Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 911: Nửa điểm cũng không có

Mai Can Thái Thiếu Bính

29/03/2013

Nghe thấy Lâm Nhược Khê có ý muốn mang Lam Lam đi, bảo mẫu Mẫn Quyên vội vàng nói:

- Lâm tiểu thư, hay là đưa con bé về căn phòng mà chúng tôi thuê đi, cho dù Lâm tiểu thư thực sự thích Lam Lam, thì cũng nên đợi lão gia trở về, mới có thể nói đến những chuyện khác a.

Lam Lam lắc cái đầu nhỏ nhắn như lắc chiếc trống nhỏ:

- Không muốn không muốn! Lam Lam muốn ngủ với mẹ!

Vẻ mặt Mẫn Quyên bất lực, đành dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lâm Nhược Khê, chị chỉ là một cô bảo mẫu nhỏ nhoi, phải chăm sóc một “tiểu Bồ Tát” như này cũng chẳng dễ dàng gì!

Lâm Nhược Khê tuy biết rằng Mẫn Quyên khá khó xử, nhưng thực sự cảm thấy rất tiếc nuối nếu như phải chia tay cô con gái mới nhận này, dù sao thì cũng không biết đến bao giờ ông nội Lam Lam mới trở về, khiến cho tâm tư của cô trở nên rối bời một lần nữa.

- Mẫn Quyên, ở nhà tôi có không ít phòng trống, đều là để chuẩn bị cho khách đến chơi nhà, chị dẫn Lam Lam đến đấy ở luôn đi, tôi sẽ bảo vú Vương nhà tôi lái xe đến chỗ hai người thuê, thu dọn một số đồ đạc của Lam Lam và chị, như vậy là được rồi, cũng không mất nhiều thời gian đâu.

Vẻ mặt Mẫn Quyên trở nên kinh ngạc, ý của mình không phải là như vậy!

Nhưng Lâm Nhược Khê cũng không để ý đến sự cự tuyệt của Mẫn Quyên, dắt tay Lam Lam lên xe.

Dương Thần nhìn thấy hết thảy, biết Lâm Nhược Khê quyết tâm nhận nuôi cô bé này. Cho dù người ông nội “thiên hạ đệ nhất” kia có trở về, thì chỉ sợ rằng Lâm Nhược Khê cũng sẽ dốc hết sức ra mà tranh lấy.

Xem ra trước mắt, nhận nuôi Lam Lam cũng không phải là chuyện gì to tát, cô bé này mặc dù hung dữ, nhưng cũng khá đáng yêu.

Dương Thần cảm thấy tốt hơn hết vẫn nên chiều theo ý của Lâm Nhược Khê, miễn là không làm tăng thêm mâu thuẫn là được.

- Đúng vậy, nhà chúng tôi rất lớn, hai người chuyển đến đi.

Dương Thần nói hùa theo.

Lâm Nhược Khê quay ngoắt đầu lại, lạnh lùng nói:

- Đó không phải là nhà của anh, bây giờ anh rời khỏi đây cho tôi, đừng để tôi phải nhìn thấy anh nữa!

Dương Thần làm bộ như không nghe thấy, cúi đầu xuống, chạy đến chiếc xe BMW của mình.

Mẫn Quyên không nói năng gì, hai vợ chồng nhà này thật là cố chấp, “bùm” một cái bảo mình và Lam Lam chuyển nhà, hai vợ chồng nhà họ còn đang mâu thuẫn với nhau, nhà còn chưa đủ loạn sao?

Hơn nửa giờ sau.

Mặc dù Lâm Nhược Khê nói những lời lạnh nhạt, nhưng Dương Thần vẫn mặt dày, bám theo phía sau trở về biệt thự ở ngoại ô phía Tây.

Đợi sau khi xuống xe, Lam Lam nhìn thấy khu nhà cao cấp rộng lớn, lập tức hưng phấn, vỗ đôi bàn tay nhỏ bé,

- Mẹ, sau này Lam Lam sẽ ở đây đúng không?

- Ừ, Lam Lam có thích không,

Lâm Nhược Khê xoay người cười hỏi.

Lam Lam ra sức gật đầu, chạy tới chỗ Mẫn Quyên đang ôm trên tay chú gấu trúc, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:

- Gấu trúc, ngươi có thích không?

Chú gấu trúc đương nhiên là không có phản ứng gì rồi, nhưng Lam Lam tự hỏi rồi tự trả lời:

- Ngươi nói không có trúc ăn sao? Ngươi đã béo như vậy rồi, sau này không cần phải ăn trúc nữa!

Mẫn Quyên đứng bên cạnh nhìn Lam Lam ngây thơ mà dở khóc dở cười, trong lòng cảm thấy bồn chồn, Lâm tiểu thư này đúng thật không phải là người bình thường, nếu như Lam Lam thành con gái của nhà này, chắc chắn cả đời không phải lo đến chuyện cơm ăn áo mặc.

Xe dừng rồi, Dương Thần tủm tỉm cười bước đến, nói:

- Đã muộn rồi, về phòng nghỉ ngơi thôi.



- Anh vẫn còn ở đây.

Lâm Nhược Khê lạnh lùng, nghiêm nghị hỏi.

Vẻ mặt Dương Thần có vẻ hơi cứng ngắc, luôn bị những lời nói lạnh nhạt đó đả kích, tóm lại là sẽ có lúc không trụ được nữa.

- Chuyện này... Nhược Khê à, anh cũng đã về tới đây rồi, chắc em sẽ không đuổi anh ra khỏi cửa đâu nhỉ?

Dương Thần cười cầu hòa nói.

- Kẻ khốn khiếp đi ra ngoài! Lam Lam không muốn ở chung với kẻ khốn khiếp!

Không đợi Lâm Nhược Khê tiếp lời, Lam Lam đã dẩu cái miệng nhỏ ra cự tuyệt.

Dương Thần lấy lại bình tĩnh, hay tay chống nạnh, nói:

- Haizz, nhóc con, đây mới là ngày đầu tiên con đến đây, mà đã dám đuổi chủ nhân chính thức đi như vậy rồi, mặt con còn dày hơn mặt ta đó?

Lam Lam lè lưỡi làm mặt quỷ,

- Kẻ khốn khiếp còn không đi thì chính là con chó!

Dương Thần tức giận đến mức sắp dậm bình bịch rồi, dù gì đối phương cũng chỉ là một đứa trẻ con, đúng thật là không có cái lỗ nẻ nào mà chui xuống rồi.

- Anh muốn đi thì đi đi, ở bên ngoài anh còn có tình nhân nữa còn gì, bây giờ ở bệnh viện có Tiêu Chỉ Tình đang chờ anh đấy, anh muốn phong lưu đa tình như thế nào thì tùy anh, đây không phải là nhà của anh, hoặc ngày trước thì phải, nhưng bây giờ, những căn phòng ở đây, những người sống ở đây, đều không có bất cứ quan hệ gì với anh, nếu như anh còn không đi, thì tôi sẽ đưa Lam Lam đi.

Lâm Nhược Khê không hề có ý nhượng bộ, đặc biệt là nhắc đến cái tên Tiêu Chỉ Tình, hiển nhiên là cảm thấy vô cùng phẫn nộ rồi.

Dương Thần ngơ ngác hồi lâu, rồi thở dài:

- Thực sự là không còn cách nào để cứu vãn nữa sao?

- Nửa điểm cũng không có.

- ...

Dương Thần bất lực sờ trán, cười mệt mỏi nói:

- Biết rồi, bây giờ em vẫn đang còn giận anh, anh có thể đợi, đợi đến khi nào em chịu tha thứ cho anh thì thôi. Anh chỉ muốn nói với em, anh với Tiêu Chỉ Tình thực sự đã từng qua lại với nhau một thời gian, nhưng không hề có bất cứ chuyện gì.

- Anh cũng không biết tại sao tự dưng cô ta lại mò đến, nhưng anh sẽ xử lý tốt chuyện này, chuyện ở bệnh viện em cũng không cần phải bận tâm nữa, Tiêu Chỉ Tình không phải là người phụ nữ bình thường, cô ta rất nguy hiểm, anh cũng không hi vọng cô ta làm tổn thương em.

- Làm tổn thương tôi không phải là Tiêu Chỉ Tình, mà là anh!

Lâm Nhược Khê nói thẳng.

Dương Thần xấu hổ nhếch miệng, yên lặng gật đầu, nói:

- Vậy anh đi đây, đợi em bớt giận rồi anh lại đến.

Nói xong, cũng không đứng lại nữa, lập tức đi về phía xe, khởi động rồi lái thẳng ra đường.

Nhìn chiếc xe lao vào trong bóng đêm, Lâm Nhược Khê có vẻ hơi thất thần.

Không ngờ Dương Thần lại dứt khoát như vậy, cũng không giải thích thêm điều gì, bảo anh ta đi là anh ta đi luôn?

Lâm Nhược Khê cảm thấy không quen lắm, trong lòng u uất, phẫn nộ, nhưng cũng có vài phần xót xa, tiếc nuối.

Nhưng những chuyện này, đều là do anh ta che dấu đấy chứ, chỉ cần nghĩ đến chuyện anh ta ở sau lưng mình làm những chuyện trời ơi đất hỡi với Tiêu Chỉ Tình ở Los Angeles, còn cố ý nói rằng đi giúp christine, là lại khiến cho Lâm Nhược Khê có cảm giác bị phản bội kinh khủng hơn lúc nào hết, khiến cho cô căm hận hắn đến tột đỉnh!

- Mẹ, đừng khóc...

Lam Lam ôm gấu trúc, rúc vào đùi Lâm Nhược Khê, buồn bã nói.



Lâm Nhược Khê giờ mới phát hiện ra không biết nên làm thế nào, hốc mắt mình đã ướt hết cả, vội vàng lau đi, cúi đầu mỉm cười với Lam Lam nói:

- Mẹ không khóc, chúng ta đi vào nhà thôi.

Mẫn Quyên vẫn đứng yên bên cạnh nhìn, không hé răng nửa lời, nhìn thấy Lâm Nhược Khê dắt tay Lam Lam đi về phía khu nhà cao cấp, mới định thần lại được.

Trong lòng thở dài, ai nói là người có tiền thì sướng? Lâm tiểu thư này chắc phải chịu không ít muộn phiền a.

Cùng là phụ nữ, hiều tâm sự của nhau, nên Mẫn Quyên cũng không đành lòng phản đối.

Đợi lão gia trở về, mọi chuyện đều nghe theo lời lão gia đi. Mẫn Quyên thầm nghĩ.

Về đến nhà, phòng khách sáng chói, có ba người đang ngồi ở đấy chờ.

Nhìn thấy Lâm Nhược Khê về, vú Vương và Trinh Tú, còn cả Tuệ Lâm không biết về từ lúc nào, cũng đều ngồi hết cả ở đây!

Dù sao cũng đã gần sáng rồi, buổi biểu diễn cũng đã kết thúc từ lâu, Tuệ Lâm sau khi biểu diễn xong, sau khi trở về từ buổi tiệc mừng công, về đến nhà mới biết, Lâm Nhược Khê và Dương Thần vẫn chưa về nhà.

Bởi vì nội công cũng không tầm thường, Tuệ Lâm cũng không giống như những ca sĩ khác, mới hát có hai ba tiếng mà đã mệt, cho nên ngồi đợi cùng với vú Vương.

- Chị, sao bây giờ chị mới về, bệnh viện nói chị về từ lâu rồi cơ mà.

Tuệ Lâm lo lắng hỏi.

Vừa bước lên phía trước, Tuệ Lâm mới phát hiện, bên cạnh Lâm Nhược Khê là một cô bé xinh như búp bê, cô bé búp bê còn vác một chú gấu trúc rất “tương xứng” với cơ thể cô.

Hơn nữa, còn có một phụ nữ tầm ba mươi tuổi nhìn chân chất mộc mạc, đứng sau, nhìn mọi người trong phòng cười ngại ngùng.

- Đây là...

Tuệ Lâm không hiểu.

Vú Vương và Trinh Tú cũng chạy tới, nhìn thấy một lớn một nhỏ, nhưng lại không thấy bóng dáng Dương Thần đâu, đều không hiểu ra làm sao cả.

Tiếp đó, cô bé kêu lên một câu, khiến ba người thiếu chút nữa thì bay mất cả hồn vía ------ mẹ, các cô này là ai?

- Mẹ... mẹ!?

Lâm Nhược Khê!?

Con gái của Lâm Nhược Khê!?

Vú Vương lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.

- Tiểu... tiểu thư, đứa... đứa nhỏ này là sao...

Trinh Tú và Tuệ Lâm đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hai cô toát lên vẻ kinh ngạc.

Lâm Nhược Khê biết vú Vương sắp ngất đến nơi rồi, hai má đỏ ửng giận dỗi nói:

- Vú Vương, vú đừng có nghĩ linh tinh, Lam Lam là...

Lâm Nhược Khê muốn nói Lam Lam là con gái nuôi của mình, nhưng Lam Lam lại coi mình như mẹ đẻ, nói trước mặt nó những lời như vậy thì không thích hợp cho lắm, nên đành phải nói:

- Mọi người ngồi xuống trước đã, con sẽ từ từ nói cho mọi người nghe.

Lâm Nhược Khê như vậy, mọi người mới dám ngồi xuống, còn Mẫn Quyên thì dẫn Lam Lam về phòng nghỉ ngơi, Lam Lam rất tò mò với căn nhà mới này của mình.

Hơn mười phút sau, vú Vương mới thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải là con đẻ, không thì đã lớn chuyện rồi!

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện Lâm Nhược Khê đột nhiên muốn nhận nuôi một đứa con gái, đến thân phận của “cô bé siêu nhân” cũng còn không biết, tất cả mọi người đều cảm thấy khó xử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook