Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 887: Không rảnh phản ứng lại hắn
Mai Can Thái Thiếu Bính
29/03/2013
Tộc ma cà rồng chiến đấu giống như từng màn ảnh ma quỷ qua lại không ngớt, nếu là nhân loại bình thường, gần như không thể nhìn thấy chút tung tích nào.
Lúc này, nhìn thấy Lilith bị Drogba đánh bay, Raphael giận không thể kiềm chế lại.
Toàn thân khói máu bốc lên, quơ chiếc rìu chiến lớn lại lần nữa nhằm phía Drogba!
- Huyết băng!
Chiếc rìu mang theo một làn mây máu lớn tản ra mùi tanh hôi, giống như núi tuyết sụp lở, trút xuống vị trí của Drogba.
Drogba nhe răng cười độc ác:
- Ma khí sát khí lớn vậy ở trong tay ngươi, thật là phí của trời.
Nói xong, trên người Drogba tất cả quàn áo đều bị xé rách nát, thân thể không ngờ lại phồng lên, tỏa ra ánh sáng kim loại đen bóng!
- Đến đây đi!
Drogba nổi giận gầm lên một tiếng, lại không thèm tránh đòn, như có thể đón nhận, nuốt chửng hết thảy mây máu kia!
Khiến Raphael khiếp sợ chính là lúc đám mây máu chạm đến người Drogba, không ngờ lại có một lực lượng kỳ dị đón đỡ hết bên ngoài, không làm gã bị thương chút nào!
Sao lại như thế được… Thân thể này! Không phải thân thể của tộc ma cà rồng?!
Raphael bỗng nhiên ý thức mạnh mẽ được rằng Drogba đã thay đổi thân xác!
Nhưng không có thời gian do dự, Raphael quơ rìu, hung hăng xé toạc mây máu, toàn lực đánh một trảm, bổ vào chỗ cổ vai của Drogba!
Drogba không chút do dự, nâng một bàn tay, dùng cái năng lực kỳ bí kia, đón nhận cả đòn rìu bổ xuống!
- Hừ, quá yếu!
Drogba nhe răng cười độc ác.
Đang nói dở, thân thể Drogba đã vọt tới trước, một quyền hung hăng đập vào lồng ngực Raphael!
“Hự!”
Xuyên thấu!
Raphael trợn mắt, rống lên một tiếng, vội vã phi thân rút lui!
Bởi vì không đánh trúng tim Raphael, coi như cố ý không giết, cho nên là một ma cà rồng, Raphael cũng không tử vong ngay.
Nhưng Raphael vô cùng hoảng sợ bởi cái miệng vết thương bị xuyên thủng của mình, không ngờ không thể thông qua thực lực hùng mạnh của tộc ma cà rồng để khôi phục lập tức!
Cái sức mạnh khó hiểu kia không ngừng cản trở mình khôi phục cơ thể, khiến cho dòng máu quí báu của tộc ma cà rồng không ngừng theo miệng vết thương chảy ra.
- Đây là… năng lực gì vậy…? Ngươi có còn là người của tộc ma cà rồng không!?
Raphael thở nặng nhọc chất vấn.
Drogba cũng không để ý đến gã, mà xoay người hướng về phía biển rộng.
Lilith vừa bị đánh rớt xuống biển, không biết từ lúc nào đã hiện ra lại từ bờ cát, thở gấp, khóe miệng còn dính máu.
Trên tay dao mổ huyết quang chói mắt, Lilith liếm liếm máu ở khóe miệng, đầu tóc vàng ướt sung bọt nước.
Vốn là một người gợi cảm tuyệt mỹ, lại kết hợp sự hoang dã, lại cộng thêm sát khí, cô trở nên vô cùng kỳ quái.
- Lilith, cô có biết tôi vẫn rất thích cô thế nào không, muốn làm nô lệ máu của tôi không, tôi sẽ sủng ái cô.
Drogba tà ác cười.
- Tộc Tzimisce là thị tộc ma ác, bộ dạng cũng xấu, nhưng dù gì cũng là một chi của tộc ma cà rồng, Drogba, ngươi sao không ngoan ngoãn làm thiếu tộc trưởng của tộc Tzimisce, lại đi theo tên ngu xuẩn biến thái, biến mình thành máy móc sinh hóa, đầu óc ngươi quả nhiên không ổn, chẳng trách làm đời thứ sáu của huyết tộc thuần chủng, sống mấy trăm tuổi cũng chỉ là một bá tước.
- Này, bớt quy chụp cho tôi đi, tộc Tzimisce là cái gì?! Tôi đã không phải Drogba ngày trước thấy các người là trốn! Thực lực tôi là nhất! Các người đánh không lại tôi, bố các người cũng không đánh lại! Tôi hiện giờ, cho dù là thống nhất tộc ma cà rồng cũng chỉ là vấn đề thời gian! Đến lúc đó, tôi sẽ cho tất cả đám già mục nát ấy thấy tôi mới là con cháu quang vinh!
Drogba cười to bừa bãi nói.
Lilith cười lạnh nói:
- Ít đắc ý đi, ta thừa nhận, bởi hiện tại ngươi biến thành quái vật, ta và Raphael mới không là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi không chỉ phản bội tộc ma cà rồng, lại còn đụng đến người không nên dây vào… Hôm nay người có thể sống sót, tuyệt đối không phải ngươi…
- Ồ, ý cô… không phải là gã Dương Thần tự cho mình là Minh Vương khó lường kia chứ?
Drogba gãi gãi lỗ tai, khinh thường nói.
Lilith nhíu mi, nhìn vẻ mặt Drogba ung dung, tuy rằng vô cùng tin tưởng Dương Thần, nhưng cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Lúc này, Raphael trong thương đang tập tễnh đứng lên, giơ rìu chiến ảm đạm, thở hổn hển nói:
- Lilith, chúng ta cùng tiến lên, loại tà môn này không thể nào sức mạnh dồi dào không ngừng..
- Thật là con cháu tộc Brujah khờ dại…
Drogba cười nhạo nói:
- Đến đây đi, ngươi đứng còn không vững, ngoài mồm mép có thể làm được gì chứ?
Raphael trong cơn giận dữ, chịu đựng đau đớn kịch liệt, đang muốn tiến lên liều mạng, lại nghe xa xa có tiếng động cơ xe ô tô.
Drogba và Lilith cùng nhìn ra phía bãi biển xa xa, một chiếc BMW X6 đen chạy như bay đến.
Xe vừa dừng lại, sau khi đỗ vào một chỗ để xe, Dương Thần cả người trang phục thoải mái không chút hoang mang đi xuống xe.
Liếc mắt nhìn quanh ba người cách đó mấy chục mét, Dương Thần ha ha cười, múa may cánh tay, vừa đi vừa nói:
- May mà đến kịp, trên đường hơi kẹt xe. Mọi người phải biết rằng, bà xã tôi còn chưa tỉnh ngủ đâu, đặt cô ấy ở sô pha, không đánh thức cô ấy nên hơi tốn chút thời gian, may mà không tính quá muộn…
Lilith thở nhẹ, khóe miệng lộ ra một nét cười mỉm.
Raphael có vẻ vô cùng tức giận, Dương Thần không ngờ biết bọn họ ở đây, hiển nhiên là Lilith có liên lạc qua lại với Dương Thần, việc này đồng nghĩa với không thừa nhận thực lực của Raphael.
Raphael ngạo mạn không ngờ, nếu Dương Thần không xen ngang, gã cũng không nghĩ đến việc này.
- Minh Vương?
Drogba nhếch miệng cười nói:
- Ta chờ ngươi đã lâu.
Dương Thần căn bản không phản ứng lại hắn, mà đi đến bên Raphael đứng không vững, máu chảy rất nhiều, cười hỏi han:
- Anh sắp chết chưa?
Raphael mặt xám xịt, hừ lạnh nói:
- Không cần anh lo! Có bản lĩnh thì đánh bại hắn! Vậy tôi mới thừa nhận anh mạnh hơn tôi!
Dương Thần mặt vẫn tươi cười, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia lạnh:
- Xem ra anh còn cách cái chết một đoạn, như vậy đi… tôi tiễn anh một đoạn đường.
Không đợi Raphael hiểu được, gã cũng không có cơ hội hiểu được.
Dương Thần tay trái hạ xuống, tiếp tục chụp lên trán của Raphael.
“Pang!’
Một tiếng nổ vang động!
Toàn bộ thân hình Raphael giống như xúc xích bị nổ thành một đống!
Cái đầu bị thương nặng, bị nổ vỡ toang, xương cốt bị nhồi vào bụng!
Dần dần, dưới ánh mặt trời, thân thể ma cà rồng này nhanh chóng bị phơi nắng, hóa thành một đống cháy sém dưới ánh mặt trời!
Thấy một màn khủng khiếp, Lilith và Drogba cũng chưa phản ứng lại, đến lúc Dương Thần đã thu hồi bàn tay đầy máu họ mới hồi phục ý thức!
- Vì… vì sao?!
Vẻ mặt tươi cười của Lilith hóa thành kinh ngạc:
- Minh Vương các hạ! Sao lại giết Raphael?! Kẻ thù là Drogba của tộc Tzimisce!!
Dương Thần hờ hững lắc lắc đầu, nói:
- Con người tôi ghét nhất bị uy hiếp, nếu tôi nhớ không nhầm thì… hắn giống như ở trên mái nhà, nói gì mà muốn đem đầu của tôi đi đốt đèn… nếu không phải vì lúc nãy phải ôm bà xã ngủ, không rảnh phản ứng lại hắn, cô cho rằng hắn có thể sống đến hiện tại?
Lilith lạnh lẽo thấu xương, cô tuyệt đối không ngờ chỉ là một câu nói ngạo mạn của Raphael, sẽ dẫn đến họa sát thân!
Quan trọng hơn là, Camarilla cùng Dương Thần quan hệ tốt, dù chưa phải đồng minh, chí ít cũng đã hợp tác qua vài lần.
Raphael là huyết mạch cao quý của tộc Brujah, lại là người quản lý ma khí hình rìu, trong mắt Dương Thần, không ngờ nói giết là giết!!?
- Hắn… hắn là con của thân vương tộc Brujah… Minh Vương các hạ… ngài như vậy sẽ…
Lilith khuôn mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Dương Thần bĩu môi nói:
- Nếu muốn báo thù cho con thì cứ việc đến tìm tôi, thông minh hơn thì nên cố gắng sinh thêm một đứa con khác, sinh một đứa nói chuyện có đầu óc.
Nói xong, Dương Thần quay lại Drogba, nhìn màu da ngăm đen, cơ thể cường hóa, Dương Thần nhíu mi:
- Chả trách tộc Tzimisce các người thích chiếm cơ thể người khác, bộ dạng ngươi xấu vậy, chẳng lẽ Nghiêm Bất Vấn giúp các ngươi cải tạo thân thể, lại không làm đẹp hơn chút à?
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nhưng… ngươi đã giết chết Raphael, ta rất thích điều này.
Trong mắt Drogba tràn đầy sự khát máu.
Lúc này, nhìn thấy Lilith bị Drogba đánh bay, Raphael giận không thể kiềm chế lại.
Toàn thân khói máu bốc lên, quơ chiếc rìu chiến lớn lại lần nữa nhằm phía Drogba!
- Huyết băng!
Chiếc rìu mang theo một làn mây máu lớn tản ra mùi tanh hôi, giống như núi tuyết sụp lở, trút xuống vị trí của Drogba.
Drogba nhe răng cười độc ác:
- Ma khí sát khí lớn vậy ở trong tay ngươi, thật là phí của trời.
Nói xong, trên người Drogba tất cả quàn áo đều bị xé rách nát, thân thể không ngờ lại phồng lên, tỏa ra ánh sáng kim loại đen bóng!
- Đến đây đi!
Drogba nổi giận gầm lên một tiếng, lại không thèm tránh đòn, như có thể đón nhận, nuốt chửng hết thảy mây máu kia!
Khiến Raphael khiếp sợ chính là lúc đám mây máu chạm đến người Drogba, không ngờ lại có một lực lượng kỳ dị đón đỡ hết bên ngoài, không làm gã bị thương chút nào!
Sao lại như thế được… Thân thể này! Không phải thân thể của tộc ma cà rồng?!
Raphael bỗng nhiên ý thức mạnh mẽ được rằng Drogba đã thay đổi thân xác!
Nhưng không có thời gian do dự, Raphael quơ rìu, hung hăng xé toạc mây máu, toàn lực đánh một trảm, bổ vào chỗ cổ vai của Drogba!
Drogba không chút do dự, nâng một bàn tay, dùng cái năng lực kỳ bí kia, đón nhận cả đòn rìu bổ xuống!
- Hừ, quá yếu!
Drogba nhe răng cười độc ác.
Đang nói dở, thân thể Drogba đã vọt tới trước, một quyền hung hăng đập vào lồng ngực Raphael!
“Hự!”
Xuyên thấu!
Raphael trợn mắt, rống lên một tiếng, vội vã phi thân rút lui!
Bởi vì không đánh trúng tim Raphael, coi như cố ý không giết, cho nên là một ma cà rồng, Raphael cũng không tử vong ngay.
Nhưng Raphael vô cùng hoảng sợ bởi cái miệng vết thương bị xuyên thủng của mình, không ngờ không thể thông qua thực lực hùng mạnh của tộc ma cà rồng để khôi phục lập tức!
Cái sức mạnh khó hiểu kia không ngừng cản trở mình khôi phục cơ thể, khiến cho dòng máu quí báu của tộc ma cà rồng không ngừng theo miệng vết thương chảy ra.
- Đây là… năng lực gì vậy…? Ngươi có còn là người của tộc ma cà rồng không!?
Raphael thở nặng nhọc chất vấn.
Drogba cũng không để ý đến gã, mà xoay người hướng về phía biển rộng.
Lilith vừa bị đánh rớt xuống biển, không biết từ lúc nào đã hiện ra lại từ bờ cát, thở gấp, khóe miệng còn dính máu.
Trên tay dao mổ huyết quang chói mắt, Lilith liếm liếm máu ở khóe miệng, đầu tóc vàng ướt sung bọt nước.
Vốn là một người gợi cảm tuyệt mỹ, lại kết hợp sự hoang dã, lại cộng thêm sát khí, cô trở nên vô cùng kỳ quái.
- Lilith, cô có biết tôi vẫn rất thích cô thế nào không, muốn làm nô lệ máu của tôi không, tôi sẽ sủng ái cô.
Drogba tà ác cười.
- Tộc Tzimisce là thị tộc ma ác, bộ dạng cũng xấu, nhưng dù gì cũng là một chi của tộc ma cà rồng, Drogba, ngươi sao không ngoan ngoãn làm thiếu tộc trưởng của tộc Tzimisce, lại đi theo tên ngu xuẩn biến thái, biến mình thành máy móc sinh hóa, đầu óc ngươi quả nhiên không ổn, chẳng trách làm đời thứ sáu của huyết tộc thuần chủng, sống mấy trăm tuổi cũng chỉ là một bá tước.
- Này, bớt quy chụp cho tôi đi, tộc Tzimisce là cái gì?! Tôi đã không phải Drogba ngày trước thấy các người là trốn! Thực lực tôi là nhất! Các người đánh không lại tôi, bố các người cũng không đánh lại! Tôi hiện giờ, cho dù là thống nhất tộc ma cà rồng cũng chỉ là vấn đề thời gian! Đến lúc đó, tôi sẽ cho tất cả đám già mục nát ấy thấy tôi mới là con cháu quang vinh!
Drogba cười to bừa bãi nói.
Lilith cười lạnh nói:
- Ít đắc ý đi, ta thừa nhận, bởi hiện tại ngươi biến thành quái vật, ta và Raphael mới không là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi không chỉ phản bội tộc ma cà rồng, lại còn đụng đến người không nên dây vào… Hôm nay người có thể sống sót, tuyệt đối không phải ngươi…
- Ồ, ý cô… không phải là gã Dương Thần tự cho mình là Minh Vương khó lường kia chứ?
Drogba gãi gãi lỗ tai, khinh thường nói.
Lilith nhíu mi, nhìn vẻ mặt Drogba ung dung, tuy rằng vô cùng tin tưởng Dương Thần, nhưng cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Lúc này, Raphael trong thương đang tập tễnh đứng lên, giơ rìu chiến ảm đạm, thở hổn hển nói:
- Lilith, chúng ta cùng tiến lên, loại tà môn này không thể nào sức mạnh dồi dào không ngừng..
- Thật là con cháu tộc Brujah khờ dại…
Drogba cười nhạo nói:
- Đến đây đi, ngươi đứng còn không vững, ngoài mồm mép có thể làm được gì chứ?
Raphael trong cơn giận dữ, chịu đựng đau đớn kịch liệt, đang muốn tiến lên liều mạng, lại nghe xa xa có tiếng động cơ xe ô tô.
Drogba và Lilith cùng nhìn ra phía bãi biển xa xa, một chiếc BMW X6 đen chạy như bay đến.
Xe vừa dừng lại, sau khi đỗ vào một chỗ để xe, Dương Thần cả người trang phục thoải mái không chút hoang mang đi xuống xe.
Liếc mắt nhìn quanh ba người cách đó mấy chục mét, Dương Thần ha ha cười, múa may cánh tay, vừa đi vừa nói:
- May mà đến kịp, trên đường hơi kẹt xe. Mọi người phải biết rằng, bà xã tôi còn chưa tỉnh ngủ đâu, đặt cô ấy ở sô pha, không đánh thức cô ấy nên hơi tốn chút thời gian, may mà không tính quá muộn…
Lilith thở nhẹ, khóe miệng lộ ra một nét cười mỉm.
Raphael có vẻ vô cùng tức giận, Dương Thần không ngờ biết bọn họ ở đây, hiển nhiên là Lilith có liên lạc qua lại với Dương Thần, việc này đồng nghĩa với không thừa nhận thực lực của Raphael.
Raphael ngạo mạn không ngờ, nếu Dương Thần không xen ngang, gã cũng không nghĩ đến việc này.
- Minh Vương?
Drogba nhếch miệng cười nói:
- Ta chờ ngươi đã lâu.
Dương Thần căn bản không phản ứng lại hắn, mà đi đến bên Raphael đứng không vững, máu chảy rất nhiều, cười hỏi han:
- Anh sắp chết chưa?
Raphael mặt xám xịt, hừ lạnh nói:
- Không cần anh lo! Có bản lĩnh thì đánh bại hắn! Vậy tôi mới thừa nhận anh mạnh hơn tôi!
Dương Thần mặt vẫn tươi cười, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia lạnh:
- Xem ra anh còn cách cái chết một đoạn, như vậy đi… tôi tiễn anh một đoạn đường.
Không đợi Raphael hiểu được, gã cũng không có cơ hội hiểu được.
Dương Thần tay trái hạ xuống, tiếp tục chụp lên trán của Raphael.
“Pang!’
Một tiếng nổ vang động!
Toàn bộ thân hình Raphael giống như xúc xích bị nổ thành một đống!
Cái đầu bị thương nặng, bị nổ vỡ toang, xương cốt bị nhồi vào bụng!
Dần dần, dưới ánh mặt trời, thân thể ma cà rồng này nhanh chóng bị phơi nắng, hóa thành một đống cháy sém dưới ánh mặt trời!
Thấy một màn khủng khiếp, Lilith và Drogba cũng chưa phản ứng lại, đến lúc Dương Thần đã thu hồi bàn tay đầy máu họ mới hồi phục ý thức!
- Vì… vì sao?!
Vẻ mặt tươi cười của Lilith hóa thành kinh ngạc:
- Minh Vương các hạ! Sao lại giết Raphael?! Kẻ thù là Drogba của tộc Tzimisce!!
Dương Thần hờ hững lắc lắc đầu, nói:
- Con người tôi ghét nhất bị uy hiếp, nếu tôi nhớ không nhầm thì… hắn giống như ở trên mái nhà, nói gì mà muốn đem đầu của tôi đi đốt đèn… nếu không phải vì lúc nãy phải ôm bà xã ngủ, không rảnh phản ứng lại hắn, cô cho rằng hắn có thể sống đến hiện tại?
Lilith lạnh lẽo thấu xương, cô tuyệt đối không ngờ chỉ là một câu nói ngạo mạn của Raphael, sẽ dẫn đến họa sát thân!
Quan trọng hơn là, Camarilla cùng Dương Thần quan hệ tốt, dù chưa phải đồng minh, chí ít cũng đã hợp tác qua vài lần.
Raphael là huyết mạch cao quý của tộc Brujah, lại là người quản lý ma khí hình rìu, trong mắt Dương Thần, không ngờ nói giết là giết!!?
- Hắn… hắn là con của thân vương tộc Brujah… Minh Vương các hạ… ngài như vậy sẽ…
Lilith khuôn mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Dương Thần bĩu môi nói:
- Nếu muốn báo thù cho con thì cứ việc đến tìm tôi, thông minh hơn thì nên cố gắng sinh thêm một đứa con khác, sinh một đứa nói chuyện có đầu óc.
Nói xong, Dương Thần quay lại Drogba, nhìn màu da ngăm đen, cơ thể cường hóa, Dương Thần nhíu mi:
- Chả trách tộc Tzimisce các người thích chiếm cơ thể người khác, bộ dạng ngươi xấu vậy, chẳng lẽ Nghiêm Bất Vấn giúp các ngươi cải tạo thân thể, lại không làm đẹp hơn chút à?
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nhưng… ngươi đã giết chết Raphael, ta rất thích điều này.
Trong mắt Drogba tràn đầy sự khát máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.