Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1157: Không thể không có cốt khí như vậy

Mai Can Thái Thiếu Bính

08/05/2013

Nếu như là bình thường, mấy người Quách Tuyết Hoa và vú Vương đều đi ngủ từ sớm, dù sao thì cũng 50 tuổi rồi.

Lâm Nhược Khê phải dỗ dành Lam Lam đi ngủ, cũng không giống như trước kia, thức khuya để làm việc.

Nhưng tối nay, dường như trong nhà rất đang náo nhiệt, khắp khu biệt thự cao cấp này, đèn vẫn sáng trưng.

Dương Thần đẩy cửa vào, lỗ tai hắn rất thính, nên đã nghe thấy ngay từ sảnh bên, có giọng nói của mấy người phụ nữ.

- An Tâm! Không được chơi xấu! Đánh rồi thì thôi! Tôi sẽ chặn!

Lâm Nhược Khê hô hét.

- A… Chị Nhược Khê… Chị bỏ qua cho em lần này đi mà…

An Tâm cầu khẩn.

- Tha cho em một lần rồi mà… Ngoan ngoãn mà đem bài cho chị…

- Ờ…

- Nhược Khê à, muộn thế này rồi, chúng ta chơi nốt ván này rồi giải tán nhá.

- Mẹ, mẹ đi ngủ trước đi. Chúng con không mệt.

- Ai nói đấy! Tôi buồn ngủ rồi đây này.

Mạc Thiện Ny uể oải nói.

- Thiện Ny, không cho cô giả bộ. Người tu luyện đã lâu như cô, có chút thời gian như vậy mà đã mệt rồi sao?

- Bà cô nhỏ của tôi ơi. Cô hãy từ bi đại bác chút đi. Mẹ tôi gọi điện giục tôi về rồi. Từ trước đến nay tôi chưa hề như vậy…

Giọng điệu của những người phụ nữ này nói chuyện khác lạ, vừa nói vừa nghe thấy âm thanh của tiếng mạt chược đánh.

Dương Thần cứng đờ người, rón rén đi đến bên cửa.

Trong sảnh, Lâm Nhược Khê đang rạng rỡ, vẻ mặt chuyên tâm vào đánh bài.

Người ngồi cùng bàn với cô ấy còn có Sắc Vi, vẻ mặt đang bất lực, An Tâm tỏ vẻ tội nghiệp, và Mạc Thiện Ny đang buồn ngủ.

Điều càng làm cho Dương Thần không nói được lời nào, chính là Quách Tuyết Hoa đang ngáp, ngồi bên cạnh một chiếc ghế, nhìn mấy người phụ nữ này đánh bài.

Chẳng lẽ mấy người phụ nữ này đánh mạt chược đến tận rạng sáng?

Quách Tuyết Hoa nhìn thấy Dương Thần trở về, cuối cùng cũng lộ vẻ được giải thoát, cười đứng lên nói:

- Con trai à, con đã trở về. Mau chóng khuyên vợ của con đi, cô ấy đã dắt chúng ta đánh mạt chược mười mấy giờ rồi.

An Tâm cũng vội vàng gật đầu:

- Đúng vậy, anh thân yêu, anh mau chóng khuyên chị Nhược Khê đi. Em thua hơn 8 triệu rồi… Thua mất hai ngôi biệt thự.

- Cái gì?

Dương Thần ngạc nhiên:

- Các em đánh bài bao nhiêu?

- Trên 2000, một ván lớn đến trăm ngàn. Nếu như Nghiên Nghiên ở đây thì chúng ta sẽ gỡ được hết.

Mạc Thiện Ny vội nói.

Dương Thần toát mồ hôi, ngượng ngùng nói:



- Thật sự là “có nhã hứng”. Thế nào đây? Nhược Khê, em cũng thật là, sao chơi lớn như vậy. Muộn như vậy rồi, để An Tâm về nhà thôi.

Lâm Nhược Khê khẽ hừ một tiếng, nói:

- Sợ cái gì, số tiền này chẳng phải đã nói rồi sao. Lẽ nào em thực sự có thể hỏi An Tâm cầm 8 triệu? Chỉ cần mấy triệu là được rồi.

- Là cô nói đấy nha.

Mạc Thiện Ny vội vàng nói:

- Tôi cũng không thua nhiều tiền như vậy. Tôi chỉ thua có hơn 2 triệu thôi.

- Vậy không được.

Lâm Nhược Khê vội nói:

- Thiện Ny, cô không thể nói là không có được. Thua là thua, cô đưa một phần mười chỗ đó đi. Nếu như cô không muốn tiêu tiền của mình thì hỏi tên xấu xa kia đi, dù sao tiền cũng không thể không tiêu.

Lâm Nhược Khê nói xong, bĩu môi về phía Dương Thần.

Dương Thần hít một hơi, không thể giải thích được, nói:

- Sao những gì anh nghe giống như chỉ có một mình Nhược Khê thắng vậy? Toàn bộ các em đều thua sao?

Quách Tuyết Hoa cười khổ nói:

- Chẳng phải sao? Sắc Vi thua một ít cũng là mười mấy nghìn., An Tâm thì như bị đá rơi trúng đầu, chơi mạt chược toàn thua. Nhược Khê hôm nay mới biết chơi, nhưng không biết tại sao, đánh như cáo già. Chúng ta muốn quân gì, thì nó liền không cho, nó xuất bài ra còn hư hư thực thực, chúng ta không thể đoán trước được, giữ yên lặng để chúng ta tính quân đánh.

Mạc Thiện Ny cũng đau đầu nói:

- Sớm biết như vậy đã không kéo Nhược Khê chơi rồi. Đánh mạt chược thôi mà đã trở thành buôn bán rồi. Cho dù bại não không chơi được thì trong lòng vẫn muốn chơi.

Lâm Nhược Khê vui vẻ nói:

- Muộn rồi, ai bảo các cô muốn tôi ngồi xuống chơi. Hóa ra đánh mạt chược lại đơn giản như vậy. Sau này các cô đánh nhất định phải gọi tôi đấy.

Nói đến đây, Lâm Nhược Khê mặt mày hớn hở, cười sung sướng.

Dương Thần nghe Quách Tuyết Hoa kể lại, cuối cùng cũng đã hiểu được phần nào.

Hóa ra, buổi chiều, khi Dương Thần đã rời đi, Mạc Thiện Ny dạy Lâm Nhược Khê chơi mạt chược. Ý định ban đầu của Mạc Thiện Ny là để Lâm Nhược Khê dung hòa quan hệ với chị em, nhưng kết quả lại để mọi người khổ sở.

Mặc dù Lâm Nhược Khê không có sở trường hát hò, khiêu vũ và một số trò thể thao khác, nhưng đánh mạt chược là trò chơi cờ bạc cần kỹ xảo và vận may, lại trở thành trò chơi trí óc sở trường của cô.

Lâm Nhược Khê nhanh chóng phát hiện ra, đánh mạt chược trên bàn thì phải giữ cho sắc mặt không biểu lộ cảm xúc, hư hư thực thực để cho người khác khó nắm bắt, lạt mềm buộc chặc, thả con săn sắt, bắt con cá rô. Thực ra điểm này cũng giống như việc cô kinh doanh trên thương trường, rất điêu luyện.

Một khi có mưu kế gì làm ăn với cô thì người phụ nữ này sẽ nhanh chóng tìm được cửa, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.

Không lâu sau, Lâm Nhược Khê không cần Mạc Thiện Ny dạy nữa, cô đã nhớ được hết quy tắc, chỉ cần bài không quá xấu thì cô đều có thể xoay chuyển được.

Chỉnh cục diện chơi bài, ai đánh gì, ai không đánh gì, ai muốn ăn gì, ai muốn xuất gì, Lâm Nhược Khê đều có thể nhanh chóng tính ra, giống như một cái máy tính vậy.

Những người phụ nữ khác chỉ chơi cho vui, nhưng Lâm Nhược Khê lại là người có tính cách không chịu thua, đã chơi thì sẽ cố gắng thắng.

Giống như việc cô chơi, không phải chơi để bắt buộc phải thắng An Tâm, nhưng lần này, những người phụ nữ khác hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.

Giống như An Tâm chơi để cho vui, lười động não, đã thua là rối tinh rối mù lên.

Mà Sắc Vi là dân xã hội đen, thường chơi đánh bạc kiểu này, thua cũng không nhiều lắm, nhưng muốn thắng Lâm Nhược Khê thì cũng phải vất vả nhiều.

- Con trai à, con không biết đấy thôi, vốn Chỉ Tình, Minh Ngọc đều đến lượt đánh, nhưng sau đó bọn họ không chống cự nổi, Chỉ Tình may mà có Ngọc Lan, mẹ cô ấy, cuối cùng cũng có thể về nhà nghỉ ngơi. Còn Minh Ngọc thì cha nó phái người đến đón nó. Tinh Tinh thì may mắn hơn chút ít, nó sẽ không đánh đến nỗi thảm hại, nên sớm đã trở về.



Chỉ còn lại mẹ, Sắc Vi, và mấy đứa này. Hôm nay mẹ thua hơn 300 nghìn rồi, tiền là chuyện nhỏ, nhưng mẹ thua đến nỗi phát sợ, hơn nữa muộn như vậy, nhưng Nhược Khê vẫn muốn đánh tiếp. Đánh nữa thì đến trời sáng mất.

Quách Tuyết Hoa vẻ mặt đau khổ, cố nén nhiều sự bất mãn.

Dương Thần sờ sờ cằm, nói với Lâm Nhược Khê:

- Được rồi, Nhược Khê à, em xem, mẹ nói như vậy, hôm nay dừng ở đây thôi, sau này không phải là không còn dịp nữa.

Lâm Nhược Khê không cam lòng nói:

- Em còn chưa chơi chán…

- Anh thấy em thắng không ngừng rồi, cảm thấy rất vui vẻ, như vậy là không được. Em đang cười sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác đấy.

Dương Thần khuyên nhủ:

- Nghe lời anh đi, đi ngủ thôi, làm mẹ sao có thể đánh bạc thâu đêm như vậy được.

Lâm Nhược Khê thấy mọi người đều nhìn mình một cách khẩn thiết, đành hậm hực thả bài trong tay xuống:

- Được rồi, vậy hôm nay dừng ở đây, hôm khác lại chơi tiếp.

Đám phụ nữ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là An Tâm, mệt đến nỗi sắp hóa thành nước rồi.

Dương Thần tiễn đám người Sắc Vi ra khỏi cửa, Mạc Thiện Ny nhỏ giọng nói:

- Ông xã, anh nói với Nhược Khê rằng, đánh mạt chược trong nhà cũng đừng đánh như kiểu buôn bán ngoài thương trường. Như vậy là làm người khác đau lòng đấy.

Chúng em đều cố ý nhường mẹ, để mẹ thắng một chút, cho mẹ vui vẻ hơn. Nhược Khê vừa mới đánh thì mẹ đã thua không ngừng, mẹ ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng rất khó chịu, mất hứng không muốn chơi.

Mẹ rất thích chơi mạt chược, không thể sau này cứ tránh Nhược Khê mà không chơi được?

Dương Thần xoa tay người phụ nữ này, cười nói:

- Em cũng thật là chu đáo, thảo nào làm mẹ anh vui như vậy.

Mạc Thiện Ny lườm hắn một cái:

- Những chuyện như thế này, đám người An Tâm cũng rất hiểu, mọi người đều nghĩ như vậy, chỉ có Nhược Khê là cứng nhắc, tính cách không chịu thua, phải đấu tranh đến cùng, hà tất phải như vậy.

Dương Thần thở dài, Mạc Thiện Ny nói lời này cũng là vì muốn quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp hơn.

Cũng không biết có nên nói với Lâm Nhược Khê một cách đơn thuần không. Người phụ nữ này thực sự quá nghiêm túc, nghiêm túc quá cũng không phải một việc tốt.

Sau khi tiễn những người khác trở về, Dương Thần trở lại lầu hai, thấy Quách Tuyết Hoa đã nghỉ ngơi, liền đi tới gõ cửa phòng của Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê vừa mới chuẩn bị rửa mặt đi ngủ thì, mở cửa ra đã thấy Dương Thần đứng ở đó, tò mò nói:

- Ông xã, có việc gì thế?

- Cũng không có chuyện gì khác, muốn nói với em chuyện này, sau này đánh mạt chược đừng có mà tích cực như vậy nhá…

Dương Thần nói lại tóm tắt mấy lời của Mạc Thiện Ny nói, nhưng Lâm Nhược Khê sau khi nghe xong liền chau mày lại, dưòng như không cho là đúng.

- Em cảm thấy làm như vậy là không hay. Nếu như em biết rõ ràng rằng đánh quân nào mà để cho người ta không còn đường đánh, nếu không đánh thì chẳng phải gian dối ư. Cho dù là người trong nhà đánh mạt chược với nhau, cũng nên quang minh chính đại, thành thực mà đánh, nhường tới nhường lui, lại phải tăng thêm tiền cược, như vậy không phải là chơi nữa.

Hơn nữa, em cũng không thực sự muốn các cô ấy thua, muốn mẹ vui, thì bắt buộc phải nhường mẹ sao? Mẹ không thể không có cốt khí như vậy được. Nếu như mẹ là bậc bề trên, ngay cả một việc như vậy cũng tức em, như vậy em cảm thấy mẹ nhỏ mọn quá, em không làm gì sai.

Dương Thần nhìn vẻ mặt ngây thơ, như là một lẽ đương nhiên của Lâm Nhược Khê, cười khổ, về việc chơi trò chơi, bà xã của mình thực sự cố chấp.

- Em là một cô gái ngốc, chơi thôi, cần gì phải phân cao thấp chứ. Nói với em cũng vô dụng, được rồi, đi ngủ đi.

Dương Thần cũng không biết nên khuyên như thế nào, không muốn quản nhiều, lắc đầu trở về phòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook