Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 928: Nói thầm với vú Vương.

Mai Can Thái Thiếu Bính

29/03/2013

- Không phải bảo pháp?

Dương Thần không vui nói:

- Trên thứ này rõ ràng là có một số linh khí cổ quái, chắc là thuộc vào loại nào đấy có tác dụng đặc biệt, lẽ nào có thể lại là một tấm đồng rách nát bình thường sao?

- Đương nhiên là không phải vật tầm thường.

Tiêu Chỉ Tình giải thích nói:

- Đây là “ chứng minh thư” của Hồng Mông.

- Hồng Mông?

- Đúng vậy.

Tiêu Chỉ Tình thận trọng nói:

- Nếu như “Hoàng tự lệnh” này đúng là từ đạo nhân ấy mà ra, vậy thì có thể chứng minh một điều, đạo nhân ấy chính là bậc “Hoàng” thành viên của Hồng Mông.

Cùng với sự giải thích của Tiêu Chỉ Tình thì Dương Thần cũng dần dần hiểu ra.

Hóa ra chỗ ở của Hồng Mông lại ở ngay cạnh thượng cổ đại trận, cùng nằm trong đới trung tâm Hoh Xil, là nơi sáng tạo nên các ảo ảnh kia, đồng thời cũng là nơi sáng tạo ra “Chư Thiên Đảo”.

Chư Thiên Đảo dù to hay nhỏ, dù cao hay thấp thì cũng là một mảnh treo lơ lửng giữa trời.

Những đỉnh này chính là thượng cổ đại trận.

Từ trên xuống dưới, phân thiên, địa, huyền, chủ yếu khu vực hoàng tứ phiến.

Thiên Giai gần như không để ý gì đến chuyện của Hồng Mông, chỉ một lòng bảo vệ đại trận, theo đuổi đứng đầu đám thiên đạo, những nhân vật nguyên lão với tu vi sâu khôn lường đều ở trên những cao điểm“Thiên khung đảo” duy nhất.

Địa Giai có thể gọi là lãnh tụ một tầng của Hồng Mông, nhưng cũng chỉ có mười mấy trưởng giả, nhiều là các nhân vật Độ Kiếp Kỳ.

Huyền Giai chính là lực lượng nòng cốt của Hồng Mông, đại bộ phận đều là các cao thủ Hóa Thần trung hậu kì, số lượng cũng hơn một trăm.

Số lượng nhiều nhất chính là Hoàng Giai- bậc thấp nhất.

Bọn họ là tập hợp các thành viên gia nhập Hồng Mông chưa đến hai trăm năm, hoặc là các thành viên tu vi thấp hơn Độ Kiếp Kỳ.

Hoàng Giai thực ra chính là Viêm Hoàng Thiết Lữ, thường gọi là “Hồng Mông”, bởi vì Hoàng Giai phụ trách liên hệ với thế tục cho nên theo định kì phái một “ Hồng Mông sứ giả” làm trọng tài trong vài năm.

Nhưng thực lực của Hoàng Giai lại không thống nhất, kẻ mạnh là Mỹ Hóa Thần hậu kì, kẻ yếu lại chỉ là Hóa Thần sơ kì, cùng một cảnh giới nhưng vì con đường công pháp và lĩnh ngộ không giống nhau cho nên sức công lực cũng không giống nhau.

Lăng Hư Tử trước kia chính là vì vào Hồng Mông chưa đủ hai trăm năm lại không đạt đến Độ Kiếp Kỳ thực lực không được coi là thượng đẳng trong Hoàng Giai nên bị phái đi làm sứ giả.

Đương nhiên, vì Hồng Mông không phải là tổ chức có tính kỉ luật tương đối nghiêm khắc cho nên dẫu không phải là “Hồng Mông sứ giả” mà có người ra ngoài làm gì đó, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến trật tự thế tục, thì cũng chẳng tiến hành trừng phạt gì với bọn họ.

Dù sao, sự tồn tại của Hông Mông chủ yếu là dựa vào bảo vệ đại trận, đồng thời cũng không cho phép những người có tu vi Hóa Thần được sống trong thế tục mà làm loạn xã hội của dân thường, cũng không phải cưỡng chế giam giữ các tu sĩ Hóa Thần trở lên.

Có thể khẳng định được một điều, tầng lớp Hoàng Giai chính là tầng lớp vàng thau lẫn lộn.

Bọn họ không phải là ai cũng trung thành với Hồng Mông, có tu sĩ Hoàng Giai lựa chọn âm thầm dựa vào thế lực Ẩn Thế gia tộc để có được đan dược và pháp bảo để giúp bọn họ có thể nâng địa vị lên.

Có thể tưởng tượng, Hồng Mông tuy rằng chỉ là một tổ chức tán tu, nhưng luận về vật chất phải chia cho hơn nghìn tu sĩ như vậy quả thực là quá thiếu thốn.

- “Hoàng tự lệnh” vừa là chứng minh thư của người đó, vừa là chìa khóa để mở huyễn cảnh Hoh Xil, nếu như có nó là có thể thuận lợi bước vào thế giới đó rồi.

Tiêu Chỉ Tình nói.

Dương Thần vui mừng, cười hì hì nói:

- Nói như vậy, thứ này còn có tác dụng hơn ba thứ kia, tôi phải giữ cẩn thận mới được.

Nói xong,Dương Thần liền thu lại bốn món đồ cất vào không gian song song.

Lâm Nhược Khê lặng lẽ nghe từ nãy tới giờ, cũng không chen vào nói, lúc này cũng bắt đầu mở miệng nói:

- Anh đừng có làm càn, lúc nãy đã nói rồi, đối phương không phải là người anh dễ dàng trấn áp, anh đi chưa chắc đã đủ người ta xỉa răng đâu.



Em bây giờ rất lo lắng, anh giết tên đạo sĩ ấy, không biết là Hồng Mông có coi anh là kẻ thù không?

- Chắc là không.

Tiêu Chỉ Tình lắc đầu nói:

- Hồng Mông tuyệt đối không thể nào vì cướp thứ gì đó mà can dự và người trong thế tục, Dương Thần tu vi cao như vậy đương nhiên là có thể hiểu được, nhưng hắn lại trói cô Lâm có thể chứng minh một điều hắn là vì sự ích kỉ của bản thân, hoặc là…Được sự chỉ thị của Ẩn Thế gia tộc thì mới làm như vậy.

Dẫu là Hồng Mông biết Dương Thần đã giết tên đạo sĩ đó thì cũng sẽ không đổ tội lên đầu Dương Thần, xét cho cùng sai cũng là ở tên đạo sĩ đó, các vị trưởng lão Hồng Mông đều là những người trọng nguyên tắc, so với những người mặt người dạ thú có tu vi cao kia của Ẩn Thế gia tộc thì bọn họ tốt hơn nhiều.

Trong ngữ điệu của Tiêu Chỉ Tình tất nhiên là có đầy sự oán hận.

Nỗi hận thù thấu xương này e rằng sẽ khắc trong tim người phụ nữ này trong suốt cả cuộc đời.

Lúc này Lâm Nhược Khê mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhíu mày nói:

- Nói như vậy, nguyên nhân phần nhiều chẳng phải là Ẩn Thế gia tộc muốn ra tay với chúng tôi sao?

- Đúng vậy.

Tiêu Chỉ Tình cười nhạo nói:

- Bọn họ đều là những người tham lam đến cực điểm, ắt hẳn là từ đâu đó biết được công pháp Dương Thần rất huyền bí, nhưng lại vì một số nguyên nhân nào đấy không thể trực tiếp đến cướp được cho nên mới chỉ thị người Hồng Mông, theo lẽ thường mà nói, tu sĩ Hoàng Giai của Hồng Mông sẽ không có quá một pháp bảo, nhưng tên tu sĩ này lại có hơn ba pháp bảo, chắc chắn là đã nghe lời bọn ẩn thế gia tộc thì mới được ưu đãi như vậy.

Ánh mắt Dương Thần di chuyển, nhớ đến cao thủ gặp ở Đường Môn dạo nọ, mơ hồ cảm thấy có mối liên quan gì đó, nhưng việc này cũng chỉ giấu trong lòng, không nhất thiết phải nói ra.

- Tôi phải cảm ơn cô đã giúp tôi giải đáp không ít vấn đề còn mơ hồ, sau này có gì không hiểu, tôi sẽ hỏi cô.

Dương Thần cười nói.

Ánh mắt Tiêu chỉ Tình chợt lóe lên, lập tức cười đáp lại.

- Tôi là nghiên cứu sinh khoa máy tính trường đại học Trung Hải, và cũng làm trợ giảng cho giáo sư, lúc nào anh cũng có thể đến tìm tôi.

Nói ra, Tiêu Chỉ Tình cảm thấy có chút gì đấy dễ gây hiểu lầm, vội quay lại áy náy nói với Lâm Nhược Khê:

- Tôi không có ý đó, tôi đã biết sai rồi.

Lâm Nhược Khê lắc đầu cười ra vẻ không sao.

Nghe xong thân thế bi thảm của Tiêu Chỉ Tình, Lâm Nhược Khê đối với người con gái chịu nhiều đau khổ gần hai mươi năm cũng không còn ác cảm như trước nữa.

Trướctiên là không tính toán gì với trò lừa dối, gây khó dễ của cô ta, sau còn giữ Tiêu Chỉ Tình ở lại ăn cơm.

Nhưng Tiêu Chỉ Tình cũng biết ý cáo biệt ra về.

Tuy rằng Dương Thần không nói rõ ràng là sẽ bảo vệ cô ta, càng không nói sẽ giúp cô ta báo thù, nhưng cô ta lại rất biết rõ, trong lời nói của Dương Thần có hàm ý tất nhiên là không phải không màng đến sự sống chết của cô ta.

Cô ta cũng biết, yêu cầu của bản thân có chút cô lý, có được kết quả như vậy cũng đã là chút thành công rồi.

Đợi đến chiều tối, Trinh Tú đi làm thêm cũng đã trở về,nhưng Tuệ Lâm lại phải ngược xuôi chỗ khác làm việc, tất nhiên là trong một thời gian ngắn sẽ không về nhà.

Dương Thần cảm thấy như vậy có chút dễ chịu, dù sao ở Viên gia bản thân cũng đã có câu trả lời rõ ràng với Tuệ Lâm, nếu như gặp nhau nhất định giữa hai người sẽ có chút khó xử.

Biết tin buổi sáng Lâm Nhược Khê bị trói, vú Vương đã làm không ít thức ăn coi như là để an ủi.

Khi cả nhà bốn người đang cùng ăn tối, điện thoại của Dương Thần rung lên.

Dương Thần nhìn thấy số điện thoại ấy, trong mắt có tia chờ đợi.

Nghe điện thoại, hỏi:

- Ron, chuẩn bị xong chưa?

Bên kia đầu điện thoại, chính là lão Ron trông nhà cho Dương Thần ở châu Âu.

- Minh Vương Các Hạ, cuối cùng cũng đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, trong một tháng tới, bắt đầu lúc nào cũng được.

Ron sung sướng nói.



Dương Thần cũng không nói nhiều, cúp luôn điện thoại, quay đầu nhìn Lâm Nhược Khê bên cạnh.

Lâm Nhược Khê cảm thấy ánh mắt Dương Thần là lạ, dường như có chút lửa đốt, nghi hoặc nói:

- Sao vậy?

Dương Thất hít một hơi, có chút cảm thán nói:

- Chuẩn bị gần nửa năm, cuối cùng cũng xong rồi, em chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đi Yến Kinh.

Lâm Nhược Khê sửng sốt, lập tức hiểu được “chuẩn bị” của Dương Thần có ý gì, không kìm được hai má đỏ hồng gật đầu.

- Đi Yến Kinh, đi gặp cô Quách và ông nội anh Dương sao?

Trinh Tú tràn đầy hi vọng hỏi.

Dương Thần cười quái dị nói:

- Em cũng muốn đi?

Ánh mắt Trinh Tú chờ đợi nhìn vú Vương nói:

- Nếu như bà đi con cũng đi, chẳng phải bà rất nhớ cô Quách sao?

Vú Vương thân mật xoa đầu Trinh Tú, cười mắng:

- Đừng có mà lộn xộn, Dương gia ở Yến Kinh có phải ai muốn đi là có thể đi hay sao? Con ở nhà trông nhà với ta là được rồi.

Trinh Tú lè lưỡi, cũng không nói gì thêm nữa.

Nhưng vú Vương lại quay đầu nhìn về phía Dương Thần nói:

- Cô gia, tôi nghe tiểu thư nói, cô gia đang định tổ chức hôn lễ, cuộc điện thoại lúc nãy, có phải là hôn lễ sắp được cử hành rồi?

Dương Thần ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Nhược Khê, bật cười nói:

- Ha ha, thì ra bảo bối Nhược Khê lại mong chờ như vậy, lại còn nói thầm với vú Vương nữa.

- Em…Em nào có.

Lâm Nhược Khê xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chui xuống dưới bàn, vội vàng nói:

- Vú Vương, bà không được nói linh tinh.

Vú Vương cười nhăn nhó vội nói:

- Được rồi, là tôi nghe trộm được chưa, lại còn tính toán với một bà già như ta, gái lớn gả chồng có gì đâu mà phải xấu hổ, hơn nữa đã kết hôn được hai năm rồi mà vẫn chưa tổ chức hôn lễ, có ra thể thống gì không.

Dương Thần biến sắc, bản thân đã chuẩn bị nửa năm, chỉ vì mong hôn lễ này không có gì phải nuối tiếc, bản thân cũng không phải dễ dàng gì.

- Cô gia.

Vú Vương cười nói:

- Tôi chỉ đang nghĩ, tuy rằng tôi không đi Yến Kinh, nhưng khi tổ chức hôn lễ có thể cho tôi góp mặt được không, tôi biết cô gia khổ tâm chuẩn bị lâu như vậy, phần nhiều không phải là tổ chức trong nước.

Đối với tôi, được nhìn thấy tiểu thư từ nhỏ đến lớn lên đến ngày được làm cô dâu là nguyện vọng của tôi, tôi muốn tham gia cùng, có được không.

- Vú Vương, sau lại nói những lời thương cảm vậy chứ.

Lâm Nhược Khê nghe xong, mắt ngấn lệ.

Dương Thần cười nói:

- Đương nhiên là được, hơn nữa là bà còn phải bắt buộc có mặt nữa kìa, ngay cả bà đóng vai trò gì trong hôn lễ tôi cũng chuẩn bị rồi, bà yên tâm.

Khuôn mặt vú Vương lộ ra sự sung sướng, vui mừng lau khóe mắt nói:

- Tiểu thư, tôi nghĩ tiểu thư nên gác chuyện công ty lại, đại sự đến đâu làm sao có thể sánh với chuyện gặp mặt nhà chồng? Ngày mai, ngay ngày mai xuất phát ngay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook