Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 944: May là con khỏe
Mai Can Thái Thiếu Bính
29/03/2013
Vì đèn đã bị tắt nên chỉ còn vài tia sáng mờ nhạt của ngọn đèn ngoài hành lang chiếu vào.
Vẻ mặt của Dương Thần rất bình tĩnh.
- Sao lại không đánh em, giống như em nói, em vô dụng như vậy, luyện công cũng không được, nội trợ cũng không, kinh doanh kiếm tiền, anh cũng chẳng thiếu tiền, khi kẻ thù đến, người đầu tiên bị bắt là em, anh lại phải vất vả cứu come ra.
Dương Thần nói :
- Em nói xem, vô dụng như em, anh không đánh em thì đánh ai đây?
Lâm Nhược Khê vừa nghe vừa khổ sở siết chặt đôi bàn tay trắng trẻo, mắt đỏ lên, cũng là cố nén ức chế trong lòng.
Trong bóng tối mịt mờ, ngồi trên giường, Lâm Nhược Khê thản nhiên cười nói:
- Đây mới là lời nói thật lòng của anh đúng không, thực sự anh vẫn luôn nghĩ như vậy, sớm đã chán ghét em rồi đúng không?
- Đây không phải là anh nói, mà là em nói với anh, em có một đống cái gọi là không phải.
Dương Thần thản nhiên nói.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói :
- Anh không nói em cũng có thể hiểu được, trước đây anh còn luôn miệng nói cái gì, là em kéo anh từ vực thẳm lên, thực ra đều là lừa em.
- Em làm sao biết được anh lừa em.
Khóe miệng Dương Thần lộ ra một nụ cười hiếu kỳ.
Lâm Nhược Khê cụp mắt xuống, tay vò vò chăn nói :
- Em thực ra chẳng có khả năng giúp anh, chỉ biết cản trở anh, làm gì có bản lĩnh kéo anh từ vực thẳm lên giống như chị Thái Nghiên đã giúp anh cơ chứ, chỉ sợ đó mới là người anh muốn kết hôn nhất.
- Vậy em nghĩ tại sao bây giờ anh lại đưa em về đây, tại sao lại phải trù bị hơn 6 tháng chuẩn bị đám cưới với em, tại sao đến bây giờ anh với em vẫn chưa chia tay, lại không phải là không có ai có thể xứng đáng làm vợ anh, làm gì phải chọn người cái gì cũng không được như em chứ?
Dương Thần hỏi vặn lại.
Lâm Nhược Khê cố gắng suy nghĩ một lúc, nhưng ngay cả bản thân cô cũng nghĩ không ra lời giải đáp.
- Em... em làm sao mà biết được anh nghĩ như thế nào, anh vốn là người sống nội tâm, anh không nói thì em làm sao mà biết được.
Lâm Nhược Khê lầm bầm nói
Dương Thần thở dài, lấy tay chỉ vào trán Lâm Nhược Khê một cái!
- Đừng chạm vào em!
Lâm Nhược Khê vội tránh né, vô cùng bực mình nói.
- Bởi vì anh rất hạnh phúc.
- …
Câu nói bất ngờ ấy khiến cho Lâm Nhược Khê vừa mới hờn dỗi liền đơ người ra.
Dương Thần vẻ mặt thật thà nói:
- Nếu em nhìn không ra thì anh có thể nói cho em biết, bởi vì anh cảm thấy hạnh phúc, không chỉ lúc ôm em, mà cho dù là lúc nhìn thấy em thôi anh cũng hạnh phúc rồi. Cái cảm giác này so với khi ở cùng với bất cứ người nào khác, đều có thể cảm thấy rất rõ ràng.
Lâm Nhược Khê thề, lúc đó cô chỉ muốn cầm một con dao phẫu thuật để mở trái tim của người đàn ông kia ra xem xem rốt cục nó được cấu tạo như thế nào.
Sự chuyển biến đột ngột này làm cho cô chống đỡ không kịp.
Ngẩn ngơ một hồi lâu, Lâm Nhược Khê ngượng ngùng cúi đầu nói:
- Em mới là không thể tin được, nào có đơn giản như vậy, anh lại lừa em đấy à.
- Đúng là đơn giản như vậy, còn nữa, nếu anh không nghĩ như vậy, thì anh làm gì phải tốn công tốn sức đi giải thích cho em nghe.
Dương Thần cười một cách khổ sở.
Lâm Nhược Khê bĩu môi, một tay vuốt vuốt góc áo ngủ.
Dương Thần thở dài, giơ tay đỡ vai Lâm Nhược Khê, nghiêm túc nói :
- Ngẩng đầu lên nhìn anh đây này.
Lâm Nhược Khê hất cằm, vẫn không chịu.
- Anh lại không nghe lời, tôi lại đánh cho em 100 cái vào mông bây giờ.
Dương Thần dọa dẫm.
Lâm Nhược Khê vừa nghe như vậy liền ngẩng bộ mặt tức giận lên, đôi mắt ngấn nước đầy xấu hổ và giận dữ nhìn Dương Thần chằm chằm.
Dương Thần bị bộ mặt bị ức hiếp của cô ta chọc cười, nhưng vẫn phải cố nhịn, khiến chính mình cũng tưởng thật.
- Thưa cô Lâm Nhược Khê, hôm nay anh chỉ nói một lần, có thể cả đời này anh cũng chỉ nói một lần, nên em nghe cho kỹ nhé... Anh muốn chính thức trở thành vợ chồng với em, muốn sống cùng em cả đời này, trước tiên không phải bởi vì anh muốn mang đến cho em bao nhiêu tốt đẹp, khiến em trở nên hạnh phúc cỡ nào...
Lâm Nhược Khê gần như nín thở, không dám tin Dương Thần sẽ nói như vậy.
Không phải làm cho mình hạnh phúc? Thì là cái gì?
Dương Thần dừng lại, hít một hơi rồi nói:
- Mà là bởi vì anh cảm thấy rất hạnh phúc khi có em ở bên cạnh. Anh không thể không nói với em rằng, anh rất ích kỷ, anh muốn em ở bên cạnh anh suốt đời, cho nên, anh muốn chúng ta kết hôn, muốn em làm vợ của anh. Để đạt được mục đích này, anh đã phải cố gắng để em được hạnh phúc, khiến cho con người em và cả trái tim của em nữa đều luôn bên anh, không được rời xa.
Không khí trong giờ khắc này dường như ngưng đọng lại.
Lâm Nhược Khê lúng ta lúng túng nhìn Dương Thần, bên tai vẫn còn vang vọng lại câu nói khiến cho người khác vừa yêu vừa hận kia.
Những giọt nước mắt chảy dài, khiến cô không nhịn được, mím môi lại rồi cười mắng một câu:
- Đồ đáng chết, anh đúng là đồ đáng chết.
Dương Thần cười sang sảng nói:
- Ai nói không phải cơ chứ, cho nên anh mới nói, những câu này cả đời anh chỉ nói một lần.
- Em cũng nhớ cả đời.
Lâm Nhược Khê liếc hắn một cái nói:
- Em sẽ nhớ mãi mai, anh là một kẻ ích kỷ... Ông xã ạ.
Tháo được nút thắt này, tất cả những áp lực về nghi ngờ như thể đều được giải quyết dễ dàng.
Lâm Nhược Khê cảm giác nhẹ nhõm, cái cảm giác an toàn và thỏa mãn mà trước đây chưa từng có, khiến đầu óc cô có chút hỗn loạn.
Dương Thần ôm cô nằm xuống, kéo chăn lên nói:
- Bây giờ thì có thể ngủ yên được rồi chứ?
- Ừm...
Người con gái mơ mơ màng màng đồng ý, không lâu sau chìm vào giấc mộng đẹp.
Dương Thần đợi cô ngủ, hôn lên trán cô rồi mới nhắm mắt lại...
Sáng sớm hôm sau, trong nhà họ Dương tiếng chim hót líu lo.
Quách Tuyết Hoa đích thân đến cửa phòng gõ cửa, Dương Thần mình trần mặc quần cộc ra mở cửa.
Nhìn thấy con trai ăn mặc như vậy, Quách Tuyết Hoa không kìm nổi liếc mắt nhìn vào trong phòng, trên giường Lâm Nhược Khê vẫn nằm gọn trong chăn ngủ.
- Nhược Khê vẫn còn ngủ sao, bình thường cô bé không phải dậy từ rất sớm sao?
Dương Thần cười trừ nói:
- Mẹ à, chẳng lẽ mẹ quên rồi à, cô ấy mà ở nhà thì tiếng chuông điện thoại đã reo ầm lên rồi, hôm nay không phải đi làm, nên con mèo lười ngủ vẫn chưa dậy.
- Ồ...
Quách Tuyết Hoa giật mình, liền cười một cách đen tối nói:
- Thằng tiểu tử này, nói cho biết xem tối qua có xảy ra chuyện gì không con?
Dương Thần cẩn thận suy nghĩ, gật đầu nói:
- Chính xác là đã xảy ra chút chuyện.
- Chuyện gì? Nói cho mẹ nghe xem nào, yên tâm đi, mẹ là mẹ của con, không có gì đáng ngại cả.
Quách Tuyết Hoa càng cười đầy ẩn ý.
Dương Thần chững chạc nói:
- Mẹ à, con dâu của mẹ ngủ cũng có vấn đề, tối qua con kéo chăn ít nhất mười mấy lần, nhưng cuối cùng cả cái chăn cũng bị cô ấy lấy hết, không khác gì con sâu cuốn chặt trong cái chăn. Cuối cùng thì con chẳng còn cái gì để mà đắp, may mà thân thể khỏe mạnh, không thì bị ốm mất rồi.
- ...
Nụ cười đen tối của Quách Tuyết Hoa biến mất, bà liếc mắt mắng Dương Thần:
- Đáng đời!
Trong lúc đó, Lâm Nhược Khê đang cuộn tròn trong chăn rút hai chân lại, nhanh như chớp cuộn tròn hai vòng, mặt hướng ra phía cửa.
Ban đầu Quách Tuyết Hoa vẫn còn cảm thấy khá thú vị, nhưng tiếp theo đó, Lâm Nhược Khê trong lúc ngủ mơ, theo bản năng lấy chăn quệt quệt nước miếng chảy ra nơi khóe miệng...
Đồng thời, miệng còn tóp tép cứ như trong giấc mơ đang được ăn một món sơn hào hải vị nào đó vậy.
Người phụ nữ đứng ở cửa, nét mặt trong nháy mắt cứng lại, còn Dương Thần thì dở khóc dở cười...
Hơn nửa tiếng sau.
Lâm Nhược Khê bị Dương Thần đánh thức, sau khi rửa mặt xong, liền cùng Dương Thần đến phòng ăn ăn sáng.
Dương Công Minh và Quách Tuyết Hoa đã đợi từ lâu, đợi hai vợ chồng son ngồi xuống mới mang thức ăn lên.
Trong lúc ăn cơm, Quách Tuyết Hoa cuối cùng không nhịn được liếc nhìn một cái, cô con dâu bây giờ mặc một chiếc váy màu trắng thanh nhã thoát tục.
Điều này khiến cho Lâm Nhược Khê cảm giác có chút gì đó là lạ không giải thích được.
Đợi ăn gần xong, Dương Công Minh mở miệng hỏi:
- Dương Thần, con vẫn chưa nói cụ thể cho cha biết, lễ kết hôn của con sắp sếp cụ thể như thế nào, là ngày mấy đãi khách tại Yến Kinh, rồi định mời những ai tham gia nữa.
Nghe đến vấn đề này, Lâm Nhược Khê đưa con mắt hiếu kỳ liếc nhìn Dương Thần.
- Con định dẫn Nhược Khê đi chơi hai ngày để quen với môi trường ở đây đã. Về việc khách mời... ở trong nước con chỉ quen có vài người, ở bên Trung Hải, con sẽ cử người đi đón vú Vương, còn ở bên này, nếu ba muốn đi thì đi, mẹ nhất định phải đi, còn những người khác thì miễn đi, nơi mà chúng ta tổ chức hôn lễ, nhiều người đến không hay.
Dương Thần nói.
- Cái thằng này, rốt cục ở đâu cũng không nói, còn thừa nước đục thả câu.
Quách Tuyết Hoa cười mắng.
Dương Công Minh cười cười nói:
- Kệ đi, nếu đi ra nước ngoài kết hôn, thì lão già tôi không đi được rồi, tôi già rồi, không muốn đi xa. Mọi người nhớ phải chụp ảnh và quay phim lại đấy nhé.
Dương Thần gật đầu, đây không phải là vấn đề, dù sao cũng không phải là hắn tự chụp.
- Đúng rồi.
Dương Công Minh lại nói:
- Nếu còn ở lại hai ngày, vậy thì lát nữa, Lâm Nhược Khê con theo người cha chồng này ra vườn rau phía sau một chuyến.
Vẻ mặt của Dương Thần rất bình tĩnh.
- Sao lại không đánh em, giống như em nói, em vô dụng như vậy, luyện công cũng không được, nội trợ cũng không, kinh doanh kiếm tiền, anh cũng chẳng thiếu tiền, khi kẻ thù đến, người đầu tiên bị bắt là em, anh lại phải vất vả cứu come ra.
Dương Thần nói :
- Em nói xem, vô dụng như em, anh không đánh em thì đánh ai đây?
Lâm Nhược Khê vừa nghe vừa khổ sở siết chặt đôi bàn tay trắng trẻo, mắt đỏ lên, cũng là cố nén ức chế trong lòng.
Trong bóng tối mịt mờ, ngồi trên giường, Lâm Nhược Khê thản nhiên cười nói:
- Đây mới là lời nói thật lòng của anh đúng không, thực sự anh vẫn luôn nghĩ như vậy, sớm đã chán ghét em rồi đúng không?
- Đây không phải là anh nói, mà là em nói với anh, em có một đống cái gọi là không phải.
Dương Thần thản nhiên nói.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói :
- Anh không nói em cũng có thể hiểu được, trước đây anh còn luôn miệng nói cái gì, là em kéo anh từ vực thẳm lên, thực ra đều là lừa em.
- Em làm sao biết được anh lừa em.
Khóe miệng Dương Thần lộ ra một nụ cười hiếu kỳ.
Lâm Nhược Khê cụp mắt xuống, tay vò vò chăn nói :
- Em thực ra chẳng có khả năng giúp anh, chỉ biết cản trở anh, làm gì có bản lĩnh kéo anh từ vực thẳm lên giống như chị Thái Nghiên đã giúp anh cơ chứ, chỉ sợ đó mới là người anh muốn kết hôn nhất.
- Vậy em nghĩ tại sao bây giờ anh lại đưa em về đây, tại sao lại phải trù bị hơn 6 tháng chuẩn bị đám cưới với em, tại sao đến bây giờ anh với em vẫn chưa chia tay, lại không phải là không có ai có thể xứng đáng làm vợ anh, làm gì phải chọn người cái gì cũng không được như em chứ?
Dương Thần hỏi vặn lại.
Lâm Nhược Khê cố gắng suy nghĩ một lúc, nhưng ngay cả bản thân cô cũng nghĩ không ra lời giải đáp.
- Em... em làm sao mà biết được anh nghĩ như thế nào, anh vốn là người sống nội tâm, anh không nói thì em làm sao mà biết được.
Lâm Nhược Khê lầm bầm nói
Dương Thần thở dài, lấy tay chỉ vào trán Lâm Nhược Khê một cái!
- Đừng chạm vào em!
Lâm Nhược Khê vội tránh né, vô cùng bực mình nói.
- Bởi vì anh rất hạnh phúc.
- …
Câu nói bất ngờ ấy khiến cho Lâm Nhược Khê vừa mới hờn dỗi liền đơ người ra.
Dương Thần vẻ mặt thật thà nói:
- Nếu em nhìn không ra thì anh có thể nói cho em biết, bởi vì anh cảm thấy hạnh phúc, không chỉ lúc ôm em, mà cho dù là lúc nhìn thấy em thôi anh cũng hạnh phúc rồi. Cái cảm giác này so với khi ở cùng với bất cứ người nào khác, đều có thể cảm thấy rất rõ ràng.
Lâm Nhược Khê thề, lúc đó cô chỉ muốn cầm một con dao phẫu thuật để mở trái tim của người đàn ông kia ra xem xem rốt cục nó được cấu tạo như thế nào.
Sự chuyển biến đột ngột này làm cho cô chống đỡ không kịp.
Ngẩn ngơ một hồi lâu, Lâm Nhược Khê ngượng ngùng cúi đầu nói:
- Em mới là không thể tin được, nào có đơn giản như vậy, anh lại lừa em đấy à.
- Đúng là đơn giản như vậy, còn nữa, nếu anh không nghĩ như vậy, thì anh làm gì phải tốn công tốn sức đi giải thích cho em nghe.
Dương Thần cười một cách khổ sở.
Lâm Nhược Khê bĩu môi, một tay vuốt vuốt góc áo ngủ.
Dương Thần thở dài, giơ tay đỡ vai Lâm Nhược Khê, nghiêm túc nói :
- Ngẩng đầu lên nhìn anh đây này.
Lâm Nhược Khê hất cằm, vẫn không chịu.
- Anh lại không nghe lời, tôi lại đánh cho em 100 cái vào mông bây giờ.
Dương Thần dọa dẫm.
Lâm Nhược Khê vừa nghe như vậy liền ngẩng bộ mặt tức giận lên, đôi mắt ngấn nước đầy xấu hổ và giận dữ nhìn Dương Thần chằm chằm.
Dương Thần bị bộ mặt bị ức hiếp của cô ta chọc cười, nhưng vẫn phải cố nhịn, khiến chính mình cũng tưởng thật.
- Thưa cô Lâm Nhược Khê, hôm nay anh chỉ nói một lần, có thể cả đời này anh cũng chỉ nói một lần, nên em nghe cho kỹ nhé... Anh muốn chính thức trở thành vợ chồng với em, muốn sống cùng em cả đời này, trước tiên không phải bởi vì anh muốn mang đến cho em bao nhiêu tốt đẹp, khiến em trở nên hạnh phúc cỡ nào...
Lâm Nhược Khê gần như nín thở, không dám tin Dương Thần sẽ nói như vậy.
Không phải làm cho mình hạnh phúc? Thì là cái gì?
Dương Thần dừng lại, hít một hơi rồi nói:
- Mà là bởi vì anh cảm thấy rất hạnh phúc khi có em ở bên cạnh. Anh không thể không nói với em rằng, anh rất ích kỷ, anh muốn em ở bên cạnh anh suốt đời, cho nên, anh muốn chúng ta kết hôn, muốn em làm vợ của anh. Để đạt được mục đích này, anh đã phải cố gắng để em được hạnh phúc, khiến cho con người em và cả trái tim của em nữa đều luôn bên anh, không được rời xa.
Không khí trong giờ khắc này dường như ngưng đọng lại.
Lâm Nhược Khê lúng ta lúng túng nhìn Dương Thần, bên tai vẫn còn vang vọng lại câu nói khiến cho người khác vừa yêu vừa hận kia.
Những giọt nước mắt chảy dài, khiến cô không nhịn được, mím môi lại rồi cười mắng một câu:
- Đồ đáng chết, anh đúng là đồ đáng chết.
Dương Thần cười sang sảng nói:
- Ai nói không phải cơ chứ, cho nên anh mới nói, những câu này cả đời anh chỉ nói một lần.
- Em cũng nhớ cả đời.
Lâm Nhược Khê liếc hắn một cái nói:
- Em sẽ nhớ mãi mai, anh là một kẻ ích kỷ... Ông xã ạ.
Tháo được nút thắt này, tất cả những áp lực về nghi ngờ như thể đều được giải quyết dễ dàng.
Lâm Nhược Khê cảm giác nhẹ nhõm, cái cảm giác an toàn và thỏa mãn mà trước đây chưa từng có, khiến đầu óc cô có chút hỗn loạn.
Dương Thần ôm cô nằm xuống, kéo chăn lên nói:
- Bây giờ thì có thể ngủ yên được rồi chứ?
- Ừm...
Người con gái mơ mơ màng màng đồng ý, không lâu sau chìm vào giấc mộng đẹp.
Dương Thần đợi cô ngủ, hôn lên trán cô rồi mới nhắm mắt lại...
Sáng sớm hôm sau, trong nhà họ Dương tiếng chim hót líu lo.
Quách Tuyết Hoa đích thân đến cửa phòng gõ cửa, Dương Thần mình trần mặc quần cộc ra mở cửa.
Nhìn thấy con trai ăn mặc như vậy, Quách Tuyết Hoa không kìm nổi liếc mắt nhìn vào trong phòng, trên giường Lâm Nhược Khê vẫn nằm gọn trong chăn ngủ.
- Nhược Khê vẫn còn ngủ sao, bình thường cô bé không phải dậy từ rất sớm sao?
Dương Thần cười trừ nói:
- Mẹ à, chẳng lẽ mẹ quên rồi à, cô ấy mà ở nhà thì tiếng chuông điện thoại đã reo ầm lên rồi, hôm nay không phải đi làm, nên con mèo lười ngủ vẫn chưa dậy.
- Ồ...
Quách Tuyết Hoa giật mình, liền cười một cách đen tối nói:
- Thằng tiểu tử này, nói cho biết xem tối qua có xảy ra chuyện gì không con?
Dương Thần cẩn thận suy nghĩ, gật đầu nói:
- Chính xác là đã xảy ra chút chuyện.
- Chuyện gì? Nói cho mẹ nghe xem nào, yên tâm đi, mẹ là mẹ của con, không có gì đáng ngại cả.
Quách Tuyết Hoa càng cười đầy ẩn ý.
Dương Thần chững chạc nói:
- Mẹ à, con dâu của mẹ ngủ cũng có vấn đề, tối qua con kéo chăn ít nhất mười mấy lần, nhưng cuối cùng cả cái chăn cũng bị cô ấy lấy hết, không khác gì con sâu cuốn chặt trong cái chăn. Cuối cùng thì con chẳng còn cái gì để mà đắp, may mà thân thể khỏe mạnh, không thì bị ốm mất rồi.
- ...
Nụ cười đen tối của Quách Tuyết Hoa biến mất, bà liếc mắt mắng Dương Thần:
- Đáng đời!
Trong lúc đó, Lâm Nhược Khê đang cuộn tròn trong chăn rút hai chân lại, nhanh như chớp cuộn tròn hai vòng, mặt hướng ra phía cửa.
Ban đầu Quách Tuyết Hoa vẫn còn cảm thấy khá thú vị, nhưng tiếp theo đó, Lâm Nhược Khê trong lúc ngủ mơ, theo bản năng lấy chăn quệt quệt nước miếng chảy ra nơi khóe miệng...
Đồng thời, miệng còn tóp tép cứ như trong giấc mơ đang được ăn một món sơn hào hải vị nào đó vậy.
Người phụ nữ đứng ở cửa, nét mặt trong nháy mắt cứng lại, còn Dương Thần thì dở khóc dở cười...
Hơn nửa tiếng sau.
Lâm Nhược Khê bị Dương Thần đánh thức, sau khi rửa mặt xong, liền cùng Dương Thần đến phòng ăn ăn sáng.
Dương Công Minh và Quách Tuyết Hoa đã đợi từ lâu, đợi hai vợ chồng son ngồi xuống mới mang thức ăn lên.
Trong lúc ăn cơm, Quách Tuyết Hoa cuối cùng không nhịn được liếc nhìn một cái, cô con dâu bây giờ mặc một chiếc váy màu trắng thanh nhã thoát tục.
Điều này khiến cho Lâm Nhược Khê cảm giác có chút gì đó là lạ không giải thích được.
Đợi ăn gần xong, Dương Công Minh mở miệng hỏi:
- Dương Thần, con vẫn chưa nói cụ thể cho cha biết, lễ kết hôn của con sắp sếp cụ thể như thế nào, là ngày mấy đãi khách tại Yến Kinh, rồi định mời những ai tham gia nữa.
Nghe đến vấn đề này, Lâm Nhược Khê đưa con mắt hiếu kỳ liếc nhìn Dương Thần.
- Con định dẫn Nhược Khê đi chơi hai ngày để quen với môi trường ở đây đã. Về việc khách mời... ở trong nước con chỉ quen có vài người, ở bên Trung Hải, con sẽ cử người đi đón vú Vương, còn ở bên này, nếu ba muốn đi thì đi, mẹ nhất định phải đi, còn những người khác thì miễn đi, nơi mà chúng ta tổ chức hôn lễ, nhiều người đến không hay.
Dương Thần nói.
- Cái thằng này, rốt cục ở đâu cũng không nói, còn thừa nước đục thả câu.
Quách Tuyết Hoa cười mắng.
Dương Công Minh cười cười nói:
- Kệ đi, nếu đi ra nước ngoài kết hôn, thì lão già tôi không đi được rồi, tôi già rồi, không muốn đi xa. Mọi người nhớ phải chụp ảnh và quay phim lại đấy nhé.
Dương Thần gật đầu, đây không phải là vấn đề, dù sao cũng không phải là hắn tự chụp.
- Đúng rồi.
Dương Công Minh lại nói:
- Nếu còn ở lại hai ngày, vậy thì lát nữa, Lâm Nhược Khê con theo người cha chồng này ra vườn rau phía sau một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.