Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 490: Nữ nhân máu lạnh vô tình
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/03/2013
Đưa bữa ăn đêm đến xong, lúc khuya về đến nhà, Dương Thần vừa mới tiến vào
đại sảnh, chỉ thấy Quách Tuyết Hoa và vú Vương đang ngồi trên ghế sô fa , thấy Dương
Thần về, hai vị bề trên đứng lên.
- Thế nào? Nhược Khê nói gì không?
Quách Tuyết Hoa dường như có chút bức thiết, tiếng hỏi hàm nghĩa rất nhiều.
Nhìn ánh mắt tha thiết của mẫu thân, Dương Thần mỉm cười một hồi, hai vị này
xem ra tưởng rằng mình đem bữa ăn khuya một lần “ băng sơn nữ vương” sẽ có vài phần
biệt đãi. Nếu thật sự như vậy, “băng sơn” này cũng quá không “ rắn chắc”.
- Không nói gì, tùy ý ăn một chút. Sau đó liền tiếp tục làm việc, dường như nhiệm
vụ khá nặng nề, nói không chừng phải thức đêm.
Dương Thần cười nói.
Quách Tuyết Hoa và vú Vương liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên thấy được sự thất
vọng bất đắc dĩ.
- Nếu ăn là tốt rồi, tiểu thư cũng thật là. Làm cái gì không được, đến chính sức
khỏe của mình cũng không coi trọng.
Vú Vương hàm hồ một câu, lại nói:
- Cậu kỳ thật cũng không cần nản lòng, tiểu thư sớm muộn cũng biết cậu đối tốt
với cô ấy.
Dương Thần cười ha hả:
- Tôi nào có nói là nản hay không nản lòng, đều là lão phu thê, còn nói cái đó làm
gì.
- Lão phu thê ?
Quách Tuyết Hoa liếc con mình một cái.
- Không đúng, mới kết hôn chưa được một năm, “lão” cái gì chứ?
- Cái này không phải thuận miệng nói giỡn sao?
Dương Thần nháy mắt mấy cái, sau đó vừa đi lên lầu, vừa nói:
- Đúng rồi, vài ngày nữa Nhược Khê nói đi Paris công tác với con, khả năng đi một
thời gian dài. Trong nhà chắc là không có vấn đề gì.
- Cái gì? Tiểu thư sẽ đi công tác với cậu?
Vú Vương dường như niềm vui bất ngờ, vui vẻ ra mặt nói:
- Đương nhiên không thành vấn đề, cậu đưa tiểu thư đi chơi thật vui, khi tiểu thư
còn ở đây, tiểu thư còn có thời gian để đi. Vài năm trở lại đây thật đúng là chỉ toàn ở
Trung Hải, cũng chỉ cuối năm nay đâu còn có thể nghỉ ngơi trong nhà chúng ta, cô bé
Trinh Tú và Tuệ Lâm cũng đều là những đứa trẻ biết điều, không có gì cần lo lắng.
Dương Thần gật gật đầu, trong lòng xúc động, tốt xấu cũng muốn cho bề trên một
chút hy vọng. Tuy rằng nói, cũng với Lâm Nhược Khê đi một chuyến đến Paris lãng mạn.
Kỳ thực không nhất định sẽ lãng mạn.
Nếu nói trên thế giới này có người phụ nữ khiến mình bó tay, không có biện pháp.
Vậy thực chỉ có người thân với mình nhất trên quan hệ luật pháp này.
Ngày hôm sau, Dương Thần ở công ty cùng với hai trợ lý Triệu Đằng, Vương Khiết
của mình bàn xong một việc, đại khái bố trí mình đi Pháp sau khi Ngôi Sao Ngọc Lôi kết
thúc.
Công việc tiếp theo kỳ thật rất rõ ràng, mang vinh quang mà Tuệ lâm đã đạt
được. Tạo thành một thế hệ ngôi sao ca nhạc trong nước Hoa Hạ. Cụ thể chuyện tập, công
tác tuyên truyền, đều là do đoàn đội công ty hoạt động, không cần Dương Thần bận tâm,
mấu chốt nhất là bảo vệ cho Tuệ Lâm. Dù sao Tuệ Lâm trời sinh tính đơn thuần lương
thiện. Ở thế giới giải trí vàng thau lẫn lộn, tóm lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, sắp
xếp tốt người đại diện và trợ lý, đều khiến Dương Thần vô cùng quan tâm.
Cũng may Triệu, Vương hai người có kinh nghiệm phong phú, thiết kế tương đối
hoàn thiện điều mà Dương Thần muốn, Dương Thần cũng sẽ không đến dự trễ, sớm đến
cuộc họp.
An Tâm biết Dương Thần sắp rời khỏi Trung Hải một thời gian, là đi Paris với Lâm
Nhược Khê, nhỏ nhen một chút là tất nhiên. Nhưng để mình không có vẻ ghen, nữ nhân
bướng bỉnh này vẫn hữu mô hữu dạng viết trang “danh sách mua sắm”, để trước mặt
Dương Thần.
- Đây là gì?
Dương Thần cầm lấy tờ giấy A4 An Tâm đưa cho trước mặt. Không biết là gì, hoa
cả mắt.
An Tâm dựa vào bàn làm việc, lả lướt dáng người để lộ ra một đường cong hoàn
mỹ, lười biếng nũng nịu nói:
- Đồ tặng em, không nhất định phải mua hết, nhưng ít nhiều mua mấy thứ.
Dương Thần dở khóc dở cười:
- Sao anh nghe mấy lời này lại chua xót như vậy… Mặc kệ trước đây đã ổn định
cuộc sống, hay bây giờ Trung Hải đứng thứ một, hai. Là con gái độc nhất, em làm sao có
thể thiếu mấy thứ này? Muốn gì trực tiếp nói với anh, bây giờ anh đưa em đi mua luôn.
- Không cần đâu, chính là muốn anh mang từ Paris về mới có thành ý.
An Tâm trống miệng nói.
Dương Thần giữ tay nữ nhân một hồi, nhẹ nhàng kéo An Tâm ngồi xuống đùi
mình, ôm lấy mỹ nhân hương thơm ngào ngạt, cười ha hả nói:
- Bảo bối An Tâm, không phải em cố ý muốn anh đi mua giày nữ gì đó, lại không
tặng cho Nhược Khê, ngàn dặm xa xôi mang về Trung hải, rõ ràng muốn khiêu khích Lâm
Nhược Khê sao?
An Tâm bĩu môi, giả vờ không nghe thấy gì.
Dương Thần lắc đầu, hôn vào khuôn mặt nhẵn nhụi:
- Tiểu Tinh Tinh đừng đùa giỡn, anh biết em không phải người phụ nữ không rõ lý
lẽ. Bây giờ như thế này, thật sự Nhược Khê cũng đã chịu đựng rất nhiều, em cũng phải biết
như thế nào là đủ. Anh không phải người bội tình bạc nghĩa. Anh mang em từ Hokkaido về,
em còn lo lắng anh không yêu em hay sao?
An Tâm chớp chớp đôi mắt to, cô làm sao biết có chuyện như vậy, thở dài. Trong
lòng nữ nhân chính là băn khoăn như vậy.
Ôm thật sâu cổ Dương Thần, An Tâm nỉ non nói:
- Vậy anh về sớm một chút, bằng không em trống rỗng cô đơn lắm. Em sẽ bay
đến Paris tìm hai người, dù sao em cũng rất quen thuộc Paris, trước đây khi còn làm tiếp
viên hàng không em đã từng đi đến rồi.
- Được rồi, được rồi…
Dương Thần bất đắc dĩ vỗ lưng nữ nhân nói.
Sau khi tan tầm, Dương Thần đúng giờ rời công ty. Dù sao buổi tối cũng cùng Lâm
Nhược Khê đến buổi biểu diễn của Yeon Hee Lee. Tính của Lâm Nhược Khê không cho
phép mình lơ là chậm trễ.
Buổi biểu diễn của Yeon Hee Lee so với tưởng tượng của Dương Thần hoành tráng
hơn rất nhiều. Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng người con gái Hàn Quốc này có sức
hấp dẫn không tầm thường, mấy ngày nay nghe thấy quảng cáo, đều chiếm diện rộng trên
báo. Vì lần đầu cô biểu diễn ở Hoa Hạ nên sẽ tạo xu thế.
Căn cứ vào lời hẹn từ trước, Dương Thần lái xe vào bãi đỗ xe tổng công ty Ngọc
Lôi, đi vào đã thấy Lâm Nhược Khê và trợ lý Ngô Nguyệt đứng đó chờ mình.
Lâm Nhược Khê nét mặt lãnh đạm như tuyết. Dù là phải đi xem biểu diễn, và gặp
Yeon Hee Lee rực rỡ trên sân khấu. Cô cũng không ăn mặc đặc biệt hơn gặp ánh sáng ở
bãi đỗ xe. Thật giống như tượng điêu khắc yêu kiều tuyệt mỹ. So với Ngô Nguyệt một bên
dường như không có chút kiên nhẫn, giống như thế gian không tồn tại trên đời này.
Một thân hình cứng nhắc đứng sau - Ngô Nguyệt nhìn Dương Thần sắc mặt không
có gì thay đổi, nghĩ đến trong mắt người phụ nữ này, bất luận Dương Thần có thân phận
như thế nào, đều là thủ trưởng của mình, nam nhân “ mưu đồ gây rối” .
- Muộn thế này mới đến, chẳng lẽ không biết thời gian của tổng giám đôc Lâm quý
như vàng bạc sao?
Ngô Nguyệt bất mãn nói.
Dương Thần giả như không để ý, vui đùa nói:
- Thái Bình công chúa đã ở đây rồi, không hẹn hò với phó tổng của cô sao?
Dương Thần nói đến phó tổng, tự nhiên là nhắc đến Mộ Vân từ HongKong phái
đến - Lý Minh. Dương Thần cũng không nhận ra, mình phát hiện ra Ngô Nguyệt và Lý Minh
có gì đó mờ ám. Lâm Nhược Khê với sức quan sát như vậy sẽ không phát hiện ra.
Vẻ mặt Ngô Nguyệt lập tức đỏ bừng, oán hận trừng mắt nhìn Dương Thần, quay
đầu nói:
- Không biết anh đang nói cái gì?
- Không biết cũng không sao, tôi biết là được ha ha.
Dương Thần cảm thấy hơi ngại, nữ nhân cứng rắn tái lạnh, tóm lại động đến
chuyện tình cảm cá nhân lại thiếu tự nhiên.
Lâm Nhược Khê chớp chớp hàng mi đen, quay đầu lại nói với Ngô Nguyệt:
-Ngô Nguyệt, đêm nay cô đừng đi, Dương Thần đi với tôi là được rồi.
Ngô Nguyệt sửng sốt, thất kinh hỏi:
- Vì sao? Tổng giám đốc Lâm, không phải đã nói là em sẽ đi cùng chị sao?
- Tôi tạm thời thay đổi kế hoạch.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói thẳng.
Ngô Nguyệt dường như tràn đầy uất ức, nhưng ánh mắt băng hàn của Lâm Nhược
Khê làm cho cô nói không ra lời, chỉ có thể cắn môi, nói:
- Vâng!
Chờ Ngô Nguyệt rời khỏi, Dương Thần ngồi trên chiếc xe Bentley của Lâm Nhược
Khê, vừa thắt đai an toàn vừa hỏi:
- Sao đột nhiên lại thay đổi kế hoạch, thật ra kêu tiểu Ngô đi cùng cũng được. Ít ra
đây xem như một thương gia ủng hộ.
Lâm Nhược Khê bắt đầu khởi động xe, chậm rãi ra khỏi bãi đỗ xe, nhẹ giọng nói:
- Em không thích nghe anh và cô ấy đấu võ mồm.
Dương Thần cười khanh khách, câu trả lời này thật là thẳng thắn.
Hơn mười phút sau, xe tiến vào. Dương Thần vốn tưởng rằng Lâm Nhược Khê sẽ
cùng qua, yên lặng không nói vẫn lái xe đến địa điểm. Gọi người đoán không ra nữ nhân
lại thản nhiên nói:
- Anh về sau… Đừng có gọi Ngô Nguyệt kiểu xưng hô này nọ.
Dương Thần không phản ứng lại
- Ừ!
- Ngô Nguyệt là cấp dưới của em, có lúc cô ấy có thể quá đáng với em, giống như
rất lạnh nhạt. Nhưng cô ấy không quan tâm thân thể cô ấy. Chuyện cô ấy và phó tổng Lý,
anh cũng làm bộ như không biết.
Lâm Nhược Khê nói.
Sau một lúc lâu sợ run, Dương Thần nhếch miệng cười ha ha nói:
- Anh vẫn không cho rằng bảo bối Nhược Khê của anh là người phụ nữ lãnh huyết
vô tình. Nhưng anh lại mới phát hiện, lòng em thật đúng là bình thường cũng rất nóng,
những lời này nếu Ngô Nguyệt mà nghe thấy, biết em không ngờ vụng trộm quan tâm
chuyện của cô ấy, phỏng chừng hình ảnh người phụ nữ lạnh như băng, cũng sẽ bị phá
hỏng.
Khuôn mặt hoàn mỹ của Lâm Nhược Khê hơi hơi chạy qua một tia đỏ ửng, nghe
Dương Thần nói mình “ nữ nhân lãnh tuyết vô tình”, dường như có chút không thoải mái.
Dương Thần cũng không vội, biết rằng đối với Lâm Nhược Khê mà nói, có thể nói
ra những lời này ngay trước mặt mình. Là người thân thiết nhất của mình, dù sao cô ấy
bên ngoài lạnh như băng, bên trong mình lại muốn tiến thêm một bước “đùa giỡn” nữa.
Liền chọc giận Lâm Nhược Khê.
Hơn mười phút sau, xe chậm rãi tiến vào trung tâm thể dục hội sở Trung Hải nơi
Yeon Hee Lee biểu diễn. Hội trường này có thể chứa hàng vạn người. Người đã tấp nập,
khắp nơi là không khí của fan hâm mộ cuồng nhiệt.
Lâm Nhược Khê dường như sớm đã có liên hệ với người tổ chức. Xe ở một đám có
cảnh sát vũ trang bảo vệ, đi qua đường hầm đặc biệt, tiến vào nơi làm việc phía sau trung
tâm thể dục.
Sau khi xuống xe, Dương Thần lắc lắc đầu, dọc theo đường đi bị đèn flash xoay
điên cuồng chói vào mắt nên hơi choáng, hơi hơi kinh ngạc nói:
- Phái đoàn của cô ấy cũng không nhỏ, thật đúng là không nhìn ra, người hâm mộ
cô ấy lại nhiều như vậy.
Lâm Nhược Khê lườm mắt một cái, nói:
- Nếu Yeon Hee Lee có thể cùng với tiểu thư Christine của anh tham dự Grammy
tranh giành hạng nhất thì thực lực và phẩm cách là không thể nghi ngờ lại có khả năng nói
trước đám đông, cho nên cũng không ảnh hưởng đến việc làm tổng giám đốc công ty giải
trí của anh. Chẳng lẽ không đi cập nhật thêm một chút tình trạng của thế giới giải trí sao?
Dương Thần gãi đầu, cười cười nói:
- Cái này… Em cũng không phải không biết, chồng em chỉ đi làm để chơi trò chơi,
nào biết làm gì khác.
Nhìn người đàn ông này nói dõng dạc như thế, Lâm Nhược Khê lại một hồi đau
đầu, cũng may không bị kích động nhiều. Ánh mắt ra hiệu, để Dương Thần đi vào nơi công
tác hậu trường.
Hậu trường giờ phút này, nhân viên bảo vệ đã đứng đầy, nếu như không có Lâm
Nhược Khê đã trình giấy chứng nhận đã có xác thực trước, e rằng dù là thượng khách đến
các nhân viên cũng không nể mặt.
Ngân nga trên đường, Lâm Nhược Khê đi trước chủ động nói với Dương Thần:
- Ngôi sao ca nhạc Hàn Quốc phần lớn từ nhỏ đã nhận sự nghiêm khắc từ huấn
luyện thanh nhạc và vũ đạo, rất nhiều người Hoa gần mười năm công phu tài năng, cho
nên dù là ở phương diện ca hát hay vũ đạo. Đều so với một vào nghệ nhân cao một bậc.
Thân phận Yeon Hee Lee còn có bối cảnh không tầm thường, bên ngoài là nghệ nhân nổi
tiếng ở Hàn Quốc nhưng nếu không phải ngón nghề sử dụng vũ đạo phong cách quả là cao
một bậc. Không thể khinh địch được, trong vài năm ngắn ngủi như thế liền đạt được địa vị
cao như vậy. Cho nên mặc cho anh có ghét cô ấy hay không, bên ngoài tốt nhất là niềm
nở một chút. Vấn đề không phải là anh sợ hay không sợ cô ấy, mà là sức ảnh hưởng của
cô ấy quá mức khổng lồ, sẽ rước lấy nhiều phiền toái.
Dương Thần biết rằng Lâm Nhược Khê lo lắng cho mình và Yeon Hee Lee, mới tận
tình khuyên bảo giải thích như thế, không khỏi cười nói:
- Bà xã đại nhân có thể phá lệ nói như vậy, anh nào dám làm xằng.
Lâm Nhược Khê âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Trên thực tế mang theo Dương Thần
đến, mục đích cao quan trọng nhất là làm cho mâu thuẫn giữa Dương Thần và Yeon Hee
Lee dịu đi một chút. Mặc dù biết rằng Yeon Hee Lee không có chút thiện cảm nào với hai
người, ít nhất khiến giảm ác cảm, thuận tiện về sau hợp tác buôn bán.
Chỉ có điều, trong đầu Dương Thần còn một việc khác, đó chính là cảnh tượng
Yeon Hee Lee và Park Jung Hoon cãi nhau ngoài cửa.
Theo lời của Lâm Nhược Khê, bối cảnh của Yeon Hee Lee không hề bình thường.
Như vậy, có phải Yeon Hee Lee cùng ở cùng chỗ với Park Jung Hoon, có liên quan gì tới tập
đoàn Nguyệt Tinh không? Nếu đó là sự thật, chẳng lẽ Yeon Hee Lee và cô bé Trinh Tú
cũng có quan hệ gì?
Dương Thần cảm thấy toàn bộ sự việc này có rất nhiều điều kì quái, nhưng manh
mối thật sự quá ít, cũng không thể nào nhớ hết.
Đang suy nghĩ chuyện này, hai người đã đi đến chỗ Yeon Hee Lee, trong phòng
hóa trang.
đại sảnh, chỉ thấy Quách Tuyết Hoa và vú Vương đang ngồi trên ghế sô fa , thấy Dương
Thần về, hai vị bề trên đứng lên.
- Thế nào? Nhược Khê nói gì không?
Quách Tuyết Hoa dường như có chút bức thiết, tiếng hỏi hàm nghĩa rất nhiều.
Nhìn ánh mắt tha thiết của mẫu thân, Dương Thần mỉm cười một hồi, hai vị này
xem ra tưởng rằng mình đem bữa ăn khuya một lần “ băng sơn nữ vương” sẽ có vài phần
biệt đãi. Nếu thật sự như vậy, “băng sơn” này cũng quá không “ rắn chắc”.
- Không nói gì, tùy ý ăn một chút. Sau đó liền tiếp tục làm việc, dường như nhiệm
vụ khá nặng nề, nói không chừng phải thức đêm.
Dương Thần cười nói.
Quách Tuyết Hoa và vú Vương liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên thấy được sự thất
vọng bất đắc dĩ.
- Nếu ăn là tốt rồi, tiểu thư cũng thật là. Làm cái gì không được, đến chính sức
khỏe của mình cũng không coi trọng.
Vú Vương hàm hồ một câu, lại nói:
- Cậu kỳ thật cũng không cần nản lòng, tiểu thư sớm muộn cũng biết cậu đối tốt
với cô ấy.
Dương Thần cười ha hả:
- Tôi nào có nói là nản hay không nản lòng, đều là lão phu thê, còn nói cái đó làm
gì.
- Lão phu thê ?
Quách Tuyết Hoa liếc con mình một cái.
- Không đúng, mới kết hôn chưa được một năm, “lão” cái gì chứ?
- Cái này không phải thuận miệng nói giỡn sao?
Dương Thần nháy mắt mấy cái, sau đó vừa đi lên lầu, vừa nói:
- Đúng rồi, vài ngày nữa Nhược Khê nói đi Paris công tác với con, khả năng đi một
thời gian dài. Trong nhà chắc là không có vấn đề gì.
- Cái gì? Tiểu thư sẽ đi công tác với cậu?
Vú Vương dường như niềm vui bất ngờ, vui vẻ ra mặt nói:
- Đương nhiên không thành vấn đề, cậu đưa tiểu thư đi chơi thật vui, khi tiểu thư
còn ở đây, tiểu thư còn có thời gian để đi. Vài năm trở lại đây thật đúng là chỉ toàn ở
Trung Hải, cũng chỉ cuối năm nay đâu còn có thể nghỉ ngơi trong nhà chúng ta, cô bé
Trinh Tú và Tuệ Lâm cũng đều là những đứa trẻ biết điều, không có gì cần lo lắng.
Dương Thần gật gật đầu, trong lòng xúc động, tốt xấu cũng muốn cho bề trên một
chút hy vọng. Tuy rằng nói, cũng với Lâm Nhược Khê đi một chuyến đến Paris lãng mạn.
Kỳ thực không nhất định sẽ lãng mạn.
Nếu nói trên thế giới này có người phụ nữ khiến mình bó tay, không có biện pháp.
Vậy thực chỉ có người thân với mình nhất trên quan hệ luật pháp này.
Ngày hôm sau, Dương Thần ở công ty cùng với hai trợ lý Triệu Đằng, Vương Khiết
của mình bàn xong một việc, đại khái bố trí mình đi Pháp sau khi Ngôi Sao Ngọc Lôi kết
thúc.
Công việc tiếp theo kỳ thật rất rõ ràng, mang vinh quang mà Tuệ lâm đã đạt
được. Tạo thành một thế hệ ngôi sao ca nhạc trong nước Hoa Hạ. Cụ thể chuyện tập, công
tác tuyên truyền, đều là do đoàn đội công ty hoạt động, không cần Dương Thần bận tâm,
mấu chốt nhất là bảo vệ cho Tuệ Lâm. Dù sao Tuệ Lâm trời sinh tính đơn thuần lương
thiện. Ở thế giới giải trí vàng thau lẫn lộn, tóm lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, sắp
xếp tốt người đại diện và trợ lý, đều khiến Dương Thần vô cùng quan tâm.
Cũng may Triệu, Vương hai người có kinh nghiệm phong phú, thiết kế tương đối
hoàn thiện điều mà Dương Thần muốn, Dương Thần cũng sẽ không đến dự trễ, sớm đến
cuộc họp.
An Tâm biết Dương Thần sắp rời khỏi Trung Hải một thời gian, là đi Paris với Lâm
Nhược Khê, nhỏ nhen một chút là tất nhiên. Nhưng để mình không có vẻ ghen, nữ nhân
bướng bỉnh này vẫn hữu mô hữu dạng viết trang “danh sách mua sắm”, để trước mặt
Dương Thần.
- Đây là gì?
Dương Thần cầm lấy tờ giấy A4 An Tâm đưa cho trước mặt. Không biết là gì, hoa
cả mắt.
An Tâm dựa vào bàn làm việc, lả lướt dáng người để lộ ra một đường cong hoàn
mỹ, lười biếng nũng nịu nói:
- Đồ tặng em, không nhất định phải mua hết, nhưng ít nhiều mua mấy thứ.
Dương Thần dở khóc dở cười:
- Sao anh nghe mấy lời này lại chua xót như vậy… Mặc kệ trước đây đã ổn định
cuộc sống, hay bây giờ Trung Hải đứng thứ một, hai. Là con gái độc nhất, em làm sao có
thể thiếu mấy thứ này? Muốn gì trực tiếp nói với anh, bây giờ anh đưa em đi mua luôn.
- Không cần đâu, chính là muốn anh mang từ Paris về mới có thành ý.
An Tâm trống miệng nói.
Dương Thần giữ tay nữ nhân một hồi, nhẹ nhàng kéo An Tâm ngồi xuống đùi
mình, ôm lấy mỹ nhân hương thơm ngào ngạt, cười ha hả nói:
- Bảo bối An Tâm, không phải em cố ý muốn anh đi mua giày nữ gì đó, lại không
tặng cho Nhược Khê, ngàn dặm xa xôi mang về Trung hải, rõ ràng muốn khiêu khích Lâm
Nhược Khê sao?
An Tâm bĩu môi, giả vờ không nghe thấy gì.
Dương Thần lắc đầu, hôn vào khuôn mặt nhẵn nhụi:
- Tiểu Tinh Tinh đừng đùa giỡn, anh biết em không phải người phụ nữ không rõ lý
lẽ. Bây giờ như thế này, thật sự Nhược Khê cũng đã chịu đựng rất nhiều, em cũng phải biết
như thế nào là đủ. Anh không phải người bội tình bạc nghĩa. Anh mang em từ Hokkaido về,
em còn lo lắng anh không yêu em hay sao?
An Tâm chớp chớp đôi mắt to, cô làm sao biết có chuyện như vậy, thở dài. Trong
lòng nữ nhân chính là băn khoăn như vậy.
Ôm thật sâu cổ Dương Thần, An Tâm nỉ non nói:
- Vậy anh về sớm một chút, bằng không em trống rỗng cô đơn lắm. Em sẽ bay
đến Paris tìm hai người, dù sao em cũng rất quen thuộc Paris, trước đây khi còn làm tiếp
viên hàng không em đã từng đi đến rồi.
- Được rồi, được rồi…
Dương Thần bất đắc dĩ vỗ lưng nữ nhân nói.
Sau khi tan tầm, Dương Thần đúng giờ rời công ty. Dù sao buổi tối cũng cùng Lâm
Nhược Khê đến buổi biểu diễn của Yeon Hee Lee. Tính của Lâm Nhược Khê không cho
phép mình lơ là chậm trễ.
Buổi biểu diễn của Yeon Hee Lee so với tưởng tượng của Dương Thần hoành tráng
hơn rất nhiều. Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng người con gái Hàn Quốc này có sức
hấp dẫn không tầm thường, mấy ngày nay nghe thấy quảng cáo, đều chiếm diện rộng trên
báo. Vì lần đầu cô biểu diễn ở Hoa Hạ nên sẽ tạo xu thế.
Căn cứ vào lời hẹn từ trước, Dương Thần lái xe vào bãi đỗ xe tổng công ty Ngọc
Lôi, đi vào đã thấy Lâm Nhược Khê và trợ lý Ngô Nguyệt đứng đó chờ mình.
Lâm Nhược Khê nét mặt lãnh đạm như tuyết. Dù là phải đi xem biểu diễn, và gặp
Yeon Hee Lee rực rỡ trên sân khấu. Cô cũng không ăn mặc đặc biệt hơn gặp ánh sáng ở
bãi đỗ xe. Thật giống như tượng điêu khắc yêu kiều tuyệt mỹ. So với Ngô Nguyệt một bên
dường như không có chút kiên nhẫn, giống như thế gian không tồn tại trên đời này.
Một thân hình cứng nhắc đứng sau - Ngô Nguyệt nhìn Dương Thần sắc mặt không
có gì thay đổi, nghĩ đến trong mắt người phụ nữ này, bất luận Dương Thần có thân phận
như thế nào, đều là thủ trưởng của mình, nam nhân “ mưu đồ gây rối” .
- Muộn thế này mới đến, chẳng lẽ không biết thời gian của tổng giám đôc Lâm quý
như vàng bạc sao?
Ngô Nguyệt bất mãn nói.
Dương Thần giả như không để ý, vui đùa nói:
- Thái Bình công chúa đã ở đây rồi, không hẹn hò với phó tổng của cô sao?
Dương Thần nói đến phó tổng, tự nhiên là nhắc đến Mộ Vân từ HongKong phái
đến - Lý Minh. Dương Thần cũng không nhận ra, mình phát hiện ra Ngô Nguyệt và Lý Minh
có gì đó mờ ám. Lâm Nhược Khê với sức quan sát như vậy sẽ không phát hiện ra.
Vẻ mặt Ngô Nguyệt lập tức đỏ bừng, oán hận trừng mắt nhìn Dương Thần, quay
đầu nói:
- Không biết anh đang nói cái gì?
- Không biết cũng không sao, tôi biết là được ha ha.
Dương Thần cảm thấy hơi ngại, nữ nhân cứng rắn tái lạnh, tóm lại động đến
chuyện tình cảm cá nhân lại thiếu tự nhiên.
Lâm Nhược Khê chớp chớp hàng mi đen, quay đầu lại nói với Ngô Nguyệt:
-Ngô Nguyệt, đêm nay cô đừng đi, Dương Thần đi với tôi là được rồi.
Ngô Nguyệt sửng sốt, thất kinh hỏi:
- Vì sao? Tổng giám đốc Lâm, không phải đã nói là em sẽ đi cùng chị sao?
- Tôi tạm thời thay đổi kế hoạch.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói thẳng.
Ngô Nguyệt dường như tràn đầy uất ức, nhưng ánh mắt băng hàn của Lâm Nhược
Khê làm cho cô nói không ra lời, chỉ có thể cắn môi, nói:
- Vâng!
Chờ Ngô Nguyệt rời khỏi, Dương Thần ngồi trên chiếc xe Bentley của Lâm Nhược
Khê, vừa thắt đai an toàn vừa hỏi:
- Sao đột nhiên lại thay đổi kế hoạch, thật ra kêu tiểu Ngô đi cùng cũng được. Ít ra
đây xem như một thương gia ủng hộ.
Lâm Nhược Khê bắt đầu khởi động xe, chậm rãi ra khỏi bãi đỗ xe, nhẹ giọng nói:
- Em không thích nghe anh và cô ấy đấu võ mồm.
Dương Thần cười khanh khách, câu trả lời này thật là thẳng thắn.
Hơn mười phút sau, xe tiến vào. Dương Thần vốn tưởng rằng Lâm Nhược Khê sẽ
cùng qua, yên lặng không nói vẫn lái xe đến địa điểm. Gọi người đoán không ra nữ nhân
lại thản nhiên nói:
- Anh về sau… Đừng có gọi Ngô Nguyệt kiểu xưng hô này nọ.
Dương Thần không phản ứng lại
- Ừ!
- Ngô Nguyệt là cấp dưới của em, có lúc cô ấy có thể quá đáng với em, giống như
rất lạnh nhạt. Nhưng cô ấy không quan tâm thân thể cô ấy. Chuyện cô ấy và phó tổng Lý,
anh cũng làm bộ như không biết.
Lâm Nhược Khê nói.
Sau một lúc lâu sợ run, Dương Thần nhếch miệng cười ha ha nói:
- Anh vẫn không cho rằng bảo bối Nhược Khê của anh là người phụ nữ lãnh huyết
vô tình. Nhưng anh lại mới phát hiện, lòng em thật đúng là bình thường cũng rất nóng,
những lời này nếu Ngô Nguyệt mà nghe thấy, biết em không ngờ vụng trộm quan tâm
chuyện của cô ấy, phỏng chừng hình ảnh người phụ nữ lạnh như băng, cũng sẽ bị phá
hỏng.
Khuôn mặt hoàn mỹ của Lâm Nhược Khê hơi hơi chạy qua một tia đỏ ửng, nghe
Dương Thần nói mình “ nữ nhân lãnh tuyết vô tình”, dường như có chút không thoải mái.
Dương Thần cũng không vội, biết rằng đối với Lâm Nhược Khê mà nói, có thể nói
ra những lời này ngay trước mặt mình. Là người thân thiết nhất của mình, dù sao cô ấy
bên ngoài lạnh như băng, bên trong mình lại muốn tiến thêm một bước “đùa giỡn” nữa.
Liền chọc giận Lâm Nhược Khê.
Hơn mười phút sau, xe chậm rãi tiến vào trung tâm thể dục hội sở Trung Hải nơi
Yeon Hee Lee biểu diễn. Hội trường này có thể chứa hàng vạn người. Người đã tấp nập,
khắp nơi là không khí của fan hâm mộ cuồng nhiệt.
Lâm Nhược Khê dường như sớm đã có liên hệ với người tổ chức. Xe ở một đám có
cảnh sát vũ trang bảo vệ, đi qua đường hầm đặc biệt, tiến vào nơi làm việc phía sau trung
tâm thể dục.
Sau khi xuống xe, Dương Thần lắc lắc đầu, dọc theo đường đi bị đèn flash xoay
điên cuồng chói vào mắt nên hơi choáng, hơi hơi kinh ngạc nói:
- Phái đoàn của cô ấy cũng không nhỏ, thật đúng là không nhìn ra, người hâm mộ
cô ấy lại nhiều như vậy.
Lâm Nhược Khê lườm mắt một cái, nói:
- Nếu Yeon Hee Lee có thể cùng với tiểu thư Christine của anh tham dự Grammy
tranh giành hạng nhất thì thực lực và phẩm cách là không thể nghi ngờ lại có khả năng nói
trước đám đông, cho nên cũng không ảnh hưởng đến việc làm tổng giám đốc công ty giải
trí của anh. Chẳng lẽ không đi cập nhật thêm một chút tình trạng của thế giới giải trí sao?
Dương Thần gãi đầu, cười cười nói:
- Cái này… Em cũng không phải không biết, chồng em chỉ đi làm để chơi trò chơi,
nào biết làm gì khác.
Nhìn người đàn ông này nói dõng dạc như thế, Lâm Nhược Khê lại một hồi đau
đầu, cũng may không bị kích động nhiều. Ánh mắt ra hiệu, để Dương Thần đi vào nơi công
tác hậu trường.
Hậu trường giờ phút này, nhân viên bảo vệ đã đứng đầy, nếu như không có Lâm
Nhược Khê đã trình giấy chứng nhận đã có xác thực trước, e rằng dù là thượng khách đến
các nhân viên cũng không nể mặt.
Ngân nga trên đường, Lâm Nhược Khê đi trước chủ động nói với Dương Thần:
- Ngôi sao ca nhạc Hàn Quốc phần lớn từ nhỏ đã nhận sự nghiêm khắc từ huấn
luyện thanh nhạc và vũ đạo, rất nhiều người Hoa gần mười năm công phu tài năng, cho
nên dù là ở phương diện ca hát hay vũ đạo. Đều so với một vào nghệ nhân cao một bậc.
Thân phận Yeon Hee Lee còn có bối cảnh không tầm thường, bên ngoài là nghệ nhân nổi
tiếng ở Hàn Quốc nhưng nếu không phải ngón nghề sử dụng vũ đạo phong cách quả là cao
một bậc. Không thể khinh địch được, trong vài năm ngắn ngủi như thế liền đạt được địa vị
cao như vậy. Cho nên mặc cho anh có ghét cô ấy hay không, bên ngoài tốt nhất là niềm
nở một chút. Vấn đề không phải là anh sợ hay không sợ cô ấy, mà là sức ảnh hưởng của
cô ấy quá mức khổng lồ, sẽ rước lấy nhiều phiền toái.
Dương Thần biết rằng Lâm Nhược Khê lo lắng cho mình và Yeon Hee Lee, mới tận
tình khuyên bảo giải thích như thế, không khỏi cười nói:
- Bà xã đại nhân có thể phá lệ nói như vậy, anh nào dám làm xằng.
Lâm Nhược Khê âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Trên thực tế mang theo Dương Thần
đến, mục đích cao quan trọng nhất là làm cho mâu thuẫn giữa Dương Thần và Yeon Hee
Lee dịu đi một chút. Mặc dù biết rằng Yeon Hee Lee không có chút thiện cảm nào với hai
người, ít nhất khiến giảm ác cảm, thuận tiện về sau hợp tác buôn bán.
Chỉ có điều, trong đầu Dương Thần còn một việc khác, đó chính là cảnh tượng
Yeon Hee Lee và Park Jung Hoon cãi nhau ngoài cửa.
Theo lời của Lâm Nhược Khê, bối cảnh của Yeon Hee Lee không hề bình thường.
Như vậy, có phải Yeon Hee Lee cùng ở cùng chỗ với Park Jung Hoon, có liên quan gì tới tập
đoàn Nguyệt Tinh không? Nếu đó là sự thật, chẳng lẽ Yeon Hee Lee và cô bé Trinh Tú
cũng có quan hệ gì?
Dương Thần cảm thấy toàn bộ sự việc này có rất nhiều điều kì quái, nhưng manh
mối thật sự quá ít, cũng không thể nào nhớ hết.
Đang suy nghĩ chuyện này, hai người đã đi đến chỗ Yeon Hee Lee, trong phòng
hóa trang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.