Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 634: háo xuống
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/03/2013
Lý Độn lắc đầu:
- Là do một gã cao thủ thành lập từ lúc lập nước đến giờ, đã không thể nào kiểm chứng được. Trước kia tôi đã từng tìm hiểu, nhưng không thể nào giải thích rõ ràng được. Nghĩ đến các tiền bối trước kia vui vẻ, dù sao cũng đã quen, nên vẫn tiếp tục sử dụng.
Dương Thần không biết làm gì, cười cười, không nói gì thêm.
Cuối cùng cũng đi đến một phòng luyện công rộng lớn. Không biết là ai đã để lộ tin tức. Không ít binh lính đã biết đoàn trưởng cũng với truyền thuyết Minh Vương từ nước ngoài trở về luận bàn, đã tụ tập ở phòng luyện công.
May mắn là căn phòng đủ lớn, xung quanh mười mấy chiến sĩ cũng không chật chội.
Lý Độn vẫn rất cẩn thận, lên đài trước, cởi áo khoát và khởi động sau mới đứng đối diện Dương Thần với vẻ mặt nghiêm túc.
Dương Thần thật ra rất tùy ý, nhưng để Lý Độn không thấy hắn xem thường anh ta cũng giả vờ khởi động, ngáp trộm một cái.
Lý Độn đứng ở tư thế chuẩn bị. Tư thế lúc này thật sự là chuyển biến lớn. Dường như là một con sư tử đang ngủ say chợt tỉnh lại cả người tràn đầy khí phách.
Dương Thần khẽ nhíu mày, có lẽ người này trên chiến trường cũng giết không ít người. Sát khí đã thay đổi nhiều.
Lý Độn hiển nhiên cũng là cao thủ trong nước. Nói cách khác, không chỉ luyện Ngạch Khí Công lại có thể trở thành nổi tiếng Bắc Kinh, là một trong Song Vương của Bắc Kinh khi còn trẻ.
Tuy không biết Lý Độn luyện nội công của phái nào, nhưng Dương Thần có thể cảm nhận được đó là môn phái cực kỳ mạnh mẽ. Bởi vì lúc này Lý Độn vừa vận công, dường như không khí cũng bị xáo trộn hết.
Thấy Dương Thần vẫn đứng im, ánh mắt Lý Độn hiện lên chút không khách khí.
Trong giây lát, cơ thể Lý Độn đã biến mất. Lúc này khiến Dương Thần cảm thấy giống như Cao Thiên Nguyên trên du thuyền trước đây.
Những chiến sĩ của quân đoàn đều vỗ tay tán thưởng. Tuy rằng bọn họ đã nghe nói qua danh tiếng của Dương Thần nhưng lại chưa từng tiếp xúc qua cũng cảm thấy có tiếng không có miếng. Muốn luận bàn với đoàn trưởng của họ thì không phải là cùng đẳng cấp.
Lúc này Lý Độn thể hiện sức bật giống như sét đánh, làm mọi người hô lớn.
Dương Thần bước một bước. Bước chân này giống như lơ đãng nhưng ngay lúc đứng vững lại, nắm tay của Lý Độn xẹt qua ngực, vồ vào khoảng không.
Lý Độn cũng không cho rằng lần này có thể đánh thắng Dương Thần. Đứng xung quanh Dương Thần mọi người đều cảm thấy không khí xung quanh bị một lực tác động vào.
Nội lực trầm ổn.
Dương Thần cũng không khỏi ngạc nhiên, rốt cuộc là chân khí ra ngoài?
Lúc trước đã cẩn thận điều tra tu vi của Lý Độn. Hiện giờ có lẽ y đã khó khăn lắm khi bước vào cảnh giới Tiên Thiên. Nhưng chỉ là vẻ bề ngoài. Với cảnh giới này, đã không kém mấy người sư thái Vân Miểu và Dương Liệt.
Khó trách được gọi là Song Vương Bắc Kinh. Đến ngay cả Viêm Hoàng Thiết Lữ đến giờ vẫn chưa có cao thủ Tiên Thiên chân chính. Có lẽ Lý Độn cũng mới đột phá đến mức này. Nói cách khác trước kia cũng không nghe sư thái Vân Miểu nói gì về cao thủ Tiên Thiên.
Nghĩ lại, nếu Lý Độn cũng ra sức như vậy, dù sao Dương Thần cũng phải tôn trọng người ta.
Cảm nhận được không khí nóng dần lên. Tuy rằng Dương Thần biết bị đánh trúng mặt cũng không việc gì. Chỉ giơ tay lên đẩy lực sang một bên.
Lý Độn không nghĩ rằng lực mạnh mẽ mình vừa phát ra bị Dương Thần dễ dàng hóa giải. Ý chí chiến đấu thắng, vừa không nhìn rõ quyền ảnh chiêu số, lại một lần nữa hướng đến Dương Thần.
Hai tay Dương Thần đã chắn trước mặt. Mỗi lần nắm tay đến đều giống như đã sắp xếp từ trước, đều đấm vào khoảng không.
Mà làm cho tất cả cá binh lính đều cảm thấy chấn động chính là, nhìn từ xa, không ngờ Lý Độn đã phải lùi xa mấy bước. Còn Dương Thần từ đầu đến cuối đều đứng ở một chỗ chỉ quay trái quay phải tiếp chiêu thôi.
Thật ra, đối với Dương Thần mà nói, ý nghĩa của trận chiến này chỉ là kết bạn với Dương Thần, nhưng cái khác không có ý nghĩa gì.
Nếu là khi mới về nước, khả năng với trình độ hiện tại của Lý Độn còn có thể đánh một hồi với hắn khi hắn chưa “Gỡ bỏ phong ấn”. Khi hắn đã “gỡ bỏ phong ấn” cũng không biết là đến cảnh giới nào.
Dương Thần hứng thú ra tay, thì Yến Tam Nương và Lăng Hư Tử của Hồng Mông sẽ đối với với Lý Độn mà không cần động mí mắt một chút.
Nhưng Dương Thần cũng không thể dễ dàng đánh ngã Lý Độn. Dù sao xung quanh nhiều người theo dõi như vậy, đều là cấp dưới của y. Nếu trong nháy mắt Lý Độn bị đánh ngã thì sẽ làm mất uy tín của người ta. Cho nên, Dương Thần cố gắng để Lý Độn tấn công trong chốc lát, nhân tiện để Lý Độn phát huy hoàn toàn sức chiến đấu. Ít nhiều giúp y nâng cao thực lực.
Dần dần, chân khí Tiên Thiên của Lý Độn mới phát ra mức tối đa. Đứng từ xa nhìn giống như một ngọn lửa phảng phất vây xung quanh Dương Thần. Trong căn phòng luyện công mấy trăm mét vuông, nhiệt độ đều đã tăng cao.
Nhưng càng như thế, tất cả các binh lính đều cảm thấy Dương Thần bị bao vây.
Từ đầu tới đuôi, Dương Thần vẫn đứng im không hề nhúc nhích, mặc kệ Lý Độn xuất ra chiêu thức gì, Dương Thần vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng, Lý Độn phi thân nhảy lên, đến cách Dương Thần hơn mười mét thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống má, lộ ra tia cười khoái trá.
- Tuy biết anh rất mạnh nhưng không nghĩ mạnh đến mức này.
Lý Độn lau lau mồ hôi trên mặt, nói:
- Đã lâu không tháo xuống, nhưng hôm nay, tôi sẽ tháo xuống không chút e dè
Tháo xuống? Tháo cái quái gì?
Dương Thần nghe thấy Lý Độn nói không đầu không cuối, khó hiểu
Mà binh lính vây quanh đều hô lớn, hiển nhiên biết Lý Độn nói “Tháo xuống” nghĩa là gì.
Lý Độn muốn tháo, là mắt bị bịt của y.
Một trong hai mắt của người thanh niên này vẫn bị che. Dương Thần vẫn nghĩ trên chiến trường y bị thương mù một mắt nhưng không nghĩ là mắt bị che đó muốn che dấu cái gì.
- Một mắt của tôi hồi năm tuổi có một chút vấn đề nên bị mù, không tìm ra nguyên nhân gây bệnh. Không thể chữa trị hay phẫu thuật. Cuối cùng do một vị cao thủ hướng dẫn ông nội tôi đưa đến sống ở Mật tông của một lão Phật sống để trị liệu. Sau này võ công của tôi đều do ông ấy truyền thụ.
Con mắt bị che kia cuối cùng từ từ mở ra…
Màu đen! Hoàn toàn là màu đen!
Dương Thần phát hiện, mắt phải của Lý Độn không có con ngươi chỉ là một hố màu đen, hoàn toàn không biết bên trong có gì.
- Mắt phải của tôi cuối cùng vẫn không chữa khỏi, nhưng sư phụ dùng một phương thuốc trị liệu của Mật tông, đột nhiên có thay đổi lớn… Mắt phải của tôi có thể nhìn thấy… và cũng có sự khác biệt.
Lý Độn vừa nói, trong nháy mắt Dương Thần cũng nhận thấy được, bên hông mình dường như có cái gì đó đang đến gần.
Dương Thần gần như là nghiêng người theo bản năng, nhưng vẫn chậm một chút. Một nắm tay sượt qua bên hông hắn, chân khí đã làm rách chiếc áo sơmi.
Lần đầu tiên Dương Thần bị bắn trúng mặc dù chỉ là quần áo.
Đồng thời Lý Độn lúc đầu ở cách đó mười mét, đã không thấy đâu.
Dương Thần lúc này giật mình thật sự, vừa rồi nói chuyện, không ngờ Lý Độn tàn ảnh.
Lý Độn độ cũng tốt sức cũng tốt không ngờ sau khi lộ ra con mắt kỳ lạ kia đã thay đổi nhanh chóng.
Có thể tạo ra tàn ảnh, Dương Thần hiểu rất rõ, không phải trong chiến đấu có thể dễ dàng dùng kỹ xảo tàn ảnh.
Lý Độn tàn ảnh, gần như hắn không phát hiện được. Đó chính là cơ thể vô cùng dũng mãnh mới có thể làm được. Bởi vì cơ thể di chuyển làm cho áp xuất không khí mạnh, không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Nếu nói Lý Độn là cao thủ sơ kỳ Tiên Thiên, sao lúc này lại hoàn toàn lột xác. Hoàn toàn giống như trung kỳ Tiên Thiên, thật sự đủ tư cách trở thanh cao thủ Tiên Thiên.
Nhưng nói cho cùng, có thể gặp được Dương Thần, chủ yếu vẫn là Dương Thần không có chuẩn bị gì.
Lý Độn đạt được mục đích, cười:
- Bởi vì mắt phải của tôi quá đặc biệt, cho nên trừ thời khắc sinh tử, tôi không dùng đến nó. Nếu không sẽ là trở ngại cho sự tiến bộ của mình. Nhưng hiện giờ tôi không nương tay.
- Là do một gã cao thủ thành lập từ lúc lập nước đến giờ, đã không thể nào kiểm chứng được. Trước kia tôi đã từng tìm hiểu, nhưng không thể nào giải thích rõ ràng được. Nghĩ đến các tiền bối trước kia vui vẻ, dù sao cũng đã quen, nên vẫn tiếp tục sử dụng.
Dương Thần không biết làm gì, cười cười, không nói gì thêm.
Cuối cùng cũng đi đến một phòng luyện công rộng lớn. Không biết là ai đã để lộ tin tức. Không ít binh lính đã biết đoàn trưởng cũng với truyền thuyết Minh Vương từ nước ngoài trở về luận bàn, đã tụ tập ở phòng luyện công.
May mắn là căn phòng đủ lớn, xung quanh mười mấy chiến sĩ cũng không chật chội.
Lý Độn vẫn rất cẩn thận, lên đài trước, cởi áo khoát và khởi động sau mới đứng đối diện Dương Thần với vẻ mặt nghiêm túc.
Dương Thần thật ra rất tùy ý, nhưng để Lý Độn không thấy hắn xem thường anh ta cũng giả vờ khởi động, ngáp trộm một cái.
Lý Độn đứng ở tư thế chuẩn bị. Tư thế lúc này thật sự là chuyển biến lớn. Dường như là một con sư tử đang ngủ say chợt tỉnh lại cả người tràn đầy khí phách.
Dương Thần khẽ nhíu mày, có lẽ người này trên chiến trường cũng giết không ít người. Sát khí đã thay đổi nhiều.
Lý Độn hiển nhiên cũng là cao thủ trong nước. Nói cách khác, không chỉ luyện Ngạch Khí Công lại có thể trở thành nổi tiếng Bắc Kinh, là một trong Song Vương của Bắc Kinh khi còn trẻ.
Tuy không biết Lý Độn luyện nội công của phái nào, nhưng Dương Thần có thể cảm nhận được đó là môn phái cực kỳ mạnh mẽ. Bởi vì lúc này Lý Độn vừa vận công, dường như không khí cũng bị xáo trộn hết.
Thấy Dương Thần vẫn đứng im, ánh mắt Lý Độn hiện lên chút không khách khí.
Trong giây lát, cơ thể Lý Độn đã biến mất. Lúc này khiến Dương Thần cảm thấy giống như Cao Thiên Nguyên trên du thuyền trước đây.
Những chiến sĩ của quân đoàn đều vỗ tay tán thưởng. Tuy rằng bọn họ đã nghe nói qua danh tiếng của Dương Thần nhưng lại chưa từng tiếp xúc qua cũng cảm thấy có tiếng không có miếng. Muốn luận bàn với đoàn trưởng của họ thì không phải là cùng đẳng cấp.
Lúc này Lý Độn thể hiện sức bật giống như sét đánh, làm mọi người hô lớn.
Dương Thần bước một bước. Bước chân này giống như lơ đãng nhưng ngay lúc đứng vững lại, nắm tay của Lý Độn xẹt qua ngực, vồ vào khoảng không.
Lý Độn cũng không cho rằng lần này có thể đánh thắng Dương Thần. Đứng xung quanh Dương Thần mọi người đều cảm thấy không khí xung quanh bị một lực tác động vào.
Nội lực trầm ổn.
Dương Thần cũng không khỏi ngạc nhiên, rốt cuộc là chân khí ra ngoài?
Lúc trước đã cẩn thận điều tra tu vi của Lý Độn. Hiện giờ có lẽ y đã khó khăn lắm khi bước vào cảnh giới Tiên Thiên. Nhưng chỉ là vẻ bề ngoài. Với cảnh giới này, đã không kém mấy người sư thái Vân Miểu và Dương Liệt.
Khó trách được gọi là Song Vương Bắc Kinh. Đến ngay cả Viêm Hoàng Thiết Lữ đến giờ vẫn chưa có cao thủ Tiên Thiên chân chính. Có lẽ Lý Độn cũng mới đột phá đến mức này. Nói cách khác trước kia cũng không nghe sư thái Vân Miểu nói gì về cao thủ Tiên Thiên.
Nghĩ lại, nếu Lý Độn cũng ra sức như vậy, dù sao Dương Thần cũng phải tôn trọng người ta.
Cảm nhận được không khí nóng dần lên. Tuy rằng Dương Thần biết bị đánh trúng mặt cũng không việc gì. Chỉ giơ tay lên đẩy lực sang một bên.
Lý Độn không nghĩ rằng lực mạnh mẽ mình vừa phát ra bị Dương Thần dễ dàng hóa giải. Ý chí chiến đấu thắng, vừa không nhìn rõ quyền ảnh chiêu số, lại một lần nữa hướng đến Dương Thần.
Hai tay Dương Thần đã chắn trước mặt. Mỗi lần nắm tay đến đều giống như đã sắp xếp từ trước, đều đấm vào khoảng không.
Mà làm cho tất cả cá binh lính đều cảm thấy chấn động chính là, nhìn từ xa, không ngờ Lý Độn đã phải lùi xa mấy bước. Còn Dương Thần từ đầu đến cuối đều đứng ở một chỗ chỉ quay trái quay phải tiếp chiêu thôi.
Thật ra, đối với Dương Thần mà nói, ý nghĩa của trận chiến này chỉ là kết bạn với Dương Thần, nhưng cái khác không có ý nghĩa gì.
Nếu là khi mới về nước, khả năng với trình độ hiện tại của Lý Độn còn có thể đánh một hồi với hắn khi hắn chưa “Gỡ bỏ phong ấn”. Khi hắn đã “gỡ bỏ phong ấn” cũng không biết là đến cảnh giới nào.
Dương Thần hứng thú ra tay, thì Yến Tam Nương và Lăng Hư Tử của Hồng Mông sẽ đối với với Lý Độn mà không cần động mí mắt một chút.
Nhưng Dương Thần cũng không thể dễ dàng đánh ngã Lý Độn. Dù sao xung quanh nhiều người theo dõi như vậy, đều là cấp dưới của y. Nếu trong nháy mắt Lý Độn bị đánh ngã thì sẽ làm mất uy tín của người ta. Cho nên, Dương Thần cố gắng để Lý Độn tấn công trong chốc lát, nhân tiện để Lý Độn phát huy hoàn toàn sức chiến đấu. Ít nhiều giúp y nâng cao thực lực.
Dần dần, chân khí Tiên Thiên của Lý Độn mới phát ra mức tối đa. Đứng từ xa nhìn giống như một ngọn lửa phảng phất vây xung quanh Dương Thần. Trong căn phòng luyện công mấy trăm mét vuông, nhiệt độ đều đã tăng cao.
Nhưng càng như thế, tất cả các binh lính đều cảm thấy Dương Thần bị bao vây.
Từ đầu tới đuôi, Dương Thần vẫn đứng im không hề nhúc nhích, mặc kệ Lý Độn xuất ra chiêu thức gì, Dương Thần vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng, Lý Độn phi thân nhảy lên, đến cách Dương Thần hơn mười mét thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống má, lộ ra tia cười khoái trá.
- Tuy biết anh rất mạnh nhưng không nghĩ mạnh đến mức này.
Lý Độn lau lau mồ hôi trên mặt, nói:
- Đã lâu không tháo xuống, nhưng hôm nay, tôi sẽ tháo xuống không chút e dè
Tháo xuống? Tháo cái quái gì?
Dương Thần nghe thấy Lý Độn nói không đầu không cuối, khó hiểu
Mà binh lính vây quanh đều hô lớn, hiển nhiên biết Lý Độn nói “Tháo xuống” nghĩa là gì.
Lý Độn muốn tháo, là mắt bị bịt của y.
Một trong hai mắt của người thanh niên này vẫn bị che. Dương Thần vẫn nghĩ trên chiến trường y bị thương mù một mắt nhưng không nghĩ là mắt bị che đó muốn che dấu cái gì.
- Một mắt của tôi hồi năm tuổi có một chút vấn đề nên bị mù, không tìm ra nguyên nhân gây bệnh. Không thể chữa trị hay phẫu thuật. Cuối cùng do một vị cao thủ hướng dẫn ông nội tôi đưa đến sống ở Mật tông của một lão Phật sống để trị liệu. Sau này võ công của tôi đều do ông ấy truyền thụ.
Con mắt bị che kia cuối cùng từ từ mở ra…
Màu đen! Hoàn toàn là màu đen!
Dương Thần phát hiện, mắt phải của Lý Độn không có con ngươi chỉ là một hố màu đen, hoàn toàn không biết bên trong có gì.
- Mắt phải của tôi cuối cùng vẫn không chữa khỏi, nhưng sư phụ dùng một phương thuốc trị liệu của Mật tông, đột nhiên có thay đổi lớn… Mắt phải của tôi có thể nhìn thấy… và cũng có sự khác biệt.
Lý Độn vừa nói, trong nháy mắt Dương Thần cũng nhận thấy được, bên hông mình dường như có cái gì đó đang đến gần.
Dương Thần gần như là nghiêng người theo bản năng, nhưng vẫn chậm một chút. Một nắm tay sượt qua bên hông hắn, chân khí đã làm rách chiếc áo sơmi.
Lần đầu tiên Dương Thần bị bắn trúng mặc dù chỉ là quần áo.
Đồng thời Lý Độn lúc đầu ở cách đó mười mét, đã không thấy đâu.
Dương Thần lúc này giật mình thật sự, vừa rồi nói chuyện, không ngờ Lý Độn tàn ảnh.
Lý Độn độ cũng tốt sức cũng tốt không ngờ sau khi lộ ra con mắt kỳ lạ kia đã thay đổi nhanh chóng.
Có thể tạo ra tàn ảnh, Dương Thần hiểu rất rõ, không phải trong chiến đấu có thể dễ dàng dùng kỹ xảo tàn ảnh.
Lý Độn tàn ảnh, gần như hắn không phát hiện được. Đó chính là cơ thể vô cùng dũng mãnh mới có thể làm được. Bởi vì cơ thể di chuyển làm cho áp xuất không khí mạnh, không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Nếu nói Lý Độn là cao thủ sơ kỳ Tiên Thiên, sao lúc này lại hoàn toàn lột xác. Hoàn toàn giống như trung kỳ Tiên Thiên, thật sự đủ tư cách trở thanh cao thủ Tiên Thiên.
Nhưng nói cho cùng, có thể gặp được Dương Thần, chủ yếu vẫn là Dương Thần không có chuẩn bị gì.
Lý Độn đạt được mục đích, cười:
- Bởi vì mắt phải của tôi quá đặc biệt, cho nên trừ thời khắc sinh tử, tôi không dùng đến nó. Nếu không sẽ là trở ngại cho sự tiến bộ của mình. Nhưng hiện giờ tôi không nương tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.