Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 857: Mấy tên cáo già.
Mai Can Thái Thiếu Bính
29/03/2013
Nghe đến cái danh phân đội độc lập EXPENDABLE, Macedonia giật mình khắp người cười cứng ngắc mà nói:
- Minh Vương Các Hạ, xem ra trong lòng ngài nóng giận đến nổi khiến người ta kinh ngạc và thán phục, tôi e rằng như vậy ngài còn có thể mỉm cười, sẽ không dùng nhiều sức.
- Đã vậy bọn họ dám đem hôn nhân của Jane, làm âm mưu để lợi dụng, nên bọn họ tốt nhất phải tính đến việc xấu nhất.
Dương Thần lạnh lùng nói.
Macedonia nói trong tò mò:
- Ngài Minh Vương, ông muốn cuối cùng đạt được mục đích là gì?
Dương Thần trầm ngâm một hồi:
- Thằng Maksim kia không phải nói là muốn cưới Jane sao…Nếu gia tộc bọn họ không còn nữa, nó còn có thể cưới không?
Màn hình của đầu bên kia, Macedonia sờ lên cái trán và mồ hôi lạnh, gật đầu hiểu ý…
…
Ba tiếng sau, Yến Kinh, ở trong phòng trung tâm hội nghị của trung ương chính phủ.
Một bàn tròn bằng gỗ lim vừa vừa, nhìn qua đã có không ít dấu vết của năm tháng nhưng vẫn sáng bóng sạch sẽ không dính hạt bụi nào.
Ở vị trí bốn góc của bàn tròn, bốn người chia nhau ngồi: Ninh Quang Diệu, Lý Mạc Thân, Dương Công Minh và Đường Triết Sâm.
Trong bốn người ngoài Ninh Quang Diệu đang trong tuổi thiếu niên, ba người kia đều đã là lão già tóc bạc hoa râm, già nhất phải nói là Dương Công Minh và Đường Triết Sâm.
Nhưng trong bàn tròn trọng lượng của Ninh Quang Diệu là không hề thua so với bất cứ kẻ nào, ngược lại ngồi ở vị trí chính yếu hướng nam.
Mà ở sau lưng bốn vị gia chủ thì vài người nòng cốt trung kiên của gia tộc chia nhau ngồi, trong ngày thường những người này mới là vai chính để bàn bạc trong việc hệ trọng nhưng hôm nay quyền của bọn họ đã chưa đủ tư cách để ngồi đây bạn bạc những vấn đề phải đối mặt.
Một tay của Ninh Quang Diệu sờ nhẹ vào cái bình trà chạm hoa, sau khi hội nghị lặng im gần 3 phút, quay qua hướng Dương Công Minh cười nói:
- Ông Dương, hải quân của Đông Hải bên kia là do ông Dương nắm giữ, ông cũng nên tỏ thái độ đi.
Nét mặt Dương Công Minh không chút thay đổi giọng nói bình thường:
- Thả một bọn giặc lên bờ, cái đó cần hải quân làm chi?
Ninh Quang Diệu hơi nhíu mày, ánh mắt liếc qua Lý Mạc Thân và Đường Triết Sâm, hai ông lão đều nhíu mày xuống như vẻ không nghe thấy gì.
Ninh Quang Diệu thở dài, nói:
- Ông Dương, tôi biết các thế hệ Duơng gia đều giàu lòng hy sinh, gan dạ không sợ chết, nhưng hội Trường Kinh đã từ chối gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky, giao dịch đến vài trăm quả đạn sinh học, số đạn đạo đó mối nguy hại đến mạng sống của vài chục triệu công dân, so với mất mát lớn như vậy mà nói, yêu cầu của hội Trường Kình, chúng tôi tạm thời bằng lòng cũng không sao.
- Bọn họ đã dám sử dụng vũ khí sinh học, đương nhiên là nắm giữ được cách tự cứu chữa, nếu là thứ virus có thuốc chữa, chẳng lẽ chúng ta lại không nghĩ ra biện pháp sao?
Dương Công Minh nói.
Ninh Quang Diệu nói:
- Nhưng vấn đề là hiện giờ mọi hành động thiếu suy nghĩ của chúng ta đều có khả năng gây ra những tai nạn không thể bù đắp lại, thời gian còn lại không nhiều, chúng ta nên dứt khoát.
Dương Công Minh nhắm lại mắt:
- Thủ tướng Ninh, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, quyền quyết định lại không ở trong tay tôi, nếu Tổng thống Ninh quyết muốn "uống rượu giải khát", cũng không còn chọn lựa khác.
Ninh Quang Diệu nói:
- Ông Dương, tôi cũng là do tình thế ép buộc nên bất đắc dĩ, sự thật mời ông đến dự họp còn có một lý do lớn là vì Dương Thần...
- Ồ?
- Theo tôi được biết, Dương Thần đã ngăn cản hôn nhân giữa gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky và hoàng gia Wales của Anh Quốc, Maksim của gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky yêu cần đem Jane Công chúa đi, hy vọng Dương Thần đừng cản trở.
- Lời nói của tôi, Dương Thần chưa chắc sẽ nghe.
Dương Công Minh nói như vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Giữa chân mày của Ninh Quang Diệu lộ vẻ hơi ngập ngừng, đang muốn nói điều gì đó, Lý Mạc Thân ở bên cạnh lại đột nhiên mở lời.
- Hãy dừng chút đi.
Một tay Lý Mạc Thân đỡ lấy tai nghe của mình, nói với mọi người:
- Hiện giờ đã muộn rồi.
- Có ý gì?
Lý Mạc Thân cười như không cười mà nói:
- Chúng ta...Vừa nhận được tình báo EXPENDABLE phân đội bí mật của ZERO đã bắt đầu triển khai những càn quét tắm máu tại cứ điểm của gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky ở Đông Âu, gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky thông qua bộ ngoại giao chủa chính phủ Nga đã bắt đầu tiến hành lên án công khai trong quốc tế đối với Hoa Hạ chúng ta, trong khi bên Trung Hải, lính đánh thuê Hải Ưng của Dương Thần đã đụng độ với những người do gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky phái đi tìm Jane công chúa rồi.
Nghe được tin tức này, không chỉ Ninh Quang Diệu, Dương Công Minh và Đường Triết Sâm đều cảm thấy chút không ngờ, nhìn vào nhau, đều nhìn ra vẻ kinh ngạc trong ánh mắt.
Tuy rằng biết Dương Thần hay ra tay không theo lẻ thường tình, nhưng lại không ngờ đến hành động lại nhanh đến mức này, hơn nữa hoàn toàn điên cuồng không chút do dự.
Ninh Quang Diệu xiết chặt nắm tay, gân xanh cánh tay đều nổi lên, bực bội nói:
- Phân đội EXPENDABLE? Đó lại là lực lượng gì?
Lý Mạc Thân hạ giọng xuống, giải thích nói:
- Căn cứ theo tình báo, nguồn gốc của đội quân, thực ra có liên quan rất lớn với công chúaJane...Trước kia rất sớm Jane công chúa từng tuyên bố không nghiên cứu phát triển vũ khí phản nhân loại do mọi thế lực Quốc gia nào, nhưng cô ấy đã từng vì tổ chức sát thủ số 1 thế giới-Zero nghiên cứu phát triển một loại thuốc, thuốc đó lúc đầu là sử dụng để cứu lấy mạng sống của một số sát thủ bị thương nặng, nhưng về sau thuốc này đã sinh ra tác dụng phụ.
Trong tình trạng những sát thủ vốn đã sắp tử vong, sau khi dùng thuốc, một số đã thành công sống sót, trên chức năng cơ thể lại sản sinh ra sự biến dị lạ thường cho dù là sức mạnh, tốc độ mọi khả năng ứng biến...Đều vượt qua ranh giới của sự huấn luyện bình thường của con người, số sát thủ này có thể nói là giành lại từ tay tử thần được trao cho cái danh hiệu EXPENDABLE, cũng chính là "kẻ hy sinh" với ý nghĩa là đối với bọn họ mà nói "tử vong" đã là chuyện đã qua, bọn họ lại là một đội quân mạnh nhất, bí mật nhất của ZERO, ít xuất hiện nhất.
"Ầm!"
Ninh Quang Diệu nện một nắm tay lên bàn, tức giận nói:
-Càng như vậy, tình hình càng gay go, nếu nước Nga trở mặt với chúng ta, tương đương với việc chúng ta mất đi một đồng minh đối trội với nước Mỹ! Lượng lớn mua bán vùng biên giới của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng! Thằng Dương Thần này...rốt cuộc lại phá hủy đến lợi ích của Hoa Hạ chúng ta!
Khóe miệng Dương Công Minh nổi lên tia mỉm cười, híp mắt nói:
- Tổng thống Ninh, ông sai rồi, giữa quốc gia là không có đồng minh, cho nên cũng không có gì để lo lắng cả.
- Ông Dương, ông nói vậy là có ý gì?
Dương Công Minh thản nhiên nói:
- Ý tôi là nếu như muốn để một nước tương xứng với một đồng minh, chỉ có một…
- Cái gì.
Ninh Quang Diệu nói.
Dương Công Minh ngồi thẳng lưng, ngạo nghễ nói:
- Quân đội!
Đường Triết Sâm ngồi một bên cười ha hả nói :
- Lão Dương, ông vẫn như xưa như vậy mà dám nói cho ra.
Lý Mạc Thân gật đầu cười ủng hộ.
Dương Công Minh nói tiếp:
- Nếu như người ta đã đem đến cửa nhà, đó chính là tuyên bố muốn đánh nhau vào lúc này, không đem chiến hạm đi bắn chìm tàu của bọn họ, không đem quân đi oánh tặc sang bằng căn cứ địa của bọn họ, mà muốn quân đội để làm gì? Thằng Dương Thần tuy làm việc hơi hấp tấp, nhung hắn hiện giờ phóng hỏa ở sân sau của thằng Nga, so với chúng ta, người Nga còn gấp hơn nhiều, bọn họ tự thân khó bảo toàn, nghĩ đến bọn họ làm chi?
Ninh Quang Diệu thấy ba ông lão đều tỏ thái độ cứng rắn, trong lòng có chút không vui nói:
- Mấu chốt hiện giờ là đảm bảo an toàn sinh mạng dân chúng, bàn bạc cái này có ích gì? Chẳng lẽ thực sự muốn mất cả chì lẫn chài sao?
Lý Mạc Thân lắc đầu nói:
- Vài trăm đạn đạo, có thể lặng yên không một tiếng động đi vào Hoa Hạ chính bản thân đã là trò cười lớn cho thiên hạ, mưu mẹo trong đó, chẳng qua là một số viên chức duyên hải, với tiết mục tự biên tự diễn, tôi đã cho người kiểm chứng, đường dây hải quân của tỉnh Tô sâu mọt cũng không ít, nếu đám người kia đều được lợi lộc lại làm sao thật sự sớm tìm đến cái chết như vậy?
Ninh Quang Diệu sửng sốt, nói:
- Ý ông là đám người của tỉnh Tô âm thầm cấu kết với hội Trường Kình?
- Không sai.
Lý Mạc Thân nói:
- Cấu kết với hội Trường Kình sử dụng vũ khí sinh học để trấn áp bọn tôi, đợi đến lúc để cho thực lực trên biển của hội Trường Kình thẳng tiến vào trong, đến lúc đó Trung Hải, tỉnh Tô tất nhiên đều loạn cào cào lên, như vậy chỉ riêng khoản kinh phí dùng để cho bọn họ chỉnh đốn lại trị an, cũng đủ cho bọn họ vớt một mớ tiền, trang bị mua vào của cơ quan hải quan, kiểm soát lại một khoản chi lớn, không nói đến thứ khác, đống tiền này, cũng đủ cho bọn chúng hưởng rồi.
Trong lòng Ninh Quang Diệu kinh hãi, mấy tên cáo già này, thực ra sớm đã có dự định, âm thầm điều tra nhiều như vậy, nhưng lại không nói với mình.
Bề ngoài tứ đại gia tộc hòa thuận, nhưng hiển nhiên âm thầm mạnh ai nấy làm, đối tượng hữu hảo thiên lệch, cũng là có điểm khác biệt, rõ ràng ngoài Đường gia hơi trung lập, Dương gia lại gần gũi khác thường.
- Bây giờ theo ý ông Lý, như thế nào cho phải?
Ninh Quang Diệu nghiêm túc hỏi.
Lý Mạc Thân nói:
- Thực ra chúng ta chỉ cần một mực tiêu diệt hội Trường Kình trên biển là được, thừa lúc bây giờ bọn họ tự cho là an toàn, thiếu đề phòng, về phần bố trí đạn đạo giữa Trung Hải và tỉnh Tô, có Dương Thần ở đó, sẽ không có việc gì.
Ninh Quang Diệu nói:
- Cứ như vậy tin tưởng Dương Thần sao?
- Ha ha.
Lý Mạc Thân thoải mái cười nói:
- Thằng đó rất là tinh quái, đã dám ra tay rầm rộ sôi nổi như vậy, đương nhiên là nắm chắc cách đối phó mầm độc gien đó, bằng không, những phụ nữ của hắn đều ở Trung Hải, chẳng lẽ hắn sẽ không nóng nảy sao?
Cùng lúc đó, Dương Thần ở tận xa Trung Hải, đang đứng trong phòng VIP của khách sạn Quốc Tế.
Dưới chân Dương Thần, là một xác đàn ông ở vị trí trái tim đã bị đạp vỡ rõ ràng là là Maksim!
Maksim bị giết chết vẻ không cam lòng giận tới mở to hai mắt, hiển nhiên anh ta không thể lý giải vì sao Dương Thần thoạt nhìn sẽ không băn khoăn mà giết chết anh ta.
Ở vị trí góc tường, một khuôn mặt mới vừa mọc ra lông rậm màu đen, đang muốn hóa thân thành người sói của cô gái tóc vàng, Aisha cũng đã bị một sức mạnh nào đó xuyên thủng trái tim mà chết đi.
Sau khi Dương Thần rút chân về, tẻ nhạt nói với Mạc Lâm đứng ở một bên:
- Ngươi dọn dẹp nốt chỗ này, tôi đi nước Nga một chuyến, màn kịch khôi hài cũng nên kết thúc…
Cân nhắc một chút, đem cảnh chiến tranh đánh nhau xóa đi, bằng không lại muốn huyền ảo rồi.
- Minh Vương Các Hạ, xem ra trong lòng ngài nóng giận đến nổi khiến người ta kinh ngạc và thán phục, tôi e rằng như vậy ngài còn có thể mỉm cười, sẽ không dùng nhiều sức.
- Đã vậy bọn họ dám đem hôn nhân của Jane, làm âm mưu để lợi dụng, nên bọn họ tốt nhất phải tính đến việc xấu nhất.
Dương Thần lạnh lùng nói.
Macedonia nói trong tò mò:
- Ngài Minh Vương, ông muốn cuối cùng đạt được mục đích là gì?
Dương Thần trầm ngâm một hồi:
- Thằng Maksim kia không phải nói là muốn cưới Jane sao…Nếu gia tộc bọn họ không còn nữa, nó còn có thể cưới không?
Màn hình của đầu bên kia, Macedonia sờ lên cái trán và mồ hôi lạnh, gật đầu hiểu ý…
…
Ba tiếng sau, Yến Kinh, ở trong phòng trung tâm hội nghị của trung ương chính phủ.
Một bàn tròn bằng gỗ lim vừa vừa, nhìn qua đã có không ít dấu vết của năm tháng nhưng vẫn sáng bóng sạch sẽ không dính hạt bụi nào.
Ở vị trí bốn góc của bàn tròn, bốn người chia nhau ngồi: Ninh Quang Diệu, Lý Mạc Thân, Dương Công Minh và Đường Triết Sâm.
Trong bốn người ngoài Ninh Quang Diệu đang trong tuổi thiếu niên, ba người kia đều đã là lão già tóc bạc hoa râm, già nhất phải nói là Dương Công Minh và Đường Triết Sâm.
Nhưng trong bàn tròn trọng lượng của Ninh Quang Diệu là không hề thua so với bất cứ kẻ nào, ngược lại ngồi ở vị trí chính yếu hướng nam.
Mà ở sau lưng bốn vị gia chủ thì vài người nòng cốt trung kiên của gia tộc chia nhau ngồi, trong ngày thường những người này mới là vai chính để bàn bạc trong việc hệ trọng nhưng hôm nay quyền của bọn họ đã chưa đủ tư cách để ngồi đây bạn bạc những vấn đề phải đối mặt.
Một tay của Ninh Quang Diệu sờ nhẹ vào cái bình trà chạm hoa, sau khi hội nghị lặng im gần 3 phút, quay qua hướng Dương Công Minh cười nói:
- Ông Dương, hải quân của Đông Hải bên kia là do ông Dương nắm giữ, ông cũng nên tỏ thái độ đi.
Nét mặt Dương Công Minh không chút thay đổi giọng nói bình thường:
- Thả một bọn giặc lên bờ, cái đó cần hải quân làm chi?
Ninh Quang Diệu hơi nhíu mày, ánh mắt liếc qua Lý Mạc Thân và Đường Triết Sâm, hai ông lão đều nhíu mày xuống như vẻ không nghe thấy gì.
Ninh Quang Diệu thở dài, nói:
- Ông Dương, tôi biết các thế hệ Duơng gia đều giàu lòng hy sinh, gan dạ không sợ chết, nhưng hội Trường Kinh đã từ chối gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky, giao dịch đến vài trăm quả đạn sinh học, số đạn đạo đó mối nguy hại đến mạng sống của vài chục triệu công dân, so với mất mát lớn như vậy mà nói, yêu cầu của hội Trường Kình, chúng tôi tạm thời bằng lòng cũng không sao.
- Bọn họ đã dám sử dụng vũ khí sinh học, đương nhiên là nắm giữ được cách tự cứu chữa, nếu là thứ virus có thuốc chữa, chẳng lẽ chúng ta lại không nghĩ ra biện pháp sao?
Dương Công Minh nói.
Ninh Quang Diệu nói:
- Nhưng vấn đề là hiện giờ mọi hành động thiếu suy nghĩ của chúng ta đều có khả năng gây ra những tai nạn không thể bù đắp lại, thời gian còn lại không nhiều, chúng ta nên dứt khoát.
Dương Công Minh nhắm lại mắt:
- Thủ tướng Ninh, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, quyền quyết định lại không ở trong tay tôi, nếu Tổng thống Ninh quyết muốn "uống rượu giải khát", cũng không còn chọn lựa khác.
Ninh Quang Diệu nói:
- Ông Dương, tôi cũng là do tình thế ép buộc nên bất đắc dĩ, sự thật mời ông đến dự họp còn có một lý do lớn là vì Dương Thần...
- Ồ?
- Theo tôi được biết, Dương Thần đã ngăn cản hôn nhân giữa gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky và hoàng gia Wales của Anh Quốc, Maksim của gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky yêu cần đem Jane Công chúa đi, hy vọng Dương Thần đừng cản trở.
- Lời nói của tôi, Dương Thần chưa chắc sẽ nghe.
Dương Công Minh nói như vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Giữa chân mày của Ninh Quang Diệu lộ vẻ hơi ngập ngừng, đang muốn nói điều gì đó, Lý Mạc Thân ở bên cạnh lại đột nhiên mở lời.
- Hãy dừng chút đi.
Một tay Lý Mạc Thân đỡ lấy tai nghe của mình, nói với mọi người:
- Hiện giờ đã muộn rồi.
- Có ý gì?
Lý Mạc Thân cười như không cười mà nói:
- Chúng ta...Vừa nhận được tình báo EXPENDABLE phân đội bí mật của ZERO đã bắt đầu triển khai những càn quét tắm máu tại cứ điểm của gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky ở Đông Âu, gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky thông qua bộ ngoại giao chủa chính phủ Nga đã bắt đầu tiến hành lên án công khai trong quốc tế đối với Hoa Hạ chúng ta, trong khi bên Trung Hải, lính đánh thuê Hải Ưng của Dương Thần đã đụng độ với những người do gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky phái đi tìm Jane công chúa rồi.
Nghe được tin tức này, không chỉ Ninh Quang Diệu, Dương Công Minh và Đường Triết Sâm đều cảm thấy chút không ngờ, nhìn vào nhau, đều nhìn ra vẻ kinh ngạc trong ánh mắt.
Tuy rằng biết Dương Thần hay ra tay không theo lẻ thường tình, nhưng lại không ngờ đến hành động lại nhanh đến mức này, hơn nữa hoàn toàn điên cuồng không chút do dự.
Ninh Quang Diệu xiết chặt nắm tay, gân xanh cánh tay đều nổi lên, bực bội nói:
- Phân đội EXPENDABLE? Đó lại là lực lượng gì?
Lý Mạc Thân hạ giọng xuống, giải thích nói:
- Căn cứ theo tình báo, nguồn gốc của đội quân, thực ra có liên quan rất lớn với công chúaJane...Trước kia rất sớm Jane công chúa từng tuyên bố không nghiên cứu phát triển vũ khí phản nhân loại do mọi thế lực Quốc gia nào, nhưng cô ấy đã từng vì tổ chức sát thủ số 1 thế giới-Zero nghiên cứu phát triển một loại thuốc, thuốc đó lúc đầu là sử dụng để cứu lấy mạng sống của một số sát thủ bị thương nặng, nhưng về sau thuốc này đã sinh ra tác dụng phụ.
Trong tình trạng những sát thủ vốn đã sắp tử vong, sau khi dùng thuốc, một số đã thành công sống sót, trên chức năng cơ thể lại sản sinh ra sự biến dị lạ thường cho dù là sức mạnh, tốc độ mọi khả năng ứng biến...Đều vượt qua ranh giới của sự huấn luyện bình thường của con người, số sát thủ này có thể nói là giành lại từ tay tử thần được trao cho cái danh hiệu EXPENDABLE, cũng chính là "kẻ hy sinh" với ý nghĩa là đối với bọn họ mà nói "tử vong" đã là chuyện đã qua, bọn họ lại là một đội quân mạnh nhất, bí mật nhất của ZERO, ít xuất hiện nhất.
"Ầm!"
Ninh Quang Diệu nện một nắm tay lên bàn, tức giận nói:
-Càng như vậy, tình hình càng gay go, nếu nước Nga trở mặt với chúng ta, tương đương với việc chúng ta mất đi một đồng minh đối trội với nước Mỹ! Lượng lớn mua bán vùng biên giới của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng! Thằng Dương Thần này...rốt cuộc lại phá hủy đến lợi ích của Hoa Hạ chúng ta!
Khóe miệng Dương Công Minh nổi lên tia mỉm cười, híp mắt nói:
- Tổng thống Ninh, ông sai rồi, giữa quốc gia là không có đồng minh, cho nên cũng không có gì để lo lắng cả.
- Ông Dương, ông nói vậy là có ý gì?
Dương Công Minh thản nhiên nói:
- Ý tôi là nếu như muốn để một nước tương xứng với một đồng minh, chỉ có một…
- Cái gì.
Ninh Quang Diệu nói.
Dương Công Minh ngồi thẳng lưng, ngạo nghễ nói:
- Quân đội!
Đường Triết Sâm ngồi một bên cười ha hả nói :
- Lão Dương, ông vẫn như xưa như vậy mà dám nói cho ra.
Lý Mạc Thân gật đầu cười ủng hộ.
Dương Công Minh nói tiếp:
- Nếu như người ta đã đem đến cửa nhà, đó chính là tuyên bố muốn đánh nhau vào lúc này, không đem chiến hạm đi bắn chìm tàu của bọn họ, không đem quân đi oánh tặc sang bằng căn cứ địa của bọn họ, mà muốn quân đội để làm gì? Thằng Dương Thần tuy làm việc hơi hấp tấp, nhung hắn hiện giờ phóng hỏa ở sân sau của thằng Nga, so với chúng ta, người Nga còn gấp hơn nhiều, bọn họ tự thân khó bảo toàn, nghĩ đến bọn họ làm chi?
Ninh Quang Diệu thấy ba ông lão đều tỏ thái độ cứng rắn, trong lòng có chút không vui nói:
- Mấu chốt hiện giờ là đảm bảo an toàn sinh mạng dân chúng, bàn bạc cái này có ích gì? Chẳng lẽ thực sự muốn mất cả chì lẫn chài sao?
Lý Mạc Thân lắc đầu nói:
- Vài trăm đạn đạo, có thể lặng yên không một tiếng động đi vào Hoa Hạ chính bản thân đã là trò cười lớn cho thiên hạ, mưu mẹo trong đó, chẳng qua là một số viên chức duyên hải, với tiết mục tự biên tự diễn, tôi đã cho người kiểm chứng, đường dây hải quân của tỉnh Tô sâu mọt cũng không ít, nếu đám người kia đều được lợi lộc lại làm sao thật sự sớm tìm đến cái chết như vậy?
Ninh Quang Diệu sửng sốt, nói:
- Ý ông là đám người của tỉnh Tô âm thầm cấu kết với hội Trường Kình?
- Không sai.
Lý Mạc Thân nói:
- Cấu kết với hội Trường Kình sử dụng vũ khí sinh học để trấn áp bọn tôi, đợi đến lúc để cho thực lực trên biển của hội Trường Kình thẳng tiến vào trong, đến lúc đó Trung Hải, tỉnh Tô tất nhiên đều loạn cào cào lên, như vậy chỉ riêng khoản kinh phí dùng để cho bọn họ chỉnh đốn lại trị an, cũng đủ cho bọn họ vớt một mớ tiền, trang bị mua vào của cơ quan hải quan, kiểm soát lại một khoản chi lớn, không nói đến thứ khác, đống tiền này, cũng đủ cho bọn chúng hưởng rồi.
Trong lòng Ninh Quang Diệu kinh hãi, mấy tên cáo già này, thực ra sớm đã có dự định, âm thầm điều tra nhiều như vậy, nhưng lại không nói với mình.
Bề ngoài tứ đại gia tộc hòa thuận, nhưng hiển nhiên âm thầm mạnh ai nấy làm, đối tượng hữu hảo thiên lệch, cũng là có điểm khác biệt, rõ ràng ngoài Đường gia hơi trung lập, Dương gia lại gần gũi khác thường.
- Bây giờ theo ý ông Lý, như thế nào cho phải?
Ninh Quang Diệu nghiêm túc hỏi.
Lý Mạc Thân nói:
- Thực ra chúng ta chỉ cần một mực tiêu diệt hội Trường Kình trên biển là được, thừa lúc bây giờ bọn họ tự cho là an toàn, thiếu đề phòng, về phần bố trí đạn đạo giữa Trung Hải và tỉnh Tô, có Dương Thần ở đó, sẽ không có việc gì.
Ninh Quang Diệu nói:
- Cứ như vậy tin tưởng Dương Thần sao?
- Ha ha.
Lý Mạc Thân thoải mái cười nói:
- Thằng đó rất là tinh quái, đã dám ra tay rầm rộ sôi nổi như vậy, đương nhiên là nắm chắc cách đối phó mầm độc gien đó, bằng không, những phụ nữ của hắn đều ở Trung Hải, chẳng lẽ hắn sẽ không nóng nảy sao?
Cùng lúc đó, Dương Thần ở tận xa Trung Hải, đang đứng trong phòng VIP của khách sạn Quốc Tế.
Dưới chân Dương Thần, là một xác đàn ông ở vị trí trái tim đã bị đạp vỡ rõ ràng là là Maksim!
Maksim bị giết chết vẻ không cam lòng giận tới mở to hai mắt, hiển nhiên anh ta không thể lý giải vì sao Dương Thần thoạt nhìn sẽ không băn khoăn mà giết chết anh ta.
Ở vị trí góc tường, một khuôn mặt mới vừa mọc ra lông rậm màu đen, đang muốn hóa thân thành người sói của cô gái tóc vàng, Aisha cũng đã bị một sức mạnh nào đó xuyên thủng trái tim mà chết đi.
Sau khi Dương Thần rút chân về, tẻ nhạt nói với Mạc Lâm đứng ở một bên:
- Ngươi dọn dẹp nốt chỗ này, tôi đi nước Nga một chuyến, màn kịch khôi hài cũng nên kết thúc…
Cân nhắc một chút, đem cảnh chiến tranh đánh nhau xóa đi, bằng không lại muốn huyền ảo rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.