Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 343: Nhà
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/03/2013
Trực thăng bay thẳng về Trung Hải, lần này thì Dương Thần cũng có thể đặt được
vé ở khoang thương vụ, dù sao cũng là tự mình đặt chứ không phải công ty đặt.
Cùng An Tâm đi trên một máy bay đây là lần thứ hai, nhưng lần này An Tâm
không phải là tiếp viên hàng không, chỉ là đang ngủ say trong lòng mình, mặc kệ ánh nhìn
của những người xung quanh.
Dương Thần nhìn thấy đồ ăn thịnh soạn trong khoang thương vụ thì chỉ biết lắc
đầu than thở, vì An Tâm đang nằm trên người mình, cho nên không còn chỗ trống để mà
ăn cơm.
Nếu như ý tưởng này của Dương thần bị mấy người khách nam xung quanh biết
được, thì họ sẽ vui lòng đổi bữa trưa để có được người phụ nữ kia.
Mấy giờ sau, trở về đến Trung Hải, vì chênh lệch múi giờ cho nên hiện tại mới là
buổi chiều.
Hai người đều không có hành lí gì, đi ra cửa sân bay, vì Dương Thần đi xe bus tới
sân bay, cho nên giờ phải bắt taxi về, liền hỏi An Tâm:
- Hay là ngồi chung xe với anh, sau đó anh sẽ lái xe đưa em về.
An Tâm lắc lắc đầu,
- Không được, em không phải là không biết tự lập. Em biết là trên máy bay anh đã
vì em mà bị đói, anh mau về và ăn chút gì đó đi.
- Hóa ra là em vẫn tỉnh, đáng đánh đòn lắm.
Duong Thần buồn bực nói.
An Tâm bĩu môi nói:
- Sắp chia tay rồi, không biết người không có lương tâm như anh khi nào mới
bằng lòng đi chơi với em, em đương nhiên phải nằm lên người anh một lát.
Dương Thần không nói gì, muốn nhanh chóng đưa cô bé này về nhà, nhưng hiển
nhiên sẽ khiến cho núi băng nào đó bùng nổ, cho nên đành từ bỏ.
Sau khi ôm An Tâm thắm thiết, hai người ngồi hai xe taxi rời khỏi sân bay.
Dương Thần đi vào bãi đỗ xe của Ngọc Lôi, lấy xe của mình ra, đi thẳng đến biệt
thự Long Cảnh Uyển.
Khi ở sân bay còn không sao, nhưng lúc này bước về nhà mình, Dương Thần có
chút xúc động.
Những hồi ức cùng với niềm vui trộn lẫn vào nhau, dường như càng mãnh liệt, làm
cho Dương Thần ra sức giẫm ga.
Dương Thần rốt cuộc cũng cảm nhận được, hắn thật sự coi nơi này là nhà của
hắn, hoặc nói là, trong tiềm thức đã coi 2 người phụ nữ trong nhà là người thân của mình.
Nghĩ đến hơn nửa tháng trước, còn bất chấp khó khăn nói ly hôn với Lâm Nhược
Khê, lúc này lại không hề có ý nghĩ đó.
Hành trình đến Nhật Bản, lúc chém giết “Thập Thất”, Dương Thần rốt cục cũng
nhận thức được, người chết rồi không thể sống lại được.
Và cái tát kia của Jane, cùng với nước mắt phẫn nộ, khiến hắn hiểu ra rằng, không
nên vì quá khứ đau khổ mà u mê không chịu tỉnh ngộ.
Chính trong lòng hắn, nếu khó có thể dứt bỏ người kia, cần gì phải vì tương lai
không đoán trước được gì mà từ bỏ?
Tuy rằng mọi chuyện xảy ra trước mắt hắn rất rõ ràng, nhưng làm sao có thể thu
hồi lời nói của hắn, sau đó trấn an lửa giận của Lâm Nhược Khê?
Cô bé kia quả nhiên chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, đi qua một con đường tối
đen, muốn cô ấy chấp nhận hắn, quả thật là rất khó khăn.
Gọi điện thoại nhiều như vậy, mà không thèm bắt máy lấy một lần, có phải là
muốn cùng hắn cắt đứt mọi thứ đi không?
Nghĩ đến chuyện đau đầu này, xe của Dương Thần đã về tới biệt thự Long Cảnh
vé ở khoang thương vụ, dù sao cũng là tự mình đặt chứ không phải công ty đặt.
Cùng An Tâm đi trên một máy bay đây là lần thứ hai, nhưng lần này An Tâm
không phải là tiếp viên hàng không, chỉ là đang ngủ say trong lòng mình, mặc kệ ánh nhìn
của những người xung quanh.
Dương Thần nhìn thấy đồ ăn thịnh soạn trong khoang thương vụ thì chỉ biết lắc
đầu than thở, vì An Tâm đang nằm trên người mình, cho nên không còn chỗ trống để mà
ăn cơm.
Nếu như ý tưởng này của Dương thần bị mấy người khách nam xung quanh biết
được, thì họ sẽ vui lòng đổi bữa trưa để có được người phụ nữ kia.
Mấy giờ sau, trở về đến Trung Hải, vì chênh lệch múi giờ cho nên hiện tại mới là
buổi chiều.
Hai người đều không có hành lí gì, đi ra cửa sân bay, vì Dương Thần đi xe bus tới
sân bay, cho nên giờ phải bắt taxi về, liền hỏi An Tâm:
- Hay là ngồi chung xe với anh, sau đó anh sẽ lái xe đưa em về.
An Tâm lắc lắc đầu,
- Không được, em không phải là không biết tự lập. Em biết là trên máy bay anh đã
vì em mà bị đói, anh mau về và ăn chút gì đó đi.
- Hóa ra là em vẫn tỉnh, đáng đánh đòn lắm.
Duong Thần buồn bực nói.
An Tâm bĩu môi nói:
- Sắp chia tay rồi, không biết người không có lương tâm như anh khi nào mới
bằng lòng đi chơi với em, em đương nhiên phải nằm lên người anh một lát.
Dương Thần không nói gì, muốn nhanh chóng đưa cô bé này về nhà, nhưng hiển
nhiên sẽ khiến cho núi băng nào đó bùng nổ, cho nên đành từ bỏ.
Sau khi ôm An Tâm thắm thiết, hai người ngồi hai xe taxi rời khỏi sân bay.
Dương Thần đi vào bãi đỗ xe của Ngọc Lôi, lấy xe của mình ra, đi thẳng đến biệt
thự Long Cảnh Uyển.
Khi ở sân bay còn không sao, nhưng lúc này bước về nhà mình, Dương Thần có
chút xúc động.
Những hồi ức cùng với niềm vui trộn lẫn vào nhau, dường như càng mãnh liệt, làm
cho Dương Thần ra sức giẫm ga.
Dương Thần rốt cuộc cũng cảm nhận được, hắn thật sự coi nơi này là nhà của
hắn, hoặc nói là, trong tiềm thức đã coi 2 người phụ nữ trong nhà là người thân của mình.
Nghĩ đến hơn nửa tháng trước, còn bất chấp khó khăn nói ly hôn với Lâm Nhược
Khê, lúc này lại không hề có ý nghĩ đó.
Hành trình đến Nhật Bản, lúc chém giết “Thập Thất”, Dương Thần rốt cục cũng
nhận thức được, người chết rồi không thể sống lại được.
Và cái tát kia của Jane, cùng với nước mắt phẫn nộ, khiến hắn hiểu ra rằng, không
nên vì quá khứ đau khổ mà u mê không chịu tỉnh ngộ.
Chính trong lòng hắn, nếu khó có thể dứt bỏ người kia, cần gì phải vì tương lai
không đoán trước được gì mà từ bỏ?
Tuy rằng mọi chuyện xảy ra trước mắt hắn rất rõ ràng, nhưng làm sao có thể thu
hồi lời nói của hắn, sau đó trấn an lửa giận của Lâm Nhược Khê?
Cô bé kia quả nhiên chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, đi qua một con đường tối
đen, muốn cô ấy chấp nhận hắn, quả thật là rất khó khăn.
Gọi điện thoại nhiều như vậy, mà không thèm bắt máy lấy một lần, có phải là
muốn cùng hắn cắt đứt mọi thứ đi không?
Nghĩ đến chuyện đau đầu này, xe của Dương Thần đã về tới biệt thự Long Cảnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.