Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 790: Khẩu vị của tôi.

Mai Can Thái Thiếu Bính

29/03/2013

Vương Hải Đào vội khiêm tốn nói:

- Tôi cái gì cũng chỉ biết một chút thôi, Nhã Hinh cô quá coi trọng tôi rồi.

- Không sao, mọi người cùng tham khảo xem sao, tôi sợ Hasen đã tiêu tiền uổng phí, dù sao thì thứ này cũng khá là hiếm...

Nói xong, Thân Nhã Hinh kêu người phục vụ lấy cho cô ta cái túi màu cà phê hình dáng kỳ quái, lấy từ trong đó ra một chiếc hộp gỗ hình vuông màu đen sẫm được chạm khắc tinh xảo.

Mọi người nhìn với ánh mắt nghi hoặc, tò mò xem bên trong đựng cái gì.

Thân Nhã Hinh hé miệng cười, để chiếc hộp gỗ đen vào trong tay Vương Hải Đào.

Vương Hải Đào mỉm cười nhìn mọi người xung quanh, rồi mới cẩn thận mở chiếc chìa khóa vàng của chiếc hộp ra.

Vừa mở ra, đồ vật nhỏ ở bên trong, khiến cho mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.

Một chiếc đồng hồ nạm kim cương nằm yên lặng trên mặt tơ lụa.

Sở dĩ tất cả mọi người đứng từ xa nhìn đều lộ vẻ kinh ngạc, là bởi vì, toàn bộ mặt đồng hồ, đều được dát vàng tỉ mỉ!

Mặc dù những người ngồi đây đều không phải là chuyên gia đồng hồ, nhưng với kiến thức phổ thông, cũng có thể biết được, loại đồng hồ như thế này, người trong giới thượng lưu cũng có hiểu biết ít nhiều, cho nên vừa nhìn thấy, thì đã biết ngay chiếc đồng hồ này tuyệt đối không phải là một món đồ đơn giản.

- Chiếc đồng hồ này quả thực là rất đẹp, Hải Đào chẳng phải anh có nghiên cứu về loại đồng hồ này sao? Đây là loại gì?

Hoàng Nhạc Nhạc hỏi chồng.

Vương Hải Đào cũng sửng sốt trong chốc lát, cẩn thận cầm chiếc đồng hồ lên quan sát một lát, hơi do dự, rồi kinh ngạc nói:

- Trời ạ, đây chắc không phải là TOURDELILE chứ ?

Nghe được câu này, có hai người cũng có sở thích với đồng hồ cũng đều thốt lên kinh ngạc.

- Không phải chứ, không phải nói là loại đồng hồ này trên thế giới chỉ có bảy chiếc thôi sao?

- Hải Đào, cậu không nhìn nhầm đấy chứ?

Có người không dám tin nói.

Vương Hải Đào nhìn hai vợ chồng Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh:

- Là Vacheron Constantin TOURDELILE, , không sai đâu, nếu như không phải là chiếc đồng hồ đó, thì Nhã Hinh cũng đã không đưa tôi giám định rồi.

Lý Kiến Hà vẻ mặt thong dong, nói:

- Thứ này tôi mua trong phiên bán đấu giá ở nước Anh vào tháng trước, tốn mất ba triệu bảng Anh, tặng cho Nhã Hinh nhân dịp kỷ niệm ba năm ngày cưới. Nhưng tôi nghe nói, loại đồng hồ này trên thế giới chỉ có bảy cái, hơn nữa một cái vĩnh viễn được trưng bày trong viện bảo tàng không bán, cho nên có chút hoài nghi rốt cuộc thứ này có phải là thật hay không, dù sao bây giờ cũng có rất nhiều xưởng làm giả cao cấp ở Thụy Sỹ, cho nên khó có thể phân biệt được thật giả.

Thân Nhã Hinh dường như rất thích sự hâm mộ tán thưởng và ngạc nhiên của mọi người, đặc biệt là không ai thèm để ý đến Lâm Nhược Khê và Dương Thần. Điều này khiến cho cô ta cười sung sướng ở trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn kiêu ngạo nói:

- Tôi không muốn Hansen tiêu nhiều tiền như vậy, nhưng anh ấy lại muốn mua tặng tôi, chiếc đồng hồ quý như vậy, tôi không nỡ lấy nó ra khỏi hộp, đây là lần đầu tiên lấy ra cho mọi người xem, là muốn để cho Hải Đào giúp giám định một chút, rốt cuộc là thật hay giả.

Tất cả mọi người ở đây đều không phải là đồ ngốc, một thứ quý giá như vậy có thể là giả được sao? Rõ ràng là Thân Nhã Hinh muốn khoe rằng mình được gả cho nhà quyền quý cao sang, ba triệu bảng Anh, cả thế giới chỉ có bảy chiếc, chuyện này không đơn giản chỉ có tiền mà được, còn phải có địa vị trên trường quốc tế, mới có cơ hội đụng được vào nó.



Cho nên, tuy rằng mọi người biết cô ta đang khoe của, nhưng cũng tỏ ra thực sự khâm phục, đặc biệt là mấy người phụ nữ, người nào người nấy đều cảm thấy rất hâm mộ khi thấy Thân Nhã Hinh lấy được Lý Kiến Hà.

Đồng thời, cũng quay lại nhìn người có cơ hội đầu tiên lấy được Lý Kiến Hà là Lâm Nhược Khê. Mọi người đều có vẻ tiếc rẻ, số mệnh của hai người phụ nữ, bởi vì lấy được những người chồng không giống nhau, nên hoàn toàn khác nhau.

- Thật hay giả vậy, đắt như vây? Trời ạ, có thể mua được đến hai ba cái máy bay ý chứ.

Hoàng Nhạc Nhạc đứng ngơ ngác nhìn chiếc đồng hồ, hỏi:

- Hải Đào, tại sao chiếc đồng hồ này lại quý như vậy, có phải là vì nó được dát vàng không?

Vương Hải Đào thích thú, không ngừng vuốt ve mặt của chiếc đồng hồ, khuôn mặt trở nên nghiêm túc giải thích:

- Vacheron Constantin TOURDELILE, là chiếc đồng hồ được sản xuất đặc biệt kỷ niệm 250 thành lập Vacheron Constantin. Nó được làm từ chất liệu quý thì không cần phải bàn đến nữa rồi, liên quan đến việc chế tác nó cơ. Nó là một trong những đồng hồ có kết cấu phức tạp nhất, đừng thấy chiếc đồng hồ này nhỏ, bên trong của nó chứa tới ba trăm tám mươi tư linh kiện lận. Mặt đồng hồ có màu xanh của bầu trời đêm, người thợ làm ra nó đã tính toán để người đeo nó có thể biết được giờ trăng tròn và trăng khuyết.

Mọi người nhìn nè, trên mặt đồng hồ còn có lịch vạn niên, từ trái sang phải, theo thứ tự sẽ là tuần, tháng và ngày. Trung tâm mặt đồng hồ là một mặt hình quạt, thể hiện giờ thiên văn, tức là giờ mặt trời lên xuống. Điều thần kỳ hơn nữa là, nó còn là một bản đồ thiên văn vô cùng chuẩn xác, có thể nhìn thấy rất rõ ràng toàn bộ những chòm sao được sắp xếp ở Bắc bán cầu.

Mọi người nghe thấy vậy đều chậc lưỡi công nhận sự thần kỳ của nó, đồng hồ thì cũng nhìn thấy nhiều rồi, nhưng có thể quan sát được sao trời, ánh trăng có thể hiện lên trên mặt đồng hồ, thì đúng là chuyện hiếm có.

Sau khi nghe Vương Hải Đào giải thích, mọi người đều quay sang khen ngợi đôi uyên ương Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh.

Lâm Nhược Khê nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo đó, không nhịn được nghĩ đến chiếc đồng hồ vừa quê vừa cổ quái, đôi mắt không khỏi ngậm ngùi nhìn người đàn ông này.

Dương Thần nhìn thấy sự oán trách trong ánh mắt của Lâm Nhược Khê, nổi hết cả da gà, còn chưa biết người phụ nữ này đang trách mình là có tiền rồi mà cũng không tặng cho cô ấy thứ đồ tốt.

Chuyện này cũng đúng là oan uổng quá đi, vậy thì phải lấy thứ đồ trên tay Cục trưởng cục điều tra liên bang về thì mới coi là đồ tốt được!

Cắn răng, Dương Thần cũng không muốn nhịn nữa rồi, mở mồm ra nói với mọi người xung quanh:

- Thấy mọi người sôi nổi thảo luận về đồng hồ như vậy, vợ chồng tôi cũng muốn tham gia một chút!

Những người ngồi đây điều đột nhiên im lặng, dường như tất cả mọi người đều tưởng mình nghe nhầm, đang nói đến chiếc đồng hồ vô cùng cao cấp trị giá đến ba triệu bảng Anh đấy, anh chỉ là kẻ ăn bám làm công cho vợ thì biết gì mà nói, nếu không phải vì nể mặt Lâm Nhược Khê, thì nơi này đã không có chỗ của anh rồi!

Thân Nhã Hinh còn tỏ vẻ mặt trêu tức, lén liếc nhìn Lý Kiến Hà, mỉm cười duyên dáng, nói:

- Anh Dương có ý gì vậy, có điều gì độc đáo muốn giải thích sao?

Dương Thần gãi đầu, nói:

- Cũng không thể coi là giải thích được, chỉ là hai ngày trước đây tôi cũng có tặng cho vợ tôi một chiếc đồng hồ, là món quà tôi đi Mỹ về tặng cô ấy, vừa hay lúc cao hứng, đưa cho mọi người xem một chút về khẩu vị của tôi.

Nghe nói như vậy, Lâm Nhược Khê mặt tái nhợt, làm sao hắn biết được chiếc đồng hồ kém cỏi này lại ở trong túi của mình chứ?

Hơn nữa, mặc dù chiếc đồng hồ đó nhìn cũng có vẻ được, nhưng làm sao so sánh được với chiếc đồng hồ này, lấy ra làm gì cho mất mặt!

Dương Thần kỳ thực đã sớm kiểm tra túi của Lâm Nhược Khê, xác nhận là cô ấy có mang theo, mới có thể hùng dũng đứng lên nói những lời như vậy.

Lâm Nhược Khê ngàn lần không muốn, nhưng giờ phút này cũng không thể cản lại được rồi, không thể đứng ở đây mà cãi một trận ầm ĩ với Dương Thần được, chỉ có thể lén lút trừng mắt nhìn hắn:

- Rốt cuộc anh lại muốn làm trò điên gì đây? Về em sẽ cho anh một trận!



Dương Thần cười thô lỗ, cũng không tỏ vẻ gì, lấy chiếc đồng hồ từ trong túi của bà vợ Lâm Nhược Khê với vẻ mặt vô cùng không tình nguyện ra.

Chỉ là một động tác đơn giản, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy buồn cười, tùy tiện lấy ra như vậy, đến một cái hộp để đựng cũng không có, sao có thể là thứ đồ quý giá được cơ chứ?

Lúc Dương Thần lấy cái đồng hồ quả quýt màu vàng bóng, mặt đồng hồ tròn tròn quê mùa đưa cho Vương Hải Đào,vài người không kìm nổi phá lên cười.

- Anh Dương loại đồng hồ quả quýt này, mấy năm gần đây đã không còn được thấy nhiều nữa rồi, ha ha...

- Đây không phải là đồ cổ đấy chứ, chắc chúng ta nhìn nhầm rồi.

Hai vợ chồng Chris và Jennifer tuy cũng là người đứng đắn chính trực, nhưng cũng không nói được gì, chỉ lắc đầu cười khổ.

Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh lại càng cười lớn hơn, dường như đây là trò cười khôi hài nhất trên thế giới này, thậm chí nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lâm Nhược Khê, lại cảm thấy người phụ nữ này vô cùng đáng thương, dù sao cũng lấy phải một người chồng ngốc nghếch. Nhưng, trong lòng hai người này, đều là cảm giác vô cùng đắc ý. Dù sao hai người cũng hận Lâm Nhược Khê, những ngày tháng qua cũng không giảm bớt được sự thù hận trong lòng họ.

Vương Hải Đào cũng là lịch sự cầm chiếc đồng hồ nhìn một cái, được nhìn thấy loại đồng hồ mà trên thế giới này chỉ có bảy chiếc cả thấy, cũng đã đủ kỳ diệu rồi, thậm chí hầu hết mọi người còn không có được diễm phúc này. Cầm một chiếc đồng hồ khác, không khác gì múa rìu qua mắt thợ, đúng là mất mặt quá.

Lâm Nhược Khê nhắm tịt hai mắt lại, không đành lòng nhìn cảnh tiếp theo sẽ khó coi đến mức nào, đúng là hận chết Dương Thần mà, rõ ràng là có tiền, lại còn keo kiệt cố tình tặng mình cái thứ này, chuyện riêng giữa hai người thì thôi cũng đành, sao phải lấy ra để trở thành trò cười cho thiên hạ!

Lúc mọi chuyện đang dần trở nên khôi hài, cầm lấy chiếc đồng hồ, Vương Hải Đào nhìn một lát, khuôn mặt tươi cười dần trở nên cứng nhắc...

Tay của Vương Hải Đào, đột nhiên trở nên run run, sau đó, trên nét mặt mọi người xuất hiện vẻ hoài nghi, nét mặt Vương Hải Đào phấn khích đến mức có thể diễn kịch được.

Lúc đầu cũng chỉ là tùy ý, bật cười, sau khi dần dần xem kỹ lại, ánh mắt mơ hồ, chợt sáng lên, cuối cùng, mở miệng ra, càng ngày càng to, to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà!

- Hải Đào, anh làm sao vậy. Sao đột nhiên lại ngây người ra thế này.

Hoàng Nhạc Nhạc bực bội đẩy đẩy bả vai chồng.

Vương Hải Đào bừng tỉnh, lúc đầu chỉ cầm một tay vào chiếc đồng hồ, bây giờ vội vàng cầm chiếc đồng hồ bằng cả hai tay, dường như sợ làm rơi nó!

Nhưng cho dù anh ta đã cẩn thận như thế nào, nhưng hai tay vẫn rất run.

Mọi người rốt cục cũng đã ý thức được, chuyện này có gì đó không bình thường, có người cất tiếng hỏi:

- Hải Đào, anh làm sao vậy, chiếc đồng hồ quả quýt này có vấn đề gì sao?

- HENRYG...

Vương Hải Đào mở to hai mắt, ánh mắt không thể rời khỏi chiếc đồng hồ, nói lắp bắp.

- Cái gì?

Mọi người vẫn chưa rõ lắm.

Vương Hải Đào nuốt nước miếng, mới miễn cưỡng nói một cách rõ ràng...

- Đây...đây là HENRYGRAVES! HENRYGRAVES! ! !

Vương Hải Đào gần như kích động hét lên!

Đám người đó choáng váng, thằng cha này đang chơi trò gì vậy? Còn nữa, HENRYGRAVES là cái gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook