Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 924: Hai mươi ba mươi

Mai Can Thái Thiếu Bính

29/03/2013

Cầm chiếc lệnh bài trên tay, Dương Thần xem xét kĩ 1 lượt. Lệnh bài này cũng chẳng có gì là đặc biệt, ngoại trừ một chữ “Hoàng” triện trên mình nó.

Dương Thần phóng thần thức để kiểm tra nhưng chỉ thấy được 1 vài dấu vết của 1 loại chữ khắc rất ít gặp, kiểu như 1 loại mật mã nào đó chưa bao giờ trông thấy.

Không có được chút manh mối nào, Dương Thần đành phải đem mấy chiến lợi phẩm thu được từ tay lão đạo sĩ cất vào trong 1 không gian pháp hình bình hành do hắn tạo ra. Tuy hắn không có đạo pháp lấy đồ không cần tiếp xúc như lão, nhưng không gian pháp tắc của hắn cũng có hiệu quả gần tương tự vậy.

Xử lý xong, Dương Thần tiến lại nơi Lâm Nhược Khê đang đứng cách đó không xa.

Lâm Nhược Khê ngửi thấy mùi hôi tanh hết sức khó chịu bèn quay người lại. Trông thấy cảnh tượng hãi hùng trước mắt, cô gần như á khẩu.

Tuy không phải là lần đầu tiên thấy Dương Thần giết người 1 cách tàn bạo như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy không quen chút nào.

Dương Thần nắm lấy bàn tay cô, giọng nói hết sức dịu dàng:

- Nhược Khê, đã khiến em phải kinh sợ rồi. Anh xin lỗi. Em không sao chứ?

Lâm Nhược Khê dùng ánh mắt phức tạp nhìn lại anh, nghiến răng đáp:

- Khi nãy anh nói… anh nói ngay từ đầu tất cả đã được anh sắp xếp rồi ư?

Dương Thần nhếch miệng cười:

- Ách! Cũng có thể nói là như thế. Hè hè, nếu anh chết thật, lão sẽ chịu bỏ qua cho em sao? Anh không ngu đến vậy đâu.

- Anh là đồ khốn khiếp!

Lâm Nhược Khê tức giận nhấc chân lên, dùng mũi giày cao gót của mình đá thật mạnh vào bắp chân Dương Thần.

- Anh có biết lúc ấy trái tim em đau đớn thế nào không? Sao anh không báo trước cho em biết?! Nhìn em khóc anh cảm thấy rất vui đúng không? Anh muốn trả thù việc em đuổi anh ra khỏi nhà đúng không, hả?!?

Lâm Nhược Khê tuy rằng cảm thấy mình cũng có phần thái quá, nhưng cứ nghĩ đến việc mình “bị lừa” cho tan nát cõi lòng như vậy thì máu lại sôi lên sùng sục.

Dương Thần làm bộ như đau lắm, xoa xoa bắp chân, nhăn nhó nói:

- Anh cũng chẳng còn cách nào khác. Anh phải cố gắng diễn sao cho giống mới khiến cho em có thể khóc đạt như vậy. Chỉ có như thế lão mới tin anh sắp tiêu rồi, sau đó sẽ hút hết trùng độc trong người em. Đúng chưa nào?

Lâm Nhược Khê nước mắt lưng tròng, giọng vẫn chưa nguôi giận dỗi:

- Nếu chẳng may lão cứ nhất quyết không chịu hút trùng độc ra thì sao? Anh có phải là sẽ mất mạng vô ích không?!

Dương Thần sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu:

- Anh nói rồi, chỉ cần anh còn sống thì nhất định sẽ không để em ra đi trước. Cho dù có lỗi với người khác, nhưng có những chuyện anh không thể không làm.

Lâm Nhược Khê khẽ nhắm mắt, mím chặt đôi môi, hít 1 hơi thật sâu rồi mới chậm rãi lên tiếng:

- Để rồi cho dù em sau đó em có chết theo anh, em sẽ cũng phải nhớ rằng anh là vì em mà bỏ mạng, xuống âm tào địa phủ em vẫn phải ghi nhớ đại ân đại đức của anh, đúng chưa?

Dương Thần cười giả lả:

- Em xem em kìa, bây giờ không phải tất cả đã qua rồi sao. Em cứ phải chấp mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy làm gì? Hì hì..

- Có thể đối với anh, anh dùng tính mạng đánh cược lấy tính mạng của em chỉ là “chuyện nhỏ nhặt”; nhưng trong mắt em, đây quả thực là 1 chuyện tày đình…

Lâm Nhược Khê tỏ ra hết sức nghiêm túc nói.

Dương Thần cứ thế đứng chôn chân 1 chỗ. Mãi lâu sau, hắn mới thu lại nụ cười,

hỏi ngược lại:

- Thế trước đây khi Ngọc Lôi xảy ra chuyện, chẳng phải ai đó cũng không cho anh biết 1 chút gì mà cứ thế lẳng lặng giải quyết tất cả hay sao?

- Đó là bởi vì...

- Bởi vì sao? Dương Thần nhe răng.

Lâm Nhược Khê cắn cắn môi:

- Bởi vì, em thấy cho dù có nói anh cũng không hiểu được, nên…

Dương Thần thở dài đáp.

- Vậy thì đúng rồi. Mặc dù khi biết được sự thật, trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng chỉ cần 1 lúc sau, tự khắc sẽ không còn ấm ức nữa. Bởi vì anh rất thông cảm, rất hiểu, anh có thể chấp nhận theo sự lựa chọn của em, cho nên anh tin em cũng sẽ rộng lòng tha thứ cho anh khi nãy đã có những quyết định lỗ mãng.

Lâm Nhược Khê cúi đầu, than thở nói:

- Nói thế nào vẫn là anh có lý….

Dương Thần nhìn bộ dạng ngây ngô của Nhược Khê lúc này, bất giác muốn đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp ấy. Nhưng mới giơ lên nửa chừng thì chợt nhớ ra 2 người đang trong thời kì “chiến tranh lạnh”, hành động này của hắn xem ra có phần không được hợp lý cho lắm.

Chẳng biết Lâm Nhược Khê rốt cuộc có tha thứ cho chuyện giữa mình và Tiêu Chỉ Thanh hay không, tay Dương Thần cứ ngập ngừng giữa không trung.

Lâm Nhược Khê cũng nhận thấy được điều ấy, bắt gặp ánh mắt do dự của Dương Thần, trong lòng cô không khỏi có chút chua xót.



Chính mình muốn nói hận hắn cũng không được nữa rồi. Vừa nãy trong tình thế sinh ly tử biệt, rất nhiều ấm ức cũng được giải toả rồi.

Giận anh ấy ư? Có lẽ cũng không hẳn.

Thế nhưng lòng kiêu ngạo lại không cho phép cô chủ động kéo tay Dương Thần lại áp vào má mình.

Dương Thần cảm thấy không khí có phần không được tự nhiên, lên tiếng:

- Chúng ta về Trung Hải đi, Hồng Yến ở công ty đang ngồi trên đống lửa kia kìa. Em có cần gọi điện báo trước cho cô ấy không?

Lâm Nhược Khê lặng lẽ gật đầu, nhặt chiếc di động đang nằm trên mặt đất lên. May mà đã được Dương Thần thiết lập bảo vệ từ trước nên chiếc điện thoại không hề hư hại gì.

Báo tin cho Triệu Hồng Yến cả hai vẫn an toàn xong, Lâm Nhược Khê mới gác máy, dùng ánh mắt đầy nghi vấn nhìn Dương Thần.

Dương Thần bước đến ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Qua 1 lớp vải mỏng, anh vẫn có thể cảm nhận được toàn bộ sự mềm mại, đàn hồi của da thịt cô.

- Anh sẽ cố hết sức để làm thật chậm. Em hãy nhắm mắt lại, vì có thể em sẽ bị kích động đó.

Lâm Nhược Khê vẫn không dám tin, Dương Thần cứ thê bay về Trung Hải như vậy.

-Là… là bay về Trung Hải ngay sao?

Dương Thần nhún vai:

- Còn có thể sao giờ? Chả lẽ xuống núi rồi mới mua vé máy bay sao? Hay em muốn ngồi ô tô đường dài?

Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, ngoan ngoãn nhắm mắt.

Hơn mười phút sau, Dương Thần dùng tốc độ chậm nhất có thể đưa Nhược Khê trở lại khu biệt viện phía tây.

Hai người, 1 người lấm lem những bụi, 1 người loang lổ những máu, đương nhiên không thể quay về công ty với bộ dạng như vậy được.

May là ở khu biệt viện này các hộ cách nhau khá xa. Đứng ngoài cửa cũng chẳng có ai trông thấy 2 người trong tình trạng thê thảm này.

Dương Thần buông eo Nhược Khê ra, tươi cười nói:

- Có thể mở mắt ra rồi. Đến nhà rồi.

Lâm Nhược Khê vẫn đang lâng lâng, từ từ hé mắt, chớp chớp đôi hàng mi, phát hiện đã về tới nhà, quả thực khó mà tin nổi.

Dương Thần phủi phủi quần, phân vân không biết có nên vào nhà hay không. Chỉ e Nhược Khê vẫn chưa nguôi giận….

Còn không vào thì lại chẳng cam tâm. Dù thế nào mình cũng đã phải liều mạng vì cô ấy như thế, chuyện Tiêu Chỉ Thanh kia nên cho qua đi thôi.

Lâm Nhược Khê trông thấy vẻ phân vân của Dương Thần, lập tức đoán được nguyên nhân, cô hạ giọng khẽ nói:

-Anh…. anh có điều gì muốn nói không?

Dương Thần hít 1 hơi, lưỡng lự đôi chút, rồi tủm tỉm cười nói:

- Nhược Khê à, anh muốn nói… à… ừm… vậy anh cứ thế này mà đi sao?

Câu trả lời lí tưởng đương nhiên sẽ là “Anh đừng đi nữa.” Có như vậy, Dương Thần mới có thể an lòng được.

Ấy thế mà Lâm Nhược Khê chẳng biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì, tay cứ vân vê gấu váy, mãi vẫn chẳng chịu hé răng.

Dương Thần bắt đầu sốt ruột, lùi lùi mấy bước, hỏi lại:

- Vậy anh đi đây,… nhé?!?

Lâm Nhược Khê chẳng nói chẳng rằng, cứ đứng im như phỗng trước cửa.

Dương Thần thật chỉ muốn oà lên. Đây là cái tình cảnh quái quỉ gì thế này? Bà cô ơi, dù bà vẫn còn giận hay không cũng phải cho người ta cái tín hiệu với chứ?!!

Dương Thần buồn bã quay người, thất thểu bước ra phía cổng khu biệt viện, trong đầu nghĩ xem nên đi chỗ nào tắm rửa thay quần áo bây giờ.

Đúng lúc đó, tiếng Lâm Nhược Khê ở phía sau khiến anh phải dừng bước.

- Anh cứ đi như vậy sao?

Giọng nói trong như suối ẩn giấu chút giận dỗi.

Dương Thần lập tức quay người lại, cười khổ:

- Em vẫn chưa nguôi giận, anh nào dám mặt dày mà xuất hiện trước mắt em mãi như thế? Anh không muốn làm em giận thêm đâu…

- Anh đúng là đồ ngu ngốc!

Từ khốn khiếp khi nãy đã bị cô đổi thành ngốc ^^

Có lẽ đối với 1 người sống trong gia đình gia giáo như cô, mắng chửi như vậy đã là cay độc lắm rồi!

Dương Thần ngơ ngác đứng như trời chồng tại chỗ, người phụ nữ trước mặt sao mà khó hiểu quá xá!?!



Lâm Nhược Khê sắp tức điên lên rồi. Cô nhắm chặt mắt, trán nhăn lại, môi mím chặt. Xem chừng Dương Thần khó tránh khỏi cơn cuồng phong trước mặt rồi. Ấy vậy mà Nhược Khê lại mở mắt ra, giọng nũng nịu:

- Anh chẳng phải đã nói rằng yêu em sao?

Dương Thần lại càng cảm thấy khó hiểu. Người phụ nữ trước mặt anh vài giây trước còn đáng sợ là thế, bây giờ hai má ửng hồng, bộ dạng vô cùng ngây ngốc.

Lâm Nhược Khê thở gấp, cảm xúc hiển nhiên rất không ổn định.

- Nếu anh thực sự yêu em, vậy sao chỉ hỏi hai lần rồi không hỏi thêm nữa? Anh nghĩ xem, anh đã gây cho em biết bao tổn thương như vậy, ít ra cũng phải hỏi 20, 30 lần; hỏi em có thể tha thứ cho anh không, như vậy mới coi là… tạm được. Nếu anh làm như vậy, em mới… ừm… em mới… giả vờ…. ừm… coi như chưa có chuyện gì, miễn cưỡng, lạnh lùng, thờ ơ đồng ý với anh! Chẳng lẽ anh chỉ có thể làm được đến thế thôi sao? Đồ dối trá!

“Đồ dối trá!?”

Bên tai Dương Thần cứ văng vẳng 3 chữ này, nghe sao mà ngọt ngào ấm áp đến kì lạ.

Thật chẳng hiểu mình bị sao nữa, bị người ta mắng như 1 con heo mà lại vui đến vậy?!

Người ta bảo con gái dính vào tình yêu sẽ trở nên ngốc nghếch. Ai bảo con trai thì không đây?!?

Một bước, rồi hai bước, ba bước, cứ thế Dương Thần đã đứng ngay trước mặt Nhược Khê.

Dương Thần hai tay hướng phía trước ấn một cái, trực tiếp đem Lâm Nhược Khê ấn dính vào cửa chính.

Trong không gian hẹp như vậy, hai người mặt đối mặt, cơ hồ có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của đối phương.

- Anh không phải là kẻ lừa gạt! Mà… anh là 1 tên trộm cắp!

Dương Thần khóe miệng nhếch lên

Lâm Nhược Khê cố tỏ ra thản nhiên, giương to đôi mắt đầy thách thức nhìn hắn, nhưng trong đáy mắt cô lại hiện lên chút hoang mang.

- Cái gì cơ? Ăn cắp cái gì cơ?

- Đánh cắp trái tim.

Nói xong, Dương Thần dịu dàng hôn lên đôi môi căng mọng tươi non như cánh hồng của Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê mở to mắt kinh ngạc, cơ thể mềm mại khẽ run rẩy, không hề có ý định đẩy hắn ra.

Dương Thần không hôn quá mạnh, quá sâu. Nụ hôn ấy tựa như 1 cái kết trọn vẹn, viên mãn cho 1 câu chuyện cổ tích có hậu.

Nhẹ nhàng rời khỏi môi Nhược Khê, Dương Thần vui vẻ như vừa trút được 1 gánh nặng:

- Mặc dù có người nói với anh, nếu đã nói với phụ nữ rằng “Anh yêu em” thì không được phép nói câu “Xin lỗi” nữa. Thế nhưng, anh vẫn muốn nói với em câu này. Nhược Khê, quả thực có rất nhiều chuyện anh đã không phải với em. Nhưng từ giờ trở đi, anh thề, anh hứa, anh đảm bảo, sẽ không bao giờ có Tiêu Chỉ Tình thứ 2 nữa.

Lâm Nhược Khê còn đang thẹn thùng, bỗng chốc trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị:

- Cấm anh không được nhắc đến cái tên này nữa!!!

Dương Thần sửng sốt, méo miệng cười khổ.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, vú Vương từ trong nhà gọi vọng ra:

- Tiểu thư? Là tiểu thư trở về rồi đúng không?

Lâm Nhược Khê vội vàng đẩy Dương Thần ra khỏi người mình, nhanh chóng chỉnh trang lại đầu tóc, quần áo để trông không quá nhếch nhác, lôi thôi, đáp:

- Vâng, vú Vương, mở cửa giùm con.

Vú Vương vội vàng chạy ra mở cửa. Trông thấy bộ dạng của Dương Thần và Nhược Khê, bà không khỏi có chút kinh ngạc:

- Trời, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao thiếu gia và tiểu thư toàn thân đầy máu thế kia?

- Dương Thần khóe miệngú Vương, đừng quá kích động như vậy! Chúng con không sao cả, chỉ là gặp chút sự cố ngoài ý muốn thôi mà. Nhưng đã giải quyết xong xuôi hết rồi, vả lại chúng con chẳng phải đã về an toàn rồi sao?

Trải qua không ít chuyện như vậy nên vú Vương cũng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, nhíu mày hỏi:

- Nhưng… nếu vậy, vị khách này phải gặp làm sao đây?

- Khách? Khách nào?

Dương Thần thắc mắc.

Vú Vương bất đắc dĩ cười nói:

- Năm phút trước có 1 vị cô nương, tên gì nhỉ…. à, họ Tiêu, nói là có chuyện muốn gặp tiểu thư. Cô ta đang ngồi đợi ở phòng khách đó.

Cô nương họ Tiêu?!

Dương Thần lòng như lửa đốt, nghĩ thầm: “Cái cô Tiêu Chỉ Tình này, không phải đã nói biến đi càng xa càng tốt rồi hay sao? Chả lẽ cô ta làm loạn như vậy vẫn chưa thoả mãn?”

Tức thì, nộ khí của Nhược Khê vừa mới kìm xuống đôi chút, bỗng bị ba chữ Tiêu Chỉ Tình làm cho bộc phát ra ngoài. Cô quay đầu liếc Dương Thần 1 cái sắc lẹm, rồi quay đầu lại nói với vú Vương:

- Vú Vương,không sao đâu, cứ thế này gặp cô ta cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook