với nhiều nghệ sỹ và các đội nhóm nổi tiếng.
Vương Khiết là giám đốc thị trường, có chút lo lắng.
Triệu Đằng cũng nói:
Đúng vậy, giám đốc Dương, chưa nói đến chúng ta đầu tư cái gì, nếu muốn mời các đội nhóm và minh tinh tham dự thì chi phí ký hợp đồng cũng không ít.
Dương Thần hiểu được, gật đầu nói:
Điểm đó hai người không cần lo lắng, tôi có thể mượn đến một mối quan hệ tốt, tiến hành hợp tác đầu tư, nếu làm tốt, về sau có thể hợp tác lâu dài.
Vương Khiết và Triệu Đằng sửng sốt, không ngờ Dương Thần đã có đối tượng hợp tác.
Ít nhất, trong mắt Lâm Nhược Khê mình bị xem là lưu manh, tuy rằng về lý thuyết thì mình không phải lưu manh, nhưng với những chuyện nam nữ, người ta nghĩ như vậy, hắn cũng chẳng có cách nào khác.
Thứ hai đi làm, Dương Thần theo thường lệ mua điểm tâm lấy lòng các chị em trong ban Quan hệ xã hội xong, cùng đám Triệu Hồng Yến nói chuyện phiếm một lát rồi thấy thời gian sắp đến, liền chạy sang tòa nhà đối diện với tổng bộ của Ngọc Lôi.
Sau khi đi thang máy thẳng đến tầng 50, hắn đi ra thang máy, trước mặt là hàng chữ rõ ràng, bắt mắt “Công ty giải trí văn hóa Ngọc Lôi”.
Trước sân khấu là hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi, thoạt nhìn khoảng 23, 24 tuổi, chẳng khác gì sinh viên cả.
Giám đốc Dương, anh đến rồi.
Vương Khiết mặc trang phục công sở màu lam mỉm cười, đã đứng ở cổng chính chờ hắn, Triệu Đằng ở bên cạnh cô cũng gật đầu chào.
Dương Thần không ngờ hai trợ thủ này của mình lại coi trọng mình như vậy, sáng sớm đã đứng ở cửa công ty đợi mình, may mà chính mình không đến trễ, tính toán đủ thời gian đến đây, không thì thật có lỗi với hai người đồng nghiệp này quá.
Nhìn thấy hai người cấp dưới tôn trọng mình, Dương Thần theo bản năng cũng hạ quyết tâm, đừng nói là tận tâm tận lực, cúc cung tận tụy, những gì nên làm thì bản thân nên làm nghiêm chỉnh, ít nhất cũng không để cản trở tiền đồ của hai người đồng chí tốt này được.
Ăn sáng chưa?
Dương Thần cười hỏi.
Vương Khiết và Triệu Đằng sửng sốt, không ngờ Dương Thần lại đi lên đây để hỏi một câu như vậy, hơn nữa lại tươi cười, không hề có chút kiêu căng kiểu thủ trưởng.
Theo bọn họ, Dương Thần trẻ tuổi đã ở vị trí cao, lại có thể bình thản đến vậy, thật sự không đơn giản, kết quả là Dương Thần vô ý lại làm bọn họ xem trọng hơn.
Hai người gật gật đầu, Triệu Đằng cười làm động tác mời:
Giám đốc Dương, tôi dẫn anh di xem văn phòng của anh, tuần trước anh bận không tới được, tôi sẽ giới thiệu lại một chút các phòng ban của chúng ta.
Dương Thần tuy không có hứng thú nhưng vẫn lên tiếng đồng ý, đi theo Triệu Đằng và Vương Khiết, đi kiểm tra một vòng công ty.
Bởi vì là công ty giải trí văn hóa, nên trừ nhân viên hành chính ra, còn có không ít người trong ngành giải trí, tất nhiên còn có cả phòng huấn luyện và phòng làm việc của các nghệ sỹ.
Vì vậy, Ngọc Lôi mua lại mười tầng tòa nhà Tả Tự, kỳ thực là cần thiết.
Dương Thần đi theo hai người Triệu Đằng, Vương Khiết chạy đủ bảy tầng, mới đến tầng quản lý cao cấp của mình, đi vào sảnh làm việc đẹp đẽ, sạch sẽ, không ít nhân viên đang bận rộn đều tò mò nhìn về phía Dương Thần.
Tất cả mọi người đều buồn bực, không biết người đi cùng hai giám đốc trẻ tuổi là ai, lúc Dương Thần đi vào văn phòng giám đốc của hắn, mọi người gần như rớt mắt xuống.
Cái gã trẻ tuổi nhìn bộ dạng bình thản, thậm chí nhìn không có đầu óc, đang cười tủm tỉm này, không ngờ lại lại người lãnh đạo công ty, là vị giám đốc vẫn chưa lộ diện.
Phòng làm việc của Dương Thần tuy so với phòng chủ tịch của Lâm Nhược Khê bé hơn, nhưng cũng đã rộng một trăm mét vuông, ngoài cửa sổ lớn dài sát đất chính là phong cảnh đô thị Trung Hải phồn hoa, đối diện là tòa nhà Ngọc Lôi.
Bốn phía văn phòng đều là bồn hoa màu lục có người chăm sóc tỉ mỉ, bàn làm việc bằng gỗ lim và ghế xoay da thật, còn có cả mấy chiếc ghế sô pha da màu đen.
Chiếc máy tính Apple đã bật sẵn, màn hình có logo của công ty Ngọc Lôi, phía dưới là dòng chữ “công ty giải trí văn hóa”.
Dương Thần rất vừa lòng, đột nhiên cảm thấy làm giám đốc cũng không tồi, ít nhất là cái văn phòng này nhìn rất thoải mái.
Bố trí không tồi, tôi thích lắm.
Dương Thần nói với 2 người Vương Khiết, Triệu Đằng.
Giám đốc thích là tốt rồi, nếu thiếu cái gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho phòng thư ký.
Triệu Đằng nói:
Đúng rồi, giám đốc có cần thư ký hay trợ lý không? Hiện tại nhân viên hành chính cơ bản đã đủ, nhưng số trợ lý thì vẫn đang tuyển, nếu cần tôi có thể giúp giám đốc lựa chọn một người, hoặc anh có thể tự mình chọn lựa.
Thư ký? Trợ lý? Trong đầu Dương Thần hiện lên một câu: không có việc thì làm thư ký, có việc thì thư ký làm…
Nghĩ vậy, Dương Thần cũng có chút ham muốn, đáng tiếc hiện tại những người phụ nữ có thể giúp mình, Lưu Minh Ngọc là trưởng ban Quan hệ xã hội, Sắc Vi là đại tỷ xã hội đen, bản thân họ cũng có vô số việc, không làm thêm gì được…Đường Uyển đã lâu không gặp còn có thể, tuy rằng chưa nhờ, nhưng người ta có nhiều sản nghiệp như vậy, sao có thể làm thư ký cho mình?
Thích hợp nhất chính là cô bé An Tâm kia, tố chất văn hóa rất tốt, dù là “làm việc” hay “bị làm” đều rất có trình độ, đáng tiếc cô còn trên máy bay chơi bịt mắt bắt dê.
Tuy rằng rất muốn đi xem có mỹ nữ nào thích hợp làm thư ký cho mình không, nhưng Dương Thần vẫn là buông tha, chính mình vô ý trêu chọc bao nhiêu người phụ nữ, giờ lại đi tìm thêm người nữa thì không tốt.
Thôi vậy, tôi cũng là người lười biếng, ngày thường mọi người đừng hy vọng quá nhiều vào tôi, các công tác thông thường, hai người sẽ phải vất vả chia sẻ, tôi tin tưởng thực lực của hai người. Có chuyện khó quyết đoán và cần thương lượng với tôi thì cứ nói.
Dương Thần nói.
Triệu Đằng và Vương Khiết nhìn nhau, hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn đồng ý.
Dương Thần nhìn nhìn bàn làm việc, có một tập văn kiện, hỏi:
Đó là cái gì vậy?
Triệu Đằng lập tức giải thích:
Giám đốc, tuy công ty chúng ta còn đang chiêu mộ nghệ sỹ và người đại diện, nhưng không thể chờ chiêu mộ đủ rồi mới làm việc, cho nên chúng ta sắp tới dự định làm hai dự án, đó là dự án chúng tôi định đầu tư khởi đầu, dù sao dự án đầu tư chính thức đầu tiên sau khi thành lập công ty, cho nên hy vọng giám đốc có thể trực tiếp tham dự.
Dương Thần có chút đau đầu, nhưng nhìn thấy hai người trợ thủ chuyên nghiệp như thế, đành giả vờ ngồi xuống, giả vờ giả vịt lấy đống văn kiện, tùy tiện lật ra xem.
Triệu Đằng và Vương Khiết ngồi xuống ghế đối diện cho khách, lẳng lặng ngồi chờ Dương Thần lên tiếng.
Dương Thần xem khá nhanh, dù có vài từ chuyên ngành không hiểu, nhưng cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Đợi xem gần hết bản thảo, Dương Thần nhíu mày hỏi:
Dự án đầu tư lần này, dù là về điện ảnh, phim truyền hình, trình diễn thương mại hay tiết mục thời trang, trước mắt công ty chúng ta đều phải cần đến rất nhiều nhân lực bên ngoài tham dự mới có thể hoàn thành.
Đúng vậy, giám đốc, thật ra làm điện ảnh có thể bỏ ra vốn chế tác thấp, có những bộ phim vốn chế tác chỉ hai, ba triệu, cũng có được không ít tiền lời. Tôi cảm thấy chúng ta có thể kiếm vài kịch bản tốt, mời đến hai ba diễn viên điện ảnh nổi tiếng, khống chế vốn không quá mười triệu, những bộ phim như vậy quay xong chắc chắn sẽ đạt được phần trăm lợi nhuận rất cao.
Vương Khiết đề nghị.
Dương Thần cười nói:
Tôi hỏi hai người một việc.
Vâng? Mời giám đốc cứ hỏi.
Vương Khiết ngạc nhiên.
Tập đoàn Ngọc Lôi của chúng ta quy mô tổng cộng có bao nhiêu công ty?
Dương Thần hỏi.
Vương Khiết không rõ, nhưng vẫn trả lời:
Không tính vốn lưu động, tổng tài sản là gần ba mươi tỷ.
Vậy tập đoàn Ngọc Lôi chúng ta là một doanh nghiệp có vị trí thế nào trong nước?
Đương nhiên là đứng đầu trong giới doanh nghiệp, đợi hai năm nữa đầu tư đầy đủ, chắc chắn sẽ là một trong những công ty hàng đầu thế giới về thời trang.
Vương Khiết tự hào nói.
Dương Thần gật gật đầu:
Vậy, một công ty giải trí như chúng ta, là một công ty thương hiệu Ngọc Lôi, nếu lần đầu tiên đầu tư, bước một bước lớn ban đầu, lại chỉ là một bộ phim mà vốn ít hoặc vừa, tất nhiên tôi đang nói là vốn nhỏ và vừa trong giới chúng ta, vậy thì những người ngoài sẽ có cái nhìn thế nào với chúng ta?
Vương Khiết và Triệu Đằng nhíu mày suy nghĩ nói:
Giám đốc, ý anh là…
Đúng vậy, có hai khả năng lớn nhất, thứ nhất, chúng ta không quyết tâm, không tin tưởng, không đủ năng lực lãnh đạo, các nhân viên và người ngoài giới sẽ thất vọng, ban giám đốc Ngọc Lôi… ừ, tuy rằng 90% cổ phần Ngọc Lôi ở trong tay tổng giám đốc Lâm, nhưng tổng giám đốc Lâm sẽ là người thứ hai thất vọng, những người trong nghề và giới doanh nghiệp sẽ cho là chúng ta chỉ biết làm ăn nhỏ, không thể hợp tác lâu dài với chúng ta.
Triệu Đằng đồng ý nói:
Giám đốc nói phải, nếu là dự án đầu tiên, chắc chắn phải làm cho đến bên Châu Âu, Châu Mỹ cũng phải đánh giá tốt, nhưng phòng vé cũng rất ra vẻ ta đây, một phần lớn vì các tác phẩm lớn của họ vốn đầu tư quá lớn, khi lấy lại vốn từ người xem, có thể là không đủ lợi nhuận, nhưng cũng sẽ không thua thiệt, quan trọng là danh thế của công ty sẽ tăng lên, cổ vũ được toàn thể nhân viên.
Nhưng… công ty chúng ta đang giai đoạn khởi đầu, tuy rằng vốn tài chính được tổng giám đốc Lâm cung cấp đủ, nhưng nếu dự án đầu tư quá trăm triệu, có thể sẽ tạo nên khó khăn về tài chính, điều đó sẽ không tốt cho hoạt động của công ty, dù sao chúng ta cũng phải ký hợp đồng với nhiều nghệ sỹ và các đội nhóm nổi tiếng.
Vương Khiết là giám đốc thị trường, có chút lo lắng.
Triệu Đằng cũng nói:
Đúng vậy, giám đốc Dương, chưa nói đến chúng ta đầu tư cái gì, nếu muốn mời các đội nhóm và minh tinh tham dự thì chi phí ký hợp đồng cũng không ít.
Dương Thần hiểu được, gật đầu nói:
Điểm đó hai người không cần lo lắng, tôi có thể mượn đến một mối quan hệ tốt, tiến hành hợp tác đầu tư, nếu làm tốt, về sau có thể hợp tác lâu dài.
Vương Khiết và Triệu Đằng sửng sốt, không ngờ Dương Thần đã có đối tượng hợp tác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.