Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 354: Không cần phải nói

Mai Can Thái Thiếu Bính

30/03/2013

Viên Dã đột nhiên xuất hiện với một câu đơn giản khiến sát khí cuồn cuộn trong Dương Thần bất ngờ tan biến, chợt nghĩ đến điều gì đó, nhíu nhíu mày nhìn Dương Liệt đang tàn hơi.

Dương Liệt cũng nhìu mày nhìn kĩ Viên Dã.

- Cậu là …

- Tôi là Viên Dã đây, lúc nhỏ đã từng gặp nhau.

Viên Dã chỉ vào bản thân, có chút hồ hởi, nhưng trong cái tình cảnh này thì gã cười không nổi.

- Cậu là … con trai của cô?

Dương Liệt dường như nhớ ra điều gì đó, hoài nghi hỏi.

- Đúng rồi, mẹ tôi là Dương Tiệp Dư, tôi đã nói là không hiểu sao lại quen tại thế, lại còn có vài nét giống bác cả nữa, thì ra là anh họ … nhưng … nhưng nhiều năm không gặp, nhất thời tôi không nhận ra, đầu óc cũng chẳng nhớ ra.

Viên Dã xấu hổ quay người lại, nói với Dương Thần:

- Đại ca, xem như nể mặt em được không, anh ấy … anh ấy là anh họ của em, xin anh đừng giết anh ấy, nghe nói từ nhỏ anh ấy đã tầm sư học đạo, có thể là không biết về anh, anh ấy giờ cũng đã đủ thảm rồi …

Tâm trạng Dương Thần có chút chấn động, tuy rằng gương mặt chẳng thay đổi nhiều, nhưng khoảnh khắc Dương Liệt nhìn nhận, sát khí của Dương Thần sớm đã bị trôi sạch, một cảm giác bi ai và cô đơn cùng cực, khiến hắn có cảm giác lạnh đến tê cứng.

Cho dù không nghĩ nhiều, Dương Thần cũng hiểu được phần nào, vì sao lúc nhìn thấy người thanh niên này, lại có cái cảm xúc bản năng kỳ lạ.

Dương Liệt không cam tâm nhìn với ánh mắt phức tạp, Dương Thần lại nhìn với ánh mắt đề phòng quen thuộc, thở một hơi thật dài.

- Cút, xem như ta nể thân phận của người anh em trẻ tuổi này, không giết các ngươi.

Dương Thần buông tay khiến Thái Ngưng ở bên cạnh lộ ra sắc thái bất ngờ, cô cũng biết là nếu tên này ra tay thì không thể nhận ra, không ngờ Viên Dã có thể ra mặt ngăn cản Dương Thần giết người? Đây … Rất không tầm thường.

Nhưng mà Dương Liệt không phải chết, khiến Thái Ngưng thực sự nhẹ nhõm thở ra, dù sao thì nhà họ Thái so với nhà họ Dương, vẫn là quá yếu, nếu Dương Liệt xảy ra chuyện ở Trung Hải, lại là nhà họ Thái của mình mang y ðến ðây, nhà họ Thái khó có thể tránh ðýợc hiểu lầm này, hõn nữa khóc cũng không có chỗ mà khóc, hai ðầu ðều chết cả…

Lão già lim dim mắt, lão cũng kinh ngạc khi sát khí của Dương Thần lại nhanh chóng tan biến, nhưng không cần quyết đấu với Dương Thần trong lòng lão thấy an tâm, xem như Dương Thần đại khái làm việc thiện, chắp tay đáp:

- Ngọc Ki Tử phái Côn Luân, xin cảm tạ người anh em mở cho lối thoát.

Nói xong, Ngọc Ki Tử xoay người nâng toàn thân Dương Liệt khó có thể nhúc nhích, hồn xiêu phách lạc dậy, lê người rời khỏi khu vực biệt thự.

Khinh công của y quả thật tuyệt đỉnh, đâu sợ gì Dương Thần, nếu ở trên không chắc có thể thắng hắn, nếu y không cứu Dương Liệt, đơn thuần chạy trốn thì Dương Thần chẳng có cách gì bắt kịp.

Giây phút ấy bóng người vụt qua, mang theo một người nữa, chớp mắt Ngọc Ki Tử cũng không thấy đâu.

Thái Ngưng kín đáo nhìn Dương Thần, gật đầu nói “Cảm ơn”, rồi cũng rời khỏi đó.



Mới sáng sớm đã xảy ra chuyện ly kỳ vậy, trong mắt Viên Dã và Đường Đường thì thật là vô cùng thần kỳ, hoang đường như mơ, may sao Dương Thần đã từng lộ diện thân thủ giúp bọn họ nên về điểm cơ bản mới không bị ngất vì kinh ngạc.

Còn Tuệ Lâm thì sắc mặt lại u buồn, Tuệ Lâm cũng phát giác Lâm Nhược Khê nhìn cô chằm chằm với ánh mắt kỳ quái, trong đó lại chẳng biểu đạt bất cứ tình cảm gì, nhưng Tuệ Lâm mơ hồ cảm nhận được, Lâm Nhược Khê biết điều gì đó.

Dương Thần chẳng có tâm tư nào mà ngồi ở nhà, bước ra cửa, nói với Lâm Nhược Khê:

- Nhược Khê, anh ra ngoài đổi gió một chút, em thay anh tiếp đãi bọn Viên Dã.

Lâm Nhược Khê có chút ngạc nhiên, cô ít thấy Dương Thần nghiêm túc, trịnh trọng nói chuyện với cô như vậy, khiến cô ngay lập tức chẳng có phản ứng ǵ, thậm chí có chút đau lòng, nhưng vẫn gật đầu:

- Em biết rồi, anh nhớ về sớm, đợi anh về ăn cơm trưa.

Dương Thần ậm ừ đáp, bước đến chỗ đậu xe lấy xe của hắn rời khỏi biệt thự.

Hắn cần yên tĩnh một mình, đầu óc lộn xộn, cảm giác yêu hận tình thù đan xen khiến cảm giác dày vò trong hắn trỗi dậy.

Rất nhiều chuyện lúc bạn nghĩ và lúc bạn thực sự thấy, tâm trạng lúc va chạm phải đúng là một trời một vực —— giống như lần trước đụng mặt Dương Tiệp Dư ở quán cà phê, Dương Thần khó kiểm soát khi đối diện với tất thảy những gì đã từng cố quên đi, đè nặng cái cảm giác vật đó không thuộc về hắn.

Dương Thần rời đi, không khí trong nhà có chút gì đó không tự nhiên, Viên Dã và Đường Đường không nghĩ tới xảy ra tình cảnh một mất một còn này, may mắn sao Dương Liệt là anh em bà con nhiều năm chưa gặp của Viên Dã, bằng không hôm nay tứ phía không vấy máu thì không kết thúc.

Nhưng sự việc tạm thời bị xoá bỏ, có thể vấn đề vẫn còn.

Chí ít, mọi người ở đó bao gồm cả Viên Dã cảm thấy kỳ lạ với việc Dương Liệt thích Tuệ Lâm —— Dương Liệt đâu phải là người bình thường, còn Tuệ Lâm nữa chứ?

Đặc biệt, Lâm Nhược Khê tuy rằng không kết giao với nhà họ Viên, nhưng cũng biết nhà họ Viên có thể ngồi vững vàng ở vị thế gia tộc lớn nhất Trung Hải, khả năng lớn nhất có thể liên quan đến mẹ của Viên Dã – Yến Kinh, Dương Tiệp Dư của nhà họ Dương.

Nếu Dương Liệt đã là anh họ của Viên Dã, thế thì xuất thân đứng đầu Hoa Hạ nắm thực quyền nhà họ Dương là điều không còn nghi ngờ gì, y phải có bản lĩnh, có cái ngang ngược —— tuy miễn cưỡng dùng vài chiêu của sư phụ đấu với Dương Thần, đều là vì gia thế không tầm thường.

Người đàn ông có gia thế không tầm thường ấy làm thế nào lại rảnh rỗi chạy đến nơi đây tìm người nhìn bình thường như Tuệ Lâm, “cô em họ của Dương Thần”.

Tuy rằng Tuệ Lâm cũng là mỹ nhân có một không hai, nhưng đứng bên cạnh Lâm Nhược Khê thì có vẻ chỉ làm nền thôi, mà có hơn chút thì là làn nước trong mát, nói đến chuyện làm đàn ông điên đảo mà còn là con nhà quyền quý như Dương Liệt thì quả thực cực kỳ hiếm hoi, người ta sao có thể chưa thấy qua mỹ nhân? Đã thế lúc nhìn thấy Lâm Nhược Khê, thần sắc mảy may không có lấy một chút xao động.

Kết quả là, Viên Dã không kiềm chế được hỏi Tuệ Lâm.

- Cô Tuệ Lâm, cô làm thế nào quen với anh họ tôi? Anh họ tôi từ nhỏ nghe đâu đi tầm sư học đạo, có lẽ chính là đạo trưởng Ngọc Ki Tử lúc nãy, chẳng lẽ cô cũng là đệ tử cao nhân của phái Côn Luân?

Sắc mặt Tuệ Lâm trắng nhợt, tâm tư cô đơn giản, đâu có nghĩ đến Dương Liệt đến tìm cô, dấu vết lộ rồi.

Quả nhiên, Viên Dã hỏi xong, ánh mắt lạnh lùng của Lâm Nhược Khê liền nhìn về hướng đó, dù sao cũng là Chủ tịch công ty đa quốc gia nắm trong tay hàng ngàn công nhân, vốn thường ngày nhìn người uy nghiêm áp chế, giờ nhìn Tuệ Lâm chăm chú, nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuệ Lâm đến nỗi thấy đau khổ.

- Tôi… Tôi không phải đâu, tôi chỉ là …



Tuệ Lâm thật sự không biết làm thế nào mở miệng, vốn cô là người không giỏi nói dối, nói bản thân là cô em họ của Dương Thần ở đây là do người khác nói đỡ cho cô, giờ phút này đã rất khó che giấu, không biết làm thế nào để lấp liếm.

- Thôi, không cần phải nói, đây không phải là vấn đề.

Lâm Nhược Khê đột nhiên mở miệng, thản nhiên dùng ánh mắt giao tiếp với Tuệ Lâm.

- Tuệ Lâm, đi giúp vú Vương làm cơm đi, Viên Dã và Đường Đường ở lại ăn cơm trưa nhé.

Tuệ Lâm sửng sốt, không nghĩ là Lâm Nhược Khê sẽ dễ dàng buông tha cho cô như thế, còn giúp cô chuyển hướng chủ đề.

Nhưng, việc bản thân là “Lâm Tuệ”, sao cô ta không truy hỏi?

Bất luận nguyên nhân là gì, Tuệ Lâm vẫn lập tức gật đầu, chạy tới phòng bếp.

Viên Dã cũng không nhất thiết phải hỏi rõ ràng, người ta không muốn nói, lại không phải là người phụ nữ bản thân thích, cũng không rảnh rỗi quản lý nhiều vậy.

Tuệ Lâm chạy vào trong phòng bếp mới an lòng chút xíu, giúp vú Vương rửa rau thái rau, nhưng tâm tư vẫn bay ra phòng khách ngoài kia, cô thực sự không hiểu được Lâm Nhược Khê nghĩ gì, dựa vào trí tuệ của cô tuyệt đối sẽ phát hiện được ra vấn đề, hơn nữa ánh mắt vừa nãy đủ chứng minh là cô ta chắc chắn biết điều gì đó.

Đều do tên Dương Liệt chết tiệt kia.

Hoá ra, Thục Sơn phái Nga Mi của Tuệ Lâm và phái Côn Luân của Dương Liệt vốn có mối thâm giao kế thừa từ thời cổ đại, hơn nữa nhà họ Lâm của Tuệ Lâm với nhà họ Dương có lui tới, tuy rằng nhà họ Lâm không bằng nhà họ Dương, nhưng có thể xem khá môn đăng hộ đối.

Lúc Dương Liệt thấy Tuệ Lâm lần đầu tiên, cũng có thể coi là mối tình đầu thời trẻ, vừa nhìn lập tức cảm mến, luôn luôn hống hách cho rằng Tuệ Lâm tất nhiên sẽ là vợ của y, Tuệ Lâm thì chẳng thích ỷ vào thiên phú cực cao, lại xuất thân nhà quyền quý, có sư phụ cao thủ Tiên Thiên như y, vì thế mà Dương Liệt hống hách ương ngạnh lại thêm cảnh tượng vừa nãy.

Trong lúc Tuệ Lâm đang bận rộn và suy nghĩ, Lâm Nhược Khê bên ngoài nói chuyện với bọn Viên Dã cũng được một lúc, cũng tiến vào trong phòng bếp lấy chút trái cây sấy mời khách.

Thấy Lâm Nhược Khê, Tuệ Lâm lập tức muốn giải thích một chút.

- Chị à, em kỳ thật …

- Không cần phải nói.

Lâm Nhược Khê im lặng nhìn cô ta một lúc.

- Cô không cần phải nói, tôi không biết gì cả, cô là em họ của Dương Thần, cũng là em họ tôi, đúng chứ?

Nhìn ánh mắt của Lâm Nhược Khê có phần áp lực, Tuệ Lâm đột nhiên cảm thấy lòng đau khổ, cắn cắn môi mỏng, nhưng vẫn gật gật đầu.

- Dạ…

Lâm Nhược Khê miễn cưỡng nở nụ cười, cầm trái cây sấy bước ra khỏi phòng bếp.

Tuệ Lâm kinh ngạc đứng yên tại chỗ, làm cách nào cũng không bình tĩnh lại được, mắt hoe hoe đỏ, cũng cố nén không bật khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook