Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 600: Ngốc nghếch
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/03/2013
Sắc Vi “ kịch liệt phản đối” với việc Dương Thần giành lấy được biệt danh đó, chẳng hề có hiệu quả gì, dọc đường lái xe đến nhà ăn, Dương Thần dường như kêu đến phát nghiện từ “ ngốc nghếch”.
Sau cùng, Sắc Vi nghẹn đỏ hai má núm đồng tiền, bực mình nói:
- Cái tên này giống như gọi con chó nhỏ, anh còn gọi như vậy nữa em sẽ giận thật sự đó.
Dương Thần đột nhiên nhận ra, “ngốc nghếch” thực sự không giống tên người chút nào, lúc này mới cười khoan thai, thề rằng mình sẽ không gọi Sắc Vi như vậy nữa.
Sắc Vi không quan trọng chuyện ăn uống, vì thế cũng không có chủ kiến gì, Dương Thần không quá cầu kỳ, lựa chọn một quán cơm nông gia khá sạch sẽ, hai người tự mình chọn bốn món đồ ăn, một món canh, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ vừa nói vừa cười và bắt đầu ăn.
Đến lúc này, Dương Thần mới nhắc đến chuyện của hội Thanh Long, do mối quan hệ của tên Cao Việt đó, Dương Thần hi vọng Sắc Vi không nên tiếp tục hợp tác với nhạc phụ Lưu Thanh Sơn của mình nữa, thậm chí mong rằng Sắc Vi đừng đem lại cho hội Thanh Long ở Trung Hải quá nhiều sự tự do.
Sắc Vi nghe đến Cao Việt đột nhiên nghĩ đến việc hãm hại nữ sinh viên bán mình làm gái, tỏ ra hơi giật mình, lập tức nhíu lông mày lại, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Dương Thần nói:
- Việc này em nghe xong nhất định sẽ không dễ chịu, vì vậy vừa rồi ban ngày anh chưa nói ra, tránh việc đi giải sầu sẽ không được vui vẻ, bây giờ anh nói với em. Quyền quyết định vẫn nằm trong tay em, cho dù em làm thế nào, anh đều ủng hộ em.
Lúc này Sắc Vi mới mỉm cười nói:
- Ông xã yêu quý muốn em làm thế nào, đương nhiên em sẽ theo ý của ông xã để làm, không phải anh đã nói, những thứ của em anh sẽ không khách khí, như vậy, Hồng Kinh là của em, cũng chính là của anh, anh không muốn em cùng hợp tác với hội Thanh Long, em đương nhiên chấp nhận, hơn nữa em lại là phụ nữ, em ghét nhất nam giới ép buộc nữ giới bán đi sự tự tôn, cái tên Cao Việt đó còn sống nên đi ngồi tù.
Sự việc đã được quyết định như vậy, Dương Thần cũng không nói thêm gì nữa, giữa hai người không cần phải tốn nước bọt vì vài chuyện như vậy.
Tiếp đó, Dương Thần lại nhắc tới chuyện mẹ vợ Mã Quế Phương đang ở nhà của Sắc Vi. Hỏi Sắc Vi có cảm thấy quen hay không, dù sao bỗng nhiên nhà lại thêm một người bề trên xa lạ.
Nhưng Sắc Vi lắc đầu dứt khoát:
- Không có gì là không quen cả, dù sao đó là mẹ của Thiện Ny, cũng không phải là người ngoài, sau khi dì Mã đến đây, dì Mã đã chăm sóc và làm rất nhiều đồ ngon cho chúng em ăn, hơn nữa còn dạy em nấu ăn, bà thật tốt.
- Điều này cũng đúng, em cùng với Thiện Ny sống ở trong căn nhà to như vậy, quá trống trải cũng không cảm thấy tốt.
Dương Thần nói xong lại
lộ vẻ buồn rầu.
- Chỉ có anh khổ thôi, sau này nửa đêm muốn đến chỗ em để nằm ngủ, trong lòng vẫn còn lo bị phát hiện.
Sắc Vi cười khanh khách nói:
- Hóa ra anh không nói rõ mối quan hệ của anh với Thiện Ny cho dì Mã sao? Em còn nghĩ rằng dì Mã đã chấp nhận rồi chứ.
Dương Thần cười đau khổ:
- Đang định nói rõ ra, mẹ anh đã đồng ý gặp mẹ vợ, đến lúc đó sẽ nói ra hết, tuy nhiên anh vẫn rất lo lắng, dù sao mẹ vợ thoạt nhìn rất điềm đạm, nhưng có cảm giác không phải đến lúc đã cạn tình cảm mới tính cách gây sức ép trong thời gian dài, tuy nhiên anh đã có cách vượt qua.
Sắc Vi phình miệng lên, nói:
- Hừ, ai cho anh đến đâu cũng trêu gái đẹp, lúc đầu khi anh về nước, em có cố gắng để tiếp cận anh như thế nào, anh vẫn giả vờ, không ngờ đến một ngày anh dang rộng hai tay, ôm được nhiều như vậy, em có chút cảm nhận chính mình đã nhìn nhầm, sớm biết làm bạn gái anh có nhiều áp lực như vậy, còn không bằng một người sống yên tĩnh một mình.
- Chậc, chậc, cục cưng Sắc Vi, câu này em nói không đúng rồi.
Dương Thần cười và nói:
- Em hãy xem Thiện Ny đi, khi đối diện với áp lực, đều rất nỗ lực, còn em chẳng có ai quản cả, tự do tự tại, không sợ bề trên can thiệp, nếu so với cô ấy, em còn hạnh phúc hơn nhiều.
Sắc Vi nghe xong, sắc mặt ảm đạm một hồi.
- Đúng vậy, em không có bề trên, cũng không ai quản em ở cùng với ai…
Dương Thần lặng người, thầm mắng chính mình “ngu xuẩn”, tự mình nói đến việc không nên nói rồi, Sắc Vi đã tự mình đưa phụ thân của mình Tư Đồ Minh Trạch ra nước ngoài. Một mình cô đơn sống ở Hoa Hạ, chính mình không ngờ lại còn nhắc đến chuyện cô ấy không có người thân thuộc, tự mình mới chính là “ngu xuẩn”. A, việc này có thể đón
nhận nó được vui vẻ sao?
- Lâm Nhược Khê mặc dù không có bà nội và mẹ, nhưng dù sao trong nhà vẫn có mẹ Vương yêu mến cô ấy, còn Thiện Ny, cũng có dì Mã ở cùng. Ông xã, anh trước kia là trẻ mồ côi, bây giờ cũng đã tìm lại được mẹ thân sinh ra mình… Dường như thật sự chỉ có em chỉ còn lại một mình thôi.
Sắc Vi thì thào đau khổ.
Dương Thần vươn một bàn tay ra, quơ quơ trước hai mắt Sắc Vi, khiến cho Sắc Vi chú ý đến, mới dịu dàng nói:
- Anh sai rồi, anh không nên nói câu đó, Sắc Vi thân yêu à, mặc dù không có bề trên quản em, nhưng có người con trai yêu thương em đó.
Sắc Vi thản nhiên nói:
- Em cũng không yểu điệu như vậy, đừng coi em là cô bé, ăn cơm đi.
Dương Thần lúc này mới thấy dễ chịu hơn, nhìn thấy thức ăn cũng sắp nguội, liền bắt đầu ăn từng miếng to.
Hai người sau khi ăn xong, thanh toán xong tiền bước ra khỏi quán cơm. Bên ngoài đường dành cho người đi bộ đã tràn đầy ánh đèn nê ông, bầu trời được chiếu một màu trắng bạc, không nhìn thấy một ngôi sao nào, chỉ có một vầng trăng cong cong treo trên bầu trời.
- Chúng ta hãy đi bộ một chút, dù sao bây giờ vẫn còn sớm.
Dương Thần đề nghị, hiếm khi có lúc rảnh, hắn muốn đi cùng với Sắc Vi.
Sắc Vi lập tức gật đầu đồng ý, thời gian được đi dạo cùng một mình với Dương Thần, cô cũng cảm thấy quý trọng.
Hai người nắm tay nhau, giống như những cặp tình nhân bình thường nhất, bước đi chầm chập trên con đường rộng rãi, thỉnh thoảng bước vào một cửa hàng tạp hóa, thỉnh thoảng bước vào xem cửa hàng bán đồ trang sức.
Khi bước đến ngã ba giao với một phố bán đồ ăn vặt, bước chân Dương Thần dừng lại một lúc, mắt nhìn về phía quầy nướng đồ ăn vặt bằng than ở phía góc đường.
Sắc Vi đang sự hào hứng nhận ra sự khác thường của Dương Thần, cũng thận trọng nhìn qua bên đó, khi nhìn thấy người mà Dương Thần đang chú ý đến, nhận ra đó chính là một người đàn ông già nua bán đồ nướng ăn vặt.
- Ông xã, người đó là ai vậy? Có phải là bạn của anh không?
Sắc Vi hỏi.
Dương Thần khẽ gật đầu
- Xem như vẫn còn nhớ rõ trước đây khi anh bán thịt dê xiên, tới quán rượu của em, thường cùng em nhắc đến nhà họ Lý, người đó chính là lão Lý.
- Hóa ra là ông ấy.
Sắc Vi lúc này mới hiểu ra.
- Đó chính là cha của Lý Tinh Tinh, tại sao ông ta lại đến đây để bán hàng, chỗ này cách nhà ông ta khá xa.
Dương Thần lắc đầu, đây chính là điều hắn nghi ngờ, hơn nữa, lão Lý bận rộn với việc nướng những món ăn vặt vãnh với đủ loại khác nhau ở nơi đó, mồ hôi ướt đầm đìa, bộ dạng trông thật thảm hại, rõ ràng gần đây công việc buôn bán cũng không tốt lắm.
Theo lý thuyết, Lý Tinh Tinh đi sang Mỹ, là chi phí xuất ngoại do nhà nước đài thọ, hai vợ chồng lão Lý lẽ ra không mệt như hồi còn nuôi con gái ăn học.
Dương Thần đưa mắt ra hiệu, dẫn Sắc Vi đi lên phía trước, bước đến phía trước quán nhỏ của lão Lý, ánh mắt phức tạp nhìn người cố nhân đang bận tối mắt vùi đầu vào công việc.
Lão Lý vừa mới nướng xong mấy chuỗi xúc tu, rắc hương liệu lên, ngẩng đầu lên theo thói quen và kêu:
- Vị tiên sinh này cần gì ạ?
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, lão Lý kinh ngạc nhận ra rằng, đang đứng trước mắt mình là Dương Thần vốn lâu ngày không gặp, lần này, lão Lý hơi trợn tròn mắt.
Nếu như trước đây, Dương Thần và lão có thể nói là bạn vong niên, nhưng từ lúc xảy ra chuyện với con gái Lý Tinh Tinh của lão, lão Lý biết rằng, quan hệ giữa hai bên, tóm lại thật khó khôi phục lại được sự thân mật như trước kia.
- Dương Thần à, sao cậu lại tới đây, thật đúng là lâu ngày không gặp.
Lão Lý cười xấu hổ, theo bản năng đưa mắt nhìn Sắc Vi ở bên cạnh Dương Thần, cũng khẽ gật đầu mỉm cười, cũng tính định chào hỏi.
Dương Thần hơi xúc động, đã từng là người đàn ông cùng nhau khoác lác cãi cọ ở ngoài chợ, hiện tại khó có thể nói được sự bỡ ngỡ, lý do căn bản là tình yêu nam nữ đã không có kết quả gì, thật đúng là sự châm biếm.
- Lão Lý, làm sao lại bày hàng bán ở đây, chỗ này cách nhà ông hơi xa đó.
Dường Thần hỏi han thân
thiết.
Lão Lý vừa tiếp tục nướng, vừa cười đau khổ nói:
- Hiện tại cạnh tranh rất lớn, chỗ đó khách hàng ít lắm, nghe nói chỗ này kinh doanh rất tốt, liền bỏ đến nơi này, hơn nữa đi thêm mấy con phố, cũng không tốn nhiều sức lắm.
Dương Thần đã không còn làm nghề bán thịt dê nước như trước kia, vì vậy không hiểu được tình hình thị trường bán hàng rong, gật gật đầu, mới do dự hỏi:
- Gần đây… Tinh Tinh có hay liên lạc gì về nhà không? Sau lần đưa cô ấy đi Mỹ, không nghe nói tin tức gì về cô ấy, chắc hẳn cuộc sống không tồi chứ?
Trong đáy lòng của Dương Thần, vẫn còn nhớ đến cô gái chính mình coi như em gái, mặc dù cô từng làm một số việc dại dột, nhưng cô gái khi mình mới về nước lại mở rộng lòng mình, làm sao có thể quên được chứ.
Nhắc đến con gái, lão Lý tự hào nói:
- Con bé đó gọi điện về, nói rằng đã quen ở bên đó rồi, tiếng Anh nói cũng khá tốt, nghe nói các giáo sư đều khen nó, muốn nó làm trợ giảng, có thể không chừng nó sẽ ở lại Mỹ.
Dương Thần cười nói:
- Vậy là tốt rồi, nếu thật sự ở lại đó làm trợ giảng, sau này ông và vợ ông sẽ không vất vả như vậy nữa.
- Đúng vậy, con bé được may mắn cũng có thể coi là không chịu thua kém ai.
Lão Lý vui mừng nói,
ngay sau đó lại nghĩ đến cái gì đó, nói:
- Đúng rồi, Dương Thần à, nhà chúng tôi vẫn nợ cậu một trăm ngàn nữa, lúc đó đưa cho vợ tôi chữa bệnh nhất định lúc nào đó tôi sẽ trả lại cậu, nhưng bây giờ nhà tôi không có nhiều tiền, vẫn kéo dài cho đến giờ, thật ngại quá.
Dương Thần lúc này mới nhớ tới, nhà lão Lý thực sự vẫn nợ tiền mình, lúc đó do đưa tất cả số tiền trong tay mình cho lão Lý, chính mình mới không có tiền làm kinh doanh nhỏ, đành phải bán thịt dê xiên.
Tuy nhiên, một trăm ngàn đồng, thực sự hắn không để ý đến, thuận miệng nói:
- Không cần gấp gáp, lúc nào có thì trả cũng được, nhưng thật ra ông và bà xã của ông cần phải giữ gìn sức khỏe, đừng để đến lúc Tinh Tinh có thể hiếu thuận với hai người, cả hai đều suy sụp hẳn.
Lão Lý nhếch mép cười ha hả nói:
- Không sao, xương cốt của tôi còn cứng rắn lắm, cậu và vị tiểu thư này có muốn mấy xiên bạch tuộc không? Thật khó gặp nhau một lần, tặng một chút quà gặp mặt, ha ha…
Trong lúc nói chuyện, dường như hai người tìm lại được sự thân mật như trước đây, Dương Thần cũng không khách sáo, giơ tay định đón lấy xiên xúc tu bạch tuộc từ lão Lý.
Cho đến lúc này, lão Lý vốn cười ha hả, bỗng nét mặt trắng bệch, sắc mặt lộ ra vẻ bối rối, ánh mắt nhìn về phía đằng sau Dương Thần, xiên bạch tuộc trong tay cũng rớt xuống.
Sau cùng, Sắc Vi nghẹn đỏ hai má núm đồng tiền, bực mình nói:
- Cái tên này giống như gọi con chó nhỏ, anh còn gọi như vậy nữa em sẽ giận thật sự đó.
Dương Thần đột nhiên nhận ra, “ngốc nghếch” thực sự không giống tên người chút nào, lúc này mới cười khoan thai, thề rằng mình sẽ không gọi Sắc Vi như vậy nữa.
Sắc Vi không quan trọng chuyện ăn uống, vì thế cũng không có chủ kiến gì, Dương Thần không quá cầu kỳ, lựa chọn một quán cơm nông gia khá sạch sẽ, hai người tự mình chọn bốn món đồ ăn, một món canh, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ vừa nói vừa cười và bắt đầu ăn.
Đến lúc này, Dương Thần mới nhắc đến chuyện của hội Thanh Long, do mối quan hệ của tên Cao Việt đó, Dương Thần hi vọng Sắc Vi không nên tiếp tục hợp tác với nhạc phụ Lưu Thanh Sơn của mình nữa, thậm chí mong rằng Sắc Vi đừng đem lại cho hội Thanh Long ở Trung Hải quá nhiều sự tự do.
Sắc Vi nghe đến Cao Việt đột nhiên nghĩ đến việc hãm hại nữ sinh viên bán mình làm gái, tỏ ra hơi giật mình, lập tức nhíu lông mày lại, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Dương Thần nói:
- Việc này em nghe xong nhất định sẽ không dễ chịu, vì vậy vừa rồi ban ngày anh chưa nói ra, tránh việc đi giải sầu sẽ không được vui vẻ, bây giờ anh nói với em. Quyền quyết định vẫn nằm trong tay em, cho dù em làm thế nào, anh đều ủng hộ em.
Lúc này Sắc Vi mới mỉm cười nói:
- Ông xã yêu quý muốn em làm thế nào, đương nhiên em sẽ theo ý của ông xã để làm, không phải anh đã nói, những thứ của em anh sẽ không khách khí, như vậy, Hồng Kinh là của em, cũng chính là của anh, anh không muốn em cùng hợp tác với hội Thanh Long, em đương nhiên chấp nhận, hơn nữa em lại là phụ nữ, em ghét nhất nam giới ép buộc nữ giới bán đi sự tự tôn, cái tên Cao Việt đó còn sống nên đi ngồi tù.
Sự việc đã được quyết định như vậy, Dương Thần cũng không nói thêm gì nữa, giữa hai người không cần phải tốn nước bọt vì vài chuyện như vậy.
Tiếp đó, Dương Thần lại nhắc tới chuyện mẹ vợ Mã Quế Phương đang ở nhà của Sắc Vi. Hỏi Sắc Vi có cảm thấy quen hay không, dù sao bỗng nhiên nhà lại thêm một người bề trên xa lạ.
Nhưng Sắc Vi lắc đầu dứt khoát:
- Không có gì là không quen cả, dù sao đó là mẹ của Thiện Ny, cũng không phải là người ngoài, sau khi dì Mã đến đây, dì Mã đã chăm sóc và làm rất nhiều đồ ngon cho chúng em ăn, hơn nữa còn dạy em nấu ăn, bà thật tốt.
- Điều này cũng đúng, em cùng với Thiện Ny sống ở trong căn nhà to như vậy, quá trống trải cũng không cảm thấy tốt.
Dương Thần nói xong lại
lộ vẻ buồn rầu.
- Chỉ có anh khổ thôi, sau này nửa đêm muốn đến chỗ em để nằm ngủ, trong lòng vẫn còn lo bị phát hiện.
Sắc Vi cười khanh khách nói:
- Hóa ra anh không nói rõ mối quan hệ của anh với Thiện Ny cho dì Mã sao? Em còn nghĩ rằng dì Mã đã chấp nhận rồi chứ.
Dương Thần cười đau khổ:
- Đang định nói rõ ra, mẹ anh đã đồng ý gặp mẹ vợ, đến lúc đó sẽ nói ra hết, tuy nhiên anh vẫn rất lo lắng, dù sao mẹ vợ thoạt nhìn rất điềm đạm, nhưng có cảm giác không phải đến lúc đã cạn tình cảm mới tính cách gây sức ép trong thời gian dài, tuy nhiên anh đã có cách vượt qua.
Sắc Vi phình miệng lên, nói:
- Hừ, ai cho anh đến đâu cũng trêu gái đẹp, lúc đầu khi anh về nước, em có cố gắng để tiếp cận anh như thế nào, anh vẫn giả vờ, không ngờ đến một ngày anh dang rộng hai tay, ôm được nhiều như vậy, em có chút cảm nhận chính mình đã nhìn nhầm, sớm biết làm bạn gái anh có nhiều áp lực như vậy, còn không bằng một người sống yên tĩnh một mình.
- Chậc, chậc, cục cưng Sắc Vi, câu này em nói không đúng rồi.
Dương Thần cười và nói:
- Em hãy xem Thiện Ny đi, khi đối diện với áp lực, đều rất nỗ lực, còn em chẳng có ai quản cả, tự do tự tại, không sợ bề trên can thiệp, nếu so với cô ấy, em còn hạnh phúc hơn nhiều.
Sắc Vi nghe xong, sắc mặt ảm đạm một hồi.
- Đúng vậy, em không có bề trên, cũng không ai quản em ở cùng với ai…
Dương Thần lặng người, thầm mắng chính mình “ngu xuẩn”, tự mình nói đến việc không nên nói rồi, Sắc Vi đã tự mình đưa phụ thân của mình Tư Đồ Minh Trạch ra nước ngoài. Một mình cô đơn sống ở Hoa Hạ, chính mình không ngờ lại còn nhắc đến chuyện cô ấy không có người thân thuộc, tự mình mới chính là “ngu xuẩn”. A, việc này có thể đón
nhận nó được vui vẻ sao?
- Lâm Nhược Khê mặc dù không có bà nội và mẹ, nhưng dù sao trong nhà vẫn có mẹ Vương yêu mến cô ấy, còn Thiện Ny, cũng có dì Mã ở cùng. Ông xã, anh trước kia là trẻ mồ côi, bây giờ cũng đã tìm lại được mẹ thân sinh ra mình… Dường như thật sự chỉ có em chỉ còn lại một mình thôi.
Sắc Vi thì thào đau khổ.
Dương Thần vươn một bàn tay ra, quơ quơ trước hai mắt Sắc Vi, khiến cho Sắc Vi chú ý đến, mới dịu dàng nói:
- Anh sai rồi, anh không nên nói câu đó, Sắc Vi thân yêu à, mặc dù không có bề trên quản em, nhưng có người con trai yêu thương em đó.
Sắc Vi thản nhiên nói:
- Em cũng không yểu điệu như vậy, đừng coi em là cô bé, ăn cơm đi.
Dương Thần lúc này mới thấy dễ chịu hơn, nhìn thấy thức ăn cũng sắp nguội, liền bắt đầu ăn từng miếng to.
Hai người sau khi ăn xong, thanh toán xong tiền bước ra khỏi quán cơm. Bên ngoài đường dành cho người đi bộ đã tràn đầy ánh đèn nê ông, bầu trời được chiếu một màu trắng bạc, không nhìn thấy một ngôi sao nào, chỉ có một vầng trăng cong cong treo trên bầu trời.
- Chúng ta hãy đi bộ một chút, dù sao bây giờ vẫn còn sớm.
Dương Thần đề nghị, hiếm khi có lúc rảnh, hắn muốn đi cùng với Sắc Vi.
Sắc Vi lập tức gật đầu đồng ý, thời gian được đi dạo cùng một mình với Dương Thần, cô cũng cảm thấy quý trọng.
Hai người nắm tay nhau, giống như những cặp tình nhân bình thường nhất, bước đi chầm chập trên con đường rộng rãi, thỉnh thoảng bước vào một cửa hàng tạp hóa, thỉnh thoảng bước vào xem cửa hàng bán đồ trang sức.
Khi bước đến ngã ba giao với một phố bán đồ ăn vặt, bước chân Dương Thần dừng lại một lúc, mắt nhìn về phía quầy nướng đồ ăn vặt bằng than ở phía góc đường.
Sắc Vi đang sự hào hứng nhận ra sự khác thường của Dương Thần, cũng thận trọng nhìn qua bên đó, khi nhìn thấy người mà Dương Thần đang chú ý đến, nhận ra đó chính là một người đàn ông già nua bán đồ nướng ăn vặt.
- Ông xã, người đó là ai vậy? Có phải là bạn của anh không?
Sắc Vi hỏi.
Dương Thần khẽ gật đầu
- Xem như vẫn còn nhớ rõ trước đây khi anh bán thịt dê xiên, tới quán rượu của em, thường cùng em nhắc đến nhà họ Lý, người đó chính là lão Lý.
- Hóa ra là ông ấy.
Sắc Vi lúc này mới hiểu ra.
- Đó chính là cha của Lý Tinh Tinh, tại sao ông ta lại đến đây để bán hàng, chỗ này cách nhà ông ta khá xa.
Dương Thần lắc đầu, đây chính là điều hắn nghi ngờ, hơn nữa, lão Lý bận rộn với việc nướng những món ăn vặt vãnh với đủ loại khác nhau ở nơi đó, mồ hôi ướt đầm đìa, bộ dạng trông thật thảm hại, rõ ràng gần đây công việc buôn bán cũng không tốt lắm.
Theo lý thuyết, Lý Tinh Tinh đi sang Mỹ, là chi phí xuất ngoại do nhà nước đài thọ, hai vợ chồng lão Lý lẽ ra không mệt như hồi còn nuôi con gái ăn học.
Dương Thần đưa mắt ra hiệu, dẫn Sắc Vi đi lên phía trước, bước đến phía trước quán nhỏ của lão Lý, ánh mắt phức tạp nhìn người cố nhân đang bận tối mắt vùi đầu vào công việc.
Lão Lý vừa mới nướng xong mấy chuỗi xúc tu, rắc hương liệu lên, ngẩng đầu lên theo thói quen và kêu:
- Vị tiên sinh này cần gì ạ?
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, lão Lý kinh ngạc nhận ra rằng, đang đứng trước mắt mình là Dương Thần vốn lâu ngày không gặp, lần này, lão Lý hơi trợn tròn mắt.
Nếu như trước đây, Dương Thần và lão có thể nói là bạn vong niên, nhưng từ lúc xảy ra chuyện với con gái Lý Tinh Tinh của lão, lão Lý biết rằng, quan hệ giữa hai bên, tóm lại thật khó khôi phục lại được sự thân mật như trước kia.
- Dương Thần à, sao cậu lại tới đây, thật đúng là lâu ngày không gặp.
Lão Lý cười xấu hổ, theo bản năng đưa mắt nhìn Sắc Vi ở bên cạnh Dương Thần, cũng khẽ gật đầu mỉm cười, cũng tính định chào hỏi.
Dương Thần hơi xúc động, đã từng là người đàn ông cùng nhau khoác lác cãi cọ ở ngoài chợ, hiện tại khó có thể nói được sự bỡ ngỡ, lý do căn bản là tình yêu nam nữ đã không có kết quả gì, thật đúng là sự châm biếm.
- Lão Lý, làm sao lại bày hàng bán ở đây, chỗ này cách nhà ông hơi xa đó.
Dường Thần hỏi han thân
thiết.
Lão Lý vừa tiếp tục nướng, vừa cười đau khổ nói:
- Hiện tại cạnh tranh rất lớn, chỗ đó khách hàng ít lắm, nghe nói chỗ này kinh doanh rất tốt, liền bỏ đến nơi này, hơn nữa đi thêm mấy con phố, cũng không tốn nhiều sức lắm.
Dương Thần đã không còn làm nghề bán thịt dê nước như trước kia, vì vậy không hiểu được tình hình thị trường bán hàng rong, gật gật đầu, mới do dự hỏi:
- Gần đây… Tinh Tinh có hay liên lạc gì về nhà không? Sau lần đưa cô ấy đi Mỹ, không nghe nói tin tức gì về cô ấy, chắc hẳn cuộc sống không tồi chứ?
Trong đáy lòng của Dương Thần, vẫn còn nhớ đến cô gái chính mình coi như em gái, mặc dù cô từng làm một số việc dại dột, nhưng cô gái khi mình mới về nước lại mở rộng lòng mình, làm sao có thể quên được chứ.
Nhắc đến con gái, lão Lý tự hào nói:
- Con bé đó gọi điện về, nói rằng đã quen ở bên đó rồi, tiếng Anh nói cũng khá tốt, nghe nói các giáo sư đều khen nó, muốn nó làm trợ giảng, có thể không chừng nó sẽ ở lại Mỹ.
Dương Thần cười nói:
- Vậy là tốt rồi, nếu thật sự ở lại đó làm trợ giảng, sau này ông và vợ ông sẽ không vất vả như vậy nữa.
- Đúng vậy, con bé được may mắn cũng có thể coi là không chịu thua kém ai.
Lão Lý vui mừng nói,
ngay sau đó lại nghĩ đến cái gì đó, nói:
- Đúng rồi, Dương Thần à, nhà chúng tôi vẫn nợ cậu một trăm ngàn nữa, lúc đó đưa cho vợ tôi chữa bệnh nhất định lúc nào đó tôi sẽ trả lại cậu, nhưng bây giờ nhà tôi không có nhiều tiền, vẫn kéo dài cho đến giờ, thật ngại quá.
Dương Thần lúc này mới nhớ tới, nhà lão Lý thực sự vẫn nợ tiền mình, lúc đó do đưa tất cả số tiền trong tay mình cho lão Lý, chính mình mới không có tiền làm kinh doanh nhỏ, đành phải bán thịt dê xiên.
Tuy nhiên, một trăm ngàn đồng, thực sự hắn không để ý đến, thuận miệng nói:
- Không cần gấp gáp, lúc nào có thì trả cũng được, nhưng thật ra ông và bà xã của ông cần phải giữ gìn sức khỏe, đừng để đến lúc Tinh Tinh có thể hiếu thuận với hai người, cả hai đều suy sụp hẳn.
Lão Lý nhếch mép cười ha hả nói:
- Không sao, xương cốt của tôi còn cứng rắn lắm, cậu và vị tiểu thư này có muốn mấy xiên bạch tuộc không? Thật khó gặp nhau một lần, tặng một chút quà gặp mặt, ha ha…
Trong lúc nói chuyện, dường như hai người tìm lại được sự thân mật như trước đây, Dương Thần cũng không khách sáo, giơ tay định đón lấy xiên xúc tu bạch tuộc từ lão Lý.
Cho đến lúc này, lão Lý vốn cười ha hả, bỗng nét mặt trắng bệch, sắc mặt lộ ra vẻ bối rối, ánh mắt nhìn về phía đằng sau Dương Thần, xiên bạch tuộc trong tay cũng rớt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.