Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 543: Helios

Mai Can Thái Thiếu Bính

30/03/2013

Khi Stern nói xong ba chữ “Apollo”, không chỉ Daipuni cảm thấy choáng váng, mà người cũng bị ngây ra. Ngay cả đám người Solon, Vân Miểu sư thái, thân vương Sargeras ở trên đảo sau khi nghe xong cũng bị kinh động.

Apollo? Một kẻ với nụ cười cợt nhả, dáng vẻ không nghiêm túc, đứa con phá gia chi tử của gia tộc Cromwell nổi tiếng bại hoại trong giới quý tộc châu Âu, một kẻ cả ngày không làm được việc gì tử tế lại là Thần mặt trời Apollo - một trong 12 chủ thần lớn ở trong truyền thuyết sao?

Nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của tất cả mọi người, Stern, cũng chính là Apollo tỏ vẻ bất mãn, hừ một tiếng, nói:

- Ánh mắt của các người là gì vậy? Dựa vào cái gì mà tên lưu manh Dương Thần kia có thể làm Minh Vương, mà tôi - một quý tộc đẹp trai và phong độ như vậy lại không đảm đương nổi Thần mặt trời chứ? Chẳng lẽ tôi là cải trang, còn tên tiểu tử thối kia mới là thật.

- Anh nói ai là lưu manh ? Nói ai là tiểu tử thối? Anh chọc giận tôi rồi đấy ?

Dương Thần không nhịn được, phản bác lại.

- Ồ, đúng đúng.

Apollo cười ranh mãnh, nói:

- Nói sai rồi, anh là một tên tiểu thử thối sợ vợ, và bị quản nghiêm ngặt.

Dương Thần dậm mạnh chân một cái, một khoảng đất mấy chục mét vuông ở xung quanh bị lún xuống thành một cái hố.

- Hai ngày này, để cho các người đi theo vợ của tôi, cho các người ăn không, uống không, đã không một tiếng cảm ơn thì thôi, vậy mà các người lại còn lấy oán trả ơn, ăn nói bậy bạ.

Apollo buông tay, nói giọng mỉa mai:

- Nói trắng ra là không phải để cho chúng tôi làm vệ sĩ cho Persephone hay sao. Nếu không phải thấy Persephone tâm tính tốt bụng thì anh em chúng tôi cũng sẽ chẳng nghe theo sự sắp xếp của anh, chơi trò chơi này. Cho dù không phải thông qua cách này, thì lần này đến Paris cũng có thể tìm ra tên khốn đã giả mạo tôi rồi.

Mọi người ở bên thấy Dương Thần nói một câu, Stern cũng nói một câu, giọng điệu rất đểu giả, thì như bị lạc vào đám sương mù, vẻ mặt tất cả mọi người đều trở nên cứng nhắc.

Đây là cái gì vậy ? Hai người này...thực sự là Chủ thần sao?

Ngay cả thân vương Sargeras đã sống hơn nghìn năm cũng phải toát mồ hôi lạnh. Nhưng ngược lại, Lilith xinh đẹp lại mỉm cười quyến rũ, dường như nhìn thấy điều gì đó rất thú vị.

Daipuni vừa rồi bị khiếp sợ đã định thần lại được, mặt thịt run rẩy, trong mắt toàn sự thù hằn, thấp giọng nói:

- Không ngờ mày dám coi thường tao…Cho dù mày là Apollo đi nữa thì cũng không thể ngăn tao.

Nói xong, Daipuni lại kéo cây cung lên một lần nữa. Nhưng lần này, những ngọn lửa màu hồng cùng tụ lại, cháy đỏ rực, làm cả boong tàu sáng như ban ngày.

Những tên mặc áo đen đang đứng xung quanh cảm nhận thấy dòng khí nóng đó, đều hoảng loạn rút chạy thật nhanh.

Apollo nhìn Daipuni với ánh mắt dành cho kẻ đáng thương, nói:

- Mày cho là, dựa vào thứ đồ dởm trên tay mày, dựa vào năng lượng hội tụ lại như vậy thì có thể uy hiếp được tao sao. Thôi, để mày nhìn đồ thật vậy, cũng coi như dấu chấm hết.

Nói xong, Apollo nghiêng mình, giơ tay trái lên, đôi mắt đỏ ngầu, dường như có ngọn lửa từ trong mắt phát ra, rất khác thường.

- Helios!

Vừa mới nói ra câu đó thì một ngọn lửa màu bạch kim, giống như là sao hỏa từ trên trời rơi xuống, cắt ngang bầu trời đêm tối đen, trong nháy mắt đã đáp xuống tay trái của Apollo.

Ngọn lửa màu vàng kim kia hóa thành một con rồng lửa, uốn lượn quanh cánh tay Apollo, tay trái của anh ta duỗi ra biến thành một chiếc cung tên vàng kim, lửa cháy rừng rực.

Cây cung này và cây cung màu vàng trên tay Daipuni cũng tương tự nhau. Nhưng, cây cung này được tạo thành từ lửa.

Cả cây cung đều bùng cháy, nhiệt độ cực cao của ngọn lửa thậm chí có thể khiến kim loại gần đấy cũng bị chảy ra.

Apollo đã thiết kế sau lưng mình một chiếc vòng bảo hộ, tránh cho ngọn lửa với nhiệt độ rất cao lan tới đám người Lâm Nhược Khê, để không đến mức xảy ra những tổn hại ngoài mong muốn.

Nhìn thấy thần khí với ngọn lửa màu vàng kim ngay ở trước mắt khiến bản thân không thể thở nổi, Daipuni bị khiếp đảm.

- Đây…đây là…

- Đây chính là Helios thực sự. Thứ trên tay mày chỉ là thứ vũ khí dởm, lỡ tay được tạo thành khi mà năm đó Hỏa Thần Hephaistos giúp chủ thần của chúng tao chế tạo thần khí lúc đầu. Ít ra cũng có thể coi là bán thần khí.



Apollo cười tủm tỉm nói.

- Tao cũng không biết mày lấy đâu ra thứ đấy, nhưng nó cũng gần giống như thanh kiếm tử thần, được lấy từ một chỗ. Nhưng cũng chẳng sao, những thứ này, trong mắt của tao cũng giống như những hàng thải công nghiệp mà thôi.

Trước máy hiển thị, mọi người nhìn thấy thần khí với ánh lửa sáng rực ở trên tay Apollo, bỗng xuất thần. Phía trên tàu chiến, bầu trời như bị đốt thành màu vàng kim.

Sargeras thở một hơi, không kìm được kích động nói:

- Trong truyền thuyết, Thần mặt trời phân ra làm ba thời kỳ. Thời kỳ đầu là Betrothed Heraklion - là hóa thân nguyên thủy của mặt trời. Thời kỳ thứ hai là Helios, mới là Thần mặt trời thực sự điều khiển mặt trời. Apollo được cho là Chủ thần của Helios, cũng được coi là Thần mặt trời ở thời kỳ thứ ba, cây cung được dùng gọi là Helios.

Dương Thần tỏ vẻ đồng ý, nói:

- Anh nói không sai. Thực ra Betrothed Heraklion, Helios, Apollo đều là một người, chính là người này. Chỉ là anh ta thức tỉnh hóa thân vào các thời điểm khác nhau mà thôi.

Sargeras dần tỉnh ngộ, gật gật đầu:

- Quả nhiên như vậy. Xem ra vì sao chủ thần có thể thay thế, câu hỏi này đã có thể lý giải được rồi.

Một vài người ở bên lại không hiểu rõ lắm về nội dung cuộc nói chuyện của Dương Thần và Sargeras. Dù sao cũng không có ai sống ngàn năm tuổi như Sargeras, nên đương nhiên cũng không hiểu nhiều về một vài bí ẩn thời cổ xưa.

Nhưng, vị Chủ thần mà họ tận mắt nhìn thấy cũng đủ để xao động tâm hồn.

- Thảo nào anh lại yên tâm như vậy khi Lâm Nhược Khê bị bắt. Ngay từ đầu, anh đã diễn vở kịch này với Apollo rồi sao?

Vân Miểu sư thái nhìn Dương Thần với vẻ mặt khó hiểu.

Dương Thần buông lỏng hai tay:

- Lần đó, tôi cùng với Lâm Nhược Khê bị bắt vào một kho hàng ở Romilly, gặp được hai anh em nhà kia thì tôi liền biết họ là ai. Lúc đó tôi đã thắc mắc bọn họ phải giả bộ bị bắt như vậy để làm gì. Về sau nghĩ kỹ lại mới dần dần hiểu ra. Nhưng dựa vào kế hoạch của bọn họ, cho dù có thể tìm ra thủ phạm đứng sau là ai, thì cũng không thể nào khiến cho toàn bộ cá bị cắn câu được. Vì vậy, tôi đã bảo bọn họ dựa vào kế hoạch của tôi, tiêu tốn cũng khá nhiều thời gian, nhưng dù sao vẫn thu được kết quả. Tôi cảm thấy cách này có thể dụ được rắn ra khỏi hang. Chẳng phải đã dụ cả giáo đình ra khỏi hang rồi đó sao?

Đám người Solon lau mồ hôi trên trán, bọn họ sợ vô cùng, nhưng bây giờ phát hiện ra tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của Dương Thần thì tự dưng cảm thấy rất tự hào.

- Nhưng, không ngờ anh em của gia tộc bại hoại Cromwell lại là Thần Minh, thật là ngoài sức tưởng tượng.

Solon nói xong, đột nhiên hiểu ra vài chuyện, hỏi:

- Stern Các Hạ đã là đại nhân Apollo. Vậy…cô Alys là…

Dương Thần cười nhưng không nói gì, chỉ nhìn máy hiển thị, khiến cho mọi người phải tiếp tục nhìn.

Lúc này, Daipuni đã không còn đường rút chạy, sắc mặt trở nên xanh mét, xương cốt như hóa thạch.

Nhưng sự chút dũng khí cuối cùng đã khiến cho Daipuni cố thở ra một hơi dài, mang theo một suy nghĩ trong đầu, Daipuni hung hăng kéo cây cung, phần nộ hét lên một tiếng “Đi”.

Mũi tên với sức mạnh ghê gớm nhất của ngọn lửa giống như một tia laser, nhằm thẳng Apollo mà bay đến.

Nhưng mũi tên với sức mạnh ghê gớm như vậy, khi chỉ cách mặt của Apollo một centimet liền đóng băng tại chỗ.

Apollo thè lưỡi trêu tức, sau đó há miệng to.

Mũi tên lửa kia bị Apollo nuốt chửng vào trong miệng.

Daipuni trừng mắt nhìn mũi tên lửa của mình với sức mạnh đủ để phá hủy một tàu chiến bị Apollo nuốt mất, thì mặt như đống tro tàn, không còn sức lực để kéo cung nữa.

Apollo chậc chậc vài tiếng.

- Nếu như mày dùng thần khí khác thì có lẽ còn có vài tác dụng với tao. Nhưng với thứ này thì hoàn toàn không có tác dụng gì với tao cả.

Nói rồi, Apollo giương thần cung Helios ở trong tay lên, tay phải bắt đầu kéo dây cung.

Một mũi tên với ngọn lửa màu vàng kim được phóng ra. Nhưng với những người thông minh thì có thể cảm nhận thấy mũi tên này so với mũi tên của Daipuni sức mạnh còn khủng khiếp hơn nhiều.



Mũi tên được phóng ra, không ít chỗ trên boong tàu, sắt bắt đầu bị chảy ra thành nước.

- Ai da….Ngọn lửa này làm sao mà có thể giảm bớt đây, nhiệt độ lại quá cao, mình cần phải bắn nhanh hơn nữa.

Apollo tức bực lầm bẩm vài câu, rồi tiếp tục bắn tên.

Mọi người chỉ cảm thấy rất hoa mắt. Tất cả những hình ảnh từ máy hiển thị, ngoài những tia sáng trắng chói mắt ra thì chẳng nhìn thấy gì nữa cả.

Một lúc lâu sau, mọi người chỉ nghe thấy ở hải vực phía xa đột nhiên xuất hiện một cột sáng màu trắng ngút trời. Thứ ánh sáng đó không bình thường, nó xé nát màn đêm đen tối thành nhiều phần.

- Đây chẳng phải giống như tia sét sao?

Verdessa vừa rồi còn đứng im cuối cùng cũng phải thốt lên.

Những người còn lại nhìn thấy cảnh tượng kinh thiên này cũng phải cảm thấy ớn lạnh. Nếu như việc này xảy ra trong xã hội loài người. Vậy chẳng phải là…

Sau một hồi, hình ảnh trong máy hiển thị cuối cùng cũng được khôi phục lại.

Vốn tưởng rằng vụ tấn công khủng khiếp vừa rồi sẽ phá hủy toàn bộ thiết bị trên tàu, nhưng không ngờ, trên tàu, ngoài chỗ Daipuni đứng ra thì những chỗ khác như chưa từng chịu bất kỳ sự tấn công nào.

Mũi tên lửa đó không ngờ lại thần kỳ đến như vậy, hướng vuông góc đến Daipuni.

Tuy nhiên, điều khiến mọi người khó tin chính là Daipuni, không ngờ gã còn sống.

Daipuni với mái tóc bị cháy xém chút ít trông thật thê thảm. Nhưng gã thực sự không bị hề hấn gì, ngồi xổm ngay tại chỗ, thở hổn hển, mặt đỏ ửng.

Apollo cũng hơi sững sờ, nhìn vật phía trước chân của Daipuni đã bị vỡ vụn, mới giật mình nói:

- Hóa ra là như vậy. Cây cung đó mặc dù là đồ dởm, nhưng vẫn có thần lực. Vừa rồi đã hi sinh chính mình để cứu lấy mày, nhưng cũng có thể thấy tố chất con người mày, quả thực rất đặc biệt.

Trong mắt Daipuni có chút không cam lòng, nhưng đa phần sự điên cuồng của gã đã bị dập tắt khi cái chết đến cận kề.

Liếm đôi môi khô khốc, Daipuni thấp giọng nói:

- Cho dù hôm nay tao không sống, thì cũng không để đám người trên đảo kia sống sót.

Nói xong, Daipuni đột nhiên lấy thiết bị điều khiển đầu đạn hạt nhân ở trong túi ra, dí ngón trỏ ấn vào nút màu đỏ.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Apollo cũng không biết nên làm gì. Nhưng Daipuni thì vẫn chưa thể ấn nút kia thành công.

Pípppppp

Một âm thanh lớn vang lên, bắt đầu từ ngón tay Daipuni, từ đầu tới chân, rồi toàn thân Daipuni.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ trong nháy mắt, toàn thân Daipuni bị một khối đá làm đóng băng.

Daipuni bị đóng băng trong khối đá lạnh màu xanh, từ vẻ mặt đến động tác cũng bị đông cứng lại.

Alys vừa rồi còn đang nằm, lúc này mới từ từ đứng dậy ở sau Apollo.

Alys nhẹ nhàng kéo vài sợi tóc màu bạc, hỡn dỗi liếc nhìn Apollo:

- Anh thân yêu. Không phải là anh muốn em đến làm việc này chứ. Bắn tên rồi mà vẫn chưa giải quyết được.

Apollo thu cây cung Helios lại. Cây cung vừa mới hóa thành ngọn lửa, vậy mà trong chớp mắt ngọn lửa đã biến mất.

- Artemis, đứa em gái thân mến của anh. Điều này em không thể trách anh. Cái tên Hades nhạt nhẽo kia muốn tìm hiểu rõ hơn nữa, xem trên người tên Daipuni kia rốt cuộc đang giữ bí mật gì. Anh nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất chính là để cho hắn ta đóng băng. Nếu như anh ra tay, ngộ nhỡ giết chết hắn ta, hoặc để cho hắn ta có cơ hội tự sát thì tương đối phiền phức.

Apollo vẻ mặt nghiêm túc, ôm lấy vai Alys. Nói xong, không cần đợi lâu hơn liền hôn ngay lên khuyên tai của người phụ nữ này, giống như là đã lâu lắm rồi không được thân mật như thế.

Trong khi những người ở trên tàu chiến và trên đảo vẫn còn đang cảm thấy kinh ngạc về câu nói của Apollo khi thấy Daipuni bị đóng băng, thì một quả bom nữa lại được ném xuống.

Cái gì? Artemis?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook