Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 699: Một người cha tốt
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/03/2013
Mười bước chân là một trạm gác, người quân nhân súng vác vai, đạn lên nòng đang đóng dày đặc tại đây. Nơi này đều không phải là tòa nhà cán bộ quân đội, mà là nơi không ít cán bộ về hưu nghỉ ngơi an dưỡng. Nhưng những nơi như thế này cả nước cũng không ít, đó là lý do vì sao đa số các biệt thự kiểu này đều nằm ở trạng thái bỏ không.
Mà ở trong đó có một biệt thự gần bờ biển, trong đại sảnh lầu một, ngọn đèn sáng trưng.
Trên sàn nhà làm từ gỗ cây tùng dày nặng, được lót thảm hoa văn thổ cẩm Địa Trung Hải rộng lớn, giữa ghế sofa da thật màu nâu nhạt là những đồ dùng bằng gỗ lim đắt tiền. Góc tường được trưng bày tác phẩm của nhà điêu khắc nổi tiếng, thậm chí trên tường còn có mấy bức danh họa trị giá đến mấy trăm vạn.
Một tivi màn hình lớn được treo trên tường, đang truyền phát tin tức tài chính và kinh tế từ tín hiệu vệ tinh nước ngoài, ở hai bên tivi còn có mấy màn hình to nhỏ khác nhau đang không ngừng hiển thị các số liệu mới của thị trường chứng khoán.
Trên ghế sofa lớn mềm mại đối diện là một nam tử nằm chỏng vó ở đằng kia, cổ áo sơmi được cởi cúc, trong tay cầm một ly rượu vang, đắc ý tươi cười nhìn tin tức trên tivi.
Cách đó không xa ở bên người nam tử, một nữ nhân thanh tú dáng người gầy yếu, sắc mặt tái nhợt cũng đang nhìn tin tức trên tivi, biểu hiện bên ngoài lại là bất an và lo lắng.
Đó chính là Lý Minh Hòa người vừa mới chạy đến nơi đây tạm thời lánh nạn, và Ngô Nguyệt, người bị hắn đánh ngất.
Lúc này, trên tivi hiện ra tin tức mới nhất là tin tức một bộ phận nhỏ cổ phiếu Ngọc Lôi dần dần bị người khác thu mua trên thị trường Nasdaq nước Mĩ.
Lý Minh Hòa xem đến nơi đây, cười ha ha:
- Xem ra Lâm Nhược Khê cũng là hết cách, nghĩ rằng giả bộ dùng tài khoản phân tán để mua vào thì có thể xoay chuyển thế cục sao? Thật sự là ý nghĩ kỳ lạ, Nguyệt nhi, em có thể nhìn, tổng giám đốc Lâm người mà em luôn sùng bái kỳ thật cũng chỉ là một người bình thường, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng a, ha ha...
Ngô Nguyệt buồn bã quay đầu lại, nói:
- Minh Hòa, anh vì sao phải làm như vậy, Ngọc Lôi đổ vỡ đối với anh có chỗ nào tốt?!
Lý Minh Hòa khinh thường nói:
- Anh cũng không nói muốn cho Ngọc Lôi đổ, anh chỉ là muốn khiến cho Lâm Nhược Khê đổ mà thôi. Và sau khi kế hoạch lần này hoàn thành, Lâm Nhược Khê cũng liền không có biện pháp tiếp tục đảm nhiệm Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Chủ tịch Ngọc Lôi, chỉ có anh! Mới có thể ngăn cơn sóng dữ!
Nghe nói như thế, Ngô Nguyệt vẻ mặt sợ hãi cả kinh, thất thanh nói:
- Anh muốn đoạt đi Ngọc Lôi!?
Lý Minh Hòa hừ nhẹ nói:
- Một quốc tế Ngọc Lôi thì tính cái gì, em cũng quá xem thường khẩu vị của anh rồi, huống chi, nó vốn nên thuộc về anh mới đúng! Anh chỉ lấy thứ mà anh nên lấy.
- Anh điên rồi... Anh như thế nào...
Ngô Nguyệt không biết làm thế nào, dường như cảm thấy trước mắt Lý Minh Hòa rất khủng khiếp, bối rối đứng dậy, nói:
- Minh Hòa, em phải đi về giúp tổng giám đốc Lâm! Cho dù sự tình không thể xoay chuyển, em cũng sẽ tận sức làm những gì em có thể làm! Anh... Anh sẽ không thực hiện được mục đích!!
Ngô Nguyệt nói xong, nhanh chóng xoay người, chạy ra khỏi biệt thự!
Lý Minh Hòa trực tiếp ném cốc rượu đang cầm trong tay, rượu vang tung tóe khắp sàn nhà, đồng thời nhanh như bay chạy đến ôm lấy Ngô Nguyệt!
Ngô Nguyệt chống đối mấy cái cũng vô lực giãy dụa với người đàn ông này, hổn hển thậm chí bắt đầu cắn cánh tay Lý Minh Hòa, nhưng, Lý Minh Hòa không chút sứt mẻ!
Rốt cục, Ngô Nguyệt khóc thút thít, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nói:
- Minh Hòa, thả em đi, anh đừng như vậy được không...
Lý Minh Hòa ánh mắt sáng quắc nói:
- Vì sao, chẳng lẽ em không thương anh sao? Chẳng lẽ anh trở nên càng hùng mạnh hơn, em không thích sao!? Chẳng lẽ Lâm Nhược Khê ở trong lòng em so với anh còn quan trọng hơn!?
Ngô Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn, rồi sau đó lắc đầu:
- Không giống như vậy, tổng giám đốc Lâm là người chị khóa trên mà em luôn tôn kính, anh là người đàn ông em yêu, nhưng... Nhưng em không thể nhìn anh càng ngày càng lún sâu xuống, em không thể nhìn anh điên cuồng mà mình lại thờ ơ như vậy...
Lý Minh Hòa nói:
- Em biết không, ở trong kế hoạch của anh, em kỳ thật chỉ là quân cờ bị anh lợi dụng, hoàn toàn có thể vứt bỏ bất kỳ lúc nào...
Ngô Nguyệt sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia thống khổ.
- Nhưng!
Lý Minh Hòa hít sâu một hơi, nói:
- Anh hiện tại lại đem em đặt ở bên cạnh anh.
Ngô Nguyệt thân hình run rẩy, hô hấp có chút dồn dập.
Lý Minh Hòa cười khổ
- Nguyệt nhi, em chẳng lẽ không hiểu tấm lòng của anh đối với em sao... anh là lợi dụng em, nhưng... Anh hiện tại thật sự muốn có em bên cạnh, em hãy ngoan ngoãn tin tưởng anh, ở bên anh, đợi anh lên làm Chủ tịch Hội đồng quản trị Ngọc Lôi, thậm chí đạt được thành tựu lớn hơn nữa! Em chính là Lý phu nhân, Lý thái thái! Chẳng lẽ điều này còn không bằng với chức trợ lý nho nhỏ hiện tại của em sao!?
Ngô Nguyệt cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống thảm nhà, thật lâu sau ngẩng đầu, buồn bã cười nói:
- Cảm ơn anh ... Có những lời này của anh, em đã cảm thấy đủ, mặc kệ anh làm chuyện gì, biến thành cái dạng gì, em đều sẽ yêu anh ...
Lý Minh Hòa vui vẻ, cười nói:
- Vậy em sẽ…
- Rất xin lỗi!
Ngô Nguyệt lập tức lại nói:
- Tuy rằng em rất hy vọng với anh ở cùng một chỗ, nhưng em còn phải về Ngọc Lôi, em muốn trợ giúp tổng giám đốc Lâm, cho dù em chỉ là một trợ lý nho nhỏ, một người phụ nữ ngu ngốc chẳng có tác dụng gì.
- Vì sao?! Anh thật tâm đối với em như vậy! Vì sao muốn đi giúp người mà anh oán hận!!!
Lý Minh Hòa điên cuồng dùng sức lay động thân mình Ngô Nguyệt!
Ngô Nguyệt bỗng nhiên thâm tình vô hạn nhìn nam nhân điên cuồng này, chua xót cười nói:
- Bởi vì, em hy vọng, đứa nhỏ trong bụng của em, có một người cha thật tốt...
Yên tĩnh giống như chết, làm cho cả trong đại sảnh chỉ còn lại âm thanh tin tức trên tivi.
Lý Minh Hòa liền hoàn toàn bị đông lạnh, trong ánh mắt ngoại trừ mờ mịt và kinh ngạc, thì không có thêm cảm giác gì nữa...
Cùng tồn tại trên một bầu trời đêm, ngoài đồn cảnh sát Trung Hải.
Dương Thần sửa sang lại cảm xúc, xuống xe vội vàng hướng cửa chính đồn cảnh sát chạy tới, nói đến có chút buồn bực, chính mình hình như luôn cùng Cục Cảnh Sát có "Quan hệ mờ ám".
Tự hỏi tại sao lại đi quan hệ với người ở đồn cảnh sát, cũng tự hỏi làm sao để an ủi Lưu Minh Ngọc, khiến cô vui lên, nhưng không nghĩ, khi chưa tới cửa đồn cảnh sát, lại nhìn thấy một bóng hình chút quen thuộc, xinh đẹp tao nhã đi ra .
Lưu Minh Ngọc trang phục công vụ, không có gì khác biệt với lúc trưa, chỉ có điều đôi mắt tiều tụy.
Nhìn thấy nam nhân đứng dưới bậc thang, Lưu Minh Ngọc hơi hơi thừ người một lát, liền thản nhiên cười bước nhanh đi xuống:
- Dương Thần, anh sao lại tới rồi?
- Đừng chạy, đi giày cao gót chạy cái gì.
Dương Thần một tay chặn ngang ôm lấy nữ nhân, xem xét một chút, xác nhận không chịu uất ức gì, mới hỏi:
- Anh tìm ra chứng cớ, chứng minh không phải vấn đề của em, cho nên lập tức chạy tới nơi này đón em. Nhưng thật ra đồn cảnh sát thả em?
Lưu Minh Ngọc hưng phấn mà hỏi:
- Là ai? Chứng cớ gì?
Dương Thần đơn giản đem chuyện Lý Minh Hòa lợi dụng phần cứng kỹ thuật trong máy copy nói hết, nhưng tạm thời che giấu chuyện Lâm Nhược Khê trúng độc, miễn cho Lưu Minh Ngọc trong lòng không thoải mái.
Lưu Minh Ngọc thản nhiên cười nói:
- Tuy rằng sớm biết hắn đến văn phòng em là có vấn đề, nhưng không ngờ chỉ là thủ thuật che mắt, sớm biết thế sẽ không ngầm liều mạng đề phòng như vậy, những ngày đó mệt muốn chết, đối phó với hắn thật không dễ dàng.
- Em còn chưa nói tại sao lại được thả ra.
Dương Thần nhìn xung quanh bốn phía, cũng không gặp ai đi tới.
Lưu Minh Ngọc có chút cảm kích nói:
- Kỳ thật thời điểm em mới đến đồn cảnh sát, tổng giám đốc Lâm cũng đã phái luật sư trình diện giúp em giữ gìn quyền lợi, không chịu bất kỳ uất ức gì, chỉ là đơn giản hỏi một ít vấn đề chi tiết thôi.
- Nhược Khê phái luật sư đến đây?
Dương Thần giật mình nói:
- Cô ấy sao không nói với anh?
Lưu Minh Ngọc oán trách lườm hắn một cái nói:
- Anh a, một chút cũng không biết thông cảm cho tổng giám đốc Lâm! Giữa cuộc họp buổi trưa đó, làm sao có thể ngay trước mặt nhiều người như vậy giúp em khiến tổng giám đốc Lâm khó xử!? Anh lại đi tức giận với vợ mình, em thấy tổng giám đốc Lâm vẫn bình tĩnh mới không phản ứng quá kích, nếu là em thì đã dùng giày cao gót giẫm lên chân anh rồi!
Dương Thần xấu hổ cười cười:
- Anh là sợ em phải chịu oan ức mà, tất cả mọi người đều nhằm vào em.
- Vậy thì sao chứ, mọi hướng chỉ của sự việc đều hướng vào em à.
Lưu Minh Ngọc nói:
- Tuy rằng oan ức nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, dù sao phải lấy đại cục làm trọng. Tổng giám đốc Lâm để cảnh sát dẫn em đi, kỳ thật cũng là gián tiếp bảo hộ em, khiến em có cơ hội tìm lại sự trong sạch mà. Hơn nữa anh nghĩ bà xã anh là kẻ ngu ngốc sao? Đầu óc của anh đều có thể nghĩ được vấn đề rất rõ ràng, người ta sẽ không biết em trong sạch? Chỉ có điều tình thế bức bách thôi. Cho nên Lâm tổng một bên đưa em tới nơi này, mặt khác mời luật sư riêng của cô ấy giúp em giải quyết một ít vấn đề. Chỉ có như vậy, mới có thể vững vàng giải quyết sự tình.
Dương Thần có chút không thoải mái, chính mình đích thật là có chút kích động, dù bản thân trên đường tu hành đi tới tận mây xanh, tâm tính chung quy vẫn là trẻ tuổi một chút, đặc biệt sự tình liên lụy tới những người hắn yêu quý, tóm lại là khó có thể khống chế đúng mực.
Lưu Minh Ngọc lại nói:
- Cho nên anh không nên trách tổng giám đốc Lâm không nói cho anh biết, bởi vì bị anh làm cho tức giận như vậy, đồng ý nói cho anh biết mới là lạ!
Dương Thần bĩu môi, giơ tay nhéo nữ nhân một cái ở mông, khiến Lưu Minh Ngọc hét lên một trận duyên dáng, khẩn trương xem bốn phía có người nhìn thấy hay không.
- Được rồi, chế nhạo anh một hai câu cũng đủ rồi, dù sao cũng phải cho người đàn ông như anh một chút mặt mũi, anh cũng không phải thánh nhân, cũng sẽ phạm sai lầm.
Dương Thần cười ha hả nói:
- Nhược Khê để cho anh tới đón em, chắc là muốn mượn cái miệng của em mắng anh, em cũng đừng rất siêng năng quá... Nếu không có việc gì, anh sẽ đưa em về công ty, hiện tại Ngọc Lôi đang gặp phiền toái lớn.
Lưu Minh Ngọc cũng biết giờ phút này tình thế rất hiểm trở, không vui đùa nữa, đi theo lên xe, hai người lại lần nữa đi tới tổng bộ Ngọc Lôi.
Tuy nhiên xe chưa chạy được bao lâu, Dương Thần lại lần nữa nhận được một tin nhắn, chính là Eydlin đang phụ trách theo dõi Lý Minh Hòa gửi tới...
Mà ở trong đó có một biệt thự gần bờ biển, trong đại sảnh lầu một, ngọn đèn sáng trưng.
Trên sàn nhà làm từ gỗ cây tùng dày nặng, được lót thảm hoa văn thổ cẩm Địa Trung Hải rộng lớn, giữa ghế sofa da thật màu nâu nhạt là những đồ dùng bằng gỗ lim đắt tiền. Góc tường được trưng bày tác phẩm của nhà điêu khắc nổi tiếng, thậm chí trên tường còn có mấy bức danh họa trị giá đến mấy trăm vạn.
Một tivi màn hình lớn được treo trên tường, đang truyền phát tin tức tài chính và kinh tế từ tín hiệu vệ tinh nước ngoài, ở hai bên tivi còn có mấy màn hình to nhỏ khác nhau đang không ngừng hiển thị các số liệu mới của thị trường chứng khoán.
Trên ghế sofa lớn mềm mại đối diện là một nam tử nằm chỏng vó ở đằng kia, cổ áo sơmi được cởi cúc, trong tay cầm một ly rượu vang, đắc ý tươi cười nhìn tin tức trên tivi.
Cách đó không xa ở bên người nam tử, một nữ nhân thanh tú dáng người gầy yếu, sắc mặt tái nhợt cũng đang nhìn tin tức trên tivi, biểu hiện bên ngoài lại là bất an và lo lắng.
Đó chính là Lý Minh Hòa người vừa mới chạy đến nơi đây tạm thời lánh nạn, và Ngô Nguyệt, người bị hắn đánh ngất.
Lúc này, trên tivi hiện ra tin tức mới nhất là tin tức một bộ phận nhỏ cổ phiếu Ngọc Lôi dần dần bị người khác thu mua trên thị trường Nasdaq nước Mĩ.
Lý Minh Hòa xem đến nơi đây, cười ha ha:
- Xem ra Lâm Nhược Khê cũng là hết cách, nghĩ rằng giả bộ dùng tài khoản phân tán để mua vào thì có thể xoay chuyển thế cục sao? Thật sự là ý nghĩ kỳ lạ, Nguyệt nhi, em có thể nhìn, tổng giám đốc Lâm người mà em luôn sùng bái kỳ thật cũng chỉ là một người bình thường, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng a, ha ha...
Ngô Nguyệt buồn bã quay đầu lại, nói:
- Minh Hòa, anh vì sao phải làm như vậy, Ngọc Lôi đổ vỡ đối với anh có chỗ nào tốt?!
Lý Minh Hòa khinh thường nói:
- Anh cũng không nói muốn cho Ngọc Lôi đổ, anh chỉ là muốn khiến cho Lâm Nhược Khê đổ mà thôi. Và sau khi kế hoạch lần này hoàn thành, Lâm Nhược Khê cũng liền không có biện pháp tiếp tục đảm nhiệm Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Chủ tịch Ngọc Lôi, chỉ có anh! Mới có thể ngăn cơn sóng dữ!
Nghe nói như thế, Ngô Nguyệt vẻ mặt sợ hãi cả kinh, thất thanh nói:
- Anh muốn đoạt đi Ngọc Lôi!?
Lý Minh Hòa hừ nhẹ nói:
- Một quốc tế Ngọc Lôi thì tính cái gì, em cũng quá xem thường khẩu vị của anh rồi, huống chi, nó vốn nên thuộc về anh mới đúng! Anh chỉ lấy thứ mà anh nên lấy.
- Anh điên rồi... Anh như thế nào...
Ngô Nguyệt không biết làm thế nào, dường như cảm thấy trước mắt Lý Minh Hòa rất khủng khiếp, bối rối đứng dậy, nói:
- Minh Hòa, em phải đi về giúp tổng giám đốc Lâm! Cho dù sự tình không thể xoay chuyển, em cũng sẽ tận sức làm những gì em có thể làm! Anh... Anh sẽ không thực hiện được mục đích!!
Ngô Nguyệt nói xong, nhanh chóng xoay người, chạy ra khỏi biệt thự!
Lý Minh Hòa trực tiếp ném cốc rượu đang cầm trong tay, rượu vang tung tóe khắp sàn nhà, đồng thời nhanh như bay chạy đến ôm lấy Ngô Nguyệt!
Ngô Nguyệt chống đối mấy cái cũng vô lực giãy dụa với người đàn ông này, hổn hển thậm chí bắt đầu cắn cánh tay Lý Minh Hòa, nhưng, Lý Minh Hòa không chút sứt mẻ!
Rốt cục, Ngô Nguyệt khóc thút thít, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nói:
- Minh Hòa, thả em đi, anh đừng như vậy được không...
Lý Minh Hòa ánh mắt sáng quắc nói:
- Vì sao, chẳng lẽ em không thương anh sao? Chẳng lẽ anh trở nên càng hùng mạnh hơn, em không thích sao!? Chẳng lẽ Lâm Nhược Khê ở trong lòng em so với anh còn quan trọng hơn!?
Ngô Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn, rồi sau đó lắc đầu:
- Không giống như vậy, tổng giám đốc Lâm là người chị khóa trên mà em luôn tôn kính, anh là người đàn ông em yêu, nhưng... Nhưng em không thể nhìn anh càng ngày càng lún sâu xuống, em không thể nhìn anh điên cuồng mà mình lại thờ ơ như vậy...
Lý Minh Hòa nói:
- Em biết không, ở trong kế hoạch của anh, em kỳ thật chỉ là quân cờ bị anh lợi dụng, hoàn toàn có thể vứt bỏ bất kỳ lúc nào...
Ngô Nguyệt sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia thống khổ.
- Nhưng!
Lý Minh Hòa hít sâu một hơi, nói:
- Anh hiện tại lại đem em đặt ở bên cạnh anh.
Ngô Nguyệt thân hình run rẩy, hô hấp có chút dồn dập.
Lý Minh Hòa cười khổ
- Nguyệt nhi, em chẳng lẽ không hiểu tấm lòng của anh đối với em sao... anh là lợi dụng em, nhưng... Anh hiện tại thật sự muốn có em bên cạnh, em hãy ngoan ngoãn tin tưởng anh, ở bên anh, đợi anh lên làm Chủ tịch Hội đồng quản trị Ngọc Lôi, thậm chí đạt được thành tựu lớn hơn nữa! Em chính là Lý phu nhân, Lý thái thái! Chẳng lẽ điều này còn không bằng với chức trợ lý nho nhỏ hiện tại của em sao!?
Ngô Nguyệt cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống thảm nhà, thật lâu sau ngẩng đầu, buồn bã cười nói:
- Cảm ơn anh ... Có những lời này của anh, em đã cảm thấy đủ, mặc kệ anh làm chuyện gì, biến thành cái dạng gì, em đều sẽ yêu anh ...
Lý Minh Hòa vui vẻ, cười nói:
- Vậy em sẽ…
- Rất xin lỗi!
Ngô Nguyệt lập tức lại nói:
- Tuy rằng em rất hy vọng với anh ở cùng một chỗ, nhưng em còn phải về Ngọc Lôi, em muốn trợ giúp tổng giám đốc Lâm, cho dù em chỉ là một trợ lý nho nhỏ, một người phụ nữ ngu ngốc chẳng có tác dụng gì.
- Vì sao?! Anh thật tâm đối với em như vậy! Vì sao muốn đi giúp người mà anh oán hận!!!
Lý Minh Hòa điên cuồng dùng sức lay động thân mình Ngô Nguyệt!
Ngô Nguyệt bỗng nhiên thâm tình vô hạn nhìn nam nhân điên cuồng này, chua xót cười nói:
- Bởi vì, em hy vọng, đứa nhỏ trong bụng của em, có một người cha thật tốt...
Yên tĩnh giống như chết, làm cho cả trong đại sảnh chỉ còn lại âm thanh tin tức trên tivi.
Lý Minh Hòa liền hoàn toàn bị đông lạnh, trong ánh mắt ngoại trừ mờ mịt và kinh ngạc, thì không có thêm cảm giác gì nữa...
Cùng tồn tại trên một bầu trời đêm, ngoài đồn cảnh sát Trung Hải.
Dương Thần sửa sang lại cảm xúc, xuống xe vội vàng hướng cửa chính đồn cảnh sát chạy tới, nói đến có chút buồn bực, chính mình hình như luôn cùng Cục Cảnh Sát có "Quan hệ mờ ám".
Tự hỏi tại sao lại đi quan hệ với người ở đồn cảnh sát, cũng tự hỏi làm sao để an ủi Lưu Minh Ngọc, khiến cô vui lên, nhưng không nghĩ, khi chưa tới cửa đồn cảnh sát, lại nhìn thấy một bóng hình chút quen thuộc, xinh đẹp tao nhã đi ra .
Lưu Minh Ngọc trang phục công vụ, không có gì khác biệt với lúc trưa, chỉ có điều đôi mắt tiều tụy.
Nhìn thấy nam nhân đứng dưới bậc thang, Lưu Minh Ngọc hơi hơi thừ người một lát, liền thản nhiên cười bước nhanh đi xuống:
- Dương Thần, anh sao lại tới rồi?
- Đừng chạy, đi giày cao gót chạy cái gì.
Dương Thần một tay chặn ngang ôm lấy nữ nhân, xem xét một chút, xác nhận không chịu uất ức gì, mới hỏi:
- Anh tìm ra chứng cớ, chứng minh không phải vấn đề của em, cho nên lập tức chạy tới nơi này đón em. Nhưng thật ra đồn cảnh sát thả em?
Lưu Minh Ngọc hưng phấn mà hỏi:
- Là ai? Chứng cớ gì?
Dương Thần đơn giản đem chuyện Lý Minh Hòa lợi dụng phần cứng kỹ thuật trong máy copy nói hết, nhưng tạm thời che giấu chuyện Lâm Nhược Khê trúng độc, miễn cho Lưu Minh Ngọc trong lòng không thoải mái.
Lưu Minh Ngọc thản nhiên cười nói:
- Tuy rằng sớm biết hắn đến văn phòng em là có vấn đề, nhưng không ngờ chỉ là thủ thuật che mắt, sớm biết thế sẽ không ngầm liều mạng đề phòng như vậy, những ngày đó mệt muốn chết, đối phó với hắn thật không dễ dàng.
- Em còn chưa nói tại sao lại được thả ra.
Dương Thần nhìn xung quanh bốn phía, cũng không gặp ai đi tới.
Lưu Minh Ngọc có chút cảm kích nói:
- Kỳ thật thời điểm em mới đến đồn cảnh sát, tổng giám đốc Lâm cũng đã phái luật sư trình diện giúp em giữ gìn quyền lợi, không chịu bất kỳ uất ức gì, chỉ là đơn giản hỏi một ít vấn đề chi tiết thôi.
- Nhược Khê phái luật sư đến đây?
Dương Thần giật mình nói:
- Cô ấy sao không nói với anh?
Lưu Minh Ngọc oán trách lườm hắn một cái nói:
- Anh a, một chút cũng không biết thông cảm cho tổng giám đốc Lâm! Giữa cuộc họp buổi trưa đó, làm sao có thể ngay trước mặt nhiều người như vậy giúp em khiến tổng giám đốc Lâm khó xử!? Anh lại đi tức giận với vợ mình, em thấy tổng giám đốc Lâm vẫn bình tĩnh mới không phản ứng quá kích, nếu là em thì đã dùng giày cao gót giẫm lên chân anh rồi!
Dương Thần xấu hổ cười cười:
- Anh là sợ em phải chịu oan ức mà, tất cả mọi người đều nhằm vào em.
- Vậy thì sao chứ, mọi hướng chỉ của sự việc đều hướng vào em à.
Lưu Minh Ngọc nói:
- Tuy rằng oan ức nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, dù sao phải lấy đại cục làm trọng. Tổng giám đốc Lâm để cảnh sát dẫn em đi, kỳ thật cũng là gián tiếp bảo hộ em, khiến em có cơ hội tìm lại sự trong sạch mà. Hơn nữa anh nghĩ bà xã anh là kẻ ngu ngốc sao? Đầu óc của anh đều có thể nghĩ được vấn đề rất rõ ràng, người ta sẽ không biết em trong sạch? Chỉ có điều tình thế bức bách thôi. Cho nên Lâm tổng một bên đưa em tới nơi này, mặt khác mời luật sư riêng của cô ấy giúp em giải quyết một ít vấn đề. Chỉ có như vậy, mới có thể vững vàng giải quyết sự tình.
Dương Thần có chút không thoải mái, chính mình đích thật là có chút kích động, dù bản thân trên đường tu hành đi tới tận mây xanh, tâm tính chung quy vẫn là trẻ tuổi một chút, đặc biệt sự tình liên lụy tới những người hắn yêu quý, tóm lại là khó có thể khống chế đúng mực.
Lưu Minh Ngọc lại nói:
- Cho nên anh không nên trách tổng giám đốc Lâm không nói cho anh biết, bởi vì bị anh làm cho tức giận như vậy, đồng ý nói cho anh biết mới là lạ!
Dương Thần bĩu môi, giơ tay nhéo nữ nhân một cái ở mông, khiến Lưu Minh Ngọc hét lên một trận duyên dáng, khẩn trương xem bốn phía có người nhìn thấy hay không.
- Được rồi, chế nhạo anh một hai câu cũng đủ rồi, dù sao cũng phải cho người đàn ông như anh một chút mặt mũi, anh cũng không phải thánh nhân, cũng sẽ phạm sai lầm.
Dương Thần cười ha hả nói:
- Nhược Khê để cho anh tới đón em, chắc là muốn mượn cái miệng của em mắng anh, em cũng đừng rất siêng năng quá... Nếu không có việc gì, anh sẽ đưa em về công ty, hiện tại Ngọc Lôi đang gặp phiền toái lớn.
Lưu Minh Ngọc cũng biết giờ phút này tình thế rất hiểm trở, không vui đùa nữa, đi theo lên xe, hai người lại lần nữa đi tới tổng bộ Ngọc Lôi.
Tuy nhiên xe chưa chạy được bao lâu, Dương Thần lại lần nữa nhận được một tin nhắn, chính là Eydlin đang phụ trách theo dõi Lý Minh Hòa gửi tới...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.